Vương Tử Kỵ Sĩ

Chương 7: Chương 7: Cậu dám đi tôi liền XXX cậu




Lúc Ngô Thắng Vũ tiến vào liền thấy bộ dáng Dương Uấn Chi đang lên cao trào. Tuy rằng hắn không biết “Lão công” mà người kia kêu là ai nhưng cậu ngồi ở chỗ hắn, ôm y phục hắn, hắn cũng mơ hồ đoán được mấy phần. Kết quả lại bị ánh mắt lạnh như băng trừng một cái, hắn có chút không khỏi hoài nghi mình có phải là quá mức tự luyến.

Một hồi lâu Ngô Thắng Vũ mới bình tĩnh lại, đại khái là vì lần đầu tiên nhìn thấy người song tính ở trước mặt hắn làm chuyện như vậy mới cứng đi. Nhìn chất lỏng mập mờ vẫn còn vương trên băng ghế, buổi chiều lên lớp vốn là muốn lấy đồ đã để lại, nhận chìa khóa từ thầy giáo, hắn cố ý chạy một vòng sân trường chờ mọi người ra về hết. Mỗi lần lên lớp đều sẽ có nữ sinh len lén nghị luận sau lưng làm hắn thấy vô cùng phiền chán.

Kết quả không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng như vậy, bất quá… Ngô Thắng Vũ đột nhiên nhếch khóe miệng, nếu đã như vậy, mình cũng không cần phải nghỉ học nữa rồi. Hắn cảm thấy đến trường hình như cũng rất thú vị, học sinh gương mẫu Dương Uấn Chi cũng có mặt như vậy nha, không biết làm sao mới có thể kéo xuống từng lớp từng lớp mặt nạ của cậu. Hắn phi thường mong đợi.

Một đường về nhà vẻ mặt Dương Uấn Chi vẫn không đổi. Cậu căn bản không còn kịp suy nghĩ gì nữa, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, trốn trốn trốn. Cậu vẫn chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng phương thức này phơi bày hết thảy bí mật của cậu với đối phương.

Người đó, nếu biết cậu thích hắn nhất định sẽ thấy rất buồn nôn cho nên cậu chỉ có thể dùng ánh mặt lạnh như băng, thậm chí còn lườm hắn một cái. Nhưng chỉ có bản thân Dương Uấn Chi cậu mới biết mình lúc ấy có bao nhiêu run sợ, nỗ lực khắc chế khiến mọi động tác thoạt nhìn thật tự nhiên. Mãi cho đến khi chạy khỏi trường học, xác định người kia không có đuổi theo, mới mệt mỏi thở ra.

Dường như trong nháy mắt, cậu thậm chí có ý định muốn chuyển trường, sẽ không nhìn tới người kia nữa vì cậu thật sự không biết phải đối mặt với hắn như thế nào. Nếu qua nhiều năm như vậy mà có thể quên, cậu cũng không theo tới nơi này. Cậu hối hận, hối hận tại sao lại làm chuyện này ở trường, lại ôm quần áo của người kia. Dương Uấn Chi cắn cắn cánh môi dưới của mình, cảm thấy chỉ một giây nữa thôi cậu sẽ không nhịn được khóc lên.

Con đường về nhà sao lại dài như vậy. Khi về đến nhà, love egg trong cơ thể đã không còn hoạt động, Dương Uấn Chi co quắp ngã lên giường, không biết đã lấy vật kia ra như thế nào, chỉ biết sau khi tắm cùng ăn bữa tối, cứ như vậy lên giường ngủ. Đầu óc đã hỗn độn thành một mảnh, mơ hồ nhớ ra vẫn chưa làm bài tập, nhưng hôm nay cậu không muốn làm…

Bởi vì chỉ cần nhìn thấy cặp liền sẽ nghĩ tới bộ quần áo bên trong, nhớ tới cái người kia, sẽ nghĩ đến chuyện phát sinh buổi chiều. Vẫn là cứ ngủ đi, Dương Uấn Chi lấy chăn che đầu, dường như giận hờn, ở trên giường lăn mấy vòng cũng không ngủ được.

Bất an cứ dần xâm chiếm cả cơ thể, cuối cũng không nhịn được khóc lên. Cậu đã lâu không khóc vì bất cứ chuyện gì. Khi còn bé nam nhân kia đánh cậu, khi hắn vứt bỏ cậu cùng mẹ, sau đó sẽ hơi hơi đau lòng vì bà nội mất, cậu không có bằng hữu. Lúc học tiểu học bị bạn học bắt nạt, cười cậu là đồ con hoang không có cha, đến cấp hai cậu cũng biết mọi người thường sẽ len lén sau lưng gọi cậu là quái thai… Cậu vẫn không có khóc, cậu dần thích việc ngụy trang trở nên lạnh nhạt, trong lòng cậu, hận vẫn có hận, vẫn muốn trả thù nhưng sẽ không muốn khóc.

Hôm nay lại bởi vì chuyện này mà khóc. Bởi vì nghĩ đến sẽ bị người kia chán ghét, không biết Thắng Vũ sẽ nghĩ về cậu như thế nào, không biết hắn có nói ra chuyện hôm nay không. Cậu vốn cho rằng chỉ cần chuyển đến đây, sẽ gần hắn thêm một chút, sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với hắn, có thể rút ngắn quan hệ của bọn họ, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy.

Suốt một buổi tối, Dương Uấn Chi không ngủ.

Không biết là phải dùng bao nhiên dũng khí cùng can đảm, cậu mới bước vào phòng học, thời khắn nhìn thấy người kia, cậu cảm thấy ông trời thật không có mắt. Dương Uấn Chi lúc trước mỗi ngày đều mong Ngô Thắng Vũ đến lớp, không giống như hiện tại không muốn nhìn mặt người này.

Hôm nay hắn có đến lớp. Cậu thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng chịu đựng ánh mắt dị dạng của bạn học. Cậu không chắc rằng Ngô Thắng Vũ có nói ra chuyện này không, an ủi ở phòng học cùng chuyện cậu là người song tính, vô luận là cái nào, cũng có thể phá hủy cậu.

Nhưng bạn học hình như thấy cậu tiến vào cũng không có biểu hiện dị thường gì, tâm lý Dương Uấn Chi hơi động một chút, thật tốt, chưa có nói ra…

Thời điểm đi tới trước bàn học hai người, Dương Uấn Chi vẫn có chút khó có thể đối mặt. Ngô Thắng Vũ hiện đang ngồi bàn mới, chuyện hôm qua như nước lũ tràn về, may là băng ghế chẳng có gì cả… Không biết có phải là hắn đã làm sạch rồi không, nhưng cậu không có dũng khí đi hỏi.

Nâng bàn lên chuẩn bị đi lại bị một bàn tay duỗi ra đè xuống. Cánh tay kia thon dài mạnh mẽ, khoảnh khắc chạm trúng cậu cậu liền cảm giác tim nhảy lên một cái.

“Cậu làm cái gì.” Mở miệng chính là Ngô Thắng Vũ, không biết có phải hay không là ảo giác, cậu cảm thấy trong giọng nói của hắn có một tia tức giận.

“Tớ chuyển tới bên kia đi.” Dương Uấn Chi nỗ lực nhượng thanh âm mình thật tự nhiên không sợ hãi chỉ cho hắn nhóm xa nhất trong tổ nhỏ phía sau. Cậu suy nghĩ một buổi tối, căn bản không biết làm sao có thể đối mặt với người này, cho nên chỉ có thể làm như vậy, mặc cho chính mình xưa nay chưa từng muốn xa lánh hắn. Ngô Thắng Vũ nhất thời nhíu nhíu mày.

Đột nhiên cảm giác được trận nhiệt khí bên tai, giọng nói tràn ngập từ tính lại mang chút bá đạo làm xao động màn nhĩ người nào đó.

“Con mẹ nó, nếu cậu dám đi tôi liền trong phòng học XXX cậu.”

Quả nhiên cậu hạ bàn xuống ngay lập tức, không nói gì thêm bắt đầu ngồi xuống làm bài tập, chỉ có vành tai hắn đã dựa vào nói chuyện mơ hồ đỏ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.