Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 113: Chương 113: Vận mệnh vô thường




Nắm đấm và lòng bàn tay chạm vào nhau.

Cả Arracca và Sonie đều run nhẹ.

*Bịch* *Bịch*

Âm thanh trầm, thấp, giống như tiếng của bao cát rơi xuống đất vang lên.

Trái tim Thales như bị một chiếc búa sắt gõ mạnh vào.

‘Đây chính là… cuộc chiến của cao thủ cấp Cực?’

Tĩnh lặng và đơn giản.

Không hề có chút sức mạnh nào bị lãng phí, cũng không hề có động tác dư thừa.

Thales nhìn thấy đám đông bàn tán xôn xao.

Không ít binh lính chỉ trỏ về phía hai người.

“Chẹp… Lần thứ mấy rồi?”

“Họ cứ phải xé xác nhau trước khi phương Bắc đánh đến hay sao?”

Hai vị chỉ huy hằm hè, đứng yên tại chỗ, không hề có chút nhún nhường nào.

Hai mắt Sonia lạnh buốt, còn vẻ mặt Arracca thì dữ tợn.

Binh lính đứng sau hai người lập tức phản ứng.

*Keng*

Những cựu binh đứng sau Sonia đồng loạt rút mạnh kiếm, rồi lần lượt đứng vây quanh người chỉ huy của mình.

*Thình thịch*

Đội lính cầm khiên và kiếm ngay ngắn tiến lên trước và xếp thành bức tường khiên vây quanh hai bên mạn sườn của Arracca.

Hai nhóm người tràn ngập sát khí, trừng mắt lên nhìn đối phương như thể sắp lao vào nhau bất cứ lúc nào.

Đám đông đứng gần đó càng lúc càng hỗn loạn.

“Trời ạ, Đội Vệ binh Ánh Sao và Đội Vệ binh Nộ Hỏa đều ở đây…”

“Chẳng phải sĩ quan phụ trách xếp ca làm nhiệm vụ đã cố ý tách họ ra rồi hay sao?”

“Lần này liệu sẽ có người chết?”

“Tôi có cảm giác rất bất an.”

Nhưng cũng đúng vào lúc bầu không khí lên đến đỉnh điểm thì,

“Dừng lại!”

Thales nhíu mày, tiến lên trước.

Tất cả mọi người đồng loạt ngoảnh đầu lại, nhìn về phía Hoàng tử Điện hạ đang có sắc mặt vô cùng khó coi.

Thales liếc quanh một vòng.

‘Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra với Sonia và Arracca?’

Cậu thở dài.

“Đây chính là thứ tôi muốn nói”, Potray nhỏ giọng, “Chỉ có ngài mới có thể ra mặt thôi, hoàng tử nhỏ bé của tôi ạ”.

Thales lắc lắc đầu.

“Lùi về phía sau, các binh sĩ”, cậu hô lớn lên với hai nhóm người.

“Nhớ rằng tất cả chúng ta đều là người Star, hãy bỏ vũ khí xuống.”

Nhưng không ai thèm để ý tới cậu.

Sonia và Arracca đều nghe thấy Thales nói, nhưng có vẻ như cả hai càng hứng thú với đối phương hơn.

Thuộc hạ đứng sau họ – Đội Vệ binh Ánh Sao và Đội Vệ binh Nộ Hỏa như lời của đám đông – không hề dời mắt đi mà chỉ chăm chú, trung thành đứng sau chỉ huy của mình.

Hoàng tử Điện hạ bị phớt lờ.

Potray nhắm mắt lại, lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ.

Giọng bàn tán xôn xao của những người đứng xem lớn dần, thậm chí có người còn chỉ trỏ về phía Thales.

Không ít người còn lộ vẻ chế giễu và khinh thường.

Thằng nhóc này chính là tân hoàng tử của họ?

Thales chỉ cảm thấy mình rất khó xử.

Rất khó xử!

‘Ặc, làm sao giờ?’

‘Xông lên kéo họ ra?’

‘Nhưng mà.’

‘Sonia thì đang vô cùng tức giận, còn Arracca trông có vẻ như chẳng thèm để mình ở trong mắt.’

‘Phải tìm ra chuyện gì đó khiến họ chú ý.’

Cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai người hiện ra trong tâm trí Thales.

Một ý tưởng chợt xuất hiện trong đầu cậu.

Giọng nói trẻ con bỗng vang lên, “Tôi là Thales Jadestar, Hoàng tử đệ nhị”.

Thales giơ tay phải lên và chỉ về phía Bắc.

“Có lẽ một số người đã biết, vì hòa bình của Star, cũng là vì tính mạng của mọi người trong pháo đài đây.”

“Tôi sẽ sớm tiến về phía Bắc để đến Aixenter và đền bù cho tính mạng của hoàng tử họ.”

Giọng bàn tán xung quanh chợt nhỏ dần.

Pháo đài Đoạn Long không hề bị cô lập, tin tức từ Hội nghị Quốc Thị đã truyền đến đây từ sớm.

Ánh mắt nhìn về phía Thales lập tức trở nên rất phức tạp, có cảm thông, có phẫn nộ, có không cam lòng và cả bất đắc dĩ.

Tuy vậy, Sonia và Arracca vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương.

Thales điều chỉnh nhịp thở của mình rồi bước dần về phía họ với vẻ tự nhiên hết sức có thể.

“Đối với hai vị chỉ huy đây và thuộc hạ của họ, trước khi hai người lao vào và móc tim của nhau ra”, Thales dang hai tay, nở một nụ cười thản nhiên, “Ít nhất thì cũng dành ít tôn trọng cho một vị Hoàng tử JadeStar sắp phải đi chịu chết chứ?”

“Chẳng hạn như đợi tôi đi chịu chết rồi hẵng đánh nhau?”

Giọng bàn tán của binh lính đứng xung quanh lại lớn lên.

Potray thì khẽ gật đầu.

Sonia và Arracca cùng phát hiện, lông mày của đối phương hơi nhíu lại.

Ngay sau đó, giọng điệu của Thales chuyển sang vẻ châm chọc.

“Hừm, dĩ nhiên rồi, có lẽ hai người đã sớm quen”, Thales liếc một vòng xung quanh rồi cho tay vào túi áo.

Cậu chuẩn bị lấy chiếc trâm cài có hình sao chín cánh, tượng trưng cho vương thất Jadestar ra cho mọi người xem.

Câu tiếp theo Thales còn định dựa vào dòng họ của mình.

Chỉ đáng tiếc, là cậu không sờ thấy chiếc trâm cài kia.

Trong túi áo chỉ có tín vật của gia tộc Corleone – chiếc vòng tay có gắn răng nanh được Nữ vương Bóng Đêm tặng lại trước khi đi.

Nụ cười của Thales đông cứng trong nửa giây.

‘Chết tiệt, Katerina…’

‘Cô ấy quên không trả lại cái trâm cài sao chín cánh rồi!’

Thế nhưng nụ cười vẫn quay vụt lại trên khuôn mặt của Thales rất nhanh.

Cậu lập tức chuyển động tác luống cuống khi cho tay vào ‘túi trống’ thành động tác ‘cho tay vào túi để chụp ảnh’.

Thales tiếp tục cười với giọng điệu chế giễu.

“Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu hai người nhìn một Jadestar…”

“Chết ngay trước mặt nhỉ…”

Vừa dứt lời.

Tiếng hít thở của cả Sonia lẫn Arracca đều dồn dập hơn.

Sonia run nhẹ toàn thân.

Khuôn mặt Arracca thì méo mó.

Quá khứ hiện về trong tâm trí cả hai.

Giọng binh lính đứng xem càng lúc càng lớn.

“Vậy nên?”

“Đúng, anh cũng nghe nói rồi đúng không? Hai người họ đều là…”

“Ôi, đều giống nhau như vậy, cần gì phải thế chứ…”

‘Một, hai, ba…’ Thales đếm thầm.

‘Làm ơn, cho xin ít mặt mũi đi.’

Cảm giác lúng túng lại quay trở lại.

Nhưng cuối cùng thì hai vị chỉ huy cũng khịt mũi, rồi bất ngờ buông nhau ra.

Hai đội vệ binh đứng xung quanh đồng loạt tra kiếm vào vỏ, chỉ có điều vẫn nhìn đối phương vẻ vẻ khó ưa.

Thales thở phào nhẹ nhõm.

Potray đứng bên cạnh thì cười đểu, rồi nháy mắt với cậu.

Nếu là Gilbert thì sẽ không bao giờ bất kính như vậy.

Thales đáp trả bằng một ánh mắt phẫn nộ.

Tuy nhiên, cậu biết rằng mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết.

“Rất tốt… Trước tiên, chúng ta nên giải quyết vấn đề này?” Thales cười híp mắt, xoa tay vào nhau, rồi chỉ về phía Willow Ken vẫn còn đang sững sờ tại chỗ.

Arracca tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, “Cậu định tự mình xét xử sao, tiểu hoàng tử?”

“Sao, ông có ý kiến?” Sonia lạnh lùng, “Với thân phận của Điện hạ thì hiển nhiên người thích hợp nhất là cậu ấy”.

Thales thở dài.

‘Không.’

‘Đây không chỉ là một cuộc xét xử.’

‘Mà còn là mâu thuẫn và bất đồng giữa hai người chỉ huy.’

‘Hơn nữa’, Thales nhìn vào vẻ mặt cầu khẩn của Willow, ‘nó còn liên quan tới tính mạng của một người’.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn sĩ quan phụ trách hành quyết.

“Có ai có thể kiểm chứng lời anh ấy nói không? Người anh ấy cứu về thì sao?”

Sĩ quan đó dường như chưa từng được nói chuyện với người của vương thất, nên trông có vẻ hơi lo sợ mà lắc đầu, “Không có một ai… Thế nên chúng tôi mới nghi ngờ rằng hắn đang nói dối”.

Thales cau mày lại.

‘Không ổn.’

“Muốn xác nhận có phải là lính đào ngũ hay không… xin hãy đem binh khí của anh ấy lên.”

Sĩ quan kia vội gật đầu.

Rất nhanh, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hai thanh gỗ dài bằng nhau, ngắn hơn giáo rất nhiều, được đưa lên – cả hai bị hư hại rất nhiều, vẫn còn dính những vết máu khô và hầu như không thể nhìn thấy đầu nhọn bằng kim loại.

Nhìn từ ngoài vào thì đúng là chúng trông giống một ngọn giáo bị gãy hơn.

Nhưng… Thales nhìn về phía chàng thanh niên tóc đen.

“Anh có thể sử dụng… hai ngọn giáo?”

Willow gật mạnh đầu, “Tôi, tôi có thể!”

“Lại nói dối”, sĩ quan lắc đầu, “Về cơ bản thì không có bất kì binh sĩ nào được huấn luyện như vậy, chứ đừng nói hắn chỉ là một ngư dân!”

Thales thở sâu ra một hơi.

Thales liếc xung quanh, ánh mắt những người lính bừng sáng, ánh mắt Sonia tràn đầy hy vọng, ánh mắt hung dữ của Arracca và vẻ phức tạp của Potray/

“Nếu như anh ta có thể sử dụng hai ngọn giáo một cách thuần thục…” Thales trầm tư.

Tuy nhiên, Arracca lại đột ngột ngắt lời.

“Cho dù hắn có phải lính đào ngũ hay không thì cũng đã làm trái lệnh và trốn về từ chiến trường, chuyện này không có gì phải bàn cãi”, người đàn ông cường tráng này mỉa mai Hoàng tử đệ nhị.

“Sao? Nếu như hắn có thể sử dụng hai ngọn giáo, cậu định dùng đặc quyền của Jadestar để tuyên bố hắn vô tội sao?”

“Điện hạ, Hoàng tử đệ nhị tôn quý?”

Thales sững sờ.

‘Trái lệnh?’

‘Không ổn.’

“Vậy ý ông muốn trực tiếp xử tử?” Sonia đáp trả gay gắt, “Nhưng nếu như anh ta vô tội…”

“Trên chiến trường không ai quan tâm đến chuyện cô có vô tội hay không!” Arracca lạnh lùng cắt ngang.

“Bất luận là vì chạy trốn hay vì cứu người, vi phạm mệnh lệnh đều sẽ phải trả giá đắt.”

Giọng Sonia đột nhiên ngừng lại.

Nàng chỉ đành ngập ngừng nhìn Thales, “Tôi tôn trọng quyết định của ngài, Điện hạ”.

“Tiếp tục đi”, Arracca nhìn Thales, khinh bỉ, “Đặc xá hắn, rồi xem lần sau hắn có dám trái lệnh tiếp không. Có lẽ lúc đó người mà hắn hại chết không chỉ là bản thân mình đâu”.

Mặt Willow tái nhợt đi, đầu nhễ nhại mồ hôi, ánh mắt thì không ngừng đảo qua đảo lại giữa Thales và Arracca.

Thales nhíu mày.

‘Phiền rồi.’

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào cậu.

‘Làm sao giờ?’

‘Treo cổ anh ta thì Sonia, cùng với binh lính xung quanh sẽ nghĩ như nào?’

‘Tha cho anh ta thì Arracca, quân lệnh, cùng với quy định trong quân đội sẽ ra sao?’

‘Hay là dứt khoát đổi sang một hình phạt khác?’

‘Không được, không thỏa đáng… Đáng giận thật.’

‘Gilbert chưa dạy điều này…’

‘Khoan đã!’

‘Gilbert?’

Thales trầm tư.

Cậu đã có quyết định.

“Willow Ken.”

“Tôi không thể chắc chắn về việc anh có phải lính đào ngũ hay không”, Thales bước tới trước mặt Willow và nói. “Do vậy, tôi không thể kết tội và treo cổ anh được”.

Willow thở phào nhẹ nhõm.

“Nhìn đi, chiến tranh sẽ bắt đầu thua từ đây…” Arracca khịt mũi như thể không có gì bất ngờ, và cũng không có gì bất ngờ mà nhận được ánh mắt căm tức của Sonia.

Một vài binh sĩ đồng ý với Arracca bắt đầu lắc đầu.

Nhưng câu tiếp theo của Thales lại khiến Willow trở nên căng thẳng.

“Tuy nhiên, nếu như anh thực sự vi phạm mệnh lệnh”, Thales lắc đầu, “Thì tôi cũng không thể tuyên bố anh vô tội”.

“Tôi không thể đưa ra phán quyết.”

Tất cả bỗng im bặt.

Rồi sau đó náo động lên.

Sonia nhíu chặt mày, ‘Ý gì đây?’

“Haha, có tội và vô tội?” Arracca bật cười thành tiếng.

“Vậy thì phải làm sao đây, hoàng tử của ta? Hay là cắt ngắn dây treo cổ đi một nửa?”

Thales lạnh lùng giơ tay lên rồi nắm lại để đám đông lắng xuống.

“Nhưng như anh đã nói, Willow”, Thales nói khẽ, “Rằng anh phải rút lui để cứu đồng đội của mình”.

Willow ngước mắt lên nhìn về phía Hoàng tử đệ nhị, mí mắt vẫn còn hơi run run.

“Không quan trọng anh có thực sự làm như vậy không, một tinh thần như vậy rất đáng để trân trọng.”

Giọng Thales vang vọng giữa đám đông quây kín.

“Vì vậy, tôi không thể treo cổ anh.”

Willow choáng váng, không thể tin được những gì mình vừa nghe mà nhìn về phía Thales.

Hoàng tử đệ nhị tiếp tục, “Đây không phải do hành động của anh vô tội hay gì khác”.

“Mà bởi tôi không thể khiến người khác do dự khi cứu đồng đội của mình chỉ vì sợ gặp phải kết quả giống như anh. Đây không phải là chuyện mà họ nên do dự.”

Thales thản nhiên nói.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Thales đã thay đổi.

Sonia lộ vẻ vui mừng, còn Arracca thì nhíu chặt lông mày.

Chỉ có ánh mắt Putray là phức tạp và sâu thẳm.

“Tuy nhiên!”

Thales nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói.

“Như thế không có nghĩa là anh vô tội, và không phải trả giá cho việc vi phạm mệnh lệnh.”

“Willow Ken!”

Hơi thở của Willow dần trở nên dồn dập.

“Trong các trận chiến tiếp theo, anh phải cứu mười người đồng đội”, Thales nói.

“Đó là cái giá cho việc ngày hôm nay không bị treo cổ. Chỉ khi làm như vậy, anh mới có thể bù đắp lại lỗi lầm vì đã vi phạm mệnh lệnh và rửa sạch nghi ngờ rằng mình là một người lính đào ngũ.”

“Mười người!”

Trong ánh mắt của mọi người, Thales rút con dao găm JC ra, bước đến gần Willow mà mặt không đổi sắc, rồi đưa lưỡi dao sắc bén lại gần dây thừng đang trói chặt hai tay anh ta.

Thales hít sâu vào, rồi dùng sức cắt.

Một…

Hai…

Ba…

‘Hở?’

Thales ngượng ngùng phát hiện ra sức tay mình hơi yếu.

Với cái tốc độ này thì phải vài chục giây mới cắt đứt được dây thừng.

Cậu cảm nhận được ánh mắt của đám đông đang tập trung vào mình.

‘Này này này…’

‘Đừng có phá hỏng bầu không khí như vậy chứ!’

Đúng lúc đó, dao động kỳ lạ mà quen thuộc kia chạy dọc lên hai tay Thales.

Như thể vừa được tiếp thêm năng lượng, cơ bắp trên tay phải cậu run lên, một luồng sức mạnh mạnh hơn bình thường rất nhiều bộc phát ra từ tay Thales.

*Roẹt*

Dây thừng trói hai tay của Willow nhanh chóng bị cắt đứt.

Thales cất con dao găm đi và cố ép bản thân không nhìn vào vết thương đang rỉ máu trên mu bàn tay của Willow do ai đó đã cắt sượt vào – Khụ, khụ.

“Do đó, tôi đã dùng hành động trong tương lai của anh để đổi lấy tính mạng và tự do ngay bây giờ.”

“Anh hiểu không? Willow Ken?”

Cậu nghiêm túc nhìn thẳng vào Willow.

Willow vừa thở hổn hển, vừa nhìn Thales.

Sau đó thì hé đôi môi vẫn còn đang run rẩy của mình ra.

“Có…”

“Có… Thưa Điện hạ Thales!” Willow hét lên trong phấn khích.

“Cứu mười người! Tôi nhớ rồi!”

“Còn một yêu cầu nữa.” Thales lạnh lùng nói.

Willow sững sờ.

Thales đột nhiên nở nụ cười quen thuộc đã biến mất từ lâu, “Đi, đi đổi hai ngọn giáo khác đi… Trông chúng mòn tới mức khéo đâm còn không chết nổi cá dưới sông rồi”.

Willow Ken hít thở sâu ba lần.

Rồi anh ta nở một nụ cười nhẹ nhõm và liên tục gật đầu, “Vâng, xin tuân theo mệnh lệnh của ngài!”

Thales ngoảnh đầu lại và liếc xung quanh.

Sonia cười tươi lên và nhìn cậu với vẻ nhẹ nhõm.

“Rất khéo, Điện hạ.”

Đóa Hoa Pháo Đài không khách khí chút nào mà bước lại gần và nhấc bổng Thales lên!

Chẳng biết là do ai bắt đầu, nhưng binh lính đứng xung quanh thi nhau vỗ tay!

*Lốp bốp*

Thậm chí có người còn reo hò, “Hoàng tử của chúng ta!”

Sonia cười lớn, rồi gác Thales mặt xám xịt lên vai và vò mạnh vào đầu, “Một Jadestar hợp lệ!”

“Thằng quỷ nhỏ xảo quyệt!” Arracca lạnh lùng nhìn Thales, rồi giơ tay lên, ra hiệu cho thuộc hạ cùng rời đi trong tiếng vỗ tay của đám đông.

Chỉ có Aida quay sang hỏi Putray đang trầm tư ở bên cạnh.

“Cậu ta vừa làm cái gì vậy?”

………

Vốn đã đang suy yếu rồi, lại còn bị Sonia xoay cho hai vòng, Thales choáng váng, yếu ớt túm lấy áo choàng của Putray và nôn khan.

Sau khi được vài người lính dẫn đường, Thales và Potray đi tới doanh trại đã được chuẩn bị sẵn cho hoàng tử, theo sau là Aida với vẻ uể oải vì tiết trời lạnh giá.

Thales cảm thán, “Tôi còn tưởng sau khi chúng ta tới Aixenter thì mới gặp rắc rối”.

Nhưng Potray lại không hề tiếp lời.

“Điện hạ”, ông ta không hề để ý tới việc mình vừa thêm cả kính ngữ vào.

“Làm thế nào mà ngài nghĩ ra biện pháp kia?”

Thales thoáng sửng sốt, “Ừm?”

“Tạm thời không giết người lính kia mà để anh ta tự cống hiến trong tương lai?” Potray vừa đi vừa nói.

“À, cái ý tưởng này á”, Thales xoa xoa đôi bàn tay đã đỏ bừng vì lạnh của mình vào nhau, rồi phả một luồng hơi ấm vào chúng, “Trên thực tế là Gilbert đã nói cho tôi. Nó liên quan tới bác của tôi, Midier Jadestar”.

Biểu cảm của Putray hơi thay đổi.

“Gilbert nói rằng ông ấy đã từng làm hỏng một nhiệm vụ ngoại giao vì không hợp tác tốt với đồng nghiệp của mình”, Thales hồi tưởng lại, không để ý tới vẻ mặt của Putray, “Tuy nhiên, Điện hạ Midier lại không hề trừng phạt ông ấy, mà thay vào đó lại để Gilbert bù đắp lại ‘món nợ’ mà mình nợ Star bằng những công lao trong tương lai”.

Potray cau chặt mày lại, còn Thales thì nhíu mày.

“Vùng Viễn Đông cũng có câu nói ‘dùng công lao để bù đắp tội lỗi’, thế nhưng nó chỉ giới hạn ở trong những người quan trọng. Đối với binh sĩ ở tầng lớp thấp như Willow thì không thể dùng cách nói trực tiếp như vậy được, thế nên tôi mới phải dùng lý do cứu đồng đội để thuyết phục những người khác…”

“Nhưng suy cho cùng thì đây cũng không phải là biện pháp tốt”, Thales buông tay ra, “Bởi vì nghĩ lại, nếu như tất cả những người lính đào ngũ quay về đều nói: đó là do tôi phải quay về cứu đồng đội…”

“Vì vậy, ngài đang bắt chước Điện hạ Midier?” Potray chậm rãi nói, “Có vẻ như Gilbert rất hy vọng ngài trở thành một Midier tiếp theo”.

Thales ngẩn ngơ.

“Ẹc”, cậu gãi đầu, “Chuyện này dường như ảnh hưởng rất lớn tới Gilbert”.

“Ừm, đúng vậy”, Potray nhớ tới điều gì đó, thở dài, “Đúng là Gilbert sau này đã cứu vớt toàn bộ Star trong quá trình đàm phán “Hòa ước Pháo Đài” và bù đắp lỗi lầm của mình tại thành Thép. Nếu không thì dựa theo luật pháp lúc ấy đã đủ để đưa ông ta vào tù”.

Thales tò mò, “Ồ, Putray… Ông cũng biết chuyện này?”

“Đương nhiên, Điện hạ”, dường như Putray đã quen với cách xưng hô Điện hạ, “Chuyện năm đó không phải do Gilbert hợp tác không tốt với đồng nghiệp mà làm hỏng”.

Thales mở lớn hai mắt.

“Vào thời điểm đó, Gilbert chỉ là một hậu duệ quý tộc sa sút. Khi mới đến bộ phận Ngoại giao với tư cách là quan hầu cận của hoàng tử, ông ta đã bị đồng nghiệp tẩy chay, thậm chí là hãm hại nên mới rơi vào nông nỗi ấy.” Potray thở dài.

“Hả?” Thales vừa kinh ngạc, vừa bất ngờ, “Thật ư?”

Potray chậm rãi gật đầu, “Đúng vậy, cho nên sau vụ việc đó, ông ta mới cống hiến hết sức lực của mình cho Star… Ông ta vẫn cho rằng mình nợ Midier, nợ Star”.

“Mỗi người đều có một hành trình cuộc đời riêng, vận mệnh là vô thường”, Thales thở dài, nhún vai, “Ông ấy nói chuyện này cho ông?”

“Không”, ánh mắt Potray sâu thẳm, giọng nói thoảng qua chút đau buồn và hối hận.

“Nhưng tôi còn biết nhiều hơn ông ta.”

Thales ngẩng đầu.

Potray nhấn từng chữ một.

“Bởi vì…”

“Tôi chính là người đã tẩy chay và hãm hại ông ta năm đó.”

Thales sững sờ.

‘Ẹc.’

“Ừm, chuyện này”, cậu lúng túng nói, “Có lẽ nếu năm đó ông không làm như vậy, thì bây giờ Gilbert đã không thể trở thành một quan nội vụ và nhà ngoại giao xuất sắc như bây giờ được”.

“Đúng thế, có lẽ là như vậy đi…” Potray chua chát nói, “Star rất may mắn khi có một người xuất sắc và vô tư như ông ta…”

“Không!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng.

Và dường như nó đang chứa đựng một cơn phẫn nộ đang bị kìm nén.

Chỉ thấy Wya Caso lạnh lùng bước tới gần họ.

“Wya…” Thales lên tiếng.

‘Anh ta đang… tức giận?’

“Điện hạ!” Wya dường như đang cố nén cảm xúc của bản thân, hít thở sâu hai hơi để lấy lại bình tĩnh rồi chậm rãi nói, “Jorah… Jorah sắp không xong rồi”.

Thales đột nhiên biến sắc.

………

Jorah, thủ lĩnh của đội quân tư nhân Jadestar, đang nằm trên giường bệnh với sắc mặt trắng bệch.

“Tôi… Tôi có một đứa em gái, Lucy”, Jorah thều thào, hai mắt thì lờ đờ, “Ở vương đô, ở vương đô…”

“Điện hạ”, Wya Caso nói với vẻ tiếc nuối, “Đám ma cà rồng đã khiến anh ấy bị thương quá nặng…”

Thales thở dài thật sâu, “Không còn cách nào sao?”

“Chúng ta đã tìm mọi quân y trong pháo đài, nhưng họ chỉ là quân y, e rằng không đủ trình độ chuyên môn để…” Wya lắc đầu, sắc mặt bi ai.

Thales nhíu mày, “Còn bác sĩ khác không?”

Putray cau mày, “Lâu đài Mùa Đông ở gần nhất, cũng có một bác sĩ, nhưng mà… e rằng không kịp”.

“Hơn nữa, người Aixenter đã làm sạch… Tóm lại là đường đi đến đó cũng không an toàn.”

“Chấp nhận sự thật thôi”, Aida thở dài dưới lớp áo choàng, “Ít nhất hãy để anh ấy ra đi trong thanh thản, không còn gì lưu luyến trên đường tới Ngục Hà”.

Thales nhìn Jorah đang nằm trên giường, rồi lại nhớ tới lần đầu anh ta bị mình chọc cười trên sảnh Mindis.

Cùng với lần chỉ huy các kiếm sĩ chiến đấu chống lại đám lính đánh thuê và ma cà rồng.

Rồi tới lần đứng chặn ở giữa cậu và Serena với những người đồng nghiệp.

Còn cả… lần chiến đấu với ma cà rồng trong rừng bạch dương…

Cậu buồn bã nhắm mắt lại.

‘Đáng giận.’

“Điện hạ Thales!”

Tất cả ngoảnh đầu lại.

Thì thấy một chàng thanh niên tóc đen, mắt nâu đang đứng đó.

Là Willow Ken.

Người “lính đào ngũ” suýt bị treo cổ kia.

Willow kính cẩn cúi đầu chào Thales, rồi nở một nụ cười đầy biết ơn, “Tôi thực sự rất hạnh phúc khi được gặp ngài! Tôi được phái tới để báo…”

Anh ta liếc một vòng quanh phòng, rồi nhìn về phía Jorah đang thoi thóp.

“Ẹc… Chuyện đó… hai vị chỉ huy mời ngài và ngài phó sứ tới…”

Thales thở dài, không đành lòng mà nhìn Jorah đang nằm trên giường.

Cậu gật đầu, rồi rời khỏi căn phòng cùng với Potray và Aida.

“Đó là…” Willow thận trọng hỏi, “Thuộc hạ của ngài, Điện hạ?”

“Đúng, nhưng không thể cứu được anh ấy nữa rồi.”

“Hy vọng anh ấy có thể ra đi trong yên bình”, Thales buồn bã, “Willow, sao anh lại trở thành một lính hậu cần rồi?”

“Oh”, Willow nhún nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Dù sao thì… Vẫn còn rất nhiều người vẫn cho rằng tôi là một lính đào ngũ…”

Thales lơ đãng gật đầu và dừng lại.

‘Không.’

“Báo lại với các chỉ huy là xin hãy chờ một chút, tôi muốn tiễn anh ấy đoạn đường cuối.”

“Anh ấy vì tôi mà chết…”

Thales buồn bã quay đầu lại nhìn Jorah đang hấp hối.

Putray lắc đầu và vẫy tay với Willow.

Thales bước lại gần giường, siết chặt nắm đấm.

‘Nếu như Jorah, cùng với những người lính đã hi sinh tại rừng bạch dương không đi cùng mình thì…’

‘Ôi…’

Đúng lúc đó.

“Điện hạ… Chuyện kia…”

Willow không nhịn được mà lên tiếng.

Putray và những người khác quay sang nhìn anh ta với vẻ không vui.

“Đừng giục”, Wya bất mãn, “Xin hãy tôn trọng người sắp chết… Kể cả anh có là người đưa đò ở Ngục Hà đi chăng nữa”.

“Không phải”, Willow xua tay, vội nói.

“Ngày hôm qua, tôi bị coi như lính đào ngũ nên bị nhốt vào trong ngục tối… Trong ngục tối ấy…”

“Giờ không phải là lúc nói lời cám ơn”, Potray cau mày.

“Ai da, không phải”, Willow lắc đầu, thở gấp.

“Trong ngục tối, tôi gặp một người bị nhốt vào vì trông có vẻ đáng nghi…”

“Ông ta tự nhận…”

“Mình là một bác sĩ.”

Thales và những người còn lại giật mình, quay sang nhìn Willow.

“Đúng, ông ta còn bảo tên ông ta là… Ramon!”

Willow cuối cùng cũng nói xong những gì muốn nói, liền gãi đầu, nở nụ cười tươi.

“Hơn nữa còn là bác sĩ đến từ vương đô.”

“Theo như ông ta nói thì… trình độ chuyên môn rất cao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.