CHƯƠNG 4
Chuyện Công tước đại nhân tí nữa bị lửa thiêu cho chết cháy khiến toàn bộ phủ Công tước từ trên xuống dưới sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Đối với Rennes Kerman anh dũng cứu chủ càng cảm động đến rớt cả nước mắt.
Vị thuần ngựa vốn được trọng đãi địa vị hôm nay lại càng như diều gặp gió, thậm chí có thể nói là muốn gì được nấy a.
“Ngài Kerman, trời đã sáng rồi, ngài đã chăm sóc chủ nhân cả đêm, có cần đi nghỉ một lát không? Cứ để chúng tôi chăm sóc là được.” Thị nữ theo hầu ân cần hỏi.
“Không sao đâu, tôi làm được rồi. Cô đi rót giúp tôi một cốc nước ấm lại đây, tôi sợ Công tước đại nhân tỉnh dậy muốn uống nước.”
“Được rồi, tôi đi lấy ngay.”
Oa, Kerman tiên sinh đúng là chăm sóc cẩn thận a.
Nếu mà làm vợ anh ấy chẳng biết là tuyệt đến đâu.
Cô thị nữ xuân tâm phơi phới lướt đi ra ngoài.
Rennes Kerman ngồi bên giường nhìn mỹ nhân tóc vàng say ngủ, đôi môi bất giác vẽ thành một nụ cười dịu dàng.
Đồ ngốc này!
Trong cái đầu này rốt cuộc chứa toàn cái gì thế a.
Chịu cưng nghĩ ra chuyện phóng hỏa đuổi ngựa mà lại chẳng nghĩ ra rằng sẽ làm mình bị bỏng, chẳng phải đây là điển hình chơi với lửa có ngày chết cháy?
Ai, đúng là con ngựa ngốc làm người ta phải lo lắng!
May mà bác sĩ kiểm tra xong thì nói chỉ có cánh tay và lưng bị vài vết bỏng nhỏ. Coi như trong cái họa còn có cái may.
Nhưng dù sao, đối với Công tước đại nhân thịt da mềm mại, được nuông chiều từ bé mà nói đúng là khổ sở lắm lắm.
“Hanh ân… đau quá…” Công tước Wayne đang ngủ bỗng rên lên đau đớn.
“Sao thế? Đau ở đâu?” Rennes Kerman vội vã lại gần kiểm tra.
“Tay… tay đau quá…” Công tước Wayne nhíu chặt lông mày, huơ huơ cánh tay phải lên.
“Đừng giãy. Bác sĩ vừa bôi thuốc, chắc hơi đau thôi. Cưng cố chịu chút.”
“Ô… đau… đau…”
“Ngoan, ngoan…” Rennes Kerman cẩn thận nắm lấy tay Công tước, nhẹ nhàng thổi thổi.
Công tước Wayne đang ngủ mơ màng cảm nhận được sự chăm sóc ôn nhu, một cảm giác an tâm không hiểu từ đâu dấy lên, lông mày nhíu chặt cũng chậm rãi giãn ra…
“Dễ chịu hơn chưa?” Rennes Kerman vuốt ve gương mặt với những đường nét tinh tế của cậu, nhẹ nhàng hỏi.
“Ưm… dễ chịu…”
“Vậy ngủ ngoan đi, tối qua cưng phải hết hồn một phen rồi, giờ cần phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi.”
“Ưm… ngủ ngon…”
“Đồ ngốc này, đã sáng rồi.” Rennes Kerman nhéo nhéo cái mũi xinh xắn, xót hết cả ruột gan cười cười.
Công tước đại nhân lần thứ hai chìm vào giấc ngủ, Rennes Kerman vất vả một đêm, cũng vô thức nằm xuống thiếp đi bên cạnh cậu…
Dumas Wayne Công tước chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm.
Trong khoảnh khắc, cậu còn chẳng nhận thức nổi mình đang ở chỗ quái nào.
Kì ghê, sao cả người mình đau thế a?
Công tước Wayne đâu biết tối qua mình can tội cuống cuồng hấp tấp, cả cơ thể cũng căng thẳng theo, hôm nay lại thả lỏng một ngày, ê ẩm là đương nhiên.
“Í? Chuyện gì thế này?” Cậu đột nhiên nhận ra bên cạnh mình còn có một người đang nằm “A a a cái tên chăn ngựa thối này sao lại ở đây?”
Phát hiện ra người nằm bên cạnh mình lại là cái tên mà cậu ghét nhất, Dumas Wayne Công tước tức giận hét toáng lên!
“Rennes Kerman đáng ghét! Ai cho ngươi ngủ trên giường Bản công tước? Mau cút xuống cho ta!”
Công tước Dumas Wayne cố sống cố chết đẩy anh ra!
“Ái ui! Đau chết ta mất!”
Tên chăn ngựa thối chưa kịp ăn một cước cho lăn xuống giường, nhưng Công tước đại nhân Wayne đã không cẩn thận đụng đến vết thương trên tay khiến cậu đau đến kêu lên quàng quạc!
“Sao vô dụng thế? Động một cái đã đau.” Rennes Kerman mở mắt, nhìn cậu đầy giễu cợt.
Người đàn ông lúc Công tước ngủ say thì chăm sóc che chở đủ đường, khi tỉnh dậy lại lập tức trêu chọc cậu, ngay cả chính anh cũng chẳng hiểu vì sao.
“Cái tên chăn ngựa thối kia! Dám nói Bản tước vô dụng? Thử đổi là ngươi bị bỏng coi? Bản tước cá là ngươi còn la to hơn Bản tước nữa a!” Dumas Wayne cực kì xót xa nhìn vết thương bị băng bó của mình: “Ô… làn da non mịn đáng tự hào của Bản tước, rồi sẽ không ịn lại mấy cái sẹo xấu xí chớ?”
Nhìn cái tên Công tước ngu ngốc ưa làm đỏm đến quá quắt này, Rennes Kerman quả thực là vừa bực mình vừa thấy tức cười.
“Có chút thương tích bé tẹo ấy thì tính làm gì? Khỏi nhanh thôi.”
“Không được! Xem ra Bản tước phải đi tìm Quốc vương bệ hạ mượn ít thuốc cao phương Đông thần kỳ của người mới được, cái đó là linh dược tuyệt hảo trị bỏng đó nha, đảm bảo không để lại chút sẹo nào. Rennes Kerman, ngươi mau vào cung lấy về đây cho Bản tước!”
Thấy con ngựa cái của mình trình ra vẻ vênh mặt sai phái đầy kiêu ngạo, Rennes Kerman cũng không nổi cáu, chì bình thản nói: “Ngại quá đi, Công tước đại nhân, tôi là chuyên gia luyện ngựa do đích thân Bệ hạ mời về, không phải là người chạy việc cho ngài.”
“Cái gì? Ý của ngươi là Bản tước không sai ngươi được có đúng không?” Dumas Wayne Công tước xưa nay chẳng mấy ai cự tuyệt lập tức tức giận đến đỏ cả mặt.
“Sai thì không được, nhưng “mời” ta thì cưng có thể đấy.”
“Mời? Hờ hờ…” Dumas Wayne Công tước cười coi thường. “Ta đường đường là Công tước Dumas Wayne, ngươi bất quá chỉ là một tên chăn ngựa nho nhỏ, dựa vào cái gì mà bắt ta phải mời?”
“Dựa vào cái gì à?” Rennes Kerman mỉm cười, “Dựa vào chuyện tốt tối qua cưng làm đó, chỉ cần ta vào cung bẩm báo Quốc vương, Công tước đại nhân ý đồ phóng hỏa thiêu chết ngựa quý của người, ngài nghĩ xem Quốc vương bệ hạ có nổi trận lôi đình không?”
“Ai muốn hai cái con ngựa ngu đó chết cháy a?” Dumas Wayne bị vu oan, tức giận buột miệng: “Ta bất quá chỉ dứ dứ lửa tính dọa bọn nó chạy đi mà thôi!”
“Nga vậy là Công tước đại nhân thừa nhận là mình phóng hỏa rồi.”
Vừa nghe xong câu này, Dumas Wayne Công tước hận không cắn đứt được đầu lưỡi của mình!
Ô… Dumas Wayne mi là đồ ngu! Sao lại mắc mưu cái tên chăn ngựa ác ma này chứ?
“Ây dà, con người chẳng ai hoàn hảo, lúc nào cũng có thể phạm sai lầm, nếu Công tước đại nhân có thể van xin ta, ta cũng có thể từ bi, bỏ qua một lần.” Rennes Kerman ra vẻ cực kì hảo tâm.
“Cầu ngươi? Hừ! Bản tước thà chết còn hơn!”
“Như vậy a, được rồi, vậy ta sẽ lập tức đi chỉnh trang, chuẩn bị vào cung gặp Quốc vương bệ hạ vậy.” Rennes Kerman làm bộ phải xuống giường đi ra.
“A a a! Không được đi!”
Hai người kéo qua kéo lại, Công tước Wayne không cẩn thận đụng vào vết thương trên lưng, đau đến chảy nước mắt!
“Ô… đau quá đi!”
“Làm sao? Đau ở đâu?” Thấy con ngựa cái nhỏ của mình hai mắt đẫm lệ, Rennes Kerman yêu thương vội vã đỡ lấy cậu.
“Lưng… lưng đau quá…”
“Mau nằm sấp xuống, để ta xem nào.”
Rennes Kerman đỡ cậu nằm xuống giường, cẩn thận kéo cái áo lên.
Trắng ngần như tuyết, cái lưng với đường cong đẹp tuyệt mỹ lập tức hiện ra
Hơi thở của Rennes Kerman lập tức cứng lại
“Ô… đau chết được… Đau quá đi a…”
Công tước đại nhân được nuông chiều từ bé còn đang chẳng chút tiền đồ la đau ầm ĩ thì đột nhiên cảm thấy một vật thể ướt ướt nóng nóng du di trên lưng mình…
Dumas Wayne run bần bật cả người!
Cái… cái tên chăn ngựa thối này đang làm gì thế?
“Vật thể ướt ướt nóng nóng” đó từ bờ vai chạy xuống xương cụt.
Nhẹ nhàng như một cánh bướm lướt qua, Công tước Wayne tim đập lạc nhịp, cả người nóng bừng lên
“Hanh ân… ngươi… ngươi làm gì… Ngô ân…” Không thể nào ngăn những tiếng rên rỉ liên tục.
“Ta kiểm tra vết thương của cưng…”
“Làm… làm gì có ai kiểm tra như thế… hanh ân…”
“Cưng chưa có nghe nói bác sĩ phải bắt mạch sao?”
Ô… cái tên chăn ngựa thối này! Có bác sĩ nào vô sỉ đến mức dùng “đầu lưỡi” bắt mạch a?
Rõ ràng là tên ác ma nhà mi lợi dụng hoàn cảnh người ta, trêu chọc Bản công tước!
Rõ ràng mình ngàn lần không muốn, nhưng sao cảm giác lại thoải mái thế này a?
Thoải mái đến sắp… cương rồi!
Ô… Dumas Wayne Công tước, xem ra mi bị cái tên biến thái này truyền nhiễm rồi!
“Hanh ân… đi… đi đi mà…”
“Đi đi? Công tước muốn tôi đi đến bẩm báo Quốc vương bệ hạ chuyện hay ho ngài vừa làm sao?”
“A a a không được đi!”
“Nga, là ngài bảo tôi không được đi đó a. Vậy tôi đành tận trung chức vụ tiếp tục giúp Công tước đại nhân kiểm tra vết thương nha.”
“Ô… đồ ác ma… đừng mà… đừng liếm nữa mà…”
Buổi sáng rực rỡ ánh vàng.
Công tước đại nhân cùng người thuần ngựa của mình “đánh” đến hăng say.
Đến bữa trưa, bởi vì không muốn để cái tên chăn ngựa kia một mình độc chiếm phòng ăn của mình, Dumas Wayne Công tước không đếm xỉa đến sự can ngăn của mọi người, kiên trì quyết ăn trong phòng ăn.
Í, kì ghê, cái tên chăn ngựa thối kia đâu rồi?
Lẽ nào hắn không tới?
Thấy một đầu bàn ăn hoàn toàn vắng vẻ, lòng Dumas Wayne chẳng hiểu cớ gì lại có chút lạc lõng.
Cậu bực bội gào lên!
“Mang rượu đến đây cho Bản tước!”
“Chủ nhân, bác sĩ đã nói, trước khi vết thương của ngài khép miệng, tốt nhất là không nên uống rượu.”
“Bớt nhiều lời, không uống rượu cuộc đời còn gì là vui thú? Mau mang rượu đến!”
“Nhưng mà”
“Tạo phản à? Ngươi có nghe lệnh của Bản tước không?”
“Chủ nhân xin bớt giận, tôi đi lấy ngay.”
“Không được đi.”
Theo tiếng nói trầm thấp mê người, một thân ảnh cao lớn tuấn mỹ bước vào nhà ăn.
Dumas Wayne Công tước hai mắt sáng ngời.
Tốt, cái tên chăn ngựa thối này cuối cùng cũng tới.
Không nhận ra đôi mắt mình do hưng phấn mà long lanh, Dumas Wayne lập tức lâm vào trạng thái chiến đấu, cao giọng: “Rennes Kerman! Ngươi cho ngươi là ai a? Cả gan ngăn chặn mệnh lệnh của Bản tước? Mau mang rượu đến đây!”
“Muốn uống rượu? Tốt thôi, cứ việc uống, chỉ cần ngài không sợ lưu lại sẹo, vậy thì cứ uống tự nhiên.”
“Lưu sẹo?!” Công tước Dumas Wayne ưa chưng diện cực độ vừa nghe đã giãy nảy lên: “Ngươi nói uống rượu sẽ để lại sẹo sao?”
“Bác sĩ nói vậy đó, nhưng nếu Công tước đại nhân không quan tâm thì cũng được, cũng phải thôi, là một thằng đàn ông trên người có dăm ba vết sẹo thì đáng gì?” Biết thừa cái tên Công tước ngu ngốc này yêu cái đẹp của bản thân như mạng, Rennes Kerman cố ý giả vờ như chuyện chẳng có gì to tát.
“A a a! Làn da hoàn mỹ của Bản công tước sao lại có thể lưu mấy vết sẹo xấu xí cho được? Chẳng phải là hủy diệt kiệt tác của Thượng Đế sao? Không được! Tuyệt đối không được!” Dumas Wayne Công tước lập tức lắc đầu.
Nhưng mà cái tên chăn ngựa thối này uống rượu ừng ực ngay trước mặt, mà Bản tước lại chẳng uống được, trên đời này còn có thiên lý hay không?
Hứ, Bản công tước còn lâu mới cho ngươi được lời như thế!
“Người đâu, truyền lệnh của Bản công tước. Từ hôm nay trở đi, trước khi vết thương của Bản công tước lành hẳn, toàn phủ từ trên xuống dưới nghiêm lệnh cấm uống rượu! Ai vi phạm cắt lương một tháng!”
Mấy thị nữ nghe vậy trong lòng kêu khổ ầm trời!
Thượng Đế ơi, không có rượu sao mà sống được a?
Vương triều Charcot, bất kể nam nữ đều coi rượu như mạng, từ nhỏ đã uống rượu như uống nước. Nhưng mà mệnh lệnh của chủ nhân ái dám vi phạm, các thị nữ đành chán nản rời khỏi phòng ăn, đi truyền lệnh cấm rượu của chủ nhân.
Rennes Kerman nghe mệnh lệnh như thế chỉ cảm thấy buồn cười. Anh biết Công tước ra lệnh như thế là nhằm vào anh. Nhưng anh từ nhỏ tự mình kiểm soát rất nghiêm khắc, ngoại trừ cuồng nhiệt đam mê với ngựa, anh cũng không nghiện cái gì khác, không uống rượu đối với anh mà nói cũng chẳng có vấn đề gì.
“Công tước đại nhân đã ra lệnh cấm rượu, vậy số rượu này cho cất đi nhé.”
Thấy anh ra một vẻ chẳng có gì đáng kể, Dumas Wayne trợn tròn mắt.
Đáng ghét, sao cái tên ghê tởm này chuyện gì cũng chẳng quan tâm? Chỉ quan tâm đến hai con ngựa ngu đó!
Dumas Wayne Công tước tức giận cầm dĩa ăn, ra sức chọc chọc mấy cái lạp xưởng!
Đâm chết ngươi! Đâm chết ngươi!
“Ái úi!” Chẳng ngờ ráng sức quá đà, lại động vô vết thương, Công
tước Wayne la ầm lên.
Rennes Kerman lập tức sải bước bước lại, ngồi xuống bên cạnh Công tước, cầm lấy tay cậu cẩn thận xem xét, “Đừng có cử động mạnh như thế, cẩn thận vết thương.”
Thấy dáng vẻ quan tâm của anh, tức giận trong lòng Công tước Dumas Wayne tan đi phân nửa.
“Ta thấy cưng tốt nhất đừng có mà làm bậy nữa, ta sẽ đút cưng ăn.”
“A?” Dumas Wayne Công tước không tin nổi trừng mắt.
“Không thể nào? Ngươi mà có lòng như thế? Không phải ngươi tính… đút nghẹn chết Bản tước chứ?”
“Nói cái gì thế? Sức tưởng tượng phong phú quá thể đó. Đút nghẹn Công tước đại nhân ngài thì ta được cái gì?” Rennes Kerman thực sự vừa bực mình vừa buồn cười.
“Ai mà biết ngươi có phải muốn trả thù việc ta dọa ngựa của ngươi không?” Dumas Wayne Công tước nghi ngờ nhìn anh.
“Ai mà để ý mấy việc vặt ấy như cưng chứ?” Rennes Kerman cười cười cầm lấy dĩa đưa lạp xưởng đến miệng cậu: “Mở miệng ra.”
Đôi mắt cười cười tựa như có những vì sao lấp lánh bên trong, Dumas Wayne Công tước nhìn đến ngẩn cả người, vô thức mở miệng.
“Ngoan lắm…”
Thấy cái miệng hồng hồng nho nhỏ ăn lạp xưởng, hơi thở của Rennes Kerman dần dần gấp gáp…
“Vươn đầu lưỡi, đúng… chậm chậm liếm…”
Dumas Wayne Công tước như bị bùa mê, nhất nhất làm theo những lời nam nhân nói.
“Nga nga chết tiệt, ta chịu không nổi nữa!”
Rennes Kerman đột nhiên đứng dậy, lấy tính khí của mình ra, đưa đến bên miệng cậu: “Ăn xong lạp xưởng bé rồi, bây giờ đổi cây lạp xưởng bự đi!”
Ô… biết ngay cái tên ác ma này chẳng tử tế tí gì mà!
“Đại lạp xưởng ăn ngon không?” Nhìn Công tước đại nhân ngậm đầy một miệng, Rennes Kerman tà tà cười.
“Ngô… ngon…” Ngon cái rắm!
“Ngon sao? Ngon thế thì ăn cho no, yên tâm, một cây bự như vậy, dư cho cưng ăn đó.” Rennes Kerman vuốt vuốt mái tóc vàng mỹ lệ của Công tước, phát ra tiếng rên rỉ mê người.
“Ha… ưm… sướng quá…”
“Ô ngô… Ưm…”
Cứu mạng a Vạn nhất có người chạy vào, thấy cậu đang khẩu giao cho nam nhân, Công tước Dumas Wayne cậu còn mặt mũi nào mà sống nữa?
Ô… xem ra Bản tước không còn cách nào khác là dùng hết kỹ xảo bản thân, trước khi để bị người ta bắt gặp, cho cái tên *** ma này bắn nhanh lên xíu a!
Thượng Đế ơi! Xin ngài hãy soi rõ giùm con! Bản công tước không có mê đắm cái gì đâu, mà là vì danh tiếng tôn quý của gia tộc Wayne mà thôi a a a!
“Sách… Sách…” Dumas Wayne Công tước hai mắt rưng rưng, cực kì ủy khuất đem “lạp xưởng bự” trong miệng mình mút đến kêu sách sách.
“Bảo bối ngoan… nga nga… sướng quá… Hai quả trứng bên dưới cũng cho cưng ăn luôn nha…”
A a a! Cái tên chăn ngựa thối này!
Bản công tước đầy tiền của, không cần ngươi biếu tặng một cây lạp xưởng với hai quả trứng đâu!
Bất quá để sớm “giải quyết” cái tên *** ma này, Dumas Wayne Công tước đành phải lần nữa rưng rưng mà làm theo.
Cậu dùng lưỡi kéo một viên nhục cầu, cố sức mút vào trong miệng
“Nga nga đúng, mút mạnh vào con ngựa cái nhỏ của ta, cưng đúng là giỏi lắm!”
Tiếng rên rỉ đầy khoái cảm của nam nhân khiến Công tước Wayne rung động trong lòng, mơ màng đem một viên nhục cầu khác ngậm luôn vào miệng!
“Nga nga Thượng Đế ơi sướng chết mất!”
Viên nhục cầu của Rennes Kerman co rút mạnh, anh một tay kích động nắm lấy mái tóc vàng xõa tung, một tay cầm tính khí đang co giật mạnh của mình, nhắm vào gương mặt đẹp đến điên người đó bắn tinh
“Nga nga bắn bắn hết cho con ngựa cái nhỏ của ta”
Một dòng dịch thể trắng nồng phun lên gương mặt Công tước Dumas Wayne…
Công tước Dumas Wayne hoảng hốt chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Hộc hộc… sướng thật… Nào, đừng lãng phí, lòng trắng này cũng ăn hết nào.” Rennes Kerman vừa nói vừa quét hết dịch thể trên gương mặt Dumas Wayne Công tước xuống, đưa vào miệng cậu.
Cho đến khi “lòng trắng” được ăn hết sạch, Công tước Dumas Wayne tựa như đang ngủ mê mới bừng tỉnh!
“A a a a a! Ngươi, ngươi, ăn, ăn, ta, ta” Dumas Wayne Công tước kinh hãi quá độ lập tức lắp bắp lung tung.
Nhưng Rennes Kerman tựa như nghe rất là hiểu: “Nga, được, hiểu rồi, không thành vấn đề, Rennes Kerman ta rất là công bằng mà.”
“Ngươi hiểu rồi?”
Ngay cả Công tước Wayne cũng chẳng hiểu mình vừa nói gì, sao cái tên chăn ngựa ngu này hiểu được cái gì a?
“Ta đương nhiên hiểu a. Chẳng phải là cưng vừa ăn lạp xưởng bự của ta, bây giờ đến lượt ta ăn lạp xưởng nhỏ của cưng sao.”
“Cái gì? Bản công tước không có nói như vậy. A a Rennes Kerman, buông ra”
Tuy Công tước Dumas Wayne ra sức giãy giụa, nhưng thân thể yếu đuối đánh thế nào thắng nổi thân hình tráng kiện của chuyên gia thuần ngựa?
Sau một hồi, Công tước bị lột cái quần bó sát người, bế ngồi trên bàn ăn
“Ô… cái tên chăn ngựa thối vô pháp vô thiên ày! Mau bỏ Bản công tước xuống!”
Dumas Wayne Công tước thân là thành viên hoàng tộc, từ nhỏ được dạy dỗ nghiêm khắc về nghi lễ trên bàn ăn, hôm nay cả nửa người bị lột trắng trơn ngồi trên mặt bàn, thật hại cậu mắc cỡ đến muốn đào hố mà chui xuống quách cho xong!
“Xấu hổ cái gì a? Cưng không phải muốn ta ăn ăn cây lạp xưởng nhỏ của cưng sao?”
“Ai nói những lời mất mặt như vậy a?”
“Cái gì mà mất mặt. Ta chẳng qua bánh ít đi qua bánh đa đi lại thôi. Được rồi, khỏi xấu hổ, để ta hưởng thụ bữa trưa của ta a.”
Rennes Kerman tà tà cười, anh ngồi trên ghế, cúi đầu, vừa vặn đưa lạp xưởng nhỏ của tiểu mã câu ngậm vào trong miệng
“A a a” Dumas Wayne Công tước thét lên sung sướng!
Cái lưỡi của nam nhân tựa như có ma lực, mút mát đầu đỉnh mẫn cảm của cậu, quả thực gần như cũng mút cả linh hồn đi ra rồi…
Dumas Wayne Công tước tuy nhận rõ rằng mình đang sa đọa, nhưng cảm giác tiêu hồn này lại chẳng thể nào chống cự nổi.
“Cáp a… tuyệt quá… tuyệt quá…”
Dumas Wayne Công tước hai tay chống ở sau lưng, cái eo cong hoàn mỹ không tự chủ được đong đưa, để tính khí của mình trong miệng nam nhân ra vào thật nhanh
“Ô… sướng chết được… nga nga… Thượng Đế ơi… A a ta muốn bắn”
Ngay lúc Công tước đại nhân sắp đến cao trào thì gã lại đột nhiên “nhả ra”.
“A a đừng đi mà ta muốn a”
“Yên tâm đi, con ngựa cái nhỏ của ta, hôm nay ra sẽ cho cưng chết gấp đôi!”
Rennes Kerman tà tà cười, đột nhiên bế cậu ngồi lên người anh, nhục bổng ngẩng đầu hùng dũng bên dưới lập tức xuyên qua cái mông của Công tước!
“Oa a a a a”
Công tước vốn đã sắp bắn tinh, gặp kích thích lớn như vậy dịch thể nhất thời bắn mạnh ra, phun đầy lên bụng dưới của nam nhân
“Nga nga cắn chặt thật cưng đúng là con ngựa cái hư hỏng! Ta thao chết cưng!”
Nhục bổng nóng rực bị bích tràng co rút cắn chặt, Rennes Kerman ngửa đầu gầm lớn, nắm chặt vòng eo mảnh mai, đẩy thật mạnh lên
“A a Thượng Đế ơi nhục bổng đâm chết ta rồi!”
Dumas Wayne Công tước bị anh thao đến hồn phi phách tán, thét lên thật lớn, nháy mắt đã quên mình đang ở phòng ăn có thể bị người ta trông thấy bất cứ lúc nào.
“Hộc hộc… cái mông của ngựa cái nhỏ đúng là sướng chết được… từ lần đầu tiên thao cưng, ta đã không thể quên được cảm giác tiêu hồn này rồi… Rennes Kerman ta đây thề với trời, cả đời này đều thao cưng, thao cưng đến chết!”
Rennes Kerman không hề nhận ra mình đang nói những lời tựa như tỏ tình, mà Công tước bị thao đến mê man đầu óc, càng không thể hiểu được hàm ý trong những lời nam nhân nói.
Hai người quấn chặt lấy nhau, điên cuồng ôm hôn, tính khí bên dưới vẫn phốc xuy phốc xuy mà mập hợp…
“Nga nga trời ạ ta lại muốn bắn”
Công tước Wayne không nén được mới bị thao vài cái, đã kích động muốn bắn ra!
“Cưng đúng là con ngựa cái nhỏ chẳng biết kiềm chế chút nào, bắn đi, bắn hết cho ngựa đực của cưng đi!”
Lúc Công tước thống khoái vô cùng mà bắn tinh, Rennes Kerman cũng xấu xa nhắm vào tử huyệt trong cơ thể cậu, gia tăng mã lực, dùng đầu đỉnh đánh thật mạnh trúng nơi đó
“”
Dumas Wayne Công tước bị thao đến hai mắt trắng dã, ngay cả nói cũng chẳng nổi, thân thể co giật từng hồi.
“Nga nga cái mông hư hỏng này lại cắn nga nga bắn bắn!”
Rennes Kerman nắm chặt eo cậu cố sức nhấn mạnh một cái nữa, nhục bổng sắp đến lúc bạo phát hướng lên phía trước ra sức chọc mạnh, trong tiểu huyệt vừa chặt vừa nóng, kêu lớn bắn tinhcái khúc “ngủ ngon” thiệt ra nó có chơi chữ chút xíu =)) ngủ ngon = “vãn an”, chiết riêng chữ ra thì “vãn = tối”, “an = yên lành”, vì thế nếu hiểu một cách word by word, thì “ngủ ngon = chào buổi tối” =)) còn “tảo an” = chào buổi sáng (tảo = sáng, sớm / an = như trên =)) ). Chỗ nầy bợn Công tước bảo “vãn an” và bợn Rennes xoắn lại “tảo dồi còn vãn rì” (tức lờ sáng rồi còn tối rì) =))
=)) dồi các bợn chẻ =)) thiệt ra thì nãy dờ mình xoắn vợi các bợn có thấu hiểu í mình hêm =)) nó dư kiểu “Good night” vs “Good morning” ó ó x”D
Nguyên gốc câu này là “nhân phi thánh hiền, thục năng vô quá: Ý nghĩa đại khái là, con người vốn chẳng phải là thánh hiền, ai chẳng có lúc phạm sai lầm. Mình xoắn cho nó dễ hiểu chút x”D
Bạn chẻ Wayne bạn có tấm nòng chung chinh chính nghĩa quyết chiến đấu với quân zan ác thiệt, hay bạn mang chái tym thíu nữ mong manh long lanh yếu đuối thiệt? =)) chỉ được lựa 1 trong hai thâu chứ bộ ts nha=))))))))
Còn bạn Rennes bạn giai à sao y chang tụi học sinh tiểu học, chuyên gia đâm xiên đá đểu trêu tức mấy đứa mình thích vầy cà? ở đây có tình iêu nào đọc “Cô bé Miko” chưa? =))))))))) ts ts thíu nơm, à lộn, thíu nhi nơm quá vầyXD=))
——————oOo——————