Vương Vấn Hương Thơm

Chương 4: Chương 4: Ai là phiền phức?




Edit: Sún

Beta: Hazjk + Ami

Đêm đó, anh gợi lên sự nhiệt tình vốn đã yên lặng một thời gian trong lòng cô, đốt cháy dòng máu nóng của cô đến sôi trào, cũng làm tan biến chút hình bóng cuối cùng của Bộ Thiếu Văn còn sót lại trong lòng cô.

Làm suốt từ buổi tối thứ sáu đến tận sáng chủ nhật, khiến xương cốt cả người cô đều rã rời, anh hôn môi cô rồi mặc áo sơ mi che khuất dáng người đẹp muốn chết kia của mình đi. Nếu không phải ngày hôm đó anh có công chuyện buộc phải có mặt thì cô không chút nghi ngờ anh sẽ tiếp tục dây dưa không dứt ở trên người cô.

Cầm thú a!

Nhưng mà, ừm... Sắc nghệ song toàn.

Vì thế, mối tình một đêm không kéo dài được vài tuần, hai người cực kì ăn ý, hầu như không liên hệ với nhau. Cuối tuần rảnh rỗi không có việc gì thì anh sẽ tới, mật mã cửa căn hộ cô anh biết rõ, mà cô lại định cuối tuần ra ngoài, buổi tối cũng sẽ không về ngủ, muốn khiến anh ít nhất trong ba tháng tới sẽ không chạy đến chỗ cô.

Loại chuyện làm tình này một khi nếm được ngon ngọt thì liền cực kì dễ nghiện, huống chi đối tượng lại là một người đàn ông có tố chất như máy bay chiến đấu. Nếu nói mấy năm trước cô còn bởi vì Bộ Thiếu Văn mà không nhấc nổi tính thú đối với người đàn ông khác thì 4 năm trôi qua, ký ức trên thân thể cũng đã phai nhạt.

Cô có thể trăm phần trăm nhập tâm hưởng thụ mỗi lần làm tình cùng Hàn Duật, thừa nhận khoái cảm kích thích đến tận xương cốt và tiêu hao thể lực quá mức, không trộn lẫn tình cảm, trách nhiệm hay danh phận, chỉ trầm luân trong bể dục, run rẩy, co rút, lần lượt cao trào, vui sướng đến mức lỗ chân lông cũng thư giãn ra, tiết đến mức rối tinh rối mù.

Ngoài những ngày cuối tuần thì bọn họ cũng chỉ là người xa lạ.

Nhưng mà khi cuộc họp buổi sáng kết thúc, cô nhìn anh dẫn theo trợ lý tiến vào văn phòng, đi về phía phòng họp ở phía sau cô, khi đi ngang qua nhau, cô bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại sờ soạng đũng quần của anh.

Hẳn là không có ai thấy... nhỉ?

Đỡ trán.

Một tiếng sau, cô nhận được tin nhắn của anh: “Toilet.”

Lời ít mà ý nhiều.

Trong toilet nam của công ty, cô bị người đàn ông lột sạch đè ở trên tường cắm đến muốn sống muốn chết, cho dù chính mắt thấy anh khóa trái cửa, treo tấm bảng đang dọn dẹp, nhưng cô vẫn không ngăn được sự khẩn trương cùng hoảng hốt, thân thể càng thêm mẫn cảm. Một bên phân tâm nghe động tĩnh bên ngoài, một bên bị Hàn Duật không kiêng nể gì mà đâm thọc. Mật huyệt dưới thân kích động run rẩy, gắt gao hàm chứa côn th*t thô cứng nóng bỏng, hoa huy*t mềm mại quen thuộc vừa ngứa vừa tô, toàn bộ bụng nhỏ giống như bị anh xuyên đến đỉnh, từng cái đào rỗng thân thể của cô, chiếm cứ tâm hồn cô.

“Buổi trưa, thời gian nghỉ trưa đã qua... Tôi, ách... Tôi còn chưa ăn cơm... Cầu, van cầu anh...”

“Tôi thì ngược lại... Ăn cũng không tệ lắm.” Nghe thanh âm của Hàn Duật thì đúng thật là tâm tình không tồi, bởi vì “vận động kịch liệt” mà hô hấp có chút nặng nề nhưng cũng mang theo tiết tấu sung sướng.

Hàn Duật lật thân mình phiếm hồng của cô lại, làm hai tay của cô chống lên mặt tường quỳ gối trên nắp bồn cầu, côn th*t lại lần nữa cường thế thọc vào rút ra ở trong nộn huyệt, một tay giữ cho thân thể cô cân bằng, thưởng thức khoả ngực tròn trịa xinh đẹp, khuôn mặt tuấn tú chôn ở sau gáy cô tinh tế gặm cắn, lưu lại những vết đỏ tím loang lổ, một cái tay khác hướng về phía u cốc riêng tư thăm dò, tách hoa môi ra, dùng hai ngón tay thô ráp nắm lấy đế thịt mẫn cảm ướt át đến cực điểm, vừa nghiền vừa mài ——

“Nha a! Đừng! Đừng ở chỗ này...” Cô vội vàng ngăn cản, nhưng lại phát hiện ra bàn tay nhỏ bé run rẩy căn bản không cách nào làm gì được bàn tay to của anh.

“Hàn Duật!” Minh Minh kêu lên mang theo chút nức nở.

Nghe ra trong giọng nói của Minh Minh có chút oán trách, khóe miệng Hàn Duật khẽ cong lên, buông tha viên thịt châu vừa đáng yêu lại vừa đáng thương kia, sau đó hai tay đều đi tra tấn cặp tuyết nhũ của cô.

Từ sau khi đem làm Minh Minh, anh thường muốn nhìn thấy biểu tình vui thích cực hạn của cô, nếu không phải bận tâm thể lực của cô yếu ớt thì mỗi lần anh có lẽ đều sẽ làm cô đến khi cô triều cường. Cuối tuần trước cô vừa trải qua kì kinh nguyệt nên anh kiềm chế một chút không làm tận hứng, không ngờ rằng cô hiện tại liền tự mình dâng tới cửa.

Cô là phát hiện thú vị nhất của anh trong suốt nửa năm qua.

Hương vị tốt, âm thanh ngọt ngào, chịu làm, an phận thủ thường, biết chừng mực.

Vô cùng thích hợp làm bạn giường.

Rũ mắt xuống nhìn đồng hồ, Hàn Duật di chuyển tay ôm lấy eo Minh Minh, khống chế thân thể cô đang chống đối anh, quy đầu to lớn ngang ngược khai phá cửa huyệt mảnh mai, côn th*t như cưa vơ vét toàn bộ đường đi từ trong ra ngoài rồi lại thâm nhập từ ngoài vào trong, chỉ mấy chục cái đâm thọc liền bức cô không chịu nổi mà khóc đến mức bắn ra. Anh cũng bị hoa huy*t bao quanh liếm mút đến da đầu tê dại, khoái cảm thoải mái khiến cho anh không có cách nào rời khỏi, nuốt nước bọt trong cổ họng, yết hầu chuyển động, ánh mắt trầm xuống, côn th*t đâm thọc càng thêm hung ác, hận không thể trực tiếp làm chết cô ở dưới thân.

Khi Minh Minh lấy lại tinh thần thì Hàn Duật đã thu thập xong xuôi và mặc áo khoác vào, bộ dạng lạnh lùng không dễ xâm phạm, còn cô thì cả người vô lực bủn rủn, bụng đói không chịu nổi mà kêu vang.

Tức giận lườm cái người mặt người dạ thú trước mặt, Minh Minh lấy khăn giấy từ trong túi ra rồi rửa sạch dâm dịch đầm đìa ở dưới thân.

Người đàn ông nhìn chằm chằm động tác của cô, ánh mắt lưu luyến thân thể mỹ vị mà anh vừa mới hưởng thụ...

Nhạy bén cảm nhận được bầu không khí thay đổi, Minh Minh hơi hơi nghiêng người, ném khăn giấy xuống xong bắt đầu mặc quần áo.

“Muốn tôi giúp cô xin nghỉ không?”

Nhìn cô chậm rì rì gỡ quần áo từ trên móc xuống, động một chút khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn thành bộ dáng đáng thương, Hàn Duật có chút muốn cười.

Cô gái này luôn có vài biểu cảm trên khuôn mặt và động tác nhỏ lơ đãng đặc biệt câu người.

Minh Minh cũng không ngẩng đầu lên mà đáp: “Xin miễn thứ cho kẻ bất tài.”

Cô đang suy xét đổi bạn giường.

Thật vất vả mặc quần áo chỉnh tề, Minh Minh ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở giữa cửa: “Còn chưa đi?”

“Cùng nhau ăn một bữa cơm?” Lời vừa ra khỏi miệng, Hàn Duật cũng có chút ngoài ý muốn.

Ngoại trừ công tác cần thiết, anh luôn luôn không ăn cơm một mình cùng với phụ nữ.

Phụ nữ mang đến phiền toái nhiều hơn là lợi ích.

“Không cần, phiền phức.”

Hàn Duật im lặng.

Cô gái này... Còn sợ phiền toái hơn so với anh.

Sửa sang lại tóc tai một chút ở trong toilet nữ, Minh Minh rửa mặt, nhìn bản thân trong gương hai mắt đỏ ửng, bộ dáng xuân triều vẫn chưa phai thì liền gửi tin xin nghỉ nửa ngày.

Buổi chiều Diệp Lăng đến, thấy Minh Minh không ở văn phòng, đang chuẩn bị gọi điện thoại thì thực tập sinh Tiểu Chu ở bên cạnh mở miệng nói: “Chị Lăng, chị Minh Minh xin nghỉ buổi chiều.”

“Xin nghỉ?” Diệp Lăng nhíu mày.

“Vâng, giữa trưa em ở trong toilet nhìn thấy chị Minh Minh đôi mắt có chút hồng, giống như đã khóc, không biết đã xảy ra chuyện gì, em không dám hỏi.”

Đã khóc?

Diệp Lăng cắn răng.

Bộ Thiếu Văn! Chuyện tốt mà cậu làm!

——————————

Tiểu kịch trường một:

Người đàn ông nhìn chằm chằm động tác của cô, ánh mắt lưu luyến trên thân thể mỹ vị mà anh vừa mới hưởng thụ...

“Lên xe làm tiếp?”

Vẻ mặt Minh Minh vặn vẹo: “Anh còn áo mưa sao?”

“Vừa mới đi mua, còn có rất nhiều.”

“...”

Tiểu kịch trường hai:

Bộ Thiếu Văn: Cô dám nói trong lòng cô không có tôi? Vậy sao lại phản ứng lớn như vậy khi không có tôi, lập tức đi tìm người đàn ông khác ôm cô? Như thế nào? Sợ nhớ tới tôi làm cô dục tiên dục tử ngày ngày đêm đêm?

Minh Minh:...

Bộ Thiếu Văn: Nói chuyện!

Minh Minh: Anh cũng biết, trí nhớ của tôi vẫn luôn không tốt lắm, tôi đang nỗ lực nhớ đến biểu hiện của anh năm đó... Vào lần đầu tiên, anh ra trong bao lâu?

Bộ Thiếu Văn: Cô cái người phụ nữ chết tiệt này! Ông đây tiêu diệt cô!

Hàn Duật (tròng kính chợt loé ánh sáng): Cậu nói cậu muốn tiêu diệt ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.