Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 19: Chương 19: Đao của Jala (1)




Cũng không khó để chế tạo những lời khai giả cho bọn trẻ. Bởi vì trong ấn tượng của chúng, Thales chính là người anh hùng đã đánh bại Quide. Cậu bịa ra cái cớ rằng Jala đã an bài hết mọi việc, cho nên dù bất cứ ai hỏi đến, mọi người thống nhất sẽ chỉ nói rằng “Thales đã đâm thủng cổ Quide từ phía sau lưng”. Cứ như vậy, sau khi sự hỗn loạn này kết thúc, họ sẽ sống sót an toàn.

“Bọn chúng không tóm được mình đâu!” Thales mỉm cười, nói.

Hai đứa bé mới 4 và 8 tuổi, Coria và Ryan, không hề có chút hoài nghi nào về câu nói của Thales. Trong mắt bọn họ, cậu là một người không gì không làm được.

Chỉ có Sinti, mặc dù có chút nghi hoặc khi Thales rời đi một mình, nhưng cậu vẫn tin tưởng vào ước định trước kia của mình và Thales: “Ngươi phụ trách suy nghĩ, ta phụ trách thực hiện.”

‘Giờ là lúc nên lên đường. … Phi, phi … Nên xuất phát.’

Trong những cái vẫy tay của bọn nhỏ, Thales bước ra khỏi cửa quán bar. Mặc dù đã xác định tư tưởng từ trước nhưng sâu trong lòng, cậu vẫn cảm thấy có một chút bi tráng.

‘Về sau không có cách nào để chăm sóc bọn cậu nữa rồi, các bạn nhỏ.’

‘Hy vọng rằng mọi người sẽ gặp may mắn. Mai sau gặp lại nhé!’

‘Không khí lúc chia tay có vẻ trầm trọng a.’

‘Rốt cuộc cuối cùng thì mình cũng phải đi đến bước này. Ơ! Sao gió lại thổi xào xạc thế này? Ai tới vậy?’

Thales mở to hai mắt ra. Cậu nhìn thấy Jala với vẻ mặt lạnh lùng, đang sải bước với đôi chân thon dài. Trên người cô đã được võ trang đầy đủ và chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến.

“Ặc! Chị phải ở lại quán bar để chiếu cố cho ba đứa bọn họ chứ? Không có chị, ba đứa bọn họ …”

“Không cần lo lắng. Chị đã giấu bọn họ ở trong mật thất của quán bar và để lại lời nhắn cho Edmund rồi.”

Jala mặc trên mình bộ quần áo màu xám đã được nai nịt kĩ càng. Cô kéo cái kính chắn gió trong suốt ở trên trán xuống, rồi dùng hai tay đè lên bả vai của Thales. Sau đó, cô ngồi xổm xuống trước mặt cậu với vẻ mặt khó chịu.

“Nhưng mà …”

“Không có nhưng nhị gì ở đây hết, nhóc con!” Jala cắt ngang lời Thales.

“Nếu em đã quyết định một mình gánh chịu toàn bộ lửa giận của nhà Roda và quyết định đi thử vận may ở Phố Chợ Đỏ, thì ít nhất chị sẽ tiễn em một đoạn đường vì cái này.”

Jala nói rồi vỗ vỗ vào con dao quắm Kukri đang được dắt ở giày.

“Hơn nữa, các trạm gác ngầm được Hội Huynh Đệ đặt ở khu Hạ Thành không phải là thứ mà một đứa nhóc 7 tuổi có thể tránh thoát được. Cho dù chị tính toán cẩn thận hơn một trăm lần, thì em cũng không có bất cứ cơ hội nào để trốn thoát thành công một mình được.”

Thales ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào Jala, phải mất mấy giây sau cậu mới thốt nên lời:

“Nhưng chị bảo là Phố Chợ Đỏ đang có chiến tranh …”

“Bớt lãng phí thời gian, lên đi, chúng ta xuất phát!”

Jala không nói nhảm thêm bất cứ lời nào nữa. Cô cũng không thèm giải thích, biểu tình cao ngạo của cô làm sự do dự của Thales bật ngược về nơi sâu nhất trong não cậu.

‘Chỉ là, “lên đi”? Lên đâu?’

Thales nhìn Jala đang quỳ một gối xuống đất. Vị tỷ tỷ có mái tóc ngắn và dáng vẻ hiên ngang này đang mặc trên người bộ đồ chiến đấu bó sát lấy cơ thể nóng bỏng của mình.

‘… Khụ, khụ … Nếu như mình ngồi ở cánh tay của cô ấy, rồi bám vào cổ, vậy chẳng phải là …’ Nghĩ đến đây, Người Xuyên Việt tỏ vẻ ngượng ngùng và gục cổ xuống, gãi gãi đầu.

‘Cốc!’

“Á! Đau!”

Ngón tay hung ác của Jala gõ một phát mạnh vào trán Thales làm cậu đau đến mức lung lay thế giới quan.

Dường như đã nhìn thấu những ý tưởng xấu xa của Thales, Jala hung tợn rút ra một nửa con dao quắm KuKri. Ánh mắt đằng sau kính bảo vệ của cô như bắn ra dòng chữ “Ta không dễ chọc”.

“Thằng nhóc thối! Bớt tưởng tượng những chuyện lung tung đấy đi! Ghé vào lưng chị! Chị cõng em đi!”

*********

Mặt trăng bắt đầu lặn về phía Tây, nhưng sắc trời vẫn còn chưa sáng hẳn.

Tuy nhiên, đối với Reidmore mà nói thì chút ánh sáng nhỏ nhoi này cũng không khác gì so với ban ngày cả.

“Giữ vững vị trí. Hôm nay phần lớn bộ phận tinh nhuệ đã đi tới Phố Chợ Đỏ. Cho nên đấy là lý do các vị đại nhân nghiêm khắc với chúng ta hơn bình thường. Nơi chúng ta đang canh gác bây giờ chính là giao lộ cuối cùng để đi đến đó.”

‘Và nó cũng là giao lộ đầu tiên khi Hội Huynh Đệ rút quân trở về.’ Reidmore nghĩ thầm.

Là một lính gác ngầm chuyên nghiệp, Reidmore giấu thân mình ở sau chỗ rẽ của một con hẻm tối. Từ góc độ này, hắn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng toàn bộ tình hình ở ngã tư đường thông đến phố Chợ Đỏ. Chỉ là lệnh cấm đi lại ban đêm trong tối nay đã làm nơi này không có một bóng người.

Đồng bọn của Reidmore, một lính gác ngầm khác của Hội Huynh Đệ, thì đang đứng ngay phía sau hắn và cảnh giác quan sát một ngã rẽ phía đối diện.

“Không có vấn đề. Ta đang ở trạng thái tốt nhất. Một con ruồi đen cũng chẳng thể lọt qua, một con rết xám cũng không thể bò tới.” Đồng bọn của hắn nói với giọng ngắt quãng.

“Tốt. ‘Thời gian tỉnh táo’ của ta sắp hết. Đợi lát nữa ta sẽ đi giao ban để cho Nasri tới đây. Hắn chắc đã dậy từ một giờ trước rồi.”

Reidmore gật gật đầu với đồng bọn của mình, rồi rời đi khỏi con hẻm đang ẩn nấp. Tuy nhiên hắn vẫn luôn duy trì sự cảnh giác và quan sát khắp mọi nơi.

Trong nháy mắt đó, hắn đột nhiên ngẩn người ra.

Reidmore cảm giác được dường như có cái gì đó ở con ngõ nhỏ trống trải nằm phía đối diện.

Không, không có khả năng. Mắt, mũi, tai của hắn đều đã được chính tay đại nhân Lance huấn luyện. Cho dù là biến đổi màu sắc, khúc xạ ánh sáng, hay các dị năng khác hắn đều có thể nhận ra được. Nếu có kẻ xâm lấn và chỉ cần không phải là các dị năng hiếm thấy như khống chế tinh thần, thì chúng không có khả năng chạy thoát khỏi tầm nhìn và thính lực của hắn.

Nhưng Reidmore vẫn quyết định đi kiểm tra lại nơi đó.

Sau khi đi tuần tra một vòng quanh con ngõ nhỏ ấy, hắn mới yên tâm trở lại.

‘Đại khái là do những ảo giác sinh ra khi ‘Thời gian tỉnh táo’ qua đi.’

Hắn lắc lắc đầu, rồi quay trở về để thay ca.

Phía sau Reidmore, một cô gái mặc bộ quần áo chiến đấu màu đen với mái tóc ngắn lặng lẽ bước ra. Trên lưng cô ấy còn cõng một đứa bé.

Cô nhìn bóng lưng của Reidmore, rồi cúi thấp thân mình và chạm nhẹ mũi chân vào đất để thực hiện một cú nhảy trong yên lặng nhưng cực kỳ mau lẹ về phía ngoài ngõ nhỏ, nơi đi thông đến Phố Chợ Đỏ.

Hiển nhiên bọn họ chính là nữ bartender Jala và cậu nhóc ăn mày đang đào vong, Thales.

“Thời điểm rạng sáng, khi mà đêm dài còn chưa kết thúc, cũng là lúc mà thể lực và tinh thần của người bình thường hạ xuống thấp nhất. Ngay cả một học viên bình thường nhất của học viện quân sự công lập cũng biết điều này.”

Không biết vì sao mà Jala lại có thể vừa chạy nhanh, vừa mở miệng nói chuyện.

Thales gắt gao ôm chặt lấy lưng của Jala. Người sau xuyên qua những con hẻm với tốc độ nhanh chưa từng thấy. Cô lướt đi như một cơn gió mà chẳng hề gây ra tý tiếng động nào khi chạm đất.

Đối mặt với những cơn gió thổi vụt tới, Thales chỉ còn cách bám chặt vào Jala và nhắm chặt hai mắt lại. Cậu đem đầu ấn ở phía sau cổ Jala. Hương thơm thoang thoảng của cơ thể cô ấy phả vào hai lỗ mũi khiến cậu chẳng còn biết mình đang ở đâu nữa.

Nhưng giọng nói của Jala vẫn truyền đến lỗ tai cậu một cách rõ ràng, rành mạch.

“Cho nên một trong sáu vị đầu sỏ, người phụ trách hoạt động tình báo của Hội Huynh Đệ, ‘Đôi Mắt Không Ngủ’ Kobyrant Lance, đã huấn luyện một đội lính đặc chủng chuyên phụ trách các trạm gác ngầm với cái tên ‘Người Không Ngủ’.”

“Bọn họ không phải là không thể ngủ được, mà là giờ giấc sinh hoạt của họ khác biệt hẳn so với người bình thường.”

“Chị không biết số lượng cụ thể của đội quân này, nhưng thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bọn họ đều được phân chia một cách cụ thể, rõ ràng. Từ ban đêm cho đến sáng sớm, từ sáng sớm cho đến giữa trưa, từ giữa trưa cho đến hoàng hôn và từ hoàng hôn cho đến nửa đêm, lúc nào cũng có người trực ở những trạm gác ngầm. Cho nên với phương thức thay ca làm việc này, đội lính gác của Lance lúc nào cũng canh gác ở trong trạng thái tỉnh táo và khoẻ khoắn nhất. Trạng thái này được Lance gọi là ‘Thời gian tỉnh táo’.”

“Lance đã huấn luyện bọn họ một cách kĩ càng, từ các giác quan đến việc theo dõi, từ kinh nghiệm làm việc đến cách phối hợp với nhau. Bọn chúng còn thính hơn những con chó cảnh sát Rudo thuần chủng của Sở cảnh sát rất nhiều lần.”

“Bọn họ có một đơn vị phụ trách đóng quân ở trụ sở chính. Ban ngày thì nguỵ trang lẫn vào những người dân thường xung quanh để giám sát, ban đêm thì lập những trạm gác ngầm để canh gác những cửa ra vào trọng yếu của khu Hạ Thành.”

“Hai người mà chúng ta vừa mới vượt qua khi nãy hẳn là trạm gác ngầm cuối cùng của ‘Người Không Ngủ’ trước khi đến Phố Chợ Đỏ.”

Thales không nói nên lời.

Cậu đã bị những kĩ năng ẩn giấu của Jala làm cho khiếp sợ rồi.

Reidmore không phải là tên ‘Người Không Ngủ’ đầu tiên mà bọn họ vượt qua.

Mỗi khi đến gần một trạm gác ngầm, Jala đều sẽ chuyển trạng thái từ chạy nhanh về đi chậm. Và sự tình khiến Thales kinh ngạc cũng phát sinh ngay vào lúc này, cơ thể của Jala sẽ chuyển động theo một tiết tấu hết sức kì quái. Cô đi theo ngay phía sau ‘Người Không Ngủ’ kia một cách âm thầm và lặng lẽ. Jala đưa cái bóng và cơ thể của mình đồng thời tiến vào ‘góc chết’ của tên ‘Người Không Ngủ’ kia (đôi khi là góc chết của hai ‘Người Không Ngủ’) mà khiến hắn không hề hay biết.

Nhưng Thales cũng không biết rằng biểu hiện của cậu cũng làm cho Jala hết sức kinh ngạc. Cho dù ở trong trạng thái di chuyển ở ngay phía sau một tên ‘Người Không Ngủ’ và đối phương chỉ cần quay đầu là có thể phát hiện ra bọn họ, Thales vẫn có thể giữ vững sự bình tĩnh với nhịp tim đập vững vàng như thường. Kể cả là hô hấp của cậu cũng được duy trì trong trạng thái ‘như có như không’.

Với một đứa trẻ mới bảy tuổi mà nói thì lực khống chế này hiển nhiên là cực kỳ xuất sắc.

Đương nhiên, nếu Jala không dùng những động tác với tiết tấu kỳ quái để che giấu hơi thở ‘như có như không’ của Thales thì chúng đã sớm bị nghe thấy từ lâu rồi.

Nhưng để làm được điều này cũng không phải là dễ dàng.

‘Đứa nhỏ này, quả nhiên không phải là người bình thường a. Là do dị năng hay huyết mạch? Hay thậm chí là cả hai?’

‘Hẳn không phải trời sinh đã như vậy đi?’

Kế hoạch ban đầu của Thales là nhờ Jala đánh lạc hướng những trạm gác ngầm này (đây là lần đầu tiên cậu được biết về đội quân ‘Người Không Ngủ’, xem ra hiểu biết của cậu về Hội Huynh Đệ vẫn còn quá nông cạn), rồi liều mình chạy trốn. Nhưng xem ra hiện tại, cậu đã đánh giá quá thấp nữ bartender này, cô không đơn giản chỉ có thân thủ nhanh nhẹn và đao pháp điêu luyện mà thôi.

“Tới rồi!”

Tại một góc ngã tư đường, Thales nhẹ nhàng (mà lưu luyến?) trượt từ trên lưng Jala xuống.

Trước mắt cậu là con Phố Chợ Đỏ đang chìm trong màn đêm. Hình ảnh nữ quý tộc mặc chiếc áo lông ngỗng đụng phải cậu ở ngay chỗ này mấy ngày trước chợt hiện lên trong đầu Thales.

Diện tích và quy mô của Phố Chợ Đỏ không nhỏ hơn Phố Đen một chút

nào. Và tên của nó thì đúng như nghĩa đen, đây là địa điểm mua vui tầm hoan nổi tiếng nhất của khu Tây Hoàn. Trên thực tế, có không ít quý tộc, từ những đại công tước của thành Vĩnh Tinh, đến những vị huân tước ở các vùng nông thôn khu vực ngoại ô thành phố, cũng sẽ đều bí mật hoặc công khai đi tới nơi này. Và họ sẽ phát sinh những mối quan hệ siêu hữu nghị theo cách tự nguyện (hoặc phi tự nguyện) với những thiếu nữ (hoặc thiếu nam) nhỏ nhắn, đáng yêu ở nơi đây. Đương nhiên, đó là những thoả thuận ngầm đã được đồng thuận từ rất lâu về trước giữa Bang Bình Máu và giới quý tộc.

Đêm nay, bàn tay của Hội Huynh Đệ đang vươn đến nơi này.

Đáng tiếc, nghênh đón nó chỉ có những bẫy rập hết sức nguy hiểm.

“Tình huống không ổn.” Jala thì thầm.

Thales cũng đã nhận ra điều này.

Trên con đường tiến vào Phố Chợ Đỏ, thi thể lác đác, lưa thưa nằm rải rác khắp mặt đất. Có những xác chết bị chặt đứt tay, chém lìa đầu, ruột gan văng vãi ra khỏi bụng, xương ngực cong vẹo hết ra ngoài. Máu tươi đã đem Phố Chợ Đỏ nhuộm thành một màu đỏ sậm trong đêm đen.

Từ xa nhìn lại, có ít nhất 30 thi thể nằm ngổn ngang trên đất.

Cho dù là Thales, người vừa mới giết người xong, khi nhìn thấy cảnh tượng xác chết la liệt khắp nơi với đủ loại kiểu chết này, cũng không nhịn được mà hít một hơi và cố quên nó đi.

Mà phía xa thi thoảng vẫn còn truyền lại những tiếng chém giết khốc liệt.

Jala bình tĩnh vươn tay ấn vào bả vai Thales để cậu ngồi xổm xuống.

“Lần trước giết người, hình như cũng gặp em thì phải.” Jala nói với giọng cô đơn.

Thales không nhìn thấy được ánh mắt của cô sau lớp kính bảo vệ, nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự nghiêm túc của Jala.

“Nhóc con, từ giờ trở đi, là em nợ chị ân tình.”

Thales ngẩn ngơ nhìn Jala duỗi tay sờ vào con dao trên đùi.

Kế tiếp, nữ bartender dùng âm thanh nhỏ như muỗi để dặn dò Thales.

“Đừng phát ra tiếng, cũng đừng cử động mạnh.”

“Có cao thủ chân chính chắn giữ ở đằng trước. Không phải như những ‘Người Không Ngủ’ mà chúng ta đụng phải ở các trạm gác ngầm.”

Những sợi lông tơ của Thales dựng đứng hết lên. Bỗng cậu cảm thấy có chút uể oải. ‘Vậy mà chính mình còn định một người trốn thoát khỏi Hội Huynh Đệ để đến Phố Chợ Đỏ. Có khi đến trạm gác đầu tiên khéo còn chẳng vượt qua nổi … Aizzz, mình vẫn còn quá ngây thơ.’

Giây tiếp theo, đột nhiên Jala rút ra một tấm vải đen từ bụng bên trái, rồi nhẹ nhàng trùm vào mũi Thales.

“Dùng cái này để hô hấp, nó có thể giấu đi tiếng hít thở.”

Jala cũng không nói nhiều, cô từ từ rút con dao ở đùi ra.

Thales ấn chặt miếng vải đen vào trên miệng và mũi.

‘Đúng là đồ xịn. Không có tý cảm giác khó chịu gì khi hô hấp cũng như chẳng phát ra âm thanh gì!’

‘Nếu như đặt trong trò chơi, chắc đây phải là món trang bị cao cấp “Tàng hình +20” đi’

Thales cố tình phớt lờ mùi thơm nhè nhẹ của cơ thể Jala còn vương trên mảnh vải …

Nhưng rồi ngay sau đó, cậu không còn tâm trạng thư giãn như vậy nữa.

“Tìm được hắn rồi.”

Chỉ thấy Jala nói như vậy, rồi cô vọt lên như một tia chớp. Với một cú dậm chân vào bức tường bên cạnh, cô bắn đi như một mũi tên rời khỏi cung, lao về phía một thi thể nằm ở giữa giao lộ,

Thứ duy nhất nhanh hơn Jala lúc này chỉ có một thanh dao quắm KuKri vừa được cô ném đi,

Thales, người đang dùng tấm vải đen để giấu đi âm thanh hít thở của mình, ngạc nhiên phát hiện trong cái đống ba mươi mấy thi thể kia, bỗng có một cái mà ruột lòi ra ngoài bất chợt chuyển động.

‘Đinh!’

Một tia sáng đột nhiên loé lên từ phía sau thi thể và đánh bật con dao quắm KuKri đang bay tới.

Thế nhưng con dao quắm Kukri thứ hai đang lao nhanh tới theo tay chủ nhân của nó, Jala.

Trong nháy mắt, tay phải đang cầm con dao theo hướng ngược chiều của nàng chém về hướng cỗ thi thể kia.

‘Xoẹt! … Đăng!’

Thales nhận ra được âm thanh vừa vang lên. Đó chính là tiếng kim loại sắc bén đâm vào da thịt.

Nhưng khi cậu còn chưa có thời gian để hiểu được chuyện gì vừa xảy ra thì đã cảm thấy hoa mắt. Rồi Thales nhìn thấy một bóng người bước loạng choạng ra từ phía sau cỗ thi thể kia. Sau đó là âm thanh ‘leng keng’ vang lên của một thanh thứ kiếm rơi xuống đất.

Jala đã nhẹ nhàng tiếp đất. Cô nửa ngồi xổm, nửa ấn tay trái xuống mặt đường. Con dao nằm trên tay phải nàng thì dính đầy vết máu.

Mà bóng người vừa bước loạng choạng ra khỏi thi thể đã ngã vật ra đất, không nhúc nhích.

Nữ bartender nhặt con dao Kukri mà lúc nãy cô đã ném đi bằng tay trái và lặng lẽ đứng dậy.

Chỉ vài giây ngắn ngủi quan sát thôi cũng khiến cằm của Thales tí thì rớt xuống.

Cậu biết Jala rất mạnh.

Nhưng ngoài việc chứng kiến cảnh cô giết chó năm xưa, cho đến tận hôm nay, sau khi thấy những động tác tấn công và giết người mau lẹ này của nàng, Thales mới thực sự hiểu rõ Jala mạnh đến mức nào.

Hiện tại, Thales vẫn không dám phát ra tiếng động hay thở mạnh.

Vì cậu mơ hồ cảm giác được, giờ phút này Jala còn tập trung hơn khi nãy.

“Thật là làm người mở mang tầm mắt a. Ở cấp Phàm, ngươi cũng coi như là một thích khách xuất sắc đi.”

Theo giọng nói vang lên, một người đàn ông cao lớn với cái đầu trọc và vẻ mặt hung ác, vác trên mình một cây chuỳ gắn đầy đinh sắt, chậm rãi bước tới. Hắn cũng chẳng thèm để ý tới đồng bọn đã bị giết chết, mà chỉ nhìn chằm chằm vào nữ bartender đang đứng giữa đống thi thể.

“Ngươi cũng nhận ra rằng Hội Huynh Đệ của ngươi đã xong đời rồi đúng không? Tất cả đã nằm trong bẫy rập. Việc tiêu diệt toàn quân của các ngươi cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.”

“Nhiệm vụ của chúng ta là canh gác và chặn đánh đội quân tiếp viện của Hội Huynh Đệ. Nhưng chẳng ai ngờ được, đường đường là Hội Huynh Đệ Phố Đen lại cần một bé gái cầm dao tới trợ giúp.”

Người đàn ông to lớn, trọc đầu này bước về nơi mà ánh trăng đang lặn xuống. Không biết vì sao, nhưng dù là trong bóng đêm tối tăm như thế, Thales vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của hắn. Đây là một người đàn ông bị mất đi một nửa bên mũi, phần xương bên trong bị lộ ra khiến nó trông như là lỗ mũi của một bộ xương khô.

Thales đột nhiên nhận ra hắn là ai.

Chính là Sven ‘trọc đầu’.

Người điều hành các hoạt động phi pháp của Bang Bình Máu.

Người mà được dân chúng đồn rằng là mạnh nhất trong số mười hai ‘Chí Cường Giả’ của Bang Bình Máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.