Vương Tử Kỵ Sĩ

Chương 67: Chương 67: Còn kêu chú a, mau gọi ba




Edit: Đậu

Nhìn con trai của mình kiên định như vậy, Lục Tử Dư đột nhiên bật cười, “Tiểu Vũ a, đang diễn phim truyền hình sao, cái gì mà yêu khổ đại cừu thâm. Con cho rằng mẹ con bà bà không văn minh sao?”

Bà… Bà? Đại não cậu có chút không kịp, nửa ngày không phản ứng lại, vẫn là Ngô Thắng Vũ bật cười trước, âm thanh có chút kích động, “Mẹ, mẹ đồng ý?”

Lục Tử Dư thầm phun tào, bà có thể không đồng ý sao, năm đó anh sinh đôi với bà bắt cóc chú nhỏ cũng là nhờ mẹ con thầm giúp đỡ đó. Lục Tử Dư nhìn cậu vẫn còn đang khiếp sợ, cười nói, “Tiểu Chi, lúc con còn nhỏ mẹ đã nghĩ đứa nhỏ đáng yêu này không biết lớn lên sẽ tiện nghi nhà ai, không nghĩ tới tiện nghi cho tiểu tử nhà ta.”

Dương Uấn Chi bị bà chọc cười, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chú vẫn đang yên lặng uống trà, không khỏi lo lắng.

“Chú…”

Lục Tử Dư nhìn chồng mình vẫn còn lạnh mặt, cười sắp rút gân, “Được rồi a, Ngô Hủ Sinh chớ giả bộ.”

“Anh là đang chuẩn bị tư thế nha.” Ngô Hủ Sinh nhấp ngụm trà, chậm rãi để ly xuống, “Còn kêu chú a, mau gọi ba.”

Dương Uấn Chi không biết đây là lần thứ mấy trong ngày mình ngây ngẩn, qua một giây mới run rẩy kêu một tiếng, “Ba.”

Xưng hô bị thiếu hụt mười mấy năm cuối cùng lại được thốt lên, cậu không phát hiện thanh âm của mình đã nghẹn ngào. Ngô Thắng Vũ vội vàng đi tới ôm cậu.

Nhìn đứa nhỏ bà luôn yêu thích rơi nước mắt, trong lòng Lục Tử Dư cũng nhói đau, “Còn mẹ đâu Tiểu Chi.”

“Gọi mẹ.” Ngô Thắng Vũ hôn hôn tai cậu, cười hạnh phúc.

“Mẹ.” Dương Uấn Chi không thể hình dung tâm tình của cậu thời khắc này, rõ ràng thật vui vẻ nhưng cũng muốn khóc nấc lên.

“Đứa ngốc.” Hắn xoa đầu cậu. Ba Ngô mẹ Ngô lần đầu tiên thấy bộ dáng này của con trai mình, đều hơi xúc động. Ngô Hủ Sinh đương nhiên biết con trai sẽ rất khó hiểu tại sao ông lại đồng ý. Nghề nghiệp của ông làm mọi người hình dung ông thật nghiêm khắc, cổ hủ, thật ra ông vốn không cứng nhắc như vậy, nếu không sao ba mẹ vợ có thể gả Tử Dư cho ông. Bối cảnh gia đình của Tử Dư phi thường đặc thù, mỗi người trong Lục gia đều thật bản lĩnh, điểm ấy Ngô Hủ Sinh ông phi thường khâm phục. Con trai ông mấy năm trước không biết sao lại thật không nghe lời, luôn chống đối ông làm ông thật đau đầu. Nhưng từ khi đứa nhỏ Uấn Chi kia xuất hiện, nó mỗi ngày đều đi học đúng giờ, hơn nữa tháng trước còn kết quả thi còn lọt top của lớp. Bất quá bởi vì như vậy, ông mới đến trường Thắng Vũ xem xét, thuận tiện biết được chuyện của Uấn Chi. Kỳ thực Ngô Hủ Sinh đối với chuyện con mình yêu sớm cũng không có giận dữ, bởi vì ông bà Tử Dư cũng là bạn cấp ba. Yêu sớm còn có thể giúp đỡ nhau trong học tập, huống hồ Uấn Chi còn là đứa nhỏ rất ưu tú.

So với Ngô Hủ Sinh không ủng hộ cũng không phản đối thì Lục Tử Dư có vẻ hưng phấn hơn nhiều, đối với chuyện con mình có thể lừa Tiểu Chi về làm con dâu bà làm thật vui, mà là một người chồng tốt là phải xem vợ trên hết, Ngô Hủ Sinh tất nhiên nghe lời của Lục Tử Dư.

“Tiểu Chi, chuyện của con ba mẹ đều biết, lần trước Tiểu Vũ nói nhà con có chút chuyện, nó với con ở nhà Tá Tá ba mẹ cũng biết…. Ba mẹ con… Ai, sao lại có loại cha mẹ ngoan độc như vậy trên đời chứ, sau này nơi đây chính là nhà của con, con với Tiểu Vũ chuyển về đây ở đi.”

Mũi cậu chua xót, cha me mình ích kỷ phong kiến, mà ba Ngô mẹ Ngô lại hoàn toàn ngược lại, chẳng những không phản đối bọn họ, còn đối xử với cậu thật tốt.

“Da, con cảm ơn ba mẹ.”

“Đều người một nhà, còn cảm ơn gì chứ.”

“Đúng vậy, Uấn Chi, nếu con muốn đi học lại ba sẽ đến trường nói một tiếng là được.”

Tuy không biết ba mẹ có chịu được hay không, hắn suy nghĩ một chút vẫn là nói chuyện đó ra, “Tiểu Chi tạm thời không thể đi học, mẹ, em ấy mang thai rồi.”

“Mang thai?!”

“Dạ, chú Thiếu Hoàng đã kiểm tra rồi, đứa nhỏ khoảng ba tháng. Ưm… Ba mẹ, Tiểu Chi là người song tính.”

Ngô Hủ Sinh ngẩn người, Lục Tử Dư lại kích động, “Con sao không nói sớm chút a, thật là. Con đó để Uấn Chi ở ngoài, ban ngày lại đi học sao có thể chăm sóc hả, Tiểu Chi mau tới đây để mẹ xem một chút, có chỗ nào không thoải mái không? Con mau chuyển về nhà ở đi, mẹ chăm sóc cho con.”

Nhìn vợ mình trong nháy mắt liền bị mẹ đoạt đi, Ngô Thắng Vũ thầm chảy nước mắt, Dương Uấn Chi cười cười với hắn, mặc cho mẹ liên tục xoa bụng cậu.

“Mẹ, con không sao, thân thể vẫn khỏe.”

“Ta nói cơm tối hai đứa vẫn chưa ăn đi, Tiểu Chi cùng tiểu bảo bảo hẳn đói bụng rồi a, mẹ đi nấu cơm.

Trong nhà mỗi ngày đều là giúp việc xuống bếp, hiếm khi mẹ Ngô muốn tự mình nấu ăn, Ngô Thắng Vũ suýt rớt cằm, quả nhiên mẹ có con dâu liền khác a.

Ngô Hủ Sinh đối với chuyện mình có con dâu, lại đột nhiên có thêm một tôn nhi có chút không ứng phó kịp, bất quá nhìn vợ mình thật vui vẻ, cũng nhịn không được uống một hớp trà che giấu ý cười.

Dương Uấn Chi vào nhà bếp giúp đỡ lại bị mẹ xua ra, chốc lại bảo cậu đừng đụng dao, chốc lại hỏi cậu có ăn cá được hay không, nhất thời phòng khách chỉ còn hai cha con. Nhớ tới cậu đã từng nói với hắn có hiểu lầm thì nên giải bày sẽ tốt hơn, Ngô Thắng Vũ vẫn là quyết định nói thẳng với ba.

“Ba, con có chuyện muốn hỏi ba.”



Cậu đang rửa rau, quay đầu nhìn hai người đang tán gẫu trong phòng khách, tâm tình cũng thoải mái hẳn lên, hóa giải khúc mắt của hắn thì hai người họ hẳn là sẽ không còn hiểu lầm nữa.

“Trời lạnh như vậy, con đừng đụng nước lạnh, để mẹ.” Lục Tử Dư cầm rổ rau trong tay cậu, “Con vào phòng khách uống nước đi.”

“Không cần, mẹ, con muốn phụ mẹ.”

“Đứa nhỏ ngốc này, sao lại khóc rồi.”

Cậu lúc này mới phát hiện hai mắt mình đã ướt, hôm nay thật sự quá hạnh phúc, “Người thân của con chưa từng tốt với con như vậy.”

“Tiểu Chi, sau này cứ xem chúng ta là ba mẹ của con là được rồi, trước đây mẹ hay nghĩ Uấn Chi là con của mẹ thì tốt rồi, không nghĩ tới cư nhiên thành sự thật ha ha. Đừng khóc, không tốt cho thân thể.”

“Dạ, mẹ.”Cậu kéo kéo tay mẹ Ngô, lần đầu tiên trong đời có thể làm nũng với trưởng bối làm cậu hạnh phúc không thôi.

“Chà chà, vợ có mẹ liền không cần anh nữa.” Ngô Thắng Vũ làm bộ đáng thương mếu mếu, Lục Tử Dư nguýt hắn một cái, “Còn không mau mang con dâu của mẹ ra salon ngồi. Đừng có vây ở đây hết, mẹ làm xong sẽ gọi hai đứa.”

“Tuân mệnh, mẫu hậu đại nhân.”

Lần này không chỉ có Lục Tử Dư, Dương Uấn Chi cũng liếc hắn một cái, Ngô Thắng Vũ cảm thấy mình phi thường phi thường oan ức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.