Lúc Thales được Gilbert và Jenny mời ra khỏi sảnh Mindis với vẻ mặt nghiêm túc, cậu vẫn chưa hiểu có chuyện gì đã xảy ra.
“Có chuyện gì xảy ra thế?” Sau hai mươi mấy ngày, đây là lần đầu tiên Thales bước ra khỏi cánh cửa chính làm bằng gỗ sam của sảnh Mindis. Cậu nhìn thấy chiếc xe ngựa tối màu quen thuộc kia, cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
“Gilbert sẽ giải thích cho cậu sau.” Dáng vẻ nghiêm túc của Jenny càng khiến cho Thales cảm thấy khẩn trương hơn. Nàng vung chiếc roi ngựa trong tay, rồi uyển chuyển nhảy lên chỗ đánh xe và trả lời một cách ngắn gọn: “Tất cả những gì cậu cần làm bây giờ là lập tức lên xe.”
Thales ngơ ngác quay đầu lại. Vị quý tộc trung niên không biết móc từ đâu ra một chiếc ghế đẩu, rồi nhẹ nhàng đặt nó xuống đất.
“Xin mời, cậu chủ nhỏ.”
“Quý cô Jenny không thích ngồi trong xe. Rất xin lỗi khi phải để ngài ngồi trong xe cùng với một ông già như tôi.” Những nỗ lực tỏ ra hài hước của Gilbert đã thất bại một cách triệt để. Ngay cả hai con ngựa còn cảm giác được tâm sự nặng nề của ông ta mà cố ý né ra.
‘Đây là… có chuyện gì vậy?’
Mang theo tâm trạng thấp thỏm và bất an, Thales bước lên ghế đẩu, rồi quay đầu lại nhìn những hộ vệ ở sảnh Mindis, nhưng dường như bọn họ không có ý định rời đi cùng cậu. Cảm nhận được ánh mắt của Thales, Jorah và các kiếm sĩ đồng loạt cúi đầu để bày tỏ lòng kính trọng.
“Họ sẽ không đi cùng chúng ta. Một cỗ xe ngựa, như vậy sẽ kín đáo hơn một chút.” Gilbert chậm rãi nói.
Nhìn sắc mặt vô cùng nghiêm trọng của hai người, Thales kìm nén ý định dò hỏi đến cùng của mình lại, rồi chỉ hỏi một câu: “Lần khởi hành này của chúng ta… còn có thể quay lại không?”
“Tuỳ thuộc vào ý muốn của bệ hạ,” Giọng Gilbert có chút nặng nề: “Thứ lỗi cho sự vô lễ của tôi, nhưng chúng ta phải khởi hành càng sớm càng tốt.”
‘Sự việc nghiêm trọng đến mức như vậy?’
Thales không nói nhiều mà dứt khoát ngồi vào trong xe ngựa. Gilbert theo sát phía sau nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.
Bên trong thùng xe tối om như mực vẫn là hai chiếc ghế sô pha đỏ thẫm như hai mươi mấy ngày trước, cùng với biểu tượng ngôi sao chín cánh được trang trí trên mặt kính bằng pha lê phía sau thùng xe và lớp sơn huỳnh quang lấp lánh, mờ ảo ở trên đó.
Những cú vung roi của Jenny tuy hết sức nhẹ nhàng và có nhịp điệu, nhưng tốc độ xe thì lại nhanh hơn rất nhiều so với lần trước, lần mà Gilbert điều khiển. Và đương nhiên, nó cũng xóc nảy hơn rất nhiều.
Trong cỗ xe ngựa nghiêng ngả, Gilbert nhìn đại sảnh Mindis ở dưới ánh trăng dần biến mất qua khung cửa sổ. Sau đó ông quay sang nhìn Thales với vẻ nghiêm túc.
“Thời gian gấp rút nên tôi sẽ vào thẳng trọng tâm.”
Ngoại trừ cuộc nói chuyện trong căn mật thất, Thales chưa bao giờ thấy Gilbert nghiêm túc như vậy. Điều này khiến cậu càng cảm thấy lo lắng.
“Sứ đoàn của vương quốc Aixenter dự định đến thăm Star vào dịp năm mới.” Vị quý tộc trung niên nhìn Thales một cách nghiêm túc.
Thales nheo mắt, cố nhớ lại lịch sử của đại lục mà mình đã đọc được trong hai mươi mấy ngày gần đây.
‘Vương quốc Aixenter.’
‘Quốc gia được thành lập bởi anh hùng của loài người sau Trận Chiến Chung Kết, Raikaru Aixen.’
‘Con rồng khổng lồ phương Bắc, Quốc gia của anh hùng, Lưỡi kiếm của đại lục phía Tây, Người hàng xóng hùng mạnh phía Bắc của Star.’
Gilbert tiếp tục nói: “Lãnh thổ phía Bắc gửi tin khẩn đến: Ba ngày trước, trên đường xuôi nam tiến đến quận Trung Ương, sứ đoàn Aixenter … đã bị giết chết. Không một ai may mắn thoát khỏi.”
Thales không thể tin vào những gì mà mình vừa nghe, mở to hai mắt.
“Những người bị hại bao gồm sáu quý tộc Aixenter … và hoàng tử Marioh Walton.” Gilbert khẽ than.
“Hắn là con một của Nunn VII, quốc vương của Aixenter, kiêm đại công tước của thành Mây Rồng. Đồng thời, hắn cũng là người thừa kế của gia tộc Walton, đại công tước đời kế tiếp của thành Mây Rồng.”
Người Xuyên Việt hít một hơi khí lạnh vào trong người.
‘Vương quốc hùng mạnh nhất đại lục phía tây, con một của quốc vương, và là người thừa kế lãnh địa.’
‘Bị giết trong lãnh thổ Star?’
“Gồm cả những quý tộc Star đi cùng, không một ai còn sống. Manh mối cũng chẳng có, chỉ có một dòng chữ được viết bằng máu tươi của những người bị hại…”
Gilbert nhìn thẳng vào hai mắt Thales, rồi khẽ gật đầu với sắc mặt lo lắng: “Vì sao còn tại, Đế quốc vĩnh tồn.”
‘Châm ngôn của vương thất, của gia tộc Jadestar?’
Thales ngơ ngẩn.
“Thủ đoạn kiểu vụng về, ngây thơ kiểu này rõ ràng được dùng để đổ tội và gây ra mâu thuẫn giữa hai vương quốc…” Thales tự hỏi lại bản chất của chuyện này một cách kỹ càng, nhưng cậu đột nhiên nhận ra điều gì đó nên đã ngẩng đầu lên hỏi với vẻ khó tin: “Thực sự có hiệu quả?”
“Thật không may… Có hiệu quả, thậm chí còn tệ hơn.” Gilbert nhỏ giọng nói.
‘Thậm chí còn tệ hơn?’ Thales rùng mình.
Xe ngựa chạy ra khỏi khu Mộ Tinh, tiến vào đường Quốc Vương, chạy thẳng về phía khu Trung Ương.
Đường Quốc Vương là một trong những con đường lớn nhất của thành Vĩnh Tinh. Lượng người đi lại nơi đây chỉ xếp sau khu Trung Ương, nơi có phía bắc là trung tâm giao thông của toàn thành; cửa hàng của thương nhân từ khắp nơi trên thế giới thì tập trung ở quảng trường Tinh Tụ; cộng với khu chợ lớn nằm cạnh cổng thành phía Tây, nơi tụ tập của những người dân thuộc tầng lớp thấp kém.
Không giống với những con đường thuộc khu Hạ Thành và khu Tây Hoàn được thắp sáng bởi bó đuốc và đèn dầu dùng mỡ động vật, những ngọn đèn trên đường Quốc Vương có lẽ chỉ xếp sau đèn Bất Diệt ở khu Đông Thành. Trên đường dần xuất hiện lượng lớn người đi bộ. Từ người hát rong biểu diễn trên đường phố đến những người buôn bán la hét từ cửa hàng của họ (một số cửa hàng vẫn hoạt động vào ban đêm, chẳng hạn như cửa hàng may vá và cửa hàng đồng hồ). Từ người hầu của quý tộc đang hối hả ngược xuôi, cho đến những quan chức đang đi xã giao. Thậm chí cũng có một vài quý tộc chân chính ngồi xe ngựa hoặc đi trên đường.
Tại nơi đây, cỗ xe ngựa của bọn họ không hề bắt mắt.
Nằm ở đoạn giao giữa khu Mộ Tinh và khu Trung Ương, tỉ lệ người “không phú thì quý” đi lại trên đường Quốc Vương rất cao. So với quảng trường Tinh Tụ và chợ lớn mà Thales đã nhìn thấy thì nơi này tương đối kín đáo và yên tĩnh hơn. Nó thiếu đi sự ồn ào, ầm ĩ, náo nhiệt so với cái trước, và thiếu đi bầu không khí thô lỗ, tục tĩu của những con buôn so với cái sau. Nhưng ngay cả ở đây, thỉnh thoảng vẫn có thể trông thấy một vài kẻ lang thang, cũng như người ăn xin ăn mặc quần áo rách rưới, rên rỉ và vươn tay về phía người đi đường.
Cũng may là xe ngựa dùng kính một chiều, người bên ngoài không thể nhìn thấy những chuyện đang xảy ra bên trong.
Nhưng lúc này, toàn bộ tâm trí Thales đang tập trung vào lời nói của Gilbert, cậu chỉ liếc vội qua cảnh sắc hai bên đường.
Giọng nói của cựu đại thần ngoại giao tiếp tục vang lên:
“Mấu chốt nằm ở “Hoà ước Pháo Đài”.”
“Vào cuối Năm Đẫm Máu, Aixenter xâm lược, cứ điểm Đoạn Long rơi vào tay kẻ thù. Hơn nửa Star chìm trong ngọn lửa chiến tranh. Binh lính thiếu thốn, tướng lĩnh yếu ớt. Toàn vương quốc gần như đã lâm vào tình trạng tuyệt vọng. Thậm chí, bệ hạ, khi vừa mới kế vị, còn có ý định tuyển mộ những đứa trẻ dưới mười bốn tuổi nhập ngũ.”
Gilbert thở dài, ngẩn người ra, như thể đang nhớ về những năm tháng khói lửa ấy.
“Bắt nguồn từ nỗi sợ của các vương quốc trên đại lục phía Tây đối với con rồng khổng lồ ấy, cùng với sự chú ý mà Mane et Nox và Hanbol dành cho sự vụ xảy ra trên đây, chúng ta đã toàn lực hoà giải trên khía cạnh ngoại giao, đồng thời tận dụng sự can thiệp của chư quốc. Cuối cùng, đã ép cho quân tiên phong của Aixenter không thể không lùi về theo đường cũ, ký kết hiệp ước. Thậm chí Aixenter còn bị buộc phải từ bỏ một mảnh đất hoang mà họ đã chiếm của Star từ trước Năm Đẫm Máu.”
“Tôi là người đặt bút ký vào bản “Hoà ước Pháo Đài” năm đó nên quá hiểu rõ chuyện này.”
Ánh mắt Thales sáng lên: “Chúng ta thua trong chiến tranh, nhưng lại thắng trong đàm phán?”
Gilbert gật gật đầu, nhưng không hề có chút thoải mái nào hiện lên trên mặt ông: “Đây mới là phần tệ nhất – gọi nó là một bản hoà ước, còn chẳng bằng gọi là một bản ghi chép sỉ nhục.”
Xe ngựa lao nhanh về phía trước. Trên đường xuất hiện càng nhiều người ăn xin. Thậm chí có người còn vươn tay về phía Jenny đang đánh xe, thế nhưng nữ quan cung đình mặt lạnh chỉ thờ ơ, tiếp tục vung roi.
“Sau những thắng lợi liên tiếp, và chỉ cách đất đai, tài nguyên, của cải trong gang tấc thì bị các vương quốc liên hợp ép lui binh, thậm chí là cắt đất. Thất bại kiểu này còn nhục nhã hơn so với thua trong chiến tranh. Không ít lãnh chúa của Aixenter, đặc biệt là ba vị đại công tước giáp ranh với Star ở phía nam, đều phẫn nộ không thôi. Vì vậy, thậm chí “Hoà ước Pháo Đài” đã từng có lần làm lung lay sự thống trị của vua Nunn. Trong mười năm này, quan hệ của Aixenter và Star vẫn luôn ở trạng thái gần như đóng băng. Cộng thêm việc lãnh thổ phía Bắc mới phát hiện ra rất nhiều mỏ Pha Lê, biển phía Đông thì có rất nhiều cá voi có chứa dầu…”
Gilbert thở dài.
‘Aixenter, một quốc gia và dân tộc vẫn đang trong quá trình hình thành…’ – Thales nghĩ thầm – ‘… một cộng đồng chung được xây dựng qua chiến tranh.’
“Các lãnh chúa của Aixenter, hay ít nhất là ba vị đại công tước giáp ranh với chúng ta, đều mong chờ chiến tranh nổ ra – bọn họ khát vọng số lượng lớn đất đai, tài nguyên và của cải đã nằm trong tầm tay vào mười hai năm về trước, nhưng cuối cùng lại để tuột mất.”
Gilbert lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt đầy bi ai:
“Vì vậy mới có chuyện sứ đoàn Aixenter tới thăm. Bọn họ nhất định phải sửa lại các điều khoản trong “Hoà ước Pháo Đài”, và càng muốn đặt lại biên giới giữa hai vương quốc.”
“Mà bây giờ, trước khi đến thành Vĩnh Tinh thì họ đã bị giết chết ở giữa đường. Ngài có thể tưởng tượng được cảnh, lúc mà tin tức truyền về Aixenter không?”
Xe ngựa chạy qua một đoạn mấp mô khiến cả thùng xe rung lắc.
Thales nhướng mày: “Ông cho rằng các lãnh chúa của Aixenter đã lên kế hoạch cho việc này? Chỉ vì… gây chiến để tranh đoạt đất đai và tài nguyên?”
Gilbert ngẩng đầu. Ánh mắt của ông ta vào lúc này cực kì đáng sợ.
“Còn tệ hơn thế.” Cựu đại thần ngoại giao lạnh lùng thốt lên: “Aixenter áp dụng chế độ Tuyển Cử Quân Chủ. Các đại lãnh chúa cùng bỏ phiếu và bầu chọn ra quốc vương. Trong mấy chục năm gần đây, gia tộc Walton đã ngồi trên ngai vàng suốt hai thế hệ. Mà Nunn VII thì tuyệt đối không phải kiểu người ai gặp cũng thích.”
Thales chợt nói: “Cho nên, đây là nhu cầu chung của một bộ phận lãnh chúa Aixenter, đối ngoại thì muốn tài nguyên, đối nội thì tranh thủ đổi vua?”
“Gần đúng, cậu chủ nhỏ, tiến thêm một bước, hãy tiến lên trước thêm một bước nữa.” Gilbert hết lòng dẫn dắt giọt máu Jadestar cuối cùng của vương quốc. Ông lạnh lùng nói:
“Kể từ khi sứ đoàn bị ám sát cho đến khi ảnh hưởng của nó lan ra, toàn bộ áp lực của chuyện này sẽ giáng xuống vai bệ hạ Kaiser. Quyết định như thế nào, đáp trả ra làm sao, hoà hay chiến, với phương thức gì, cương ngạnh hay mềm yếu, vinh quang hay khuất nhục, mọi trách nhiệm đều sẽ do bệ hạ gánh chịu. Bắt đầu từ bây giờ, tất cả quý tộc của Star sẽ đổ dồn ánh mắt về cung điện Phục Hưng.”
“Ý của ông là?” Thales nghi hoặc – kể cả cậu có là thiên tài đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào hiểu được ý nghĩa của chuyện này khi mà không nắm rõ các quy tắc trong giới quý tộc.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Gilbert đột nhiên trở nên phức tạp và thâm sâu khiến cho Thales không tài nào đoán ra được.
“Đầu tiên, mặc dù xử lý chuyện này rất phức tạp, thế nhưng dù chiến hay hoà thì bệ hạ cũng sẽ không thoát khỏi cái danh máu lạnh vô tình, coi thường thần dân, hoặc mềm yếu, dễ bị ức hiếp, khiến Star bị bôi nhọ. Việc này sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng và quyền uy trong nước của bệ hạ và vương thất Jadestar.”
Đồng tử của Thales đột ngột co lại – cậu dần hiểu ý nghĩa của câu ‘Còn tệ hơn thế’ rồi.
“Tiếp theo, để xử lý việc lớn này, bất luận là điều động quân đội hay quyết sách quốc gia, thì đều đòi hỏi lực lượng lớn hơn rất nhiều so với lãnh địa lệ thuộc trực tiếp vào vương thất. Nó cần phải có sự phối hợp từ trên xuống dưới Star và sự hợp tác của các lãnh chúa – tức là bệ hạ phải đạt được sự ủng hộ toàn lực đến từ sáu đại gia tộc và mười ba vọng tộc. Nhưng điều này tuyệt đối không phải là không có cái giá rất lớn!”
‘Cái giá rất lớn?’ – Thales rùng mình – ‘Tỷ như người được chọn làm quốc vương tối cao đời kế tiếp của Star?’
“Thêm nữa, chiến tranh có hai mặt, lợi và hại. Nó không chỉ mang đến nguy cơ, mà còn mang đến sự thay đổi trong cơ cấu quyền lực của Star – trải qua chiến tranh rửa tội, kẻ yếu sẽ bị đào thải, kẻ già mất vị trí, kẻ mạnh sinh ra, kẻ sống sót thì càng mạnh hơn – một bộ phận lãnh chúa sẽ nghênh đón sự diệt vong, một bộ phận khác thì nhận được cuộc sống mới.”
Trong đôi mắt sáng quắc của Gilbert, Thales ngơ ngác ngồi trong xe và cảm nhận sự rung chuyển và chao đảo của nó.
“Cuối cùng, đã mười hai năm, vương thất không có con nối dõi, Star không có người thừa kế,” Giọng Gilbert đột nhiên cao vút: “Điều gì có thể ép buộc bệ hạ phải chọn lập người thừa kế trước thời hạn, để lại đường lùi hơn là một nguy cơ chiến tranh, một cuộc khủng hoảng đã cận kề ngay trước mắt toàn vương quốc? Thậm chí, ngay trong nguy cơ này, có một gia tộc danh tiếng và quyền uy nào đó thực hiện một hành động thuận theo nguyện vọng của người dân và nhận được sự ủng hộ của các quý tộc nhỏ. Ai mà biết được liệu họ có thể hay không, trở thành một Jadestar tiếp theo, một vương thất tiếp theo?”
Yên tĩnh.
Thales nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt vô thần.
Cậu đã hiểu ý của Gilbert.
Thế nhưng cậu cũng choáng váng khi nghĩ kỹ về sự thật chấn động này. Rất lâu chưa hết.
Gilbert nhìn biểu cảm này của cậu, khẽ lắc đầu.
‘Hy vọng trò chơi tàn khốc, đẫm máu đã kéo dài mấy nghìn năm này sẽ không doạ cho người chủ nhân nhỏ bé, thông minh và tài năng này phải lùi bước.’
Một lúc lâu sau, Thales mới nói với giọng khàn khàn:
“Vì vậy, đây không chỉ là mong muốn của Aixenter: chiến tranh và đổi vua. Mà còn là mong muốn của rất nhiều người ở Star: cuộc đua vương thất.” Thales khó khăn lắm mới đưa ra được kết luận cuối cùng.
“Sứ đoàn bị ám sát là kết quả của rất nhiều yếu tố chính trị kết hợp lại… Là việc chắc chắn sẽ xảy ra dưới sự hiểu ngầm của những người đứng đầu hai vương quốc…”
“Đúng không.” Hai chữ cuối được Thales dùng như một câu khẳng định.
Gilbert khá lo lắng khi nhìn thấy trạng thái của cậu. Mặc dù ông hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn mở miệng, nói: “Đối với tình trạng hiện tại của vương thất, thì sự tồn tại và hiện diện của ngài, bất luận đối với các lãnh chúa ở trong nước, hay là đối với Aixenter, đều sẽ trở thành cái đích để chỉ trích… Vì sự an toàn của ngài, tôi sẽ đề nghị với bệ hạ hoãn việc công nhận…”
“Có đáng không?” Thales không để ý tới lời của Gilbert mà nhẹ nhàng lên tiếng, xen ngang vị quý tộc trung niên.
Gilbert cau mày.
“Đến tột cùng thì người như thế nào mới có thể mong chờ, cũng như hy vọng chiến tranh xảy ra?” Thales yếu ớt hỏi.
“Đây không phải là trò chơi tính toán ăn quân của nhau trên bàn cờ,” Thales từ từ khép mắt lại, siết chặt bàn tay: “Mà đây chính là chiến tranh, là hai nhóm người sống sờ sờ, đứng đối mặt nhau, cướp đoạt mạng sống của nhau một cách hợp lý, hợp pháp, tận cho đến khi một bên bị cướp tới mức gần như chẳng còn gì… Chiến tranh.”
“Bọn họ đã trải qua thảm hoạ Năm Đẫm Máu, sao có người vẫn còn mong chờ chiến tranh?”
“Chỉ vì một cái vương miện? Để tận hưởng quyền lực và quyền uy trong một vương quốc đổ nát, trên một vùng đất cằn cỗi, đầy rẫy xác chết, và giữa những người dân đã chết lặng? Sau đó cai trị trong hai mươi mấy năm gian khổ, ảm đạm, đề phòng, hoang tưởng và rồi lại áp đặt chính nỗi bất hạnh đó lên hậu duệ của mình?”
“Có đáng không?”
Gilbert muốn trả lời, nhưng cổ họng của ông như nghẹn lại.
Thales không nhận được câu trả lời, lắc đầu đầy ngao ngán.
‘Nhưng mà, đại loại thì đây chính là lịch sử.’
‘Lịch sử hành vi của nhân loại.’
Xe ngựa càng chạy nhanh, càng rời khỏi đường Quốc Vương xa bao nhiêu, thì lượng người ăn xin xuất hiện càng nhiều bấy nhiêu. Nhiều đến mức Jenny không thể không dùng roi ngựa để doạ bọn họ rời đi.
“Đây không chỉ là chiến tranh,” Gilbert nhìn người học trò của mình với vẻ lo lắng. Ông nói khẽ: “Mà còn là chính trị.”
“Chúng ta đều là con bạc có mục tiêu là quyền lực.”
“Đất đai và người dân, chẳng qua chỉ là thẻ đánh bạc có thể dùng để trao đổi.”
“Thắng hay bại, chẳng qua chỉ là sự chuyển giao thẻ đánh bạc.”
“Đây là trò chơi giữa giới quý tộc và quốc gia.”
Thales ngước mắt lên, mỉm cười đầy bất đắc dĩ: “Đúng vậy, chiến tranh là sự tiếp tục của chính trị… Trò chơi của quyền lực – bữa tiệc của bầy quạ.”
‘Nhưng tôi không thích như vậy.’
Có một giọng nói vang lên trong nội tâm của cậu.
Người Xuyên Việt liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Nơi đó, một người ăn xin đang giơ tay ra với vẻ mặt buồn bã và chạm vào trục xe.
Nhìn những người ăn xin trong vương đô này, Thales trầm ngâm: ‘Đây là một vương quốc đã tàn tạ quá mức rồi…’
‘Khoan đã…!’
Xe ngựa chạy ngang qua một ngọn đèn Bất Diệt sáng ngời. Thales tập trung tầm mắt, đột nhiên thấy rõ đôi bàn tay của người ăn xin kia.
Đó là một đôi tay thô ráp và đầy vết chai.
Thế nhưng vết chai không phân bổ đều tại những nơi mà cậu thường thấy, nơi mà người lao động và người ăn xin thường phải dùng để mang vác vật nặng. Ngược lại, nó tập trung ở ngón cái và ngón trỏ, cùng với kẽ giữa của chúng.
Não bộ của cậu lập tức vận hành.
Cậu cũng đã từng nhìn thấy những vết chai đặc biệt đó trên đôi tay của một người.
Jala Charleton.
Thales giật mình, quay sang nhìn người ăn xin khác, rồi người thứ ba, người thứ tư…
“Gilbert!”
Vị quý tộc trung niên nhìn sang với vẻ nghi hoặc.
“Không đúng.”
“Những người này không phải ăn xin.”
Người Xuyên Việt hít sâu một hơi:
“Bọn họ… bọn họ là…”
Giọng nói khàn khàn của Yodel vọng ra từ khoảng không, tiếp lời của Thales:
“Là sát thủ.”