Tháp Chung Kết, Nhà Thừa Kế, Thư viện Chân Lý.
Đây là một nhà kho khổng lồ. Ánh hoàng hôn đỏ rực xuyên qua mái vòm làm bằng pha lê nguyên chất, chiếu rọi lên những giá sách vô cùng lớn, khiến cho vô vàn cuốn sách với vô vàn chất liệu và màu sắc khác nhau trở nên rực rỡ, lấp lánh.
“Con có thể nghiêm túc hơn được không?”
Một người đàn ông trung niên hơi gầy, tóc ngắn, và khá đẹp trai đang xách một chiếc đèn Bất Diệt và đứng sau một giá sách khổng lồ. Ông bất mãn nhìn về phía giá sách bên kia.
Nơi đó, một chàng trai trẻ tuổi, tóc vàng, ốm yếu đang tựa lưng vào giá sách.
Cảnh sát cấp hai của thành Vĩnh Tinh, Kohen Karabeyan, ngẩng gương mặt mệt mỏi của mình lên và nhìn về phía người thầy của mình, Zedi Taffner.
Chàng cảnh sát giơ tay lên trong hơi thở thoi thóp và nói:
“Này! Con đã nhờ người xin nghỉ phép một tháng và chỉ mất có bảy ngày để phi ngựa không ngừng nghỉ đến Tháp Chung Kết đấy!”
“Thậm chí còn chưa kịp ngủ bù đã bị người kéo tới đây rồi!”
“Chỉ kịp ăn có hai cái bánh mì!”
Kohen vỗ bụng trong bất lực, rồi yếu ớt phản đối. “Tốt xấu gì thì người cũng phải để ý tới tính mạng của học trò của mình chứ?”
Thầy của Kohen, một người đàn ông trung niên, Zedi Taffner, đặt ngọn đèn Bất Diệt xuống, rồi phớt lờ những lời vừa rồi và lấy một cuốn sách khác. “Là do chính con đề xuất muốn xem hồ sơ của những người thừa kế… Con biết là Shao sẽ không đồng ý – ông già Viễn Đông cố chấp với đống quy tắc đó. Ta chỉ còn cách tận dụng lúc ông ấy không có ở đây để tới chỗ này với con.”
Nhớ tới tính khí của sư phụ Shao, Kohen tựa lưng vào giá sách, mất hết hứng thú tìm kiếm.
Anh tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Shao… Chẳng phải ông ấy đã từ bỏ quyền thừa kế môn phái kiếm thuật vĩ đại nhất ở Viễn Đông để tới Tháp Chung Kết hay sao? Con cứ nghĩ rằng ông ấy dám làm ra chuyện như vậy thì sẽ không bảo thủ và cứng nhắc…”
“Ta làm sao mà biết được. Truyền thừa của Shao có đủ loại quy tắc kỳ quái. Đến bây giờ thì ta vẫn chưa hình dung ra quy tắc hoạt động của môn phái bọn họ. Nếu như chúng ta mà là người của môn phái kiếm thuật ở Viễn Đông, thì với tư cách là học trò, con vừa vào cửa đã phải cung kính dập đầu với ta rồi.”
“Chứ đừng nói bất kính với ta… Như bây giờ…”
Zedi lườm Kohen, “Ta có thể chặt phăng cái cánh tay dùng kiếm của con đi rồi!”
Kohen trợn trắng mắt.
“Tìm được mối liên hệ giữa băng Bình Máu và “Thanh Kiếm Tai Họa” không?” Chàng cảnh sát bơ phờ hỏi.
“Không, vẫn chỉ là những gì mà hai ta đã biết.” Zedi tức giận, nhét một cuốn sách làm bằng da dê vào lại giá. “Bởi vì hiệu suất của ta rất thấp! Lại còn có một đứa học trò không chịu đứng dậy hỗ trợ!”
Kohen giả vờ như không nghe thấy câu sau, trầm ngâm. “Được rồi, vậy sao người không nói cho con thái độ hiện tại của tháp đối với băng nhóm kia là gì? Hiểu được bao nhiêu về chúng? Có lẽ nếu như kết hợp nó với thông tin mà con tìm được ở sở cảnh sát thì có thể tìm ra điều gì đó?”
Zedi ngừng tìm kiếm, nhìn học trò của mình, rồi im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng thì ông thở dài, “Thôi được rồi, nhưng nếu như con muốn biết thì nhất định phải tham gia nhóm bí mật của bọn ta.”
“Nhóm bí mật?” Kohen tò mò hỏi lại.
“Nói đơn giản thì đó là một nhóm nhỏ ở Tháp Chung Kết được giao sứ mệnh đặc thù, với mục tiêu là đối chọi lại với truyền thừa ở ngoài tháp, hay cũng chính là “Thanh Kiếm Tai Họa”.”
“Con tham gia!” Mắt Kohen sáng lên!
‘Mình phải tham gia.’
‘Phải hiểu thêm về Thanh Kiếm Tai Họa, về cái thứ Lực Lượng Chung Kết cuồng bạo kia.’
‘Cho dù… là vì Raphael và Miranda.’
“Quyết định nhanh vậy?” Zedi kinh ngạc, sau đó thì lộ vẻ tươi cười. “Được rồi, nhóm này bao gồm Chartier và ta. Giờ có thêm con nữa.”
Kohen há hốc mồm.
“Hai người… Chúng ta có ba người?”
“Một nhóm ba người…”
“Chống chọi lại Thanh Kiếm Tai Họa?”
Với vẻ mặt hoang mang, Kohen nhìn người thầy của mình một cách đầy hoài nghi. “Đùa con hả?”
“Ba người thì làm sao! Dù gì thì chúng ta cũng là nhóm bí mật. Ngoài ra còn có tên chính thức nữa!” Zedi vỗ đùi, để lộ ra biểu cảm thâm thúy. “Shao gọi bọn ta là: Đội Thanh Trừng.”
Vẻ mặt Kohen cứng đờ ra.
‘Thanh trừng?’
‘Thanh trừng kẻ phản bội sao?’
‘Vậy còn Raphael…’
“Nhưng Chartier nghĩ rằng nên dùng “Liên Minh Báo Thù” thì hay hơn vì món nợ máu của Crassus…” Zedi nghiêng người về phía trước, sắc mặt nghiêm túc. “Mà ta thì nghĩ rằng, dựa trên tầm quan trọng của nhiệm vụ này, thì chúng ta nên được gọi là…”
Kohen định bịt lỗ tai lại theo bản năng, nhưng Zedi đã kịp nói hết.
“Biệt Đội Hủy Diệt Xử Lý Crassus Và Mang Tháp Chung Kết Trở Lại Vinh Quang Cùng Với Hồi Sinh Thanh Kiếm Siêu Phàm Và Giải Cứu Errol!”
Kohen nhìn người thầy của mình với vẻ khinh bỉ.
“Haha, ta đùa thôi! Bầu không khí căng thẳng quá!”
Nhìn biểu cảm như vừa ăn phải c*t của Kohen, Zedi cười lớn, rồi vỗ vỗ vào vai anh và thở dài.
“Nhưng đáng tiếc là cho tới nay, chúng ta vẫn chỉ biết rất ít về thứ Lực Lượng Chung Kết cuồng bạo đó.” Zedi thất vọng. “Dù sao thì ai chiến đấu với chúng cũng đều cảm nhận được đó không phải là bức tranh toàn cảnh về Lực Lượng Chung Kết của chúng.”
Kohen cũng trở nên nghiêm túc, “Không có một tí thành quả nào ư?”
Zedi nhìn về phía người học trò của mình. Vài giây sau thì ông vẫn mím môi và nói, “Không, thành quả thì vẫn có. Ít nhất thì chúng ta đã biết được, Lực Lượng Chung Kết thô bạo và điên cuồng bắt nguồn từ “Thanh Kiếm Tai Họa” của Crassus kia…”
“Thực ra là đang bắt chước một thứ sức mạnh bí ẩn và đáng sợ từ thời cổ đại.”
………
“Nhìn kìa, Ser, sao chúng ta không ngồi xuống và thảo luận vấn đề này trong hòa bình?” Thales mỉm cười, nhìn Katerina đang tuyệt vọng và Serena đang đắc chí. “Cần gì phải bạo lực như vậy.”
“Ồ, à…”
Serena nhướng mày, tiện tay ném Katerina sang một bên.
*Rầm*
Người sau đâm sầm vào một cái cây gần đó.
Serena duyên dáng bước về phía Thales.
“Thả ra?” Serena nhìn chiếc quan tài đen và nở một nụ cười vô cùng quyến rũ. “Làm như nào? Đá bằng chân của cậu sao?”
Tim Thales đập loạn xạ.
‘Bình tĩnh.’
‘Ít nhất thì cô ta đã thả Katerina ra.’
‘Đây là cơ hội duy nhất.’
‘Mình phải nắm lấy nó.’
“Muốn mở Quan tài Đêm Tối ra thì cần phải có chìa khóa do quân vương luôn đem theo, cộng với máu của thành viên trực hệ gia tộc Corleone.” Serena nở nụ cười tinh nghịch. “Cũng chính là máu của ta và Katerina.”
Phía xa xa, Katerina ngẩng đầu lên và nhìn về phía bên này với vẻ không cam lòng.
Tứ chi của nàng đang hồi phục, nhưng với tốc độ cực kì chậm.
Chứ đừng nói đến chuyện tái sinh.
‘Trận chiến này…’ – Nàng nghĩ trong tuyệt vọng – ‘Đã không còn hy vọng lật ngược tình thế nữa rồi.’
Đúng không?
Thales hít sâu vào, “Rolana chắc hẳn đã nói với cô chuyện tôi và Ralf trốn thoát ra khỏi ngục tối của trang viên Vine như thế nào rồi?”
Serena nheo mắt lại.
“Tôi có một dị năng đặc biệt”, Thales run run, cố gắng thêu dệt câu chuyện để nó nghe chân thực hơn. “Có thể phá vỡ mọi xiềng xích… Nếu không thì để tôi thử trên chiếc quan tài này?”
Thales thấp thỏm sờ vào mảnh gỗ sắc nhọn ở sau lưng.
Cậu không thể cắt đứt dây thừng, nhưng…
Làm bị thương bản thân thì không có vấn đề.
Mặc dù tác dụng phụ của sức mạnh này… có thể có chút nghiêm trọng.
Thế nhưng, không có sự trợ giúp của bàn tay thì liệu khả năng “mất kiểm soát” này còn có hiệu quả?
Thales cười khổ trong lòng. ‘Đến lúc ấy thì chỉ còn cách thử “dùng mắt giết chết người”.’
Bước chân của Serena mỗi lúc một gần hơn. “Thì ra đó là dị năng của cậu.”
“Nhưng cậu cho rằng vì sao ta lại trói chặt hai tay cậu?” Serena cúi đầu, cười lạnh. “Ta đã hỏi Rolana từng chi tiết nhỏ nhất. Muốn sử dụng dị năng kia thì cậu phải cắt chảy máu bản thân.”
“Thế nên việc này là để ngăn cản ngài sử dụng dị năng đó, Điện hạ Thales.” Serena nhẹ nhàng nói.
Thales rùng mình trong lòng.
‘Cô ta… đã để ý tới chuyện này từ sớm sao?’
Serena tiếp tục tiến lại gần.
“Đủ xa rồi!” Thales hét lên. “Đừng tiến lại gần nữa!”
Cậu đã tính toán, ở khoảng cách này thì Serena mất ít nhất là một giây để lao tới.
Và quãng thời gian đó đã đủ để cậu sử dụng khả năng kia… với chiếc quan tài.
“Tôi đang giữ một mảnh gỗ trên tay.” Thales nghiêng người, để lộ một mảnh gỗ ra, rồi nhanh chóng quay lại. “Đã đủ để tôi cắt tay mình rồi!”
“Cô thực sự rất muốn gặp Ma Năng Sư kia đúng không?” Cậu đá vài cái vào chiếc quan tài đen phía sau. “Có cần tôi gõ cửa trước hộ không?”
Ánh mắt Serena lạnh dần.
‘Thằng ranh này.’
‘Nó đang cược mình có dám mạo hiểm hay không sao?’
“Thales thân yêu!”
Dưới cái nhìn của Thales, Serena đột nhiên ngừng lại tại chỗ, sau đó thì nở một nụ cười rạng rỡ và dang hai tay ra. “Nhất định cậu đã hiểu lầm rồi!”
“Vốn ta không hề định tổn thương cậu.”
“Đối với ta mà nói thì một người thừa kế Star còn sống có ích hơn rất nhiều so với một người thừa kế Star đã chết, đúng không nào?”
“Hơn nữa, chúng ta còn hứa với nhau rằng: dưới sự giúp đỡ lẫn nhau, một ngày nào đó cậu sẽ đăng quang lên làm vua, còn ta thì giành lại được ngai vàng của mình.”
“Cậu quên rồi sao, đôi ta còn có hôn ước?”
Thales nhướng mày.
‘Lão yêu bà này.’
‘Bà già xấu xí.’
“Chúng ta hợp tác! Hải quân của lãnh địa Đông Hải và lãnh địa Bờ Nam, kết hợp với lợi thế địa lý tự nhiên của bọn ta ở vách Vọng Hải, chúng ta có thế chiếm cứ hai bờ Đông – Tây và biến phần phía Nam của biển Chung Kết chứa rất nhiều dầu Vĩnh Cửu thành một vùng biển nội địa của liên minh Sao Đêm.” Serena đưa tay phải ra, rồi nắm chặt lại.
“Vì Sao và Bóng Đêm, chia sẻ lợi ích, giúp đỡ lẫn nhau, sẽ khiến cho từng đối thủ trên đại lục phải khiếp sợ: Aixenter và Camus của các cậu, Mane et Nox và Hanbol của bọn ta.” Serena nhìn thẳng vào Thales. “Đây chính là suy nghĩ lúc đầu của ta.”
“Đừng có tin cô ta!” Phía xa, Katerina nhổ ra một ngụm máu và hét lên với giọng căm hờn. “Chỉ có loài ác ma điên cuồng nhất mới dám liên minh với con chó cái xảo trá này!”
*Bốp*
Serena cười lạnh, sau đó tiện tay ném một quả cầu tuyết bay cực nhanh và đập Katerina bất tỉnh.
Nàng mặt không đổi sắc mà tiếp tục nói: “Ta biết cậu không phải là một đứa trẻ bảy tuổi bình thường. Cậu sở hữu một trí tuệ và sự trưởng thành vượt xa cái tuổi này, ta nghĩ cậu có thể hiểu được.”
Serena vươn tay ra với Thales, “Chúng ta là đồng minh.”
Thales cúi đầu.
‘Đồng minh.’
‘Haizz…’
“Lúc đầu cô muốn giết tôi thì đúng hơn.” Thales nhíu mày.
“Đó là để đánh lạc hướng em gái ta, và cuối cùng thì ta đã đánh bại nó”, Serena cười cười. “Hợp tác vui vẻ.”
Nhưng Thales khẽ lắc đầu.
“Ser, đây là lần cuối tôi gọi cô như vậy.”
Sắc mặt Serena lập tức thay đổi.
“Chấm dứt trò lừa gạt ở đây thôi”, Thales thở dài. “Cô chưa bao giờ coi tôi là đồng minh… Bà già xấu xí.”
Ánh mắt Serena trở nên lạnh lùng.
“Lần đầu tiên gặp mặt, lời nói của cô đã chứa đầy sự dối trá. Cô nói mình là người thừa kế chính thức của gia tộc Corleone, là người cai trị hợp pháp và chính thống của ngọn đồi Thống Khổ.”
“Về chuyện này, ta không hề nói sai nha.” Serena chớp chớp đôi mắt to đầy quyến rũ, nhưng đáng tiếc Thales đã có ấn tượng sâu sắc với một “phiên bản khác” của nàng nên không hề bị lung lay chút nào.
“Ta đích xác là người thừa kế hợp lệ thứ nhất của Quân vương Dạ Dực, tức Bệ hạ Laurie Corleone.” Serena nhếch mép, rồi dùng ngón trỏ quẹt vết máu dính trên má và đưa vào miệng mút.
Hành động này khiến nàng càng thêm hấp dẫn và quyến rũ.
Nhưng Thales thì lại thầm lo lắng, ‘Liệu có thể kéo dài được bao lâu?’
‘Cho tới khi Aida và mọi người tới?’
‘Với tốc độ của Serena thì chỉ có một cơ hội duy nhất sử dụng “Mất kiểm soát”, hơn nữa là hiệu quả của nó cũng không chắc chắn.’
‘Chưa đến thời khắc cuối cùng thì chưa thể sử dụng lá át chủ bài này được.’
“Nhưng cô không hề nhắc tới sự thật về việc mình đã sát hại vị quân vương trước đó”, Thales lắc đầu. “Nói theo cách khác thì cô không phải là kẻ thất bại trong cuộc chiến giành ngai vàng, mà chính là kẻ đã chết hại vua cha, tội không thể tha thứ, bất cứ ai cũng có nghĩa vụ tiêu diệt.”
Ánh mắt mê người của Serena dần đóng băng.
“Cho dù cô có trở nên mạnh mẽ hơn, thì e rằng cũng sẽ không có người nào ở vương quốc Bóng Đêm ủng hộ cô đăng quang.”
Thales nhìn Serena, nói từng chữ một:
“Về cơ bản thì cô không hề có cơ hội để quay trở lại vị trí cũ.”
Hoàng hôn sắp buông xuống.
Một sự tĩnh lặng đến chết người phủ đầy mặt tuyết.
Serena nhìn cậu rất lâu, rất lâu.
“Tao nhịn mày đủ rồi”, nụ cười của Serena biến mất, giọng nói thì trở nên vô cùng lạnh lẽo. “Thằng ranh đoản sinh luôn tự cho mình là đúng.”
“Mày nói đúng.”
“Dù tao có giết chết Katerina tại chỗ này.”
“Thì đám Binh đoàn Máu Thánh trung thành với nó, bao gồm Costigan, Sullivan và Lorilla, cùng với đám thị tộc thèm khát Ngai vàng Biển Máu kia, cũng sẽ không để cho tao đăng quang.”
“Vì vậy, kẻ địch của cô phân bố ở gần như toàn bộ vương quốc Bóng Đêm.” Thales nhắm hai mắt lại, thở dài.
“Ra là thế, cô cần sức mạnh của một quốc gia để tiêu diệt những đối thủ mà mình không thể địch lại kia.”
“Từ đầu tao chỉ muốn mượn sức mạnh của chúng mày để chặn đánh Katerina, nhưng chuyện sứ đoàn Aixenter bị ám sát đã gợi ý cho tao một ý tưởng.” Serena gật gật đầu. “Cái chết của người thừa kế gây ra chiến tranh giữa hai vương quốc.”
“Dù sao thì Quốc vương Star đã lập ra lời thề thần thánh. Kẻ nào báo thù cho mày… sẽ là quốc vương kế tiếp.”
Thales thở dài.
“Người thừa kế của Star chết trong cuộc tập kích vô liêm sỉ của Nữ vương Bóng Đêm, còn người sau thì mất tích không lý do.” Serena lắc đầu, than thở. “Mày đoán xem có bao nhiêu kẻ tham vọng sẽ tấn công vương quốc Bóng Đêm bằng mọi giá, nếu không thì ít nhất cũng sẽ lập một lời thề tương đương, chỉ vì ngai vàng?”
“Dù sao thì đi từ Bờ Nam của Star xuôi dòng hải lưu vượt biển Chung Kết để đến vương quốc Bóng Đêm cũng chỉ mất có một tuần.”
“Chiến tranh sẽ rửa sạch những kẻ phản đối trong Binh đoàn Máu Thánh và tặng lại cho tao một vương quốc Bóng Đêm càng phục tùng hơn.” Serena tiến lên trước với vẻ mặt cuồng nhiệt. “Còn người thừa kế thực sự của Corleone sẽ đứng ra ngăn cơn sóng dữ vào thời khắc cuối cùng.”
“Vì vậy đây mới là mục đích thực sự của “liên minh”: mượn sức mạnh của Star để quét sạch những kẻ chống đối cô.” Thales nhìn sắc mặt Serena, nói khẽ. “Liên minh Sao Đêm hoàn toàn chỉ là một trò lừa đảo.”
“Mày không hiểu rồi, thằng nhóc ngây thơ.” Serena cười lạnh, “Liên minh là để chống lại kẻ thù.”
Thales liếc nhìn Katerina đang bất tỉnh.
“Không”, Serena lạnh giọng. “Ý của tao là, thành lập liên minh với kẻ thù của mày, sau đó thì phản bội hắn vào thời khắc mấu chốt.”
“Phản bội mới là ý nghĩa thực sự của đồng minh.”
Thales nhíu chặt mày.
‘Thì ra đây là logic sinh tồn của cô ta.’
Liên minh Sao Đêm – lần ngoại giao đầu tiên trong cuộc đời của Thales – đã thất bại hoàn toàn.
Trong khoảng thời gian về sau, tại vô số lần ngồi trước bàn đàm phán, Thales đều không nhịn được mà nghĩ tới cảnh này, đồng thời cũng nhớ lại “Ý nghĩa thực sự của đồng minh” với sự cảnh giác trong lòng, nhớ về Liên minh Sao Đêm giữa cậu và một vị nữ ma cà rồng nào đó chỉ kéo dài khoảng một tháng trước khi kết thúc trong thất bại.
“Quả nhiên, đột nhiên có một ma cà rồng loli sống vài trăm tuổi, mắt đỏ, tóc bạc, đáng yêu, tài năng mà lại kiêu ngạo, đột nhiên xuất hiện và nói muốn gả cho tôi bằng cái giọng ngọt ngào đó.” Thales thở dài, cảm khái. “Loại kịch bản này… là do tôi nghĩ quá nhiều rồi!”
Cậu cúi đầu trong cô đơn, “Rốt cuộc thì đây không phải là thế giới trong tiểu bạch văn…”