Edit: Đậu Đỏ
Sau khoảng thời gian này mỗi lần về nhà Ngô Thắng Vũ đều sẽ gửi tin nhắn hay gọi điện thoại cho Dương Uấn Chi, chỉ dựa vào âm thanh cậu cũng có thể đạt cao trào. Lâu lâu cũng chat video giống lúc trước, bất quá màn hình điện thoại nhỏ mà cậu lại không có máy tính nên thoạt nhìn tương đối khổ cực. Cậu thích súng thật đạn thật, chân chính bị hắn làm cơ nên chưa bao giờ chán yêu đương vụng trộm trong trường. Dương Uấn Chi bị bỏng tay khi về nhà bị mẹ hỏi vài câu, cũng không có gì đáng lo ngại, qua mấy ngày vì được hắn chăm sóc bôi thuốc, không lưu lại vết tích gì.
Đảo mắt liền sắp tới lễ quốc khánh, năm nay được nghỉ nhiều hơn năm ngoái nên bữa học cuối cùng trước lễ mọi người đều không có tâm tư nghe giảng, nói chuyện, ngủ gật, đọc tiểu thuyết hay nghe nhạc đều có. Có người thậm chí đã dọn bao lớn bao nhỏ đồ đạc trong kí túc xá để dưới chân bàn, chực chờ tiếng trống đầu tiên liền lao ra khỏi phòng học nhưng đối với người mỗi ngày tan học nều phải về nhà như Dương Uấn Chi thì những ngày này không có gì đặc biệt. Năm nay có tiền thưởng trường phát nên cậu cũng không phải đi làm part time ngắn hạn.
“Tới nhà anh đi.”
“Hả?” Không nghĩ Ngô Thắng Vũ lại đột nhiên rủ cậu tới nhà hắn, có chút sững sờ.
“Cha mẹ anh đi du lịch, bảo mẫu cũng nghỉ, trong nhà chỉ có mình anh. Thật sợ a!”
Dương Uấn Chi trợn trắng mắt, “Anh sợ cái gì.”
“Sợ quỷ a.” Với vóc người hắn, quỷ nhìn thấy mà không sợ cũng đã không tệ, mà hắn còn sợ ngược lại. Cậu bĩu môi, không đa nghi,m nhưng trong lòng đã không ngừng nổi bong bóng, không nhịn được vui sướng, xưa nay cậu chưa từng đến nhà mới của hắn đâu.
“Mẹ em không cho em tới nhà ai dù là bạn học.” Ngữ khí nhàn nhạt của Dương Uấn Chi làm Ngô Thắng Vũ suýt chút tưởng cậu căn bản không muốn tới nhà mình.
“Không có chuyện gì, sau giờ học anh sẽ đến nhà em thuyết phục dì, thuận tiện em cũng soạn quần áo.” Nhìn Ngô Thắng Vũ đã chuẩn bị hoàn tất Dương Uấn Chi cũng hoài nghi hắn có phải là đã sớm chuẩn bị rồi không. Bất quá hắn đã nói như vậy cậu cũng không có cự tuyệt.
Dương Quân lần trước bị mắng một trận cũng không dám tìm Ngô Thắng Vũ nói chuyện nữa nhưng mấy ngày nay không biết cô mua vé xem phim hồi nào, vội vàng chạy đến rủ hắn lễ cùng đi xem phim.
“Không đi, tôi có hẹn với Dương Uấn Chi rồi.”
“Dương Uấn Chi, lại là cậu ta, Thắng Vũ sao cậu cứ thích ở chung với quái vật đó chứ. Cẩn thận bị lây bệnh thành biến thái đó.”
“Bốp.” Hắn không khống chế được lửa giận sôi sùng sục, một bàn tay đánh tới trong nháy mắt lớp học liền yên tĩnh lại. Nhìn Ngô Thắng Vũ ngay cả nữ sinh cũng dám đánh, các bạn nữ trong lớp đều sợ hãi lui về sau vào bước.
“Nếu để tôi còn nghe những lời nói như vậy về cậu ấy, đừng trách tôi không khách khí.” Hắn đoán Dương Quân đã biết gì đó nhưng thời điểm nghe cô ta mắng Uấn Chi là quái vật trước lớp, hắn cảm giác lửa giận xông đến tận gáy, trực tiếp tát cô ta một cái. Cậy kỳ thực cũng giật mình, vội vã kéo hắn lại. Dù sao chuyện cũng vì cậu mà ra nên cậu quan tâm hỏi cô ấy có sao không.
Dương Quân bị hắn tát cho tỉnh mộng, nửa ngày không nói gì, chỉ hung hăng trừng Dương Uấn Chi, sau đó bụm mặt chạy ra phòng học. Buổi chiều cũng không thấy trở lại.
Giờ tan học hắn phát hiện cậu có chút không vui, biểu tình trên mặt lãnh đạm hơn ngày thường. Bỗng dưng hắn có chút sốt sắng giống như đứa trẻ làm sai sợ bị la, “Uấn Chi, cái kia… Em đừng để ý những lời cô ta nói.”
“Không có chuyện gì, sao anh lại đánh cô ta.” Dương Uấn Chi đối mặt với Ngô Thắng Vũ, thật ra cậu đang lo vì chuyện này hắn sẽ bị giáo viên và bạn học lên án. Mặc dù biết người này không thèm để ý ánh nhìn của người khác nhưng cậu sẽ đau lòng, bởi hắn bị như vậy là vì cậu.
“Đánh thì đánh, miệng cẩu không phun được ngà voi. Sao vậy, em cho phép cô ta cố ý dí cánh gà vào tay em, không cho phép anh đánh cô ta sao?”
Dương Uấn Chi thở dài… Thù cũng thật dai nha…. Ngữ khí ngang ngược như trẻ con vậy nhưng mà hình như cậu lại càng thêm thích hắn… Quả nhiên hết thuốc chữa…
Cậu và hắn lên xe buýt, đại khái nghĩ hắn chỉ là nói vậy thôi nhưng không ngờ lại làm thật, cậu có chút cảm động. Hôm nay xe buýt thật đông, hai người rất nhanh bị đẩy sát vào phía trong, giữa người với người dính vào nhau không có bất kỳ kẽ hở. Ngô Thắng Vũ nghĩ đến mỗi ngày Dương Uấn Chi tan học phải cực khổ chen chúc trên xe buýt như thế này, chỉ có thể một tay nắm chặt dây treo, một tay cố ôm cậu vào lòng để cậu có khoảng không, đứng sẽ thoải mái một chút.
Ngửa đầu lên thấy hắn đã bị chen lấn nóng chảy mồ hôi, có chút đau lòng, sớm biết như vậy cậu đã tiêu ít tiền đón xe về nhà, dù sao đã nhận được tiền học bổng rồi.
“Không sao chứ?”
“Không có gì.” Ngô Thắng Vũ ôm lấy cậu, ngữ khí ôn nhu nói, “Em ôm chặt vào.”
Dương Uấn Chi gật gật đầu, trong không gian nhỏ hẹp chật kín người vốn sẽ rất nóng. Hai người dán chặt vào nhau, cậu cơ hồ có thể cảm nhận được cơ bắp của hắn, cũng cảm nhận được phía dưới đã thức tỉnh gồ lên. Theo lay động của ô tô chậm rãi ma sát, cảm giác rất khác với lần trên xe trường, xung quanh đều là người xa lạ, cậu lại cảm nhận được biến hoá của hắn, phía dưới của mình cũng hơi ngứa, bắt đầu co rút tiết dịch.
Hai cánh mông vểnh lên của cậu vẫn luôn cọ cọ với nơi đó của hắn mà hắn lại đang tuổi ngựa non háu đá, không đến hai lần liền bị cọ cứng. Nhìn thấy vệt đỏ bên tai Dương Uấn Chi liền biết em ấy cũng có cảm giác, nhớ tới lần trước hai người lén lút làm trên xe, hắn hưng phấn lên. Dùng cặp học che ở phía trước, bàn tay đang ôm cậu chậm rãi dời xuống xoa nắn cánh mông cậu, sau đó lại dời xuống vuốt ve chỗ sẽ tiếp nhận hắn.
Loại cảm giác bị “tàu điện si hán” quấy rối tình dục làm thần kinh cậu vừa căng thẳng vừa hưng phấn, hai người đều im lặng không lên tiếng, người trên xe lo mình bị chen ngộp nên không ai chú ý bọn họ, hơn nữa đường này rất nhiều trường học và khu dân cư nhỏ nên rất đông người
Dương Uấn Chi cảm thấy cánh tay hắn từ cánh mông men theo rãnh mông vuốt dọc xuống hậu huyệt, lại tiếp tục hướng phía trước, chạm vào lỗ nhỏ phía trước, cách một lớp quần áo đâm đâm vào.
Cậu chảy mồ hôi, phía dưới rất có cảm giác. Đồng phục học sinh vốn tương đối ôm sát, rất nhanh có thể cảm giác được quần ngoài cũng đã ướt, mà tay hắn vẫn vuốt ve qua lại, vuốt đến mềm nhũn, hô hấp nóng rực, phía trước cũng đã sớm cứng rắn.
“Bảo bối, anh muốn làm em.” Ở chỗ như thế này hai người căn bản không thể lớn tiếng nói chuyện. Ngô Thắng Vũ trực tiếp hơi khom lưng kề sát lỗ tai Dương Uấn Chi. Bất quá vì không để những người khác cảm thấy, hắn nói xong cũng thẳng đứng lên.