Edit: Phanh
Beta: Ami
Minh Minh bị Lâm Phục ôm vào phòng tắm, vịn vô tường chống mũi chân chịu đựng từng cú đâm thọc mạnh và sâu của người đàn ông ở phía sau, côn th*t thô to mỗi một lần rút ra đều chỉ chừa lại phần đầu xong lại ngang nhiên phá tan tầng tầng lớp lớp huyệt thịt đâm thẳng vào hoa tâm, nhiều lần đâm thọc khiến chân cô mềm nhũn, nhưng tốc độ quá nhanh làm cô không có cơ hội thở dốc.
Vòi nước xả ở phía sau gáy và phần lưng, dọc theo bờ mông tụ về nơi hai người giao hợp, hòa lẫn với dâm dịch bị ép ra của cô, nhỏ giọt, chảy xuôi.
Không được...
Hai chân bủn rủn, cơ bắp căng chặt đến run rẩy, chân tâm bị đâm đến mức vừa tê lại vừa ngứa, khoái cảm bên trong bụng nhỏ giống như từng đóa pháo hoa, liên tiếp nổ mạnh trên không trung, nổ đến mức xương cốt tê dại, linh hồn bay bổng.
Cuối cùng không chịu đựng nổi, hai chân Minh Minh mềm nhũn, thân mình mềm mại sắp ngã xuống mặt đất. Không chờ côn th*t rút ra, người đàn ông đã dùng cánh tay dài kéo người cô lại và nửa đỡ ở trên cánh tay.
“Trước đó tôi đã nói gì?”
“Không, không cần...” Minh Minh khóc không ra nước mắt.
Anh nói nếu cô không đứng được thì anh sẽ chơi hậu huyệt của cô.
“Không cần?”
Lâm Phục gỡ vòi hoa sen xuống thay đổi hình thức, điều chỉnh mức nước xối lên mạnh nhất, sau đó nâng một chân cô lên, phun nước thẳng vào thịt châu tròn tròn dưới thân cô.
“A a a —— Lâm Phục, Lâm Phục ——”
Trốn không thoát, khép không được, mặc dù cô đã vặn vẹo, nhưng vòi nước dữ dội vẫn bám theo như hình với bóng, bắn đến mức khiến cô vừa điên cuồng lại vừa tuyệt vọng, tiểu huyệt gắt gao cắn đầu vòi, tay nhỏ vô lực chống đẩy cánh tay đang đặt ở bên hông mình.
“Không được! Lâm Phục! Ha a... Tha cho tôi, tôi, tôi thật sự ——”
Lâm Phục không những không dời vòi hoa sen đi mà ngược lại càng đưa đến gần, công kích của cự bổng ở phía sau cũng càng lúc càng dồn dập, tựa như đã đến lúc chạy nước rút.
“Tè ra đi, tè ra thì hôm nay tôi sẽ tạm buông tha cho tiểu cúc hoa của cô.”
“Không! Ngô ân ——”
Thân thể vĩnh viễn thành thật hơn so với miệng, nhìn cô gái nhỏ dưới thân khóc lóc mất khống chế, Lâm Phục cảm thấy mỹ mãn mà nhanh chóng bắn ra. Sau khi giúp cô rửa sạch rồi bế lên giường, anh chuyên tấn công điểm mẫn cảm để dạy dỗ cô một trận.
Nhìn cô run run một hồi lâu rồi ngủ thiếp đi, Lâm Phục chống khuỷu tay nằm nghiêng ở bên cạnh cô, sau đó vừa bình phục hô hấp, vừa hài lòng thưởng thức những dấu hôn phiếm hồng mà anh lưu lại ở trên người cô.
Anh không thiếu phụ nữ, nhưng phụ nữ làm anh cảm thấy có hứng thú không nhiều lắm. Danh hiệu hùng hồn bên ngoài chẳng qua cũng chỉ là bởi vì anh từng chơi đùa với mấy người phụ nữ tương đối cao ngạo, mấy tên đàn ông khác cầu mà không được kinh ngạc với tốc độ tán đổ cực nhanh của anh mà thôi.
Lâm Phục cầm đồng hồ trên tủ đầu giường nhìn thời gian. Bọn họ ăn cơm chiều xong đi dạo tản bộ, sau đó liền trở về phòng, thời gian trước mắt cũng không tính là quá muộn.
Lâm Phục xuống giường mặc áo ngủ vào rồi cầm lấy điện thoại đi về phía ban công.
Tại thành phố S, Yến Sơ Phi dựa ở trên giường đọc mấy cái kịch bản mới được đưa tới, nhìn thông báo hiển thị có người gọi đến nơi điện thoại, cách vài giây anh mới nhấc máy.
“Lão Yến!”
“Tôi gánh không nổi chữ 'lão' đâu.”
“Ha ha! Anh không già, nhưng tóm lại so với tôi thì già hơn. Hoàn thành nhiệm vụ rồi, có lợi ích gì không?”
“Hoàn thành?” Yến Sơ Phi nói không nên lời bản thân cảm thấy là ngoài ý muốn hay là không ngoài ý muốn, tựa như những chuyện có liên quan đến cô gái kia, anh đều không thể đưa ra kết luận được, đây không phải chuyện tốt gì.
“Đúng vậy. Căn bản không có gì khó khăn, tôi hiện tại đang ở phòng của cô ấy, cô ấy mới vừa bị tôi làm đến hôn mê, hương vị thật đúng là không tồi, tôi tính sẽ chơi thêm một khoảng thời gian.”
“...Tuỳ cậu.”
“Mấy ngày nay hẳn là người của anh cũng đều đã chụp được ảnh rồi, nếu cô ấy vi phạm ước định mà quay lại với Bộ Văn Chi thì bên phía anh hoàn toàn có thể nói Bộ Văn Chi là bị lừa gạt, các cô gái nhỏ thời nay rất dễ dàng sinh lòng thương cảm với soái ca thâm tình bị cô phụ.”
“Đó là hạ sách. Tôi không quan tâm Bộ Văn Chi có quay lại với cô ấy hay không, tôi chỉ hy vọng Bộ Văn Chi có thể thu phóng tình cảm một cách tự nhiên, nhưng trước mắt cô ấy có sức ảnh hưởng đối với Bộ Văn Chi, bọn họ quay lại đối với Bộ Văn Chi trăm hại mà không một lợi.”
“Thu phóng tình cảm một cách tự nhiên? Giống như anh sao?” Lâm Phục hỏi lại.
“...”
“Ở trên màn ảnh anh có thể thu phóng tự nhiên, vậy trong cuộc sống thì sao? Anh còn có thể bắt đầu nảy sinh một chút tình cảm chân thật với phụ nữ sao?” Yến Sơ Phi suýt chút nữa đã trở thành anh rể họ của Lâm Phục, nhưng suýt chút nữa đó chính là kém cả đời, hiện tại con của chị họ anh cũng đã biết tự đi mua nước tương rồi, mà Yến Sơ Phi lại vẫn còn độc thân, mấy năm nay thậm chí cũng chưa nghe nói có ai có thể lên giường của Yến Sơ Phi! “Nghe nói anh đã ăn chay rất nhiều năm, thứ đồ phía dưới để lâu không dùng cũng sẽ hỏng, có muốn tôi giới thiệu cho không ——”
“Muốn cái gì?” Yến Sơ Phi nói sang chuyện khác.
“Tháng sau tôi cho ra bộ sưu tập mới, anh tới làm đại ngôn* cho tôi?” Tránh bóng mà thôi, lại không ảnh hưởng tới việc bán mặt.
(*) Đại ngôn: hợp đồng quảng cáo, làm người đại diện cho một thương hiệu.
“Được.” Yến Sơ Phi đột nhiên nghe được tiếng Lâm Phục hít một ngụm khí lạnh: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.”
Lâm Phục vội vàng tắt máy.
Nhìn cô gái nhỏ thân mình trần trụi đứng dựa vào tường bên cạnh tấm rèm cửa với biểu cảm ngốc manh, Lâm Phục sau khi chợt kinh ngạc trong lòng liền mềm nhũn.
Bất cứ biểu tình hay thần thái nào của cô gái này đều càng ngày càng hợp khẩu vị của anh. Quay trở về phòng đóng cửa ban công lại, Lâm Phục cởi bỏ áo tắm dài bọc lấy cô rồi ôm cô quay lại giường.
“Cẩn thận bị cảm lạnh. Tỉnh dậy nhanh như vậy sao? Không ngủ được, hay là vẫn còn tinh thần?”
Hai người nằm trên giường lớn.
Xem ý tứ của Lâm Phục, nếu Minh Minh vẫn còn tinh thần thì anh liền không khách khí.
“Là Yến Sơ Phi bảo anh tới.” Minh Minh bình tĩnh nhìn Lâm Phục, dùng giọng điệu khẳng định nói.
Lâm Phục tỏ sắc mặt như thường: “Cái gì?”
Minh Minh từ trong chăn vươn tay ra, để lộ di động ——
“Đúng vậy. Căn bản không có gì khó khăn, tôi hiện tại đang ở phòng của cô ấy, cô ấy mới vừa bị tôi làm đến hôn mê, hương vị thật đúng là không tồi, tôi tính sẽ chơi thêm một khoảng thời gian.”
Minh Minh chớp chớp mắt, trong mắt không vui không buồn, một mảnh hồn nhiên.
Suy nghĩ thay đổi liên tục, Lâm Phục không chối cãi nữa mà chỉ chăm chú nhìn cô: “Cô dường như cũng không bất ngờ?”
Minh Minh gật gật đầu: “Có thể là bởi vì anh không cẩn thận đi, sơ hở rất nhiều. Vị trí ứng dụng gốc của chiếc điện thoại di động bị rơi vỡ mới vừa được sửa xong của anh không thay đổi, chỉ có cài thêm một bộ từ điển tiếng Anh, trong quần còn có dấu vết của một chiếc điện thoại khác; quyển sách anh đọc ở trang giữa, nhưng những trang trước và dưới đáy sách một mảnh trắng nõn, thực rõ ràng vẫn chưa bị lật xem qua; còn cả tiếp viên hàng không, tình cờ gặp trong thang máy, trong 2 ngày qua lúc nói chuyện phiếm anh có hiểu biết về sở thích và thói quen của tôi.”
“Vậy sao cô...”
Minh Minh cười khẽ, kéo chăn che đến cổ xong nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt bằng phẳng.
“Bởi vì tôi muốn làm anh a!”
“Cô ——”
“Chỉ có điều hiện tại tôi muốn ngủ, anh có thể đi rồi.”
Lâm Phục sắc mặt xanh mét, xấu hổ nhìn chằm chằm cô gái trước mắt đến một chữ cũng không nói nên lời!
Cả ngày đánh nhạn bị nhạn mổ!
Xoay người xuống giường nhanh chóng mặc quần áo, Lâm Phục cầm đồng hồ và điện thoại, mặc kệ dung nhan không chỉnh, vừa cài nút áo vừa đi ra ngoài.
“A! Đúng rồi!” Minh Minh đột nhiên ngồi dậy.
Lâm Phục dừng bước.
“Quên không nói, Lâm Phục, cảm ơn vì đã chiêu đãi, anh rất tốt! Còn nữa, phía dưới của Yến Sơ Phi không bị hư, tôi đã dùng qua rồi.”
Con mẹ nó! Anh dừng lại làm gì chứ! Lâm Phục tự mắng, hai chân bước nhanh như bay.
Nén giận mở cửa, Lâm Phục suýt chút nữa đụng phải người ở bên ngoài.
Người tới duỗi tay chặn cửa phòng ở phía sau anh.
Lâm Phục híp híp mắt, hừ lạnh một tiếng rồi vòng qua người mới tới để rời đi.
Một lần nữa quay trở về ổ chăn, ôm gối đầu nằm sấp, Minh Minh lúc này nhắm mắt lại liền thật sự không mở ra được, cho dù nghe được tiếng bước chân đàn ông lại gần, cô cũng lười so đo, chẳng qua cũng chỉ là bị cắm, người ta hẳn cũng bị cô chọc cho tức giận.
“Tôi không còn sức lực, anh muốn làm thì nhẹ một chút.”
Người đàn ông không tiếp lời, xốc chăn trên người cô lên xong cởi bỏ dây quần, sau đó lấy cái gối đầu lót ở dưới xương mu của cô rồi nâng môi âm hộ có chút sưng đỏ của cô lên cao, côn th*t bành trướng một mạch nghiền nát thịt trai mềm mại quen thuộc.
“A!” Minh Minh phát giác không đúng, đang muốn quay ra đằng sau nhìn thì người đàn ông lại duỗi tay ấn đầu cô xuống gối, từ chối tầm mắt của cô, dưới thân đâm thọc một cách phóng đãng hung tàn.
“Ô ân... A —— a a...”
Cô biết là ai.
———————————————
Tiểu kịch trường:
Minh Huyên: Một, hai...
Lâm Phục: Cậu đang đếm cái gì vậy?
Minh Huyên: Đếm anh cùng anh Yến a!
Lâm Phục: Tôi cùng lão Yến làm sao?
Minh Huyên: Bộ đôi “cảm ơn“.
Lâm Phục: Fuck em gái cậu!
Minh Huyên: Tôi không có em gái, chỉ có chị gái anh có muốn không?
Lâm Phục (cắn răng): Muốn!