Vương Vấn Hương Thơm

Chương 7: Chương 7: Tự lãnh hậu quả xấu




Edit: Sún

Beta: Thỏ

“Bốp!” Minh Minh vỗ một cái vào đầu của chàng trai đẹp trai.

“Em lại tự tiện tiếp điện thoại của chị!”

“A! Đau! Chị!” Chàng trai che lại đầu hô to.

Minh Minh vừa dùng khăn tắm lau tóc vừa đoạt lấy di động.

“Xin chào, tôi là Minh Minh... Có thể, được... Ngày mai gặp.”

Cúp điện thoại, Minh Minh quay đầu nhìn về phía em trai cùng cha khác mẹ của mình - Minh Huyên.

Minh Huyên bị nhìn trong lòng có chút sợ hãi, nhanh chóng nhớ lại một chút, gần đây mình cũng không gặp rắc rối nha” “Chị, làm... Làm sao vậy?”

“4 năm trước, có đoạn thời gian em thường xuyên tới tìm chị giúp em soạn bản thảo.”

“Hả? Dạ! Không có biện pháp, năm lớp 12 có quá nhiều kì thi, em thi thiếu điểm sẽ bị mẹ em phát hiện, nên chỉ có thể nhờ chị hỗ trợ!”

“Đoạn thời gian đó, em có nhận được điện thoại của Bộ Thiếu Văn hay không?”

Minh Huyên sắc mặt đại biến, ngay lập tức dựng thẳng tay phải, lòng bàn tay hướng ra ngoài: “Không chị ơi! Em thề tuyệt đối không có! Chị! Bộ Thiếu Văn chia tay với em tuyệt đối không có liên quan gì đến chị!”

“...”

“Phi phi phi! Bộ Thiếu Văn chia tay với chị tuyệt đối không có liên quan gì với em!”

“Được rồi, bắt đầu làm việc đi, coi như em vận khí tốt, đến đúng hôm chị xin nghỉ.”

Minh Huyên, một trong những hoạ sĩ shoujo manga* được hoan nghênh nhất hiện nay, bởi vì ham chơi trò chơi nên thường xuyên chậm trễ bản thảo, nhưng lại không thích mời trợ lý, lâu lâu phải đến nhờ Minh Minh cứu viện.

(*) Shoujo manga là một loại manga nhắm tới độc giả là những cô gái vị thành niên, được đăng trên những tạp chí shojo. Shōjo manga bao trùm nhiều đề tài với sự đa dạng về phong cách kể chuyện và tạo hình, từ phim dã sử đến tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, thường tập trung vào các mối quan hệ lãng mạn cũng như các cung bậc cảm xúc, xoay quanh nhân vật chính thường gặp nhất là nữ. Nói đúng ra, bản thân shōjo manga tự nó không phải một phong cách hay thể loại, chính xác hơn là biểu thị một khán thính giả mục tiêu. (nguồn: wikipedia)

Đương nhiên, thời gian cuối tuần, thấy chết mà không cứu được.

Minh Huyên trộm ngắm Minh Minh ngồi trên giường ôm laptop giúp anh tô màu —— thần thái lười biếng, da thịt bóng loáng nhu thuận, tóc dài ướt át...

Minh Huyên nuốt nước miếng, thu hồi ánh mắt.

Đa số mọi người đều cho rằng chị của anh là một cô gái ngoan ngoãn vô hại, nhưng từ nhỏ anh theo đuôi bên người cô nên được nhìn thấy tận mắt.

Anh là con riêng, mẹ anh là kẻ thứ ba, cha ly hôn với mẹ của chị khi anh 4 tuổi rồi tái hôn với mẹ anh, bởi vì mẹ của chị không có việc làm, không có thu nhập cũng không có người nhà có thể giúp đỡ chăm sóc con cái nên chị gái cùng anh trai đều được giao cho cha. Anh trai ở nhà của ông bà, mà chị gái sống cùng với bọn họ.

Khi anh 6 tuổi, trong bữa tiệc sinh nhật mẹ, sợi dây chuyền phỉ thuý cha tặng mẹ bỗng biến mất, mẹ nói nhìn thấy chị gái lấy, khiến cha cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng chị gái vẫn luôn không thừa nhận, cha tức giận đến mức động thủ đánh chị gái một bạt tai, chị ngã về phía mẹ, “ngoài ý muốn” làm rơi túi xách của mẹ, sợi dây chuyền phỉ thuý theo đó rơi ra. Chuyện này đã thực xấu hổ, các khách mời còn thấy được trên đùi chị gái lộ ra một khối vết bầm xanh tím...

Thái độ của mẹ anh đối với chị gái không tốt, thậm chí còn nói xấu mẹ của chị trước mặt chị, nhưng thật sự không có động thủ, mà rơi vào tình huống như thế, mẹ anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy oan được, cha cũng nổi lên nghi kỵ với mẹ anh.

Kịch bản cũ kỹ thực cẩu huyết đi? Nhưng năm ấy, chị gái mới chỉ 8 tuổi.

Về sau, chị gái đột nhiên phát ra tiếng động lạ ở sau lưng mẹ anh, cúi đầu nhìn mẹ anh và cười, sau đó sáng sớm còn không một tiếng động ngồi ở mép giường nhìn mẹ anh tỉnh dậy.

Không được bao lâu, mẹ anh than thở khóc lóc xin cha đưa chị đi. Cha không chịu nổi nên đành phải đưa chị gái vào trường học nội trú.

Tự lãnh hậu quả xấu? Không, đó chính là kết quả mà chị ấy muốn.

Mẹ anh không phải người tốt, chị của anh cũng không phải.

Nhưng anh thích chị của mình.

Thứ ba, ngày 1 tháng 6. Trung tâm mua sắm, nhà hàng, quán cà phê nơi nơi đều có đầy đủ các đồ trang trí trẻ em, một khung cảnh lễ hội.

“Thật xin lỗi, máy bay bị trễ giờ, đã khiến cô đợi lâu.” Trang Vân Bằng vừa đến liền lập tức tạ lỗi.

Minh Minh gật gật đầu, ý bảo hắn ngồi xuống.

Chỉ là một cái đối mặt, nhưng trong lòng Trang Vân Bằng không hiểu sao lại có chút khác thường, hắn không khỏi đánh giá Minh Minh thêm vài lần.

Váy liền áo bình thường màu lam mảnh khảnh, phối với giày xăng-̣đan màu trắng, tóc dài chưa nhuộm qua lần nào mềm mại xoã ra, trang điểm nhẹ nhàng thanh nhã động lòng người. Thoạt nhìn thì không có chỗ nào khác lạ, nhưng lại khiến hắn có cảm giác —— hắn không giải quyết được cô gái này.

Quả nhiên, khi hắn nói mục đích đến đây và lấy hợp đồng ra thì cô gái đối diện chỉ hơi mỉm cười, nói: “Thù lao thêm một số 0, tôi có thể suy xét.”

Một câu khiến hắn nghẹn lời. Hắn thậm chí cò kè mặc cả còn chưa nói, đi theo anh Yến nhiều năm như vậy, loại tình huống này thật sự rất hiếm gặp.

30 vạn.

Minh Minh biết cát xê tham gia chương trình này đối với một người nghiệp dư là rất cao, nếu là chương trình giải trí khác, người nghiệp dư cơ bản được bao ăn bao ở, hoặc là 800 ngàn tiền đi lại, có thể lấy ra mấy chục vạn làm phí dịch vụ, hoàn toàn là bởi vì “người yêu cũ của minh tinh“. Giá lại thêm một con số 0, bình thường nhà sản xuất sẽ không ai đáp ứng.

Gương vỡ lại lành? Với Bộ Thiếu Văn?

Mấy ngày sau đó, Minh Minh có chút bực bội, cô lâm vào quy luật lực hấp dẫn.

Ngày trước Diệp Lăng nhắc tới Bộ Thiếu Văn với cô, cô đều đã gần quên người này, nhưng một tuần nay, trên TV, hình quảng cáo bên ngoài, trang web tin tức pop-up, các loại hình ảnh quảng cáo, Weibo, vòng bạn bè WeChat... Thình lình tên cùng ảnh chụp của anh sẽ hiện lên, giống như cô đột nhiên xuyên trở về 4 năm trước.

Toàn bộ thế giới dùng ba chữ Bộ Thiếu Văn này nhắc nhở cô một chuyện, một chuyện mà cô cho rằng mình không quan tâm đến.

Tối hôm thứ sáu, Hàn Duật vừa vào cửa đã bị Minh Minh mặc váy ngủ gợi cảm làm ngã ngồi trên mặt đất, cô giang chân ngồi ở bên hông anh, sau đó cởi cà vạt buộc hai tay của anh lên đỉnh đầu.

“Cô ——”

“Suỵt! Đừng nói chuyện.”

Hàn Duật mỉm cưởi khép lại đôi môi mỏng.

Minh Minh cúi đầu, chóp mũi như lông chim di chuyển trên khuôn mặt tuấn tú của Hàn Duật, giống như dã lang nhẹ ngửi con mồi mỹ vị của mình, không biết khi nào sẽ một ngụm cắn đứt cổ con mồi rồi cắn nuốt vào bụng.

Mùi hương trên người Hàn Duật rất dễ ngửi, mùi gỗ thông nhàn nhạt cùng với... mùi tính dục.

Minh Minh kéo áo sơ mi của anh ra, vừa lòng mà nhìn ngực bụng cơ bắp rõ ràng của anh, cô nghiến răng cắn nhũ viên cứng rắn nho nhỏ kia, sau đó vươn đầu lưỡi dọc theo ngực, yết hầu, cằm, khẽ hôn khóe miệng anh.

Hàn Duật vẫn không nhúc nhích, mặc cho cô chơi đùa.

Vùng mẫn cảm trên người anh không nhiều lắm, nhưng cực kì mẫn cảm.

Một mảnh da thịt từ bên gáy đến sau tai, eo sườn thiên phía sau lưng hai nơi đối xứng vị trí, đường nhân ngư*.

(*) Đường nhân ngư là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V (nguồn: trên mạng)

Cô gái với môi lưỡi mềm mại, đôi tay cố ý nhằm vào những chỗ mẫn cảm của anh mà vỗ về chơi đùa, trêu chọc, trong phòng yên tĩnh dần dần vang lên tiếng thở dốc gợi cảm dễ nghe của anh.

côn th*t bị cô cưỡi ở dưới thân nóng bỏng sung huyết phình lên, dù cách mấy lớp vải cũng khiến cô cảm nhận được mối uy hiếp mạnh mẽ, tính ham vui của cô lại dâng cao, trượt người xuống nằm giữa hai chân anh, vô cùng tò mò mà nghiên cứu đường nhân ngư thâm lõm hình chữ V của anh, trượt từng ngón tay, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi phác họa cho đến khi chạm tới thắt lưng.

Đôi tay Hàn Duật lần lượt hết nắm hết chặt lại thả lỏng, đôi mắt đen đằng sau tròng kính nheo lại, lông mày khẽ động, hô hấp chậm rãi bình tĩnh lại.

Không nghe được hô hấp nặng nề của anh, Minh Minh ngược lại không dám chơi nữa, mắt đẹp mang ý cười liếc nhìn anh một cái xong cởi bỏ thắt lưng của anh, phóng xuất ra côn th*t hùng dũng phẫn nộ.

côn th*t của Hàn Duật thô dài mà thẳng, gân xanh như sừng rồng chiếm giữ, quy đầu bóng loáng to lớn nhưng dữ tợn, giống như mắt rồng dựng đứng...

Minh Minh không chạm vào nó, ngược lại ôn nhu xoa nắn túi ngọc ở hai bên.

Thân thể người đàn ông đột nhiên co rút, trong cổ họng phát ra thanh âm đè nén.

Không xong! Chết rồi! Đùa quá trớn rồi!

Minh Minh phản xạ tính xoay người muốn chạy, nhưng lại bị Hàn Duật kéo cà vạt ra nắm lấy mắt cá chân cô kéo một cái liền giam cầm cô ở dưới thân.

“Chơi không tệ.” Một tay kiềm chế hai cổ tay cô giãy giụa, một tay cợt nhả kéo nội y bằng ren của cô xuống, tách hai chân trắng tuyết ra.

“Hàn, Hàn Duật a a ——”

côn th*t một hơi sát nhập hơn phân nửa, đâm kiều huyệt mềm mại đến mấp máy co chặt, ngăn cản anh xỏ xuyên qua. Hàn Duật buông cổ tay cô ra, sau đó ôm vòng eo cô cường thế đứng lên.

“Ưm...” Theo động tác đứng dậy của người đàn ông, côn th*t xâm nhập càng sâu, Minh Minh ôm cổ Hàn Duật, cắn môi cố nén sự xâm lấn ngang nhiên kia.

“Đợi chút nữa cho cô chơi thoả thích.” Hàn Duật nhẹ ném thân thể Minh Minh xuống, khi cô rơi xuống anh đồng thời thúc một cái ở bên hông, côn th*t dưới thân như kiếm nháy mắt phá vỡ hai mảnh đỏ bừng trơn bóng xỏ xuyên qua dâm huyệt không hợp kích cỡ.

Ngay sau đó, chân dài bước ra, kiện eo chuyển động không ngừng, cô gái rên rỉ phập phồng, như khóc như tố.

- -----

Tiểu kịch trường:

Bộ Thiếu Văn: Hừ! Đồ luyến tỷ.

Minh Huyên: Ha! Không sai, anh nói xem giữa tôi và anh, chị tôi sẽ chọn ai?

Bộ Thiếu Văn:...

Minh Huyên: Cho nên a, anh nếu về sau muốn có cơ hội kêu tôi là em vợ thì hiện tại anh nên học cách gọi “Anh trai”!

Bộ Thiếu Văn: Anh trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.