[Vương Triều Charcot Hệ Liệt] Lãng Đãng Tiểu Mã Câu

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

Khi quan hệ giữa hai người từ từ nồng nàn, cũng là lúc đại hội đua ngựa sắp được tổ chức.

Trận đấu này, ngựa quý của nhiều nước láng giềng cũng tham gia, nghe nói Quốc vương Blair còn huênh hoang tuyên bố trong yến hội rằng ngựa quý của mình chắc chắn sẽ thắng.

Chuyện này quả là có liên quan đến thể diện của Quốc vương một nước.

Nếu như ngựa của mình đua thắng, đúng là có thể vênh vang một trận!

Chuyện này truyền đến tai Quốc vương đang ăn chơi trác táng với Công tước Halminton, nhất thời khơi dậy lòng háo thắng của Quốc vương, vì vậy, hắn mặc dù bận rộn trăm đường cũng mấy lần phái người đến phủ kiểm tra tình hình ngựa quý.

“Công tước đại nhân, Quốc vương bệ hạ còn muốn tôi nói với ngài, nếu thắng được cuộc đua, ngài ấy nhất định thưởng cho ngài cùng với Rennes Kerman tiên sinh.” Sứ giả từ hoàng cung nói.

“Cám ơn, xin chuyển lời đến Bệ hạ, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc hai con ngựa bảo bối này thật tốt.”

Nhưng, càng gần đến ngày cuộc đua diễn ra, tâm trạng Công tước Wayne càng thêm không tốt.

Cái tên Rennes Kerman đó, gần đây bao nhiêu suy nghĩ đều dồn cả vào hai con ngựa sắp đi thi, mỗi sáng thức dậy, Công tước đều phát hiện bên cạnh mình chẳng có ai.

Thậm chí có một đêm, Công tước ngủ cả mấy giấc rồi, đến khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, không cảm thấy hơi ấm quen thuộc, mới phát hiện ra người đàn ông đáng lẽ ra đang ôm mình đã không cánh mà bay.

Sau hỏi lại mới biết là cái tên chăn ngựa thối đó không yên tâm với hai con ngựa, nửa đêm còn xuống chuồng ngựa kiểm tra một lần!

Ngựa mắc toi!

Ngựa thúi thây!

Dám tranh đàn ông với Bản tước.

Càng lúc càng gần ngày đua, Rennes Kerman dành tất cả sủng ái cho hai con ngựa, chăm sóc vô cùng cẩn thận, khiến cho Công tước đại nhân cao ngạo rất chi là ghen tức.

“Tên kia hôm nay lại chạy đến chuồng ngựa rồi sao?”

Công tước nhìn một mâm ê hề thức ăn, lại nhìn nhìn cái ghế trống trơn bên cạnh, mặt cực kì mất hứng.

“Vâng, thưa Công tước đại nhân, Rennes Kerman tiên sinh chăm sóc hai con ngựa đúng là cực kì cẩn thận a.”

“Hứ, đến mức quên ăn quên ngủ luôn!”

“Xem ra, Quốc vương bệ hạ kính yêu của chúng ta lần này nhất định sẽ đạt được ý nguyện, giành hạng nhất cuộc đua.”

Nói đến vị thuần ngựa có địa vị đặc biệt trong phủ Công tước này, giọng nói của quản gia cũng không kìm được ngập tràn tán thưởng: “Rennes Kerman tiên sinh không hổ là người thuần ngựa số một, không chỉ có kỹ thuật thuần ngựa cực cao siêu, mà còn tình yêu sự quan tâm chăm sóc cho ngựa cũng khác hẳn các vị chuyên gia thuần ngựa khác. Có thể làm ngựa của Rennes Kerman, nhất định là rất hạnh phúc.”

Công tước một bụng khó chịu lại càng khó chịu dữ hơn.

Có hai con ngựa tranh sủng đã đáng ghét lắm rồi, cái tên hỗn đản nhà mi không tính làm trò phạm thượng, tranh người chăn ngựa với chủ nhân của mi đó chứ?

Muốn chết hả?

Gương mặt tuấn tú của Công tước Wayne lập tức tối sầm, tàn bạo trừng mắt lườm quản gia.

“Ông có phải uống lộn thuốc rồi không? Người không muốn làm, muốn làm ngựa? Có muốn Bản tước lập tức quẳng ông vào chuồng, cho ông hạnh phúc tí chút?”

Quản gia lập tức hết hồn, vội vã xua tay.

“Không không không! Công tước đại nhân, tôi chỉ bắt chước mấy câu…”

“Bắt chước? Bắt chước ai?”

“Ách, là bắt chước các thiếu nữ vẫn vây quanh Rennes Kerman tiên sinh a.”

“Cái gì? Thiếu nữ nào?” Giọng nói Công tước Wayne lập tức biến đổi!

Rennes Kerman!

Ngươi dám làm bậy sau lưng Bản tước? Ta lập tức bẻ gẫy “roi ngựa” của ngươi!

“Nga, Rennes Kerman tiên sinh đối với phụ nữ mà nói, đúng là mị lực dào dạt khác hẳn người thường nha. Cậu ta đến phủ Công tước có vài tháng, đã có một bầy hầu gái thầm thương trộm mến rồi.”

Để đánh lạc hướng chủ nhân, quản gia vội vã báo cáo mấy tin tức râu ria mà mình hóng được.

“Ừm?”

“Không chỉ mỗi đám hầu gái đâu, có một lần tiểu thư Cava nói muốn học hỏi chút thuật cưỡi ngựa, tôi thấy cũng chỉ là muốn tiếp cận Rennes Kerman tiên sinh mà thôi. Bất quá, Rennes Kerman tiên sinh dường như không có hứng thú với nữ nhân.”

“Đó là đương nhiên.”

Hắn vốn chỉ có hứng thú với Bản công tước mà thôi.

Hưởng qua cỏ xanh mỹ vị tươi non của Bản tước một lần rồi, Bản tước không tin hắn còn có thể nuốt vào mấy cái đứa con gái khó nhai như cỏ khô để tám chín năm đó.

“Nghĩ cũng phải, trong suy nghĩ của Rennes Kerman tiên sinh, chẳng ai sánh được với hai con ngựa hoàn mỹ đó cả.”

“Cái gì? Ngựa? Ông đừng có nói tầm bậy! Trong suy nghĩ của cái tên kia, đương nhiên là có người quan trọng hơn ngựa chứ.”

“Công tước đại nhân, tôi không có nói sai a, nhưng lời này tôi nghe chính Kerman tiên sinh nói mà.”

Sắc mặt Wayne Công tước lập tức biến đổi.

“Ông nói thật hả?”

“Tôi đâu dám dối ngài, Công tước đại nhân.”

Được!

Cái tên chăn ngựa thối kia!

Trong lòng ngươi, lẽ nào Bản tước lại chẳng bằng hai con ngựa thối đó?

Ban ngày chăm sóc còn chưa đủ, đến đêm còn muốn quẳng Bản tước đi, chuồn đi chăm sóc chúng nó!

Ngựa mắc toi!

Bản tước không tin, không thể cướp lại Rennes Kerman từ tay các ngươi!

Công tước Wayne nét mặt cương quyết đứng lên.

“Công tước Wayne, ngài muốn đi đâu?”

“Đi tìm Rennes Kerman!”

“Nhưng, Kerman tiên sinh nói hôm nay muốn dẫn hai con ngựa đó ra ngoài đi hóng mát a. Đây là thời gian riêng tư để bồi dưỡng tình cảm của cậu ấy với bọn chúng.”

Bồi dưỡng tình cảm?

Thời gian riêng tư?

Nực cười, trong chuồng ngựa của Bản tước thân mật còn chưa đủ, còn muốn đi ra ngoài làm cái trò tình cảm gì?

Không thể tha được!

Ý chí chiến đấu của Công tước Wayne nháy mắt được châm hỏa.

“Từ hôm nay trở đi, hễ Rennes Kerman ở đâu với mấy con ngựa, Bản tước nhất định phải đi theo. Đây là để… chấp hành tốt sứ mệnh mà Quốc vương bệ hạ giao phó cho Bản tước!”

Công tước Wayne ngay cả ăn cũng chưa kịp ăn, một bụng ghen tuông chạy đi tranh sủng với hai con ngựa!

Ánh nắng rạng rỡ, vạn dặm không mây.

Ngoại thành thủ đô Lawrence, cỏ xanh như tấm thảm, hoa hoa đua nở, một mảnh xuân ý dạt dào…

Hai người có phong cách khác biệt, nhưng đều là mỹ nam tử khiến người khác chói mắt đang ngồi trên cỏ, hai con bảo mã thần tuấn phi phàm thì an nhàn thảnh thơi gặm cỏ cách đó rất xa.

Rennes Kerman nhìn Công tước Wayne ngồi bên cạnh không nói một lời, cười cười nói:

“Công tước đại nhân hôm nay sao nhàn rỗi theo ra dắt ngựa đi dạo thế này?”

“Nga, không có gì, chỉ là Bản tước phát hiện ở cùng lâu lâu, ta cũng có hứng thú với hai con ngựa ấy thôi.” Dumas Wayne Công tước lấp liếm ý đồ, vội vã kiếm cớ giải thích.

“Thật sao?” Rennes Kerman kinh ngạc nhíu mày.

Không ngờ cái cậu ấm nhà quý tộc này cũng có hứng thú nuôi ngựa, trước đây chẳng phải ngay cả chuồng ngựa cũng ngại thối mà không vào sao?

Bất quá nếu cậu thực sự có hứng thú, anh cũng rất vui vẻ chia sẻ kinh nghiệm với cậu.

“Nuôi ngựa là môt việc rất thử thách, cũng mệt mỏi vô cùng. Ta từ năm ba tuổi đã theo cha nuôi ngựa, mười tuổi học thuần ngựa. Ngựa là loài có linh tính phi thường, chúng thông minh và trung thành. Mấy năm gần đây ta đã đi khắp thế giới, tìm kiếm những con ngựa hoang có tiềm lực, tuy rằng rất vất vả nhưng cũng có chút cảm giác thành công. Nếu Công tước có hứng thú với nuôi ngựa, ta có thể truyền thụ một chút kỹ xảo.”

Thấy anh vừa nói về “Mã kinh” liền mặt mày hớn hở, Dumas Wayne Công tước trong lòng càng thêm ghen tuông.

Hứ, ngựa thì có gì hay?

Dung mạo của nó có hoàn mỹ bằng Bản tước không?

Làn da của nó có non mềm bằng làn da Bản tước không?

Lông của nó có óng ả như tóc Bản tước không?

Còn nữa, còn nữa, Bản công tước gia giáo tử tế, không có tè bậy ị bạ khắp nơi a!

Công tước Dumas Wayne đầy một bụng chẳng biết là cảm giác gì khe khẽ lầm bầm.

Nếu những người ái mộ Dumas Wayne Công tước mà biết, một người vốn cao ngạo như cậu bây giờ đi tranh giành tình nhân với ngựa đến mức độ này, chắc cùng nhau té xỉu một bầy nha!

“Rennes Kerman, ta hỏi ngươi một chuyện.”

“Hỏi đi.”

“Ngươi cũng sắp ba mươi rồi, sao đến bây giờ vẫn chưa kết hôn a?”

“Kết hôn?” Rennes Kerman nhíu mày: “Sao ta phải kết hôn?”

“Lẽ nào ngươi không muốn tìm một đối tượng, chấm dứt cái cuộc sống phiêu bạt như thế này sao?”

“Cuộc sống của ta bây giờ có gì là không tốt? Chu du các nước, tùy tâm tùy ý, ngày nào cũng tự do thoải mái vô cùng. Ta không muốn bị trói buộc, ở mãi một chỗ mà chết già.”

Dumas Wayne Công tước chẳng biết vì sao, trong lòng như bị cái gì nghẹn lại, buồn bực khó chịu.

“Vậy lần này ngươi định ở Lawrence bao lâu?”

“Cuộc đua ngựa lần này kết thúc ta sẽ đi.”

“Đi?” Công tước Wayne cả đầu óc lẫn trái tim đều rối hết lại với nhau: “Đi đâu?”

“Phương Bắc có một khu rừng rậm tên là Alba, có người nói thấy ở đó có một thần câu, ta muốn đến đó xem.”

“Rừng Alba… thật là xa…” Dumas Wayne Công tước đột nhiên thấy trống rỗng trong lòng.

Hai người bỗng im lặng một hồi.

Đột nhiên

“Ngươi dẫn ta đi nha!”

“A?” Rennes Kerman trợn trừng mắt, tưởng mình nghe lộn.

“A cái gì? Bản công tước bây giờ hơi bị có hứng thú với ngựa. Đã nghe thấy có thần câu có thể coi được, ta đương nhiên là muốn đi coi rồi!”

“Công tước đại nhân đùa sao? Ta từ trước đến nay đi đường hành lý vốn cực kì đơn giản, không thể nào cho ngài mang một đống người hầu theo được đâu.”

“Ai nói cần mấy người đó theo? Ta tự đi một mình được mà.”

Rennes Kerman thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.

Cái tên công tử bột ngay cả tắm cũng phải có người hầu hạ này, sao mà theo anh lang thang ngàn dặm, đến vùng hoang dã được chứ?

Lẽ nào…

“Nè, ta hỏi này ngựa cái nhỏ ngây thơ của ta.” Rennes Kerman đột nhiên nhìn chằm chằm vào cậu:”Cưng không phải là thích ta rồi đó chứ?”

“Thích… thích cái đầu ngươi! Đừng có mà mơ hão!” Dumas Wayne Công tước mặt đỏ bừng như bốc hỏa.

“Đỏ mặt rồi? Ừm, xem ra cưng đúng là thích ta rồi. Bất quá cũng chẳng có gì là lạ, ngựa hoang bị ta thuần phục, từ xưa đến nay đều rất là ngoan ngoãn vâng lời ta.”

“Rennes Kerman, ngậm cái mồm thối của ngươi lại!” Dumas Wayne Công tước giận đến xông tới, nắm cổ áo hắn gầm lên!

“A, ngựa cái nhỏ của ta lúc tức giận thật là xinh đẹp.”

Thấy anh đột nhiên nhìn mình nồng nàn chân thành, trái tim Công tước Dumas Wayne lập tức đập tăng tốc.

Bốn mắt gặp nhau, không khí giữa hai người ám muội nhập nhằng…

Công tước Wayne nhìn gương mặt anh tuấn của nam nhân, bao nhiêu ngọt ngào hạnh phúc vừa qua đều hiện lên trong đầu.

Nghĩ đến chẳng bao lâu sau, anh sẽ phải đi, có thể chẳng bao giờ gặp lại nữa, ngực Công tước Wayne đau nhói từng cơn.

“Hôn ta.”

Rennes Kerman kinh ngạc nhíu mày.

Lạ thật, Công tước đại nhân từ trước đến nay với anh đều là vừa đánh vừa chửi, hôm nay sao lại chủ động đòi tình thế này?

Ừm, xem ra ngựa cái nhỏ của mình đúng là có lòng với mình thiệt rồi.

Tên lãng tử luôn luôn lạnh nhạt trước sự cầu xin tình ái của bao người, lần này lại vui vẻ bất ngờ.

“Cười cái gì mà cười? Mệnh lệnh của Bản công tước, ngươi không có nghe sao?” Dumas Wayne Công tước bị nụ cười trên mặt anh làm cho vừa thẹn vừa giận.

Ngựa cái nhỏ của anh càng tức giận, Rennes Kerman càng cười đến là vui.

“Đáng ghét! Cái tên thối”

Lời của Công tước Wayne đột nhiên bị một nụ hôn chặn lại

Đầu lưỡi nóng bỏng trong khoang miệng xâm lược trắng trợn, trao đổi dòng cam lộ ngọt ngào…

Công tước Wayne bị hôn đến mụ mị cả đất trời, hai tay vô thức choàng lên ôm cổ anh, điên cuồng mà chìm vào nụ hôn.

“Hanh ân… A…”

Tiếng rên rỉ say lòng người không ngừng tràn ra từ đôi môi, Công tước Wayne ôm lấy thân thể cường tráng, giãy giụa khó chịu trên người anh…

“Nga nga… ta muốn… ta muốn…”

“Hộc hộc… cưng đúng là con ngựa cái hư hỏng…”

Rennes Kerman bị sự chủ động hiếm hoi của Công tước khơi dậy ham muốn ngược đãi chưa từng có, anh đem Công tước đặt lên trên người mình, một tay xé rách cái áo hoa lệ được thêu đầy hoa nhỏ

Hai nhũ tiêm màu hồng nhạt tựa như hai nụ hoa xinh đẹp nhô cao, như dụ dỗ mời mọc người ta đến cướp lấy mật hoa ngọt ngào…

Hơi thở của anh đột nhiên gấp gáp, lập tức ngậm lấy nhũ châu dụ người phạm tội

“A a” Sung sướng mãnh liệt từ nhũ tiêm lao thẳng đến trái tim khiến Công tước Wayne hét lên!

“Sách… sách…”

Anh dùng lưỡi đùa bỡn nhũ châu *** đãng đứng thẳng, phát sinh ra âm thanh khiến người khác ngượng ngùng.

“Ô a a… trời ơi… đừng hút nữa… đừng mà…” Dumas Wayne Công tước vừa lắc mái tóc vàng kim mỹ lệ, vừa phát ra tiếng rên rỉ nức nở.

Tuy miệng nói đừng, nhưng hai tay cậu lại luồn vào mái tóc nam nhân, ép anh lên ngực mình.

“Sách… sách…”

Anh ra sức vừa cắn vừa nút đầu nhũ đã sưng đỏ từ lâu, khiến Dumas Wayne Công tước nháy mắt có một ảo giác là nhũ đầu của mình sắp phun ra sữa

“A a… chịu không nổi nữa rồi… Ô ô… nhũ đầu muốn vỡ” Dumas Wayne Công tước uốn cong người khóc lớn.

“Hanh ân… ngọt thật a… ngựa cái nhỏ của ta… Đến lúc cưng mang trong bụng ngựa con của ta, sữa của cưng nhất định không được cho chia cho bảo bảo! Là của ta! Tất cả đều là của ta!” Rennes Kerman bá đạo ngậm nốt nhũ châu còn lại.

“Nga nga ngươi điên rồi… đừng có nói bậy…” Dumas Wayne Công tước bị những lời hắn nói làm cho xấu hổ đến run lẩy bẩy cả người, nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào.

“Ta không có nói bậy a, không tin, chúng ta cố chút nữa thử coi!”

“Cái gì? Đừng mà! Chỗ này là ngoài trời, bất cứ lúc nào cũng có người đi qua ngươi đừng có làm!”

Rennes Kerman vốn quen to gan làm bậy, chẳng quan tâm đến mấy sự giãy giụa của Công tước, dùng một tay đè cậu quỳ trên mặt đất, cầm “roi ngựa” vĩ đại cắm mạnh vào thân thể con ngựa cái nhỏ của mình

“OA a a a” Dumas Wayne Công tước cất tiếng thét dài

Cự bổng vừa cứng vừa thô đột nhiên xen vào huyệt khẩu nhỏ bé, lèn chặt vào bích tràng nóng hổi, khiến Dumas Wayne Công tước trong nháy mắt điên cuồng

“Ngựa cái nhỏ của ta, đi, ta sẽ mang cưng đi…”

Tính khí vĩ đại của nam nhân vẫn cắm trong cơ thể ngựa cái nhỏ của anh, anh nắm mái tóc vàng kim óng ả, tựa như cưỡi ngựa, không ngừng thúc cậu tiến về phía trước

“Ô a a sâu quá a cắm chết ta rồi”

Mỗi lần bước một bước, cái roi vĩ đại trong cơ thể lại đánh mạnh vào tử huyệt mẫn cảm bên trong, Dumas Wayne Công tước ngẩng đầu cất tiếng khóc nấc

Bầu trời xanh thẳm, thảo nguyên bát ngát.

Một người một “ngựa” ở ngoải trời “cưỡi dạo”, cưỡi đến khí thế ngất trời.

Rennes Kerman mồ hôi chảy như mưa, liên tục đong đưa eo, thao kiền ngựa cái nhỏ dưới thân.

“Hộc hộc… sướng chết được… nói! Cưng có phải ngựa cái nhỏ của ta không?”

Dumas Wayne Công tước xấu hổ đến mặt đỏ lựng, quay đầu quát lớn!

“Ai là ngựa a? Cái tên khốn nạn nhà ngươi đừng có nói bậy!”

“Được, còn không chịu ngoan ngoãn thừa nhận… Xem ta dạy dỗ cưng thế nào.”

Rennes Kerman cười xấu xa, đột nhiên rút mạnh tính khí của mình ra

“A a”

Đừng ra mà!!

Sự trống rỗng kinh khủng bên trong, thân thể Công tước Dumas Wayne đã quen thỏa mãn lập tức khó chịu giãy giụa.

Trải qua nhiều ngày huấn luyện, Rennes Kerman đương nhiên hiểu rõ bản tính *** đãng của con ngựa cái nhỏ của mình. Anh để roi lớn ở cửa huyệt đã ướt đẫm, bắt đầu nhẹ nhàng quay quay…

“Ô nga nga… Thượng Đế ơi” Dumas Wayne Công tước thống khổ khóc lóc!

“Ngứa quá… bên trong ngứa chết mất… mau vào mau vào a”

“Muốn ta vào cũng được a, cưng nói, cưng có phải ngựa cái nhỏ của ta không?”

“Ô… ta ta”

Ô… cái tên chăn ngựa thối tha này! Cái câu xấu hổ chết người đó, đường đường là Dumas Wayne Công tước như cậu sao nói được a?

“Ta cảnh cáo cưng nha, Rennes Kerman ta đây ghét nhất là bị người khác lừa đó, bây giờ thành thật nói cho ta, không thì ta e là phải cho cưng nhịn lâu lâu đó.”

Rennes Kerman xấu xa đem cự bổng trướt quớt đâm vào rút ra tại cửa động, khiến trong cơ thể Công tước Wayne tựa như có hàng vạn con kiến bò, ngứa ngáy khiến cậu khóc nấc lên không ngừng…

“Ô a a… Ta không chịu nổi nữa… Cứu ta… Rennes Kerman, mau cứu ta”

“Nói, cưng là ngựa cái nhỏ của ai?” Rennes Kerman đem cự bổng cắm vào trong vài phân.

Ngứa ngáy không chịu đựng nổi bên trong khiến Dumas Wayne Công tước rốt cuộc quẳng luôn cả rụt rè, khóc lóc gào lên bí mật sâu kín tự đáy lòng mình!

“A a ta là của ngươi ta là ngựa cái nhỏ của ngươi”

Nghe được lời nói của Công tước, Rennes Kerman vốn luôn lạnh lùng điềm đạm cũng phải điên cuồng!

Anh nắm lấy mái tóc vàng óng, đâm thật mạnh vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt

“Oa a a a”

Công tước Dumas Wayne thân phận tôn quý bốn chi trên mặt đất, trên thảo nguyên có thể bị bất cứ người nào tình cờ bắt gặp, giống một ngựa cái nhỏ bị cưỡi điên cuồng.

“A a a a thao ta! Thao ta thật mạnh vào!”

Nhục bổng mà Dumas Wayne Công tước thèm khát không ngừng hung hăng đâm chọc trong tiểu huyệt cơ khát của cậu, nơi tính khí của hai người tiếp giáp không ngừng phun ra rất nhiều *** dịch, chảy xuống cặp đùi thon dài của Công tước…

“A a sướng quá! Sướng chết ta mất! Rennes Kerman, thao chết ngựa cái nhỏ của ngươi đi! Ta không muốn sống! Thao chết ta đi!”

Sự táo gan chủ động của Công tước dẫn đến kích tình cuồng bạo, Rennes cúi người cắn mạnh bờ vai cậu, điên cuồng cắm xiên thao kiền, gào thét bắn tinh

“A a ngựa cái nhỏ của ta! Cưng là của ta! Một mình ta!”

Một dòng dịch thể nóng hổi phun vào bích tràng đã bị thao đến sắp tan ra, Dumas Wayne Công tước run rẩy cả người, trong vòng tay nam nhân, cũng sung sướng mà bắn tinh…

mã kinh: kinh về ngựa

thần câu: câu nghĩa là ngựa :”> ý ở đây là con ngựa thông minh, thần tính khác thường.

H rồi đó nha XDH đó H đó H đóX’D

Rồi, có ai để ý thấy cái bí mật của bạn Wayne là cái bí mật mà ai cũng biết hết hêm? =)) Thêm nữa, tạisao lại có ngựa con là thế nào? =)) Mà bạn ấy nhận rồi đó nha các tình iêu X’D

Ái nha, có ai để ý bên trên, có một đoạn chị Dương chị ấy ghi là bốn “chi” hêm?X’D chị Dương a, hình như chị ko hề cho Công tước Wayne là người mà là ngựa thiệt rồi =)))))))))

——————oOo——————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.