Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 12: Chương 12: First Blood




“Cái giá của việc nói dối …”

Quide phớt lờ những cú đấm đá như gãi ngứa của Thales. Hắn cười dữ tợn, rồi dùng con dao găm khẩy đồng bạc kia lên không trung, sau đó dùng một mặt khác của dao găm để hứng nó.

Ngay cả ở thời điểm hiện tại, đồng bạc Mindith ở vương quốc cũng rất quý và hiếm. Mặt trước nó có khắc chân dung của quốc vương Mindith III, một vị hoàng đế nổi tiếng trong lịch sử với danh hiệu ‘hiền quân’. Và ngay bên dưới đó là một câu danh ngôn nổi tiếng được khắc bởi một loại ngôn ngữ cổ.

‘Vương giả không lấy huyết mạch vi tôn, huyết mạch lại nhân vương giả mà vinh.’ (1)

Thales hoàn toàn không hiểu hết được ý nghĩa của câu nói này cho tới khi cậu lớn mật đặt câu hỏi với vị nữ quý tộc kia và nhận được câu trả lời từ bà.

‘Ha ha.’ Thales nghĩ thầm trong lòng. ‘Chính mình còn phải học viết chữ, học đọc sách, học hỏi tri thức của thế giới này nữa mà.’

Kết quả là.

Quide lại dùng dao găm để quăng qua quăng lại đồng xu mấy lần. Hắn gật gật đầu tỏ vẻ thỏa mãn. 'Xem ra tay nghề dùng đao của mình chưa bị thụt lùi.'

“Cái giá của việc nói dối … hmmmm … vậy coi đồng bạc này như là một phần thưởng cho mày đi.”

Thales nhìn thấy đồng bạc đang dần biến thành màu đen trong đống lửa. Đột nhiên cậu ý thức được việc mà Quide chuẩn bị làm với mình nên đã đấm đá một cách điên cuồng.

Nhưng cũng vào lúc này, Thales chợt ngó thấy, ‘Người Thọt’ Ryan, người mà từ trước đến nay luôn nhút nhát, sợ sệt, bỗng run rẩy bước đến phía sau lưng Quide, với một cục đá trên tay.

‘Không.’

Thales kêu thầm lên một tiếng trong sự bi ai.

Ryan chưa từng đánh nhau bao giờ.

Tảng đá kia.

Quá nhỏ.

Quá bé.

‘Cộc!’

Do sức lực của Ryan không đủ nên tảng đá chỉ đập trúng phía sau cổ Quide.

Nhưng điều đó cũng đủ để thu hút sự chú ý của Quide.

“Chạy! Ryan!”

“Chạy mau!”

Thales, cùng với Sinti, người đang ôm lấy cái đùi phải của mình một cách đau đớn, hô to lên một tiếng.

Đáng buồn thay Ryan lại là một người thọt. Lúc đi ăn xin, chân của cậu đã bị một tên trộm xấu tính đánh gãy. Do không có tiền mua thuốc chữa nên lâu dần cậu trở nên tàn tật.

Rất nhanh Ryan đã bị Quide đuổi kịp.

Quide cười lớn lên trong sự tức giận.

“Thằng què!” Quide mở to miệng. Hắn thờ phì phò như một con lợn rừng. “Cú đánh vừa rồi cũng khá phê đấy!”

'Bộp!'

Ryan bị hắn gạt văng ra mặt đất. Trong mắt cậu tràn đầy nỗi sợ hãi và sự hối hận.

“Tôi … Tôi …”

Còn chưa đợi Ryan kịp nói xong câu, Quide đã nâng con dao găm lên và cắm thật mạnh vào cổ tay cậu.

“Aaaaaaaaaaaaa!”

Tiếng kêu thảm thiết của Ryan vang vọng khắp căn phòng. Nó khiến cả Thales cũng run lên.

“Mày không phải người què sao? Chặt đứt một chân!” Quide điên cuồng hô to: “Thế nên là trên dưới đối xứng không phải đẹp hơn sao?”

Sau đó, hắn rút con dao găm ra. Trên miệng hắn nở một nụ cười man dại.

Hắn đẩy Thales ngã văng ra đất, rồi quay người để chuyên tâm xử lý Ryan.

Thales chỉ nhìn thấy hắn dùng một bên đầu gối đè vào bụng của Ryan, rồi cầm con dao găm kề vào cổ tay cậu.

Rồi hắn bắt đầu cưa như cưa gỗ.

Bắt đầu.

Cưa.

Thales nhắm mắt lại trong sự thống khổ đến tột cùng.

“Không! Không! A! A! Đừng! Kia! Aaaaaaaa!”

Tiếng kêu thảm thiết của Ryan đã dần biến thành tiếng rên rỉ.

Tiếng gầm giận dữ của Sinti cũng vang lên ở ngay bên cạnh.

Thales nhắm hai mắt lại. Cậu không đi nhìn Coria vẫn còn đang khóc nức nở, và cũng chẳng đi nhìn Kellet đã nằm yên không một tiếng động nữa.

‘Cầu xin ngươi, hãy để tất cả kết thúc đi.’

‘Mau kết thúc đi.’

Khi mà tiếng kêu rên không ngừng nghỉ của Ryan dần biến thành tiếng nức nở trong đau đớn, Thales dường như đã chết lặng. Cậu cảm nhận được mình lại bị Quide nắm lấy cổ áo.

Một hơi nóng phả vào mặt cậu.

Thales mở to mắt ra. Đập vào mắt cậu là một đồng bạc đã được nung nóng nằm gọn trên mặt của con dao găm.

Đồng bạc mà bị lửa nung nóng đến mức biến thành màu đen.

Sức nóng của nó như muốn đốt cháy da thịt cậu.

“Há miệng!” Quide nói với giọng thờ ơ, tàn nhẫn.

Bên cạnh đó, Ryan đang ôm cánh tay phải bị chảy máu đầm đìa của mình. Tròng mắt của cậu dường như đã mất đi các biểu lộ cảm xúc. Cậu thẫn thờ nằm nghiêng ở đấy, thỉnh thoảng giãy một cái.

Chỉ còn sót lại một ít da thịt treo lủng lẳng ở cổ tay phải của cậu.

Thales thu hồi ánh mắt, cậu lạnh lùng trừng mắt nhìn thẳng vào Quide.

“Mày không chịu sao?”

Quide lắc đầu và cười cười: “Vậy thì dùng tạm đôi mắt kia cũng được.”

Vừa nói dứt lời, hắn cầm liền con dao găm cùng với đồng xu bị hun nóng nằm trên đấy dí sát vào mắt Thales.

Khuôn mặt quốc vương Mindith bị thiêu đến đen sì cách đôi mắt của cậu ngày càng gần.

Đoạn danh ngôn được khắc trên đấy cũng ngày một rõ ràng hơn.

‘Vương giả không lấy huyết mạch vi tôn,

Huyết mạch lại nhân vương giả mà vinh.’

Cho đến khi đồng xu tới sát mắt của cậu.

“A!”

Thales nổi giận gầm lên một tiếng.

Đột nhiên cậu nghiêng người né một cái, rồi mở miệng cắn một phát thật mạnh vào ngón tay út đang cầm dao của Quide.

Quide đau điếng cả người. Hắn ngã ra phía đằng sau làm đồng bạc đang nằm trên con dao bị rơi xuống, và nó rơi trúng vào ngực của Thales.

Một cảm giác nóng bỏng đập vào ngực cậu.

“Aaaaaa … Không!”

Đi kèm với cảm giác nóng rát dữ dội là những cơn đau nhói.

Thales bị đồng bạc đốt đến mức không chịu nổi. Cậu nhả hàm răng đang cắn Quide ra và duỗi tay để khẩy đồng bạc ra khỏi ngực mình.

“Chó chết!” Quide nhìn ngón út của mình lúc này đã đầm đìa máu tươi. Hắn trở nên tức giận hơn bao giờ hết.

“Vậy để tao tặng cho mày một kỷ niệm khó quên!”

Hắn đấm một phát vào mặt cậu bé, rồi nhảy chồm lên ngực cậu. Sau đó hắn dùng con dao găm ấn chặt đồng bạc màu đen vào người Thales.

‘Xìììììì’

Âm thanh nghe như tiếng bàn là vừa ủi xong và bị làm lạnh cấp tốc.

Chỉ có điều thứ dùng để làm lạnh là máu thịt của người.

“Aaaaaaaaaaaaaaaaa …”

Thales gào rít trong giận dữ. Từ ngực cậu truyền lại không chỉ có độ ấm, mà còn có cả mùi khen khét của da thịt.

Cậu cảm thấy tất cả các cơ bắp trên người như đang bị thiêu đốt.

Quide ấn chặt đồng bạc trong năm giây. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thales không ngừng biến hình vì đau đớn. Sau đó hắn mới cảm thấy hả giận và buông cậu ra.

Ngay khi vừa được thả ra, Thales không màng đến việc bị phỏng tay, cậu ngay lập tức cậy đồng bạc còn đang dính chặt ở ngực ra, ném xuống đất. Máu của cậu cũng cứ theo thế mà tuôn ra.

Đồng bạc rơi tự do xuống mặt đất, kêu leng keng. Đi kèm với nó là máu tươi và da thịt bị hun cháy của Thales.

Những giọt máu của Thales nhanh chóng bốc hơi ngay khi vừa chạm đất. Còn cậu thì nằm lăn ra đấy.Những dòng nước mắt cứ thế mà tuôn ra.

‘Khốn kiếp. Chẳng nhẽ mình không phải là người trưởng thành sao?’

‘Vì cái gì, vì cái gì mình không nhịn được mà bật khóc?’

“Đáng tiếc, lẽ ra nên nuốt hoặc ấn vào mi mắt thì tốt hơn.”

Quide cẩn thận khẩy đồng bạc vào trong đống lửa. “Không quan trọng. Đợi một tí rồi chúng ta tiếp tục chơi.”

Thales nhắm hai mắt lại. Cảm giác bỏng ở ngực cậu không giảm bớt, mà nó ngày một tăng cường, càng ngày càng lớn.

Tựa như có một nguồn năng lượng đang tiếp sức cho nó.

Nó đang lớn dần lên.

‘Ta chỉ cần, chỉ cần cắt vào yết hầu Quide là được.’ Thales thì thầm ở trong lòng.

Khi Thales mở hai mắt ra, cậu nhìn thấy Quide đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình.

Quide không thể tìm thấy được sự tức giận ở trong mắt của cậu. Hắn cảm thấy nhàm chán.

“Ê, nhóc con. Mày không muốn chơi nữa à?” Quide đá một phát vào Thales.

Thales cũng chỉ lạnh lùng đối mặt với hắn.

‘Tới đây,’ Cậu nghĩ thầm. ‘Lần này, cho dù là mí mắt hay là mũi.’

‘Tuỳ ngươi chọn.’

‘Dù sao, sau khi mình trọng sinh đến đây, cũng chẳng làm được cái gì, không phải vậy sao?’

Quide nhìn vào đôi mắt của cậu. Hắn thấy rõ sự lạnh nhạt hiện lên trong đó.

Quide rất ghét sự lạnh nhạt này. Khi mà hắn còn đi đòi nợ thuê, hắn ghét nhất là gặp những con nợ có biểu hiện như thế này. Bởi vì cho dù hắn có tra tấn họ thế nào thì cũng không thu lại được dù chỉ một đồng.

'Nhàm chán!' Quide nhổ một bãi nước bọt. Hắn cảm thấy dường như niềm vui thú của hắn đã bị phá huỷ.

‘Ta đã lãng phí quá nhiều thời gian.’

Nhưng mà khi hắn quay đầu về hướng cái hốc còn lại hai đứa trẻ ăn mày, đôi mắt của hắn phát sáng lên.

Trong tiếng kêu khóc của Coria và ánh mắt sợ hãi của Kellet, Quide duỗi bàn tay về hướng cái hốc trong tường của phòng số sáu, hướng về bé gái duy nhất và cũng là bé nhất của phòng.

Đồng tử của Thales chợt co lại. Sinti trở nên kinh hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng này. Đến cả Ryan cũng buông cổ tay đã bị đứt của mình ra, ngẩng đầu lên.

“Không!”

“Không!”

Đó là Coria.

Đó là đứa bé nhỏ nhất trong lũ bọn họ.

Đứa bé kia.

Ngực của Thales ngày một nóng lên, các khối cơ trên thân thể cậu cũng như vậy.

‘Coria chỉ gào khóc thôi mà!’

‘Nàng mới chỉ có bốn tuổi thôi!’

‘Chó chết!’

‘Làm sao ngươi dám!’

“Coria!”

“Ác ma! Đến đây!”

“Ngươi dám! Không! Ngươi không thể!!!”

Thales, Sinti, thậm chí kể cả Ryan đang ôm tay đứt cũng điên cuồng bò về phía Quide. Chỉ có điều bọn họ bị hắn sút một phát văng hết về góc tường.

“Ngươi không được làm nàng bị thương!”

Đúng vào lúc này, có một bóng người đứng chắn ở cửa hốc.

Đó là người vừa mới bị doạ chạy khỏi đó, Kellet.

Nhưng bây giờ, cậu dũng cảm quay lại để bảo vệ Coria.

Nhưng Thales chỉ còn cách lắc đầu trong sự thống khổ.

‘Không! Chỉ mình cậu là chưa đủ!’

Nắm đấm của Kellet dễ dàng bị Quide tóm lấy.

“Đừng có làm gián đoạn tiết mục giải trí của tao!”

Quide cười lên một tiếng ha hả. Rồi hắn nhẹ nhàng cứa vào cổ Kellet mà không có một chút do dự nào, không có một chút chần chừ nào, không có một chút trở ngại nào.

Hai mắt của Kellet mở trừng ra. Dường như cậu vẫn chưa tin được điều gì vừa xảy ra với mình.

Thales ngã ra đất một cách tê liệt. Ryan thì suy sụp tinh thần, vừa cười vừa khóc. Còn Sinti, thì điên cuồng đấm tay vào mặt đất.

Khí quản của Kellet bị cắt đứt khiến máu của cậu tuôn ra khỏi động mạch như mưa. Quide đẩy nhẹ cái xác của cậu sang một bên.

Coria khóc càng to hơn.

“Đừng! Đừng bắt tôi! Tôi rất ngoan! Tôi không bị thương hàn! Tôi không có bị!”

Quide tóm lấy tóc của Coria. Rồi xách cô như xách một con thú nuôi ra khỏi cái hốc trong tường.

Sau đó hắn dùng con dao găm bới đồng bạc từ trong đống lửa ra.

“Chó chết! Tên khốn kiếp chết tiện này!”

Thales nhắm chặt hai mắt lại. Cậu dùng toàn bộ chút sức lực còn lại hét lên một tiếng.

Cậu chán ghét chính mình.

Cậu chán ghét cái thế giới này.

Sau đó.

Sau đó, cậu trơ mắt ra nhìn Quide.

Hắn dùng con dao găm, đem đồng bạc lần thứ hai bị thiêu đốt đến cháy đen, ấn vào mặt bé gái đang điên cuồng giãy dụa trong tuyệt vọng.

Bên tai cậu văng vẳng tiếng kêu khóc của bọn nhỏ.

Tiếng khóc của Coria thậm chí đã trở nên đứt quãng.

‘Tại sao lại như vậy?’

Thales nằm bẹp trên mặt đất. Dường như cậu đã từ bỏ hết mọi hi vọng, trong đôi mắt cậu chỉ còn một màu xám xịt của sự tuyệt vọng.

Chỉ có từng cơn bỏng rát vẫn truyền đến từ chỗ bị phỏng trên ngực của cậu.

Quide từ từ dùng con dao găm khẩy đồng bạc ra khỏi mặt cô bé. Đi kèm với nó là một tiếng thét chói tai.

Hắn thở ra một hơi, rồi nhìn xung quanh. Đột nhiên hắn cảm thấy có chút nhàm chán.

‘Thôi giải quyết nhanh cho xong chỗ này, rồi đi tìm mấy đứa nhóc khác vậy!’

‘Khoan đã, hình như mình làm như này thì không tốt lắm cho Hội Huynh Đệ thì phải?’

Cảm giác ngà ngà say trên người Rick dần biến mất.

‘Mà thôi, mặc kệ, nếu Rick và đám côn đồ của hắn không xuất hiện, tức là không thành vấn đề.’

Hắn nhắm hai mắt lại, lắc đầu.

Rồi Quide định dùng đôi bàn tay để vặn gãy cổ bé gái.

“Ơ?”

Khi hắn giơ tay trái lên, hắn đột nhiên cảm thấy có điều gì lạ lạ. Rõ ràng hắn vừa mới cầm con dao để ấn đồng bạc vào mặt bé gái mà nhỉ?

‘Con dao?’

Quide nghĩ nhiều thêm nữa.

Hắn đưa tay trái lên và sờ vào cổ cô bé.

Nhưng đúng vào lúc này, Thales, người đã trở nên tuyệt vọng và quỳ rạp trên mặt đất, bỗng nhiên sờ được một thứ gì đó bằng tay phải. Nó làm cậu run lên.

‘Con dao?’

Cậu cũng không nghĩ nhiều.

Thales run rẩy bò dậy khỏi mặt đất. Một tay của cậu giấu ở sau lưng.

Tất cả mọi chuyện diễn ra một cách đột ngột.

Dưới góc nhìn của Sinti, một giây trước Thales còn đang nằm run rẩy trên mặt đất, một giây sau bỗng nhiên cậu bật dậy.

“Muốn chết à?”

Người xuyên việt bảy tuổi, đã và đang sống ở hai thế giới khác nhau, có hai nhân sinh khác nhau. Cậu giải phóng toàn bộ sự điên cuồng, nhắm vào cái cổ của Quide, uốn mình và thọc một cái.

“Phiền phức!”

Quide đã sớm nhìn thấy động tác của cậu. Chỉ là hắn không thèm quan tâm mà chỉ khoát tay một cái.

Sau đó, Thales bị khuỷu tay của Quide nhẹ nhàng hất văng ra.

‘Rầm!’

Đầu của Thales bị đập vào mép của cái hốc khiến cậu choáng váng. Nhưng cậu vẫn ngoan cường ngẩng đầu nhìn về phía tay mình.

Nơi đó, bàn tay cậu đang nắm chặt lấy con dao găm được trộm về từ quán bar Hoàng Hôn.

Mũi dao dính đầy máu tươi.

Khoảnh khắc đó, thời gian dường như ngừng lại.

Mọi việc xảy ra chỉ trong nháy mắt.

Quide sửng sốt cúi đầu. Hắn sững sờ nhìn người đã bị mình đánh bay ra ngoài và đang nằm ho khan trên đất.

Hắn đột nhiên buông Coria ra. Rồi Quide dùng hai tay của mình, run rẩy sờ vào phần cổ trong sự kinh ngạc, bất ngờ.

Một cảm giác ấm áp, ướt át và sền sệt truyền đến tay hắn. Và rồi cảm giác này chạy dọc theo xương quai xanh, nhanh chóng lan truyền đến ngực và bụng hắn.

Phản chiếu lên ánh mắt của Quide, là hình ảnh thằng nhóc Thales đáng chết kia. Nó vừa run rẩy, vừa kiên định, chậm rãi bò lên từ mặt đất. Bàn tay phải đang nắm chặt con dao găm của nó kia thi thoảng run lên nhè nhẹ.

Nhưng mà run rẩy theo tần suất ổn định.

Trong khoảnh khắc đó, Quide trở nên luống cuống.

Hắn dùng đôi tay sờ loạn lên cổ của mình. Hắn cố gắng ấn vào nơi đang phun trào máu tươi kia trong sự sợ hãi.

Nhưng tất cả dường như đang phản kháng lại Quide, cho dù đó là đôi tay hay cái cằm của hắn. Dòng máu có màu đỏ như thuốc vẽ cứ thế mà phun trào ra khỏi động mạch theo một cách không thể cản phá.

Quide cắn chặt hàm răng. Hắn cảm thấy đôi chân của mình bị nhũn ra nên bước lui về phía sau một bước.

Nhưng một bước này, làm cả người hắn đổ xuống mặt đất, không cách nào bò dậy.

Mặt dù trước ngực vẫn luôn truyền lại từng cơn đau bỏng rát, nhưng Thales lại ngẩng cao đầu. Dưới ánh mắt sợ hãi và chấn động của Coria và Sinti, trong âm thanh không phân biệt được là khóc hay cười của Ryan, Thales nhìn về phía Quide một cách kiên định.

Cậu gằn từng chữ một.

“Chết! Đi!”

“Cái! Thằng! Phế! Vật! Không! Có! Hạ! Bộ!”

Quide cắn chặt hàm răng của mình. Hắn cảm thấy ngọn lửa giận trong người một lần nữa lại bị thổi bùng lên.

Nhưng khác với lúc trước, bây giờ đi kèm với ngọn lửa giận, là cảnh tượng mọi thứ trước mắt hắn trở nên mơ hồ, tối dần, nhỏ dần … rồi sụp đổ.

Bỗng nhiên, đôi mắt của hắn long sòng sọc, cứ như là nó muốn rớt ra khỏi trong mắt vậy. Quide trừng mắt nhìn Thales.

“Thằng nhóc … đáng chết …”

Và rồi đôi tay dính đầy máu của hắn lướt qua mặt Thales.

Đây chính là di ngôn cuối cùng của Quide Roda ‘Rìu Máu’ trên đại lục Errol.

(1): Câu này dịch ra sẽ là: “Vương giả không lấy huyết mạch làm điều tự hào, mà huyết mạch được vinh dự là nhờ vương giả.” Nhưng mà mình chưa thấy ưng ý với bản dịch này lắm nên vẫn để nguyên dạng Hán Việt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.