Tiểu Nhã nhìn cái người vừa mới đối khẩu với mình rồi còn nhìn mình như ân nhân kia, vậy mà bây giờ lại ở đây chịu sự trêu nghẹo của nam nhân.
Cô duỗi duỗi hai mắt, duỗi đi duỗi lại tay muốn dính ghèn luôn mà vẫn thấy được hình ảnh trước mắt.
“Công tử! Đó là Tiểu Cửu thúc thúc!”
Sự kích động thể hiện trong lời nói, chuyện trước mắt làm Tiểu Nhã kinh ngạc đến mức quên chuyện phải giả làm cha con với Hách Liên Khoảnh.
Hách Liên Khoảnh cũng nhận thấy được. Hiếm thấy Tiểu Nhã thông minh nay lại để lộ sơ ý nhưng mà đúng là cái chuyện trước mặt này đúng là làm cho hắn kinh hách một phen nữa.
Hắn biết là Hách Liên Khoảnh hắn rất tuấn tú nhưng mà đối với Tiểu Cửu thì hắn ta lại đẹp theo kiểu khác. Đẹp theo kiểu mỹ nhân, gương mặt nhìn giống nữ nhân đến tám phần. Chính vì thế mà Tiểu Cửu nhà hắn mới luyện võ ngày đêm để thân thể mình cao lớn để nhằm che lại phần nữ tính của mình.
Trời cũng công bằng không kém, sau bao nhiêu năm luyện tập miệt mài Tiểu Cửu đúng là cao lớn khôn cùng nhưng tiếc thay làn da của hắn lại trắng hồng đến lạ kì. Chính vì làn da này cùng khuôn mặt giống như nữ nhân kia làm cho bao nhiêu binh lính trong quân doanh nhìn Tiểu Cửu rất là “thâm ý“. Mà chủ nhân là Hách Liên Khoảnh hắn cũng vì muốn cứu vớt cuộc đời của Tiểu Cửu nên quanh năm suốt tháng dẫn Tiểu Cửu đi chơi dạo vòng quanh Thất quốc để tránh thương hận đời sau của Tiểu Cửu.
Bây giờ Tiểu Cửu đã mặc nữ trang rồi, không ngờ nó lại “câu dẫn” được nam nhân nữa chứ.
Giơ trán thở dài. Ây! Phải nhanh ra khỏi Tu quốc mới được.
Tiểu Cửu nhà ta đây cũng nhìn thấy mấy tên nam nhân đằng trước nhìn hắn y hệt mấy tên quân lính trong quân doanh kìa, đều nhìn hắn như muốn... lột đồ!! Tất nhiên cái ánh mắt này làm cho hắn tuyệt không dễ chịu gì, còn cái câu “Gia đây chính là xem trọng nàng” càng làm Tiểu Cửu hắn càng bực hơn.
Tên công tử tàn nhang kia mắt thấy mỹ nhân trầm mặt xuống, hắn nghĩ là mỹ nhân thẹn thùng. Công tử tàn nhang lập tức muốn đến ôm mỹ nhân vào lòng, nhưng mà về khối lượng chiều cao làm hắn hơi nản chí cuối cùng mở miệng trêu ghẹo: “Mỹ nhân xinh đẹp! Thẹn thùng cúi mặt làm chi nàng ơi! Không bằng chạy đến bên người ta này!” Tên tàn nhang còn bắn mị nhãn tới Tiểu Cửu.
Người dân nhìn thấy bàn tán xôn xao.
Thẹn thùng cái muội muội nhà ngươi! Mắt ngươi bị mỹ sắc làm cho hỏng mắt rồi à! Nhìn sao thấy ta thẹn thùng? nhìn ngươi còn đáng làm cháu ta nữa đấy! Tiểu Cửu chính là bực mình cái tên nam nhân này đùa giỡn mình, hai tay nắm chặt có thể nghe tiếng rốp rốp.
“Ngươi. Lại đây.” Tiểu Cửu giọng nói lạnh lùng, sắc mặt lạnh tanh nhìn tên kia hạ lệnh.
Tên kia nghe thấy mỹ nhân nói mình tới mình ngu gì mà không đến(Ồ! Và anh không biết mình ngu thế nào mới đi tới hố lửa.) cho nên mặt hí ha hí hửng hai chân như hai cây xào đi tới chỗ Tiểu Cửu.
Người dân xung quanh bàn tán đến la liệt. Không ngờ cô gái này...
Tiểu Nhã nhìn thấy Tiểu Cửu thúc thúc thường ngày đối xử người ngoài chính là lạnh như tanh như vậy, chắc chắn là tên kia sắp bị hành một trận bởi mãnh nam thúc thúc rồi.
Liếc nhìn thấy Hách Liên Khoảnh đang cười tươi nhìn tình cảnh trước mặt. Chỉ là Tiểu Nhã cảm thấy nụ cười này rất là ranh ma.
Quả nhiên là có vấn đề! Chưa gì Tiểu Nhã đã thấy cái tên công tử tàn nhang mới cách Tiểu Cửu năm bước thì Tiểu Cửu đã bước tới mặt tên đó đánh một cú vào bụng.
Phụt! Nước chảy từ trong miệng tên đó tràn ra. Nhìn thứ chất lỏng nhơ nhớt kia, Hách Liên Khoảnh nhanh chóng lấy tay che hai mắt Tiểu Nhã lại, nhằm không cho cô thấy tình cảnh bạo lực.
Chỉ là thị giác bị che kín, thính giác nhanh chóng nhanh nhạy thích ứng xung quanh. Tiểu Nhã nghe thấy liên tiếp tiếng đánh rốp rốp phía trước, còn nghe được tiếng xương gãy răng rắc, tiếng người hét chói tai.
Lấy tay đem hai tay to lớn thon dài kia tránh sang một bên, trước mắt nhìn thấy tên công tử tàn nhang bất tỉnh nằm trên đất, mắt, mũi, miệng bị đánh đến tím hết cả mặt. Tiếng răng rắc xương gãy chính là hai tay hai chân của hắn bị Tiểu Cửu bẻ. Nhìn hắn bị chỉnh toàn thân nhìn rất là đáng thương.
10 tên đằng sau nhìn thấy thiếu gia mình bị đánh, cuối cùng phát giác được chuyện gì cả 10 tên chạy đến định đánh Tiểu Cửu.
Cô lập tức thoát khỏi vòng tay Hách Liên Khoảnh chạy tới chỗ Tiểu Cửu cầm lấy chân y hét lớn: “Mẫu thân!” Tiểu Cử ngay lập tức xoay người nhìn xuống chân mình.
10 tên kia nghe cô nói thì ngỡ ngàng, người dân thì ồ ra. Thì ra là người đã có chồng! Bảo sao đánh tàn nhẫn như vậy!
Hách Liên Khoảnh mỉn cười đi đến chỗ cô và Tiểu Cửu ôn hòa nói: “Tiểu Cửu đã hết giận chưa?”
10 tên đằng sau Tiểu Cửu thấy một tên nam nhân tuấn tú và đứa trẻ thân mật với cô gái đã đánh thiếu gia nhà mình bất tỉnh kia. Nhìn thấy liền nghĩ là phu quân và hài tử nàng ta, cả bọn ăn ý tiến lên định đánh Hách Liên Khoảnh để trả thù cho thiếu gia.
Tiểu Cửu là dạng cao thủ như thế nào, cảm thấy đằng sau truyền đến tiếng bước chân, nhanh chóng chân giậm xoay người lại, một chân bên phải không bị Tiểu Nhã nắm lấy giơ lên cao xoay đánh đến chỗ 10 tên đang chạy tới, phi cước đánh liên tiếp từng mặt 10 tên. Cuối cùng đạp chân xuống là xoay bên trái ôm Tiểu Nhã dưới chân để bảo vệ.
Bọn chúng đau đớn nằm dưới đất, Tiểu Cửu xoay người đứng lên, mặt lạnh tanh lại hung tợn mắt nhìn bọn chúng, miệng nghiến răng nghiến lợi nói trịnh trọng: “Tên nào động đến phu quân của lão tử đây thì lão tử sẽ cho hắn lên bàn thờ trước cha mẹ!!!”
Lời nói tuôn ra, nghiêm túc lại mãnh liệt làm cho dân chúng bu xem cảm thấy lạnh cả da gà nhưng ngay lập tức giơ tay vỗ lia lịa. Nữ nhân này nhìn thật uy mãnh vậy mà cũng thật uy mị với phu quân của mình. Lời nói nữ nhân bảo vệ nam nhân nghe thấy có vẻ nhục nhưng mà trong lời Tiểu cửu nói ra lại hùng hồn đến động lòng người.
Nhưng mà Tiểu Nhã cô đây, một con người của thế kỉ 21 đến đây, chịu sự ảnh hưởng của xã hội hiện đại, nhìn gương mặt của Tiểu Cửu đang nghiêm mặt khi nói ra, cảm giác hùng hào làm sao! Mà Hách Liên Khoảnh bên kia vẫn ôn nhu đứng một bên, cười hòa ái khi nghe Tiểu Cửu nói lời đó ra. Gió từ đâu tới làm tóc của Tiểu Cửu và Hách Liên Khoảnh bay bay, nổi bật khí thế hùng khí của Tiểu Cửu và hình dáng cao gầy trong gió của Hách Liên Khoảnh.
Nhìn cảnh này mà Tiểu Nhã làm sao lại liên tưởng tới hình tượng mãnh thụ nhu công làm cô muốn chửi mình tại sao liên tưởng đến nó vậy trời!? Mà lúc nãy Tiểu Cửu bảo vệ cô với công tử giống như gà mẹ bảo vệ gà con và gà cha là cô với Hách Liên Khoảnh đây, sao cô lại xem thấy Tiểu Cửu nhìn giống nữ nhân hơn là nam nhân! Ôi mẹ ơi! Chả lẽ cô ship cặp đôi hộ vệ - công tử nhà này??? Ôi ôi! Đam mĩ đó Tiểu Nhã ơi!
Nhìn thấy cô cứ ngờ ngờ nghệch nghệch đờ ra, Tiểu Cửu lay lay vai cô hỏi han: “Tiểu Nhã! Nha đầu con sao thế?” Nha đầu này bị gì vậy nè? Sao cứ đứng đờ người ra?!
“Không! Không! Không có gì cả!” Cô lắc đầu cực mạnh, đến nỗi Tiểu Cửu còn nghĩ cổ của nha đầu này bị gãy mất rồi.
“Tiểu Nhã! Có phải con nghĩ gì không?” Tiểu Cửu lâu lâu thông minh đột xuất, nhìn Tiểu Nhã nghe hắn nói mà mặt cứng đơ ra.
“Đâu! Đâu có đâu! Hơ hơ! Chỉ là cái cách Tiểu Cửu người câu dẫn tên kia với bảo vệ Tiểu Nhã với phụ thân làm Tiểu Nhã nghĩ tới... người hình như là nữ nhân mới đúng!” Câu cuối, cô lí nhí đến nhỏ xíu.
Mà cái tai thính của ai kia nghe rất rõ, do vị trí địa lí khoảng cách gần và thiên phú võ công tự nhiên cho nên nghe vô tai Tiểu Cửu rất là rõ ràng. Nghe Tiểu Nhã nói, cái đầu của Tiểu Cửu cúi xuống mặt áp xuống muốn đè chết cái đầu nhỏ của ai kia đang nghĩ cái gì trong đầu.
Ôi ôi! Cô có bị đánh chết cũng không nói cô couple Tiểu Cữu x Hách Liên Khoảnh đâu! Vì đơn giản Tiểu Cữu sẽ không tha cho cô mà công tử nhà cô cũng sẽ đem cô ném trên đường mất! Ôi ôi!