Edit: Đậu
Lúc Ngô Thắng Vũ thấy Dương Uấn Chi ở phi trường, hắn hơi hoảng hốt. Dương Uấn Chi 24 tuổi cao hơn mấy năm trước nhiều, áo khoác dài làm cậu thêm tinh tế trưởng thành, trên cổ vẫn là khăn choàng hắn tặng năm cấp ba, gương mặt dù không có biểu tình gì lại làm hắn cảm giác thật nhu hòa. Da thịt trắng nõn, hai chân thon dài, gương mặt ngây ngô của trước đây đã nẩy nở, hoàn toàn lột xác thành một mỹ nhân.
Trên đường đi không ít nữ sinh quay đầu dừng chân, lén lút nhìn thêm vài lần, thậm chí còn có người chụp trộm.
“Baba.” Nhìn thấy Dương Uấn Chi, Ngô Ngạo Trình vui vẻ nhào tới lồng ngực cậu.
Thì ra đã có con trai a, nữ sinh hận thu hồi điện thoại di động, Ngô Thắng Vũ không nhịn được cong cong khóe miệng, vợ mình được hoan nghênh như vậy, thật sự nguy hiểm hơn năm cấp ba nhiều a!
“Trình Trình.” Cậu ôm con trai hôn mặt bé mấy cái, tuy rằng trong thời gian du học có về nhà mấy lần nhưng lần gần đây nhất cũng là một năm trước rồi, nhìn con mình đã cao như vậy, cậu có chút tiếc nuối.
“Baba sau này còn đi nữa không?”
“Baba không đi nữa, sau này baba bồi Trình Trình a.”
“Vậy còn anh sao vợ, không cho em rời khỏi anh nữa.” Hắn ôm eo cậu thân mật hôn má, mấy em gái ban nãy đã tan nát cõi lòng giờ như bị đạp thêm mấy cú, quả nhiên suất ca đều là gay a!
Dương Uấn Chi về nhà phát hiện mẹ mình cũng ở đó, lập tức vui vẻ. Bà đã ở đây được một khoảng thời gian rồi, rốt cục người một nhà đã có thể chân chính đoàn viên, cùng nhau đón giao thừa, chào năm mới. Lần này trở về, mọi người thương lượng là Dương Uấn Chi và Ngô Thắng Vũ sẽ mua một căn nhà nhỏ cùng khu với Ngô gia, cách cũng gần, có lúc Trình Trình sẽ ở lại nhà bà để baba với cha tận hưởng cuộc sống hai người ngọt ngào.
Ban công phòng ngủ chính được chỉnh sửa rất thanh nha, hai người treo thêm hoa trang trí, ở giữa đặt một cái bàn, thỉnh thoảng họ sẽ ngồi đó uống một ít rượu vang đỏ.
“Vợ, người ta nói bảy năm chi dương, chớp mắt một cái đã sang năm thứ tám.”
“Ừm.”
Cậu đặt cốc lên bàn, bởi vì uống rượu hai má thoáng ửng hồng nhìn qua giống như trái táo nhỏ dụ người, bốn mắt nhìn nhau.
“Có phải là nên cho Trình Trình một đứa em trai em gái không.”
Bởi vì có men say, Uấn Chi khô nóng kéo kéo cổ áo, đột nhiên đứng lên cúi người xuống hôn Ngô Thắng Vũ. Hai người lần đầu tiên làm chuyện này ở ban công, không quản có bị ai phát hiện hay không, hôn đến khó bỏ khó phân. Trời cũng sắp ngả về tối rồi, hẳn là sẽ không bị nhìn thấy.
Cậu bị áp lên lan can, hắn ở phía sau hôn lên lưng cậu, mãi cho đến mông. Chỉ cần cúi đầu là thể nhìn thấy hoa viên dưới lầu, làm tình bên ngoài thật sự quá kích thích, Dương Uấn Chi không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại.
“A…. Đừng hôn…… Chồng…. Mau vào, làm em..”
“Bảo bối còn nóng ruột hơn anh nữa.” Hắn buông cậu ra đẩy thịt bổng của mình vào.
“A a a thật lớn…”
Dục vọng ngột ngạt nhiều năm được hắn cần mẫn bù đắp lại, hoa huyệt bị cắm mấy cái đột nhiên bắt đầu co rút lại, dâm dịch phun phớt qua quy đầu hắn, hai người làm đến khí thế ngất trời.
“A a… Cao trào rồi…”
“Bảo bối, cùng nhau.”
“Ân a…. Chồng…. Bắn nhiều chút nha, bắn cho em… Làm em lớn bụng, sinh tiểu bảo bảo cho chồng.”
“Tiểu tao hóa, toàn bộ cho em hết.”
“Được.”
Đêm đó hai người làm từ ban công đến vào phòng ngủ, tinh dịch đều bắn vào bụng cậu, mong chờ lần thứ hai được chào đón tiểu sinh mệnh.
※
Đến công ty đã được một thời gian, tính cách của cậu là muộn tao, trước mặt người khác luôn nghiêm túc thận trọng, hơn nữa lại là chòm sao Xử Nữ theo đuổi sự hoàn mỹ nên cậu yêu cầu nhân viên rất cao, yêu cầu với mình càng cao hơn. Trong công ty cơ hồ không ai thấy cậu cười cho nên chính thức tiếp nhận công ty hơn một tháng, Dương Uấn Chi không biết mình có danh hiệu băng sơn mỹ nhân.
Nhân viên nữ than vãn dồn dập, mặc dù là mỹ nhân nhưng sao quá nghiêm khắc đi, các cô vốn đã không dám đến gần Ngô tổng, không nghĩ tới đại boss còn khó hơn. Mỗi lần nghe người trong công ty lút nghị luận, Ngô Thắng Vũ lại cười thầm, chỉ có hắn biết vợ mình thật ra không hề cao lãnh. Dĩ nhiên, hắn phi thường hài lòng trạng thái này của cậu, lúc cậu không cảo lãnh chỉ để hắn nhìn là được rồi, đối với người khác, đặc biệt là người có ý đồ với bảo bối nhi của mình, lạnh lùng như vậy rất tốt.
Bất quá trước mặt nhân viên cậu chưa từng biểu hiện thân cận với hắn, thậm chí lúc làm việc còn tháo nhẫn xuống luôn, chuyện cấp ba vẫn là ký ức không vui với cậu nên lo lắng ảnh hưởng tới nhân viên công ty. Chuyện này cũng làm nhân viên nữ không ngừng ngầm ý dâm thấy thật kỳ quái, không phải nói là người yêu sao.
“Mấy bà không hiểu hả, không cảm thấy băng sơn mỹ nhân bị Ngô tổng cường hào đoạt thủ phấn khích hơn nhiều hả.”
Vì vậy văn phòng lại vui mừng khôn xiết tán thành mà không biết rằng, từ rất lâu trước đây, băng sơn mỹ nhân đã bị người kia cường hào đoạt thủ không còn một manh giáp.
“Ân a… Anh chậm chút… Thật sâu a a a…”
“Bảo bối nhỏ giọng chút nha, nhân viên của em còn đang ở ngoài đó, bị nghe được sẽ không tốt. Mấy cô ấy cho là đại boss nghiêm khắc mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc lại không biết rằng mỗi ngày cưng đều nghiêm túc ăn đại dương vật nam nhân, không biết các cô ấy biết sẽ như thế nào nhỉ.”
“Aha… Chồng…. Anh đừng nói nữa…. Không muốn làm sâu như vậy… A a a thật thoải mái!” Trên người cậu vẫn còn mặc âu phục bộ dáng nghiêm cẩn cấm dục, phía dưới lại cởi sạch sành sanh không ngừng bị thao làm, trên mặt cũng bởi vì quá kích thích nên chảy nước mắt nước bọt.
“Dâm thủy của em hình như còn nhiều hơn trước nữa, chà chà.”
“Còn không phải do anh thao ra sao…. A….. Hức hức…”
“Mỗi ngày đều vừa làm việc vừa ăn đại dương vật của chồng, rất thỏa mãn đi.”
“Ừm…. A.” Dương Uấn Chi ngửa đầu thoải mái rên rỉ, đột nhiên dạ dày xoắn lại quay cuồng, “Chồng…. Anh dừng chút…”
“Sao vậy?” Làm được một nửa, cậu lại đẩy hắn ra chạy đến phòng rửa tay nôn.
Cảnh này, hình như hơi quen.
“Bảo bối, có phải… Em đang có không?”
Lần này hắn không dám làm nữa, vội vàng xoa xoa thân thể cho cậu, sau đó mặc quần áo tử tế, về nhà kiểm tra. Kiểm tra xong, quả nhiên là đang mang thai, bảy năm qua đi, bọn họ rốt cục đã có đứa con thứ hai.
“Không biết có phải lần làm em trên ban công không nữa.” Ngô Thắng Vũ vui vẻ hôn Dương Uấn Chi, một tay xoa bụng cậu, nghĩ đến nhà mình sắp có thêm một tiểu sinh mệnh liền thấy hưng phấn không thôi.
Đương nhiên hai người không ngờ tới là, mấy tháng sau trong nhà không chỉ có thêm một sinh mệnh nhỏ mà là hai cái. Dương Uấn Chi thành công sinh một đôi long phượng thai, anh trai tên Ngô Ngữ Trình, em gái tên Ngô Ngữ Manh, hai bé ra đời cách nhau ba phút. Ngô Ngạo Trình vì chuyện mình làm anh hai mà vui vẻ kiêu ngạo, cứ hai phút là liếc mắt nhìn em trai em gái trên giường trẻ. Mà Ngô Ngữ Trình giống như đặc biệt thích anh hai mình, nếu như mở mắt ra không Ngô Ngạo Trình sẽ khóc cho nên khi lớn lên, bé vẫn thật dính lấy anh hai. Mỗi lần như vậy Ngô Ngữ Manh đều sẽ bĩu môi làm bộ tức giận hỏi Dương Uấn Chi có phải hai người họ mới là sinh đôi không làm cha và baba dở khóc dở cười.
Hai đứa trai một đứa gái đều giống hắn 50%, giống cậu 50%, con gái thì dung mạo xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu. Cậu cảm thấy mình thật sự rất rất may mắn mới có thể gặp và yêu Ngô Thắng Vũ, mà may mắn hơn là người cậu yêu cũng yêu cậu, đối phương nguyện ý trở thành người quan trọng nhất của cậu, sau khi sinh hai anh em xong, cậu lại mang nhẫn theo. Công ty rất nhanh liền tia được hai người đeo nhẫn đôi, tất cả suy đoán trong nháy mắt lại rõ ràng, mà cậu không nghĩ tới, họ không có vì chuyện này mà rời đi hay xem thường hai người. Trước mặt toàn thể nhân viên, Dương Uấn Chi yên lặng nắm chặt tay Ngô Thắng Vũ.
Ở bên cạnh người mình yêu nhất, không quan tâm đến thế tục, cùng sóng vai phấn đấu gầy dựng thành tựu huy hoàng của hai người, hạnh phúc nhất của đời người có lẽ cũng chỉ như vậy thôi.