(Update: tế tự -> tư tế)
Đêm đó, dưới ánh mắt sắc như dao cạo và những tiếng quát lớn của Jenny, Thales đã phải rất vất vả mới hoàn thành xong bữa tối cực kì nhiều quy tắc, kiêm một giờ học nghi thức nhàm chán nhưng lại không thể bỏ qua. Suy cho cùng, nghi thức xã giao cũng là một trong những tiêu chuẩn để phân chia giai tầng trong xã hội. Tốt xấu gì thì cậu đã có thể sử dụng dao và nĩa theo đúng quy tắc với đôi bàn tay run run.
Thế nhưng Thales cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa giận ẩn dấu trong đôi mắt xinh đẹp kia của Jenny. Cậu mơ hồ đoán được nó có liên quan với bài giảng về lịch sử vương quốc Star của Gilbert trong chiều hôm nay.
‘Vì sao còn tại, Đế quốc vĩnh tồn.’
Ngay cả đối với Thales – một người không hiểu rõ về truyền thuyết dựng nước của Tormund I – cũng không khỏi cảm thấy nhiệt huyết trào dâng khi nghe thấy lời thề có trọng lượng cực kì nặng này.
Gilbert và đội hộ vệ canh giữ ở sảnh (mãi sau này Thales mới biết được bọn họ đều là hậu duệ của đội quân cuối cùng còn sót lại của Đế quốc Cuối Cùng) chính là những đại diện tiêu biểu cho điều đó.
Tuy nhiên, cậu cũng tinh ý nhận thấy sự chán ghét của Jenny đối với câu nói này, thậm chí là ý nghĩa mà nó đại diện cho.
Nhưng cậu không dám hỏi.
Cậu không biết rốt cuộc thì thái độ của vị nữ quan tự xưng là người tình của cha mình này đối với mình là như thế nào.
Trong ánh mắt mà Jenny nhìn cậu, có lúc Thales đã thấy sự chán ghét thoáng hiện lên, đôi khi là những cố gắng tự kiềm chế đầy miễn cưỡng, thậm chí là cả sự do dự mỗi khi tiến lại gần mình. Thế nhưng thứ duy nhất mà cậu không nhìn thấy là một nụ cười chân thành.
Cho nên, bầu không khí trong suốt giờ học nghi thức đều nặng nề một cách lạ thường.
Tận cho đến khi Jenny phá vỡ sự im lặng với đôi mắt rực lửa khiến Thales vô cùng bất ngờ:
“Cậu cũng không thích những quy tắc và nghi thức này, đúng không?”
Nhìn Thales đang cố gắng uốn cong cổ tay để tránh vung tay quá ngưỡng tiêu chuẩn khi dùng bữa, Jenny đột nhiên lạnh lùng nói: “Nét mặt của cậu trông còn khó coi hơn con ngựa vừa mới bị buộc hàm thiếc và dây cương vào.”
Thales bị câu hỏi đột ngột đó doạ cho giật mình. Trong lúc bối rối, cậu cố trả lời một cách khéo léo nhất có thể: “Ặc, quý cô Jenny. Tôi biết những việc này rất cần thiết nên vẫn đang cố gắng thích ứng …”
Nhưng lời của cậu lại bị Jenny cắt ngang.
“Đương nhiên là cần phải học những nghi thức này.” Nàng lạnh lùng thốt lên, trong giọng tràn ngập sự trào phúng và khinh thường.
“Nhưng tốt nhất là đừng trở thành tù nhân của chúng … Đi, đứng, ngồi, nằm một cách cao quý không có nghĩa là cậu thực sự rất cao quý.”
“Tương tự như vậy, gánh trên vai lịch sử kiêu ngạo mà quang vinh kia không có nghĩa là cậu thực sự …”
Jenny không nói thêm gì nữa. Theo bản năng, nàng đã giữ lại nửa vế sau.
Thales rùng mình ở trong lòng.
‘Dường như cô ấy có cái nhìn khác đối với cách dạy của Gilbert?’
“Quý cô Jenny,” Cậu cẩn thận thăm dò: “Giờ học lịch sử buổi chiều của Gilbert … Ngài … ngài dường như không hề … không hề …”
“Hừ, đùa phải không? Đó chính là vương quốc vĩ đại và lâu đời của bọn họ … Làm sao mà ta dám có ý kiến gì?” Jenny khịt mũi, phủ nhận lời nói của Thales. Thế nhưng người sau rõ ràng đã đọc được sự giễu cợt và châm chọc hiện lên trong đôi mắt của nữ quan.
Thales im lặng nhìn Jenny, nhìn vị tình nhân của cha mình này.
“Quý cô Jenny,” Thales nói một cách hết sức cẩn thận, nhẹ nhàng: “Từ ban đầu, ngài cũng không phải … là nữ quan cung đình của cha tôi, đúng không?”
Jenny nhướng mày, nốt ruồi xinh đẹp bên miệng khẽ run lên.
“Mà ngài … cũng không thích những quy tắc, nghi thức này, thậm chí, không thích,” Thales hơi do dự. Nhưng khi nhìn dao nĩa trên tay, cậu vẫn quyết định nói ra: “Không thích vương quốc này?”
Giọng nói lặng dần.
Jenny ngơ ngẩn nhìn Thales.
‘Đứa bé này.’
‘Thật nhạy cảm.’
Jenny quay đầu nhìn về phía biểu tượng ngôi sao chín cánh có hai màu vàng và bạc nằm bên trên lò sưởi trong phòng đọc sách. Nàng im lặng một lúc lâu.
Ngay khi Thales thè lưỡi, tưởng rằng mình đã đặt sai câu hỏi và chuẩn bị coi như không có việc gì để tiếp tục chiến đấu với dao và nĩa trên tay, Jenny đột nhiên thở dài, nhẹ nhàng nói:
“Ta sinh ra ở thành Bajkovic thuộc quận Seude. Đó là một toà thành nhỏ ven biển nằm ở phía Đông của vương quốc. Mặc dù nó chẳng phải là một thương cảng thịnh vượng, thế nhưng cũng có thể tự cung tự cấp bằng nghề đánh cá. Xem như là một nơi không tồi trong Star.”
“Cha ta là lãnh chúa của toà thành và đồng thời cũng có chút tiếng tăm ở các quận phía Đông. Từ trước đến nay, ông ấy luôn nghiêm khắc rèn luyện bọn ta tuân thủ theo các quy tắc, nghi thức để trở thành những quý cô. Ông ấy luôn hy vọng đến một ngày nào đó, gia tộc sẽ trở thành một gia tộc quyền quý và nắm giữ những truyền thống lâu đời.”
Ánh mắt của Thales trở nên nghiêm túc. Nhân dịp Jenny đang không để ý, cậu vội vàng âm thầm vận động hai cổ tay đã cứng ngắc của mình.
“Thế nhưng đáng buồn thay, ta lại là một đứa con gái bướng bỉnh và nổi loạn. Từ nhỏ đã chán ghét những quy tắc và nghi thức này.”
“Đó là lý do khi mười sáu tuổi, cũng sắp tới tuổi thành niên, ta lại là một cô gái đến điệu nhảy cung đình được dùng để làm quen cũng chẳng biết. Ăn uống thì thô lỗ và nói năng thì càn rỡ.” Dưới ánh đèn, Jenny nở một nụ cười khổ và nhìn về phía vầng trăng ngoài cửa sổ. Giọng của nàng tràn ngập sự hoài niệm:
“Đương nhiên là ông ấy sẽ không để mặc cho ta làm bậy. Nói tóm lại, những hồi ức đó không dễ chịu chút nào. Sự tình trở nên khá bế tắc. Gia tộc muốn tước đi thân phận và quyền thừa kế của ta. Rồi chuẩn bị gửi ta vào thần điện để làm một nữ tư tế.”
Thales giả vờ quay đi để thè lưỡi. Cậu biết, thông thường các tư tế trong thần điện đều thề rằng sẽ không kết hôn và phục vụ các vị thần suốt đời.
‘Để sự tình đi xa đến mức này, đại khái thì không đơn giản chỉ là “khá bế tắc” nữa rồi.’
Jenny hơi cúi đầu, ánh mắt buồn bã. Thế nhưng ngay sau đó, nàng ngẩng đầu lên và lộ một nụ cười hạnh phúc.
“Nhưng cũng đúng vào lúc này, một vị hoàng tử đi tới làm khách ở lâu đài của bọn ta.”
‘Cái gì?’
Nghe đến đó, Thales, người đang bí mật hoạt động cổ tay, chợt ngừng lại.
‘Hoàng tử?’
‘Đừng nói là kiểu cốt truyện “cẩu huyết” mà mình đang nghĩ đấy chứ?’
Jenny tiếp tục nói:
“Sau khi nghe xong chuyện xưa của ta, ngài ấy chỉ cười ha ha.”
“Rồi điện hạ đặc xá cho tội của ta ở ngay trước mặt mọi người và đồng thời hứa hẹn rằng, ta sẽ không cần phải tuân theo những quy tắc, nghi thức mà một thiếu nữ quý tộc bình thường phải tuân theo. Nhưng với điều kiện tiên quyết là sau khi thành niên, ta phải tìm được cách tự kiếm sống mà không dựa vào thân phận con gái quý tộc.”
‘Đây … cũng quá “cẩu huyết” đi?’
Nhưng trong lòng Thales cũng có chút nghi hoặc – ‘Với quan niệm và cách làm như vậy của vị hoàng tử kia, chẳng nhẽ không sợ …? Ừm, nói như nào nhỉ? Quá tiên tiến chăng?’
Tuy nhiên, Jenny cứ như thể đang tự lẩm bẩm một mình. Khoé miệng nàng nhếch lên trong vô thức. Nàng hoàn toàn không để ý tới phản ứng của Thales.
“Vì thế mà ta đã rời khỏi lâu đài của gia tộc và theo chân vị hoàng tử kia tới vương đô.”
“Từ mỗi ngày đọc báo cho vị điện hạ kia, đến nhân viên văn thư, lưu trữ đầy gian khổ, rồi đến nhân viên sao chép được trả một đồng mỗi trang, đến thư ký cảnh sát, và rồi thi đậu cảnh sát cấp năm … Cuộc sống của ta đã hoàn toàn thay đổi bởi vì ngài ấy.”
Thales giật mình. Trong ấn tượng của cậu, Jenny chính là một quý tộc chuẩn mực trong cung đình. Thế nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng quá khứ của nàng lại muôn màu muôn vẻ như vậy.
“Tuy nhiên, sau nhiều năm vất vả, cuối cùng thì ta lại trở thành một nữ quan cung đình.”
“Nhìn ta xem – một nỗi sỉ nhục của quý tộc, một người chán ghét những quy tắc và nghi thức – bây giờ đang ở đây, dạy dỗ người thừa kế của vương quốc, dạy cho cậu ta những thứ mà ta căm ghét nhất khi xưa.”
Sau khi nói xong, ánh mắt của Jenny quay trở về bàn ăn và nhìn chằm chằm vào Thales – dao ăn của cậu lại rớt.
Thales xấu hổ cười cười.
Sau đó cậu hỏi một vấn đề mà ngay chính mình còn cảm thấy nó hơi “cẩu huyết”:
“Vị hoàng tử tốt bụng kia, là Kai … là cha tôi?”
‘Cha của cậu?’
Chút mơ hồ thoáng vụt qua mắt Jenny.
Thế nhưng Thales cũng không nhận được câu trả lời như mình mong muốn.
Chỉ thấy nữ quan cung đình nhẹ nhàng xoay đầu lại. Biểu cảm phức tạp và thâm thuý khó mà phân biệt rạch ròi hiện lên trên khuôn mặt nàng.
“Không, không phải ông ấy.” Jenny nói nhỏ:
“Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ nụ cười ở trên khuôn mặt của vị điện hạ ấy, khi mà ngài đặc xá cho ta, đặc xá cho một cô gái đang mang xiềng xích, cả người bẩn thỉu, vừa khóc vừa gào thét.”
“Một nụ cười ấm áp, bao dung, hệt như ánh nắng mặt trời. Cứ như thể mỗi giây mỗi phút ngài ấy đều đang cảm thụ tất cả sự tốt đẹp trên thế giới này. Bất luận xấu xí và dơ bẩn đến cỡ nào cũng không thể khiến cho ngài ấy động dung.”
“Còn cha của cậu, Kaiser. Năm đó, ông ta vẫn còn đang là một hoàng tử ăn chơi trác táng, nổi tiếng ngông cuồng, phóng túng ở vương đô. Thứ duy nhất có trên khuôn mặt ông ta là nụ cười xấu xa có thể khiến tất cả các tiểu thư ở vương đô hoảng sợ – chứ không phải nụ cười khiến người ta có thể an tâm như thế.”
Thales kinh ngạc nhìn về phía Jenny.
‘Quốc vương Kaiser, hoàng tử ăn chơi trác táng, ngông cuồng, phóng túng?’
Cậu nhìn thấy ánh mắt Jenny đang lấp lánh, giống như đang ẩn chứa vô số nỗi nhớ nhung và thổn thức. Sau đó, nàng chậm rãi nói ra từng chữ:
“Ngày đó, người đi tới lâu đài của bọn ta là con trai trưởng của tiên vương.”
“Anh cả của bệ hạ Kaiser, Midier Jadestar, cựu thái tử.”
………
“Cho nên, ba vị cao thủ mà chúng ta tưởng là của gia tộc Corleone cử đến trợ giúp theo như đã hứa,” Công tước Zayen cau mày, thả phong thư có dấu sáp niêm phong hình móng vuốt màu đen xuống và đan chéo hai tay vào nhau:
“Chẳng qua chỉ là những kẻ thất bại trong cuộc nội chiến thị tộc.”
“Bọn họ mượn danh nghĩa của gia tộc Corleone, dùng thiệp mời của chúng ta và dựa vào đặc quyền thông quan của chúng ta – lợi dụng tài sản của gia tộc Covendier – chẳng khác nào một thằng ngốc để vượt qua đại dương Chung Kết và thoát khỏi Ngọn đồi Thống Khổ. Sau đó ẩn núp trong trang viên của chúng ta ở thành Vĩnh Tinh, thậm chí còn lấy đi không ít máu tươi …”
“Là như vậy sao?”
Trước bàn đọc sách, hai vị hiệp sĩ cấp Cực, huân tước Cassain và huân tước Seychelles đứng thẳng người, không nói câu gì. Họ chỉ nhìn vào người đàn ông đầu trọc, ướt đẫm mồ hôi đang quỳ trên mặt đất với vẻ mặt phức tạp.
Cassain vẫn còn nhớ rõ người đàn ông trung niên, đầu trọc kia là người đến phục vụ dưới quyền lão công tước cùng thời kỳ với hắn.
Đáng tiếc, tài nghệ của hắn còn kém dẫn đến việc bị thương nặng trong một lần chiến đấu. Cho nên từ đó về sau người đàn ông trung niên, hói đầu chỉ có thể xử lý các sự vụ văn thư. Nhưng kể cả là thế thì lão công tước vẫn cảm thông với cảnh ngộ và tín nhiệm giao cho hắn phụ trách những chuyến thuyền vượt đại dương.
‘Tên của anh ta là gì ấy nhỉ?’ Cassain nỗ lực tìm kiếm trong trí nhớ của mình nhưng làm cách nào thì cũng chẳng thể nhớ nổi.
“Đúng … đúng vậy … Bọn họ đã đưa biểu tượng máu thánh mà chỉ có trực hệ của nhà Corleone mới có ra. Sau đó cái tên tóc vàng lại uy hiếp chúng tôi với một thái độ kinh tởm …” Đầu của người đàn ông trung niên đang quỳ gần như đã chạm xuống sàn. Ông ta lắp bắp giải thích:
“Bọn họ còn có … phong thư do ngài tự tay viết kia …”
“Được rồi,” Công tước Zayen khẽ than, xoa nhẹ lên trán. Quản gia Ashford đứng bên cạnh hiểu ý, ngay lập tức rót cho anh ta một ly rượu nho được ướp thủ công tại công quốc Sera.
Zayen cố lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ: “Chuyện này không phải là lỗi của anh. Về đi, lần sau nhớ cẩn thận hơn.”
Như thể vừa mới được ân xá, người đàn ông trung niên, hói đầu không ngừng dập đầu, cáo lỗi. Chỉ đến khi Seychelles thúc giục, hắn mới run rẩy rời khỏi phòng đọc sách.
“Hắn đã từng là một nhân tài, thế nhưng hiện tại đã vô dụng.” Zayen nói với một nét mặt thương tiếc. Hắn bưng chén rượu lên: “Phái hắn đi tới đại lục phía Đông thêm một lần nữa ngay lập tức. Rồi xử lý ở vùng biển quốc tế.”
“Đừng hành động ở trong lãnh thổ hoặc lãnh hải. Ta không muốn bị buộc tội giết người.”
Sau khi nghe thấy những lời này, có chút cảm xúc khác lạ trào dâng lên trong lòng Cassain.
“Công tước đáng kính của tôi,” Anh ta không đành lòng mà lên tiếng: “Nếu như ngài giữ lại anh ấy, từ nay về sau chắc chắn anh ấy sẽ làm việc càng thêm tận tâm …”
Cassain cũng không chú ý tới Seychelles đứng ở bên cạnh đang bí mật ra hiệu cho mình.
“Nếu như đó là chuyện bình thường thì ta có thể bỏ qua. Thế nhưng nhiệm vụ bí mật, quan trọng như thế này, ta không muốn xảy ra sai sót.” Công tước Zayen thở dài: “Hắn đã phạm phải sai lầm. Trong tâm lý chắc chắn sẽ có nút thắt và ám ảnh. Đặc biệt là, những nghi ngờ về tiền đồ trong tương lai của hắn sẽ càng ngày càng lớn mà thôi.”
“Vả lại, hắn biết mối liên lạc giữa chúng ta và Corleone. Nó có thể ảnh hưởng đến kế hoạch kia.”
“Hai người đếu biết kế hoạch kia quan trọng đến mức nào rồi.”
Rốt cuộc thì Cassain cũng để ý tới ám hiệu của Seychelles nên đã cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
“Lần sau rời cảng, đổi người mới đi.” Công tước Zayen nhấp một ngụm rượu với vẻ thất vọng: “Thời điểm cha ta còn sống, bọn họ chưa bao giờ lơ là trong công việc như vậy.”
Ashford bình tĩnh trả lời: “Trung thành và cẩn thận. Đều cần phải có thời gian để lắng đọng.”
Zayen lắc đầu, thở dài: “Đáng tiếc, thứ chúng ta thiếu nhất lại là thời gian. Chuyện kia sẽ xảy ra trong vòng một tháng này, mà người của chúng ta lại không thể tham dự vào trong đó. Tốt nhất là đừng xảy ra việc gì ngoài ý muốn.”
Seychelles khẽ gật đầu: “Ngài công tước, xin hãy yên tâm. Trả một cái giá lớn như vậy để mời đám lính đánh thuê kia tới, cho dù là ám sát bệ hạ thì vẫn có cơ hội thành công.”
Huân tước Cassain khẽ rùng mình. Anh chẳng hiểu vì sao người đồng nghiệp lại dám nói những lời to gan như thế.
Zayen ngừng lại một chút. Sau một lúc, hắn mới dời sự chú ý về phía Seychelles.
“Không nên ăn nói linh tinh.” Công tước trẻ lạnh lùng nói.
Seycheless cúi đầu, nhận lỗi. Nhưng trong thâm tâm hắn lại cười lạnh:
‘Dường như ngài công tước đây chẳng có vẻ gì là bất mãn nhỉ?’
“Hai người nên xuất phát. Gia tộc Cullen và gia tộc Nanchester đều sẽ cử người đến đó. Thời điểm này, đừng để xảy ra xung đột với bọn họ.”
Ánh mắt Zayen lạnh như băng. Hắn cẩn thận nhắc nhở Seychelles và Cassain: “Sau khi đám lính đánh thuê kia làm xong việc, nhớ xử lý sạch sẽ bọn chúng.”
Cassain run rẩy dữ dội. Anh ngẩng đầu lên với vẻ khó tin: “Thưa ngài! Xử lý sạch sẽ những người kia? Không phải là chúng ta đã dùng tên tuổi của người khác để thuê họ sao? Bọn họ, … có người trong số bọn họ là … của tôi ở Ngọn Tháp Chung Kết.”
Zayen đột ngột quay sang nhìn Cassain.
Với ánh mắt sắc như kiếm.
Cổ họng Cassain run lên. Vị hiệp sĩ cấp Cực này lại không dám nói thêm lời nào nữa.
“Vậy thì khuyên bạn của anh quay về.” Zayen nói hết sức bình tĩnh. Thế nhưng Ashford biết đây mới là biểu hiện khi hắn đang rất bất mãn: “Đổi sang người mà không phải là bạn của anh đi.”
Seychelles đột nhiên giật nhẹ vào áo của Cassain khiến người sau nuốt ngược lời chuẩn bị nói vào lại cổ họng.
“Như ngài mong muốn, thưa ngài công tước.” Seychelles khôn khéo gật đầu, kéo theo Cassain đang có sắc mặt tái mét rời đi.
Zayen từ từ thở ra để bình tĩnh trở lại. Sau đó hắn nhìn về phía xa xa, nơi treo bức hoạ của cố công tước.
“Cassain già rồi.”
Hắn dửng dưng nói.
“Sau khi chuyện này kết thúc, điều chuyển anh ta về lại thành Ngọc Lục Bảo, hoặc là lãnh địa của chính mình.”
Ashford khẽ gật đầu.
“Về phần đám Corleone tị nạn đó. Ashford, ông tự mình đi điều tra, bắt đầu từ đội kỵ binh đột nhiên tấn công vào trang viên Vine trong đêm hôm đó.” Zayen vẩy chén rượu đỏ xuống sàn: “Liên lạc với nhà Corleone. Viết thư gửi trực tiếp tới tay nữ vương Bóng Đêm, kể cho Katerina những việc đã xảy ra ở nơi này. Tận dụng thời cơ để tăng lợi thế thương lượng của chúng ta.”
Ashford gật đầu: “Như ngài mong muốn.”
“Thăm dò sảnh Mindis. Ta nhớ là đã giao cho bang Bình Máu. Tìm thấy Nikolay chưa?” Zayen nheo mắt nhìn Ashford.
“Chưa, thưa ngài,” Ashford hơi khom người: “Bang Bình Máu hiện tại đang hỗn loạn như rắn mất đầu. Có người đồn rằng hắn đã xuất ngoại để đi tìm Ma Năng Sư Máu.”
‘Ma Năng Sư Máu?’
Zayen nhắm chặt hai mắt lại, khịt mũi.
Tất cả những sự giáo dưỡng mà hắn đã được học tập từ nhỏ đã buộc hắn phải dùng toàn lực để nuốt câu nói mất phong độ mà hắn rất muốn nói kia ngược vào lại trong họng.
“Không có cách nào. Vậy thì cử người của chúng ta đi trực tiếp khống chế bang Bình Máu.” Công tước Zayen mở to mắt, đặt ly rượu xuống.
“Trong hai tháng này, ta muốn khống chế toàn bộ lời đồn và tin tức trong địa bàn của bang Bình Máu. Từ dân thường cho đến binh lính, từ quý tộc cho đến thương nhân.”
Ashford khẽ gật đầu.
“Người đưa tin được cử đến Aixenter cũng đang trên đường trở về. Hãy chờ xem liệu đại công tước Cát Đen có nguyện ý nắm lấy cơ hội này không.” Zayen ngả người lên chiếc ghế dài êm ái đằng sau lưng, chớp chớp mắt.
‘Hãy chờ xem, cha.’
‘Sớm thôi, Hoa Diên Vĩ ba màu sẽ tiến thêm một bước nữa.’
‘Nếu như tất cả thuận lợi.’
(1): hay còn gọi là máu chó, ám chỉ những bộ truyện có nội dung nhàm chán, lặp đi lặp lại đến phát ngán. Những tình tiết cẩu huyết có thể nói là quen thuộc tới mức nhàm chán, sến sủa, vừa đọc đoạn đầu đã đoán được đoạn sau.