Vương Tử Kỵ Sĩ

Chương 52: Chương 52: Bí mật bị lan truyền khắp trường




“Này, cuối cùng cậu có giúp tôi thăm dò hay không?”

“Ây da, ta nói Đại tiểu thư phân phó sao tôi dám không không làm đây? Tôi có chụp lại rồi, cô tự xem đi.”

Sau khi ngắt cuộc gọi, điện thoại rung lên mấy lần thông báo có tin nhắn đến, nhìn những ảnh vừa được gửi, Dương Quân cười lạnh. Quả nhiên không ngoài dự đoán.

Cất điện thoại vào túi lại nhìn ngưởi đang tiến về phía mịn, theo bản năng muốn quay đi nhưng cổ tay lại tóm lấy.

“Giang Thư Vọng, thả ra!”

“Dương Quân, cậu muốn làm gì?” Ngữ khí Giang Thư Vọng có chút bất đắc dĩ, trước kia sao cô lại không phát hiện Dương Quân tuỳ hứng như vậy chứ. Lần du lịch mùa thu cô đứng ở lớp khác nhưng vẫn thấy rõ Dương Quân cầm cánh gà cố ý chọc vào tay Dương Uấn Chi. Lúc đó cô khiếp sợ cũng có phẫn nộ, cũng có chua xót, “Cậu đừng ép tớ phải chán ghét cậu.”

“Vậy thì cứ chán ghét đi, tôi ước gì cậu không thích tôi.” Biểu tình Dương Quân giống như buồn nôn với thứ tình cảm này, “Các người đều là một đám biến thái. Cút ngay, tránh xa tôi ra đi.”

Dương Quân dùng sức muốn tránh khỏi cánh tay đang kéo cô nhưng nữ sinh này không những cao hơn cô mà còn rất khoẻ, cô giãy mấy lần đểu không ra được.

“Cậu ấy là anh trai cùng cha khác mẹ với cậu, cậu không thể đối xử tốt một chút sao.” Giang Thư Vọng nghe cô nói, trong lòng khó chịu, tay không khỏi tăng thêm chút sức, không quản chỗ đó đã bị mình nắm đỏ.

“Tại sao tôi phải đối xử tốt với nó?” Dương Quân hừ lạnh, “Cậu không thấy nó câu dẫn nam nhân sao?”

“Cậu thích thích Ngô Thắng Vũ? Hai người mới biết nhau không lâu mà?” Giang Thư Vọng nỗ lực đè nén cơn giận.

“Mới đầu thích hắn là vì thấy hắn thật đẹp trai nhưng sau này tôi phát hiện, đoạt lấy đồ của Dương Uấn Chi sẽ phi thường vui vẻ.”

“Cậu cho rằng Ngô Thắng Vũ là đồ chơi của cậu, muốn giành là có thể giành sao?”

“Không cần cậu quan tâm!” Cướp không được? Vậy thì cô sẽ huỷ diệt. Sắc mặt Dương Quân đột nhiên hơi quái dị, cái tát kia nói không để ý là giả bộ, cô muốn bọn họ trả giá thật lớn.

Không để ý sự thất vọng đang lan tràn trên gương mặt Giang Thư Vọng, cô kịp thời tránh khỏi tay người kia, nhanh chóng bước đi.



Trong buổi chào cờ đầu tuần, hiệu trưởng công khai khen ngợi những học sinh đứng đầu trong kì thi tháng này, Dương Uấn Chi vẫn đửng nhất toàn trường, Dương Quân xếp hạng năm nhưng từ sớm mọi người không thấy nàng đến lớp. Không biết tại sao hôm nay mi tâm cậu luôn giật giật.

“Sắp được lên lãnh thưởng, căng thẳng sao?” Ngô Thắng Vũ cho là cậu đang căng thẳng, cười hỏi.

Cậu lắc đầu, cũng không biết sao hôm nay cậu luôn thấy trong lòng hơi bất an hoảng loạn.

“Thả lỏng một chút, không có chuyện gì, anh ở dưới nhìn em.”

Dương Uấn Chi quay đầu cười với Ngô Thắng Vũ. An ủi của hắn làm cậu khá ổn định nhưng thời điểm đứng trên đài lãnh thưởng, nhìn những ánh mắt bạn học yêu thích ngưỡng mộ, cậu lại không thấy vui vẻ, trái lại có chút chán ghét cảm giác này. Từ nhỏ đến lớn đều được giáo viên xem là học sinh mẫu mực, chỉ có cậu mới biết trên lưng mình nặng bao nhiêu.

Mặc dù có lúc mẹ kêu cậu nghỉ sớm một chút đừng quá sức nhưng lại lén lút xem cậu ngủ chưa, kiểm tra xem cậu đã xong bài chưa. Bây giở bà tan làm muộn nên mới thả lỏng một chút. Lúc còn học cấp hai, nếu như cậu đang làm bài tập mà ngủ gục bà sẽ kêu cậu dậy tiếp tục làm. Nếu lúc trước kết quả thi không tốt liền bị ba đánh thì bây giờ phải chịu đựng mẹ than thở. Tuy rằng bà không nói gì, cũng sẽ không đánh hắn nhưng loại bạo lực lạnh lùng làm gánh nặng trong lòng cậu càng thêm sâu, cho dù cậu chi xếp hạng hai.

Có đôi khi Dương Uấn Chi ước mình được như Ngô Thắng Vũ, cái gì cũng dám làm, không thèm để ý ánh nhìn của người khác. Gia đình hắn rất tốt, mẹ Ngô không bắt ép hắn cái gì mà cũng sẽ không quá cưng chiều hắn. Những thứ này cậu chưa từng có.

Bởi vì muốn nâng cao chất lượng học sinh, hiệu trưởng muốn cậu chia sẻ bí quyết học tập với các bạn, Ngô Thắng Vũ nhìn người không có biểu tình gì trên bục, lạnh nhạt nói một ít phương pháp tổng kết, cảm thấy một Dương Uấn Chi như vậy thật rực rỡ. Kỳ thực không hề có phương pháp chó má gì, các người nghe xong sẽ đạt được thành tích như cậu sao. Bảo bối của hắn trừ bỏ khắc khổ, vốn dĩ rất thông minh, mỗi ngày đều bị hắn cắm mà thành tích vẫn cao như vậy, người khác muốn được như cậu, đại khái chỉ có cách bỏ vào lò nấu lại.

Chào cờ kết thúc, mọi người đều trở về lớp học, đột nhiên có người ngừng trước bảng thông báo, không biết là ai gào lên đầu tiên làm đám học sinh chen chúc phía sau sôi sục.

“Đây là Ngô Thắng Vũ sao?”

“Đúng a, người bên cạnh là Dương Uấn Chi đi, còn dám mặc đồng phục học sinh.”

Dương Uấn Chi đột nhiên có dự cảm xấu. Nghe đám người nghị luận tên cậu, lúc đầu họ chỉ dám bàn khe khẽ, rất nhanh thanh âm càng lúc càng lớn, nhất thời trong trường đầy tiếng người huyên náo.

Ngô Thắng Vũ rõ ràng cảm giác được người bên cạnh bắt đầu run rẩy, trong lòng hắn cũng có chút bất an. Bước vài bước đẩy đám người kia ra, quả nhiên nhìn thấy không ít ảnh chụp trộm, thậm chí còn có ảnh hai người lén lút hôn môi trong rừng cây nhỏ ở trường. Mà nhân vật chính trong hình tất nhiên là hắn và Dương Uấn Chi. Thấy là Ngô Thắng Vũ đến, thanh âm mọi người nhỏ xuống một chút nhưng người nghị luận lại càng nhiều. Hắn lạnh mặt kéo bức ảnh trên bảng thông báo xuống, quay đầu nhìn đám người đang chỉ chỏ, gằn từng chữ, “Trở về lớp hết cho tôi.”

Bởi vì thân hình hắn cao lớn, cảm giác áp bức mạnh mẽ, đặc biệt là áp suất đang dần hạ thấp kia làm lòng người lạnh ngắt. Lời nói của hắn so với giáo viên còn có trọng lượng hơn, nhìn thấy tình huống như vậy, đám người cũng không dám nán lại lâu, rất nhanh xô đẩy nhau đi. Thế nhưng lúc tới bên cạnh Dương Uấn Chi lại nhìn cậu giống như là nhìn quái vật, thậm chí còn nói những lời khó nghe. Lúc vừa nhìn thấy những bức hình kia tất nhiên có người tin có người không tin nhưng cuộc sống ở trường rất buồn tẻ nên đột nhiên có một chút gia vị, đặc biệt là hai người lại nổi tiếng trong trường, mọi người cũng không quan tâm thật giả, bàn luận trắng trợn.

“Biết gì chưa, nghe nói cậu ta là người song tính!”

“Sao mày biết?”

“Xuỵt, mấy ngày trước có người nói cho tao biết.”

“Mẹ ơi, có thiệt không? Là quái vật nam không ra nam nữ không ra nữ đó hả? Có khi nào sẽ bị chộp đi nghiên cứu không?”

“Không phải chứ, tao còn tưởng chỉ có Thái Lan mới có nhân yêu, không nghĩ tới bên cạnh cũng có một cái.”

“Chẳng trách có thể quen được với Ngô Thắng Vũ, nghe nói còn lên giường, thật là ghê tởm.”

“Không phải chứ, lên giường không thấy buồn nôn sao, khẩu vị Ngô Thắng Vũ nặng vậy a, chẳng trách không thích tao.”

“Trước đây thấy Dương Uấn Chi là quái thai, quả thực đúng vậy. Mới nãy còn thấy thật đáng hâm mộ, bây giờ ghê tởm đến nổi da gà.”

Tiếng bàn luận đã dần xa, cậu vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt trống rỗng giống như mọi thứ không có quan hệ gì với mình. Đúng là gió đông, thật làm lòng người nguội lạnh. Mọi người vẫn còn bàn tán, cậu lại đột nhiên rất muốn cười. Bí mật chôn giấu lâu như vậy, rột cuộc cũng đến ngày bị tiết lộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.