CHƯƠNG 8
Tin lớn đây! Tin lớn đây!
Công tước Wayne để tìm kiếm hai con ngựa quý bị mất, không chỉ phái người lùng sục khắp nơi, mà còn ra một quyết định cực kì kinh người – treo phần thưởng lớn chưa từng có từ xưa đến nay!
Chỉ cần tìm được tuấn mã của Quốc vương về, là có thể sở hữu toàn bộ báu vật trong phủ Công tước!
Trong vòng một ngày, từ thành thị đến nông thôn, nơi nơi đều dán thông cáo về giải thưởng của Công tước, mọi người đều phát điên.
Toàn bộ bảo vật trong phủ Công tước… coi vậy mà bằng cả kho tàng a.
Ai ai cũng biết, ngoại trừ cung điện của Quốc vương, phủ Công tước Wayne là nơi lắm của nhất nước.
Cơ hội phát tài ngay trước mắt, người người đều đổ đến tham dự cuộc ganh đua khiến thiên hạ đỏ mắt mê mẩn này, chẳng ai còn chịu làm việc, mọi người đều cầm dây chão ngựa chạy loăng quăng trên thảo nguyên, làm cho chim bay trên chời thú chạy dưới đất gì đều sợ đến trốn mất dạng.
Những người tìm bắt được ngựa vô chủ không ngừng đổ về phủ Công tước thử vận khí, thậm chí có người lôi cả ngựa hoang tới, hại quản gia và người hầu trong phủ đều cuống hết cả tay chân, chỗ nào cũng là tiếng ngựa hí.
Đường đường là phủ Công tước mà đã biến thành một cái chuồng thú!
Thế nhưng, điều khiến cho Công tước phát điên, đó là đã nhìn qua hơn ngàn đầu ngựa được đưa đến, không hề có con ngựa nào là con cậu muốn tìm.
“Đáng hận! Ngày kia là cuộc đua bắt đầu rồi! Sao đến bây giờ vẫn chưa tìm được hai con ngựa đó?” Tiếng gầm tuyệt vọng của Công tước vang khắp phủ.
Chỉ ba ngày ngắn ngủi, Công tước tuấn mỹ đã tiều tụy chẳng giống người.
Cậu ăn không vào, ngủ không được, nguyện vọng duy nhất của cậu là tìm được hai con ngựa của Quốc vương, cứu về người chăn ngựa mà từng khắc từng khắc cậu đều nhớ nhung.
Rành rành là Công tước quyền khuynh cả vua lẫn dân, thế mà chỉ có hai con ngựa cũng không tìm được.
Rennes Kerman, ta đúng là vô dụng.
Công tước Wayne vốn tự cho mình là hơn người, bây giờ chỉ còn đay nghiến thậm tệ bản thân mình. Mỗi khi nhớ lại ánh mắt thất vọng của Rennes Kerman, trái tim cậu lai đau đớn như sắp vỡ ra thành vô vàn mảnh nhỏ.
Không phải là ta, thực sự không phải là ta…
Nhưng, chẳng trách Rennes Kerman nghi ngờ mình.
Ai kêu mình xưa nay làm nhiều chuyện không nên làm đến thế?
Hơn một tháng trước, chính mình còn tìm trăm phương ngàn kế muốn đuổi hai con ngựa đó đi, bây giờ hai con ngựa tìm không thấy nữa, kẻ đau khổ rốt cuộc lại chính là mình.
Ngay lúc Công tước Wayne chẳng biết phải làm gì, quản gia bước thấp bước cao vội vã tiến vào.
“Công tước đại nhân! Công tước đại nhân!”
“Sao? Tìm được hai con ngựa đó rồi sao?” Công tước Wayne nhảy bật dậy từ trên ghế, vẻ mặt mong chờ.
Quản gia lắc đầu, hai vai Công tước lập tức xuội lơ.
“Vậy ngươi gọi lớn thế làm gì?”
“Công tước đại nhân, có một người đàn ông nói hắn theo lệnh của Wilfred gởi ngài một lá thư, đang đứng ở cửa lớn chờ ngài cho tiếp kiến.”
Công tước Wayne ngây ra một lúc, bĩu môi khinh thường. “Thư của cái tên Wilfred đó có gì là hay ho? Bản tước bận việc tìm ngựa, không có thời gian đếm xỉa đến hắn.”
“Thế nhưng, người đàn ông đó nói, nếu Công tước đại nhân không chịu nhận thư, không thể nào tìm về hai con ngựa quý đó được đâu.”
“Cái gì?” Công tước Wayne thốt lên một tiếng sợ hãi.
Chẳng lẽ Wilfred…
Rất có thể là hắn! Công tước Wayne lập tức nghĩ ra sự liên quan trong đó.
Lần trước lúc Công tước Wilfred đến phủ Công tước đã phải chịu nhục, nhưng không thể nào phát tiết, nổi giận đùng đùng bỏ đi. Trước khi đi, còn dùng ánh mắt oán hận trừng trừng nhìn Rennes Kerman.
“Tên chăn ngựa ti tiện, hôm nay ngươi cứ vênh váo đắc ý, ngươi sẽ nhanh chóng gặp xui xẻo thôi!!”
Đó là câu cuối cùng mà Wilfred quăng lại.
Vẫn tưởng rằng hắn hung hăng dọa nạt trước khi rời đi mà thôi, không ngờ, hắn lại làm đến nước này.
“Mau gọi tên đó vào!”
Quản gia vội ra gọi người đàn ông vào.
Công tước Wayne dùng thái độ cao ngạo tiếp kiến hắn: “Công tước Wilfred sai ngươi đến sao?”
“Vâng, thưa Wayne Công tước.” Gã đàn ông tham lam nhìn chòng chọc vào Công tước Wayne.
Đúng là một mỹ nam tử hiếm thấy trên đời.
Mái tóc vàng sáng, làn da trắng nõn, tựa như búp bê, có thể dụ dỗ đàn ông điên cuồng chiếm hữu.
Trách không được Công tước Wilfred vì cậu mà ăn một vố đau, trở về rồi còn không quên nổi, thề phải nắm được cậu trong tay.
“Thư đâu?” Công tước Wayne trừng mắt nhìn gã đàn ông to gan nhìn chằm chằm mình.
“Thưa đây, Công tước đại nhân, Công tước Wilfred đã dặn, lá thư này nhất định phải mời ngài tự mình xem qua.” Gã ta lấy một lá thư từ trong người, đưa cho Công tước.
Công tước Wayne vội vã mở lá thư, nhanh chóng đọc xong.
Gương mặt tuấn mỹ tràn đầy lo lắng.
Quả nhiên, Wilfred là tên đê tiện biến thái ghê tởm! Trộm hai con ngựa sắp tham gia giải đua của Quốc vương, dùng thủ đoạn hèn hạ này hãm hại Rennes Kerman.
Trong thư viết, muốn biết chỗ hai con ngựa, Công tước Wayne phải một thân một mình đến địa điểm mà Công tước Wilfred định sẵn để gặp hắn.
Hừ, muốn dùng ngựa để uy hiếp Bản tước sao?
Nhưng, nếu không tìm được ngựa quý của Quốc vương về trước cuộc đua, Rennes Kerman và cậu sẽ bị giết!
Xem ra, chỉ còn đường chấp nhận sự uy hiếp của tay vô sỉ đó thôi…
“Ngài Công tước tôn quý, xin hỏi, ngài có chấp nhận lời mời của chủ nhân tôi không? Chủ nhân của tôi đang chờ câu trả lời của ngài đó.” Gã đưa thư ngạo mạn vô lễ hỏi.
Cảm giác bị tay đàn ông mình khinh thường đùa bỡn trong lòng bàn tay, Công tước Wayne cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhịn không được muốn oánh cho cái tên đưa thư của Wilfred, xé nát thư rồi quẳng vào mặt hắn.
Nhưng, cậu lập tức nhớ đến người đàn ông mình yêu.
Không thể làm theo cảm tính được!
Rennes Kerman đang bị nhốt trong ngục tử tù, bị xích lại bằng gông cùm nặng trịch, ăn thứ bánh mì mốc meo, không chừng còn bị mấy tên cai ngục đánh đập.
Vừa mới nghĩ thế trái tim Công tước Wayne đã đau nhói như dao cắt.
Muốn cứu Rennes Kerman ra, mình bây giờ phải nén giận.
“Chuyển lời cho Công tước Wilfred, ta nhận lời mời của hắn.” Công tước Wayne nghiến răng trả lời.
“Ngài cần nhớ kĩ yêu cầu trong thư nha, phải một mình đó.”
“Ta biết.”
“Hơn nữa không được mang theo bất cứ thứ vũ khí gì, nhất là kiếm.”
“Đừng lắm mồm nữa, Bản tước là người nói là làm, đồng ý nhận lời mời, đương nhiên sẽ tuân thủ những điều kiện hắn đưa ra.”
“Tốt lắm, ta sẽ chuyển những lời ngài nói cho chủ nhân ta. Gặp lại sau nhé, Công tước xinh đẹp.” Người đưa thư nghiêng mình chào, đắc ý rời khỏi phòng khách.
Công tước Wayne hận đến cắn răng nghiến lợi.
Tên vô sỉ chết nhát, không dám để Bản tước mang kiếm, là sợ Bản tước một kiếm đâm lủng quả tim đem lòm của ngươi chứ gì?
Hừ hừ, ngươi là đồ ngu, thế giới này thiếu gì thứ có thể đưa người khác vào chỗ chết ngoài kiếm.
Dám hãm hại người Bản công tước yêu, chờ coi, Bản công tước nhất định bắt ngươi phải trả một cái giá thảm thương!
Mật thám Quốc vương phái ra vội vã vào cung, bẩm báo với Quốc vương sự tình phát triển.
“Bệ hạ, lời đồn là thật, vì tìm ngựa, Wayne Công tước thực sự dùng tất cả báu vật trong phủ để làm giải thưởng.”
“Hào phóng thật a…” Đến Quốc vương cũng phải rên lên kinh ngạc.
Rennes Kerman thật là lợi hại, cải tạo ông anh họ của cậu đến mức này, ông anh họ xưa nay yêu nhất là vàng bạc châu báu bây giờ lại cam tâm tình nguyện để cho của cải trong Công tước phủ rỗng tuếch luôn.
“Vì kho báu của phủ Công tước, rất nhiều người mang ngựa đến cửa tranh phần thưởng, nhưng đến bây giờ ngựa quý của Quốc vương vẫn chưa có tìm thấy.”
“Hắc hắc hắc, anh họ chắc là cuống cuồng cuồng lên rồi.” Quốc vương tưởng tượng hình ảnh Công tước Wayne quýnh lên đến nhảy tưng tưng mà bụm miệng cười.
“Quốc vương bệ hạ anh minh.” Mật thám vỗ được mông ngựa, vội vã thêm mắm dặm muối nói:
“Tiểu nhân muốn có được tin tình báo chính xác nhất, đã tự mình đến phủ Công tước lén xem sao. Công tước đại nhân quả là sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, đã liên tục ba ngày không ăn không ngủ, người gầy như que củi, ngay cả mái tóc mỹ lệ cũng chẳng còn rực rỡ. Nghe quản gia phủ Công tước nói, hôm qua Công tước đại nhân vì mệt mỏi quá độ, hơn nữa lại nóng lòng quá mức đã ngất một lần rồi.”
“Cái gì? Nôn nóng đến thế sao?” Quốc vương cũng lấy làm kinh hãi.
Cậu quay đầu, nhìn Công tước Hamilton bên cạnh mình.
“Dear à, anh có thấy… chúng mình đùa hơi quá trớn rồi không?” Quốc vương bệ hạ cũng có chút lương tâm, Công tước Wayne dù sao cũng là anh họ cùng cậu lớn lên, từ cái hồi còn phong hoa tuyết nguyệt, Công tước Wayne là người hợp cạ với cậu nhất luôn.
“Ừm, tôi cũng nghĩ thế.” Công tước Hamilton tán thành gật đầu.
Lý do khiến anh lo lắng đương nhiên là ông bạn quý Rennes Kerman.
Nếu Rennes Kerman mà phát hiện anh và Quốc vương thông đồng với nhau làm khổ Công tước Wayne tiều tụy vô cùng, thậm chí đổ bệnh, nhất định sẽ nổi giận.
Tên kia nổi tiếng yêu ngựa như mạng, ai dám ngược đãi ngựa của hắn, nhất định chết không có chỗ chôn.
Huống hồ Wayne Công tước đây lại là ngựa cái nhỏ cưng nhất mà Rennes Kerman khó khăn lắm mới thuần phục được.
“Người đâu, mau mời Rennes Kerman ra đây.”
Chốc lát sau, Rennes Kerman đã đến.
Quốc vương làm trò giả vờ nói trước mặt Công tước Wayne là phải nhốt Rennes Kerman vào ngục tử tù, nhưng làm gì có cái gan ấy, trên thực tế, Rennes Kerman vẫn bị giấu trong vương cung, trên chân không có gông cùm nặng trịch, cũng chẳng phải ăn bánh mì mốc meo, đương nhiên, tuyệt đối không bị cai ngục đánh đập.
Chỉ là, tuy rằng ăn ngon mặc tốt, giữa hai lông mày của Rennes Kerman suốt ngày nhíu chặt.
Đau đớn vì bị ngựa cái nhỏ mà mình yêu thương phản bội, chẳng hề phai nhạt nửa phần theo thời gian, ngược lại ngày càng nghiêm trọng.
“Rennes Kerman, tới đúng lúc lắm, ta đang định nói với anh về chuyện anh họ Wayne Công tước…”
“Đừng có nhắc cái tên này với tôi.” Rennes Kerman trầm giọng chặn lời Quốc vương.
Chỉ cần nghe cái tên này, trái tim liền đau lên từng hồi như xé.
Người kia muốn đuổi mình đi, đã bức thiết đến mức không từ thủ đoạn rồi.
Thế nhưng mình cứ nhớ hắn đến mức chẳng chút tiền đồ, một khắc cũng không ngừng nhớ.
Rennes Kerman, từ khi nào mày đã thành một thằng đàn ông bạc nhược, người đó chỉ lừa dối mày, là một tay ăn chơi phản bội mày mà thôi, lẽ nào cả đời này mày đều không nỡ buông tay khỏi hắn sao?
Sắc mặt Rennes Kerman âm trầm dọa người, Quốc vương không biết tiếp tục thế nào, nháy nháy mắt với Hamilton.
Dear à, chuyện của bạn thân anh, anh đi mà giải quyết đi.
Công tước Hamilton ăn ý nháy mắt lại với Quốc vương một cái, nhận lời nhờ vả của cậu.
“Thực sự không được nhắc đến cái tên này sao?” Công tước Hamilton nhún vai: “Vậy lúc tin người đó chết truyền đến, tôi cũng không nói cho cậu nữa.”
“Cái gì? Cậu nói tin chết gì? Chuyện gì đã xảy ra?” Trái tim Rennes Kerman tựa như bị bóp chặt, kìm lòng không nổi vội hỏi.
“Công tước Wayne sao? Cậu chẳng phải nói không được nhắc đến cái tên đó rồi sao?”
“Fister Hamilton, đừng có lòng vòng với tôi!” Rennes Kerman quắc mắt.
Nếu mà đùa tiếp, dám bị ăn một roi ngựa sắc bén của Rennes Kerman lắm.
Hamilton hiểu rõ tính bạn mình, nói thẳng luôn.
“Từ khi cậu bị bắt, Công tước Wayne cuống sắp điên rồi. Cậu ta không hề ăn, chẳng ngủ nổi một giấc, tiều tụy vô cùng, cứ tiếp tục như thế, chẳng mấy chốc mà hương tiêu ngọc vẫn mất…”
Công tước Hamilton đem toàn bộ câu chuyện Công tước Wayne tiến cung cầu xin vì anh, tự động gánh chịu tội trạng, cuối cùng còn kiên quyết tìm ngựa về cho Quốc vương nhất nhất nói rõ cho Rennes Kerman.
Rennes Kerman vừa nghe vừa biến sắc.
“Cậu ấy thực sự nói rằng nếu không tìm được ngựa về, tình nguyện bị chặt đầu?”
“Đương nhiên, nói trước mặt Quốc vương đó.”
Công tước vừa nói, Quốc vương vừa gật đầu kiên quyết bên cạnh, ý là Công tước Hamilton không có bịa.
“Sao cậu ấy lại ngu như vậy?” Rennes Kerman không tin nổi thì thào tự hỏi.
“Bây giờ, ngươi còn nghi anh ấy trộm hai con ngựa nữa không? Nếu là anh ấy trộm ngựa để đuổi ngươi ra khỏi phủ Công tước thật, vậy thì việc gì anh ấy phải chạy đến vương cung thề thốt rằng sẽ tìm ngựa về đây? Người dòng dõi hoàng tộc chúng ta không có làm cái chuyện chẳng chút đầu óc nào như vậy đâu.”
Quốc vương bệ hạ khẽ hừ một tiếng: “Rennes Kerman, anh họ ta là một mỹ nam nóng bỏng đó a, anh í vì ngươi mà cả tính mạng cùng báu vật trong phủ Công tước cũng chẳng quan tâm, nếu ngươi dám không quý trọng anh ấy, bản vương sẽ chém đầu ngươi.”
Rennes Kerman hoàn toàn không nghe thấy Quốc vương nói gì.
Lúc này, trái tim anh đã hoàn toàn bị ngựa cái nhỏ yêu thương của mình chiếm lấy.
Ngựa cái nhỏ của anh không phản bội anh, thậm chí còn cầu xin vì anh trước mặt Quốc vương, nguyện ý mạo hiểm cả sinh mạng, nguyện ý trả giá bằng cả báu vật trong phủ Công tước, nó chứng minh cái gì?
Trời ạ! Anh lại nghi oan cho cậu!
“Mật thám nói cho chúng tôi biết, Công tước Wayne ngoại trừ việc tìm ngựa cả ngày lẫn đêm, lại đau lòng tự trách, đau khổ vì việc để cậu bị bắt đi, hôm qua đã chịu không nổi mà ngất đi.” Công tước Hamilton thông cảm liếc mắt nhìn bạn mình.
Rennes Kerman gần như chẳng thể thở nổi.
Anh căm hận sự ngu xuẩn của mình, khi bị bắt đi, tiếng khóc thê thảm của Công tước Wayne truyền đến tai, mà anh vẫn vô tâm nói câu làm cậu đau lòng đó.
Ngài Công tước, nước mắt của ngài,phiền giữ lại lừa thằng ngốc tiếp theo cho.
Một câu nói vô tình làm sao.
Đối với những giọt lệ trân quý trong vắt đó, những giọt lệ rơi vì ngươi đó, mà sao ngươi lại có thể vô tình đến thế?
Rennes Kerman, mày đúng là thiếu đòn rồi! Rennes Kerman hận không thể dùng roi ngựa quất cho mình một trận.
“Ngựa Công tước Wayne của tôi… bây giờ đang ở đâu? Tôi phải đi tìm cậu ấy ngay bây giờ.”
“Cậu ta còn đang đau khổ chèo chống ở phủ Công tước đó, còn nữa, ở cửa vương cung tôi đã giúp cậu chuẩn bị một con ngựa tốt…”
Công tước Hamilton còn chưa có nói xong, bóng dáng của Rennes Kerman đã biến mất ở ngoài cửa.
“Xem ra hắn ta cũng quan tâm anh họ phết.”
“Đó là đương nhiên, Rennes Kerman là một người đàn ông tốt, Công tước Wayne lần này đúng là có phúc phận.”
“Hứ, người có phúc là Rennes Kerman mới đúng chứ? Anh họ ta người người thương hoa hoa mến, chẳng biết Rennes Kerman gặp cái mệnh cứt chó gì, trộm đi được trái tim ăn chơi của ảnh. Anh không đồng ý với những lời bản vương nói hay sao.”
“Ây, dear à, em nói gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần đêm nay em ngoan ngoãn.” Công tước Hamilton nhẹ nhàng hôn lên vành tai Quốc vương.
“Ta… ta có tối nào không ngoan sao?” Quốc vương đỏ mặt kêu oan.
“Hôm qua không có ngoan.”
“Tư thế đó khó chết đi được…”
“Thân là Quốc vương bệ hạ, sao lại ngại khó được? Phải phạt.”
“Cái gì?! Lại phạt nữa? Cái mông tội nghiệp của ta sắp bị anh làm tét thành mấy múi rồi.”
“Thật sao? Để ta xem, dường như ngày càng vểnh thì phải.”
“A a a a! Fister đáng chết, sắc ngón tay của ngươi đang rờ vô đâu đó… A ưm”
Sau khi tiếng rên rỉ mê người vang lên, cặp đôi Quốc vương và Công tước Hamilon này đã hoàn toàn quẳng luôn Công tước Wayne đáng thương và Rennes Kerman đi mất rồi.
Bạn Công tước hàng xóm! Quá đáng quá rầu na Vưn nại xin trân trọng gựi bạn mấy cục phân ngựa nữa lè chọi chọi đến đưa thư mờ còn dám ngang ngược vs ngựa nhà người ta thế sao? Để coi lúc Rennes nhà người ta mà túm đc thì đời bạn đi đâu na >:P
=)))))))))) Ồi bạn Công tước Hamilton, bạn Quốc vương này là gì? =)))))))))))) sao hai bạn… mần Vưn câm nín luôn thế nầy?=))))))) đêm nều cụng ngoan? Tư thế khó? LẠI phại? Lại????? =))))))) Sắc ngón tay? =)))))))) Bạn Hamilton ạ,Vưn xin ngả mũ thương tiếc cho một đời chính trực đứng đắn đã qua của bạn =))))))))))
À, chương sau cụng có H :”>
—————–oOo——————