Nằm trên giường, mặt cô nằm trong gối, lăn qua lăn lại. Nhìn Tiểu Cửu đứng bên kia, mặt như ăn phải ruồi.
Có Tiểu Cửu ở đây cô chả lẽ cứ ở trong phòng mãi, chán chết cô rồi. Cô muốn ra ngoài a, vậy mà Tiểu Cửu không cho. Đây là xem cô thành kẻ khuyết tật sao? Dù cô có bệnh tật yếu ớt cỡ nào cũng không thể nhốt cô ở trong phòng, con người phải hoạt động mới có năng lượng chứ.
Liếc chiếc nhìn Tiểu Cửu cô giọng năn nỉ. “Tiểu Cửu thúc thúc~!”
Tiểu Cửu nghe cô nói, lườm cô một cái, giọng vô cảm. “Bớt cái giọng nũng nịu dùm ta đi. Ớn quá!”
“Thúc thúc!” Ớn gì chứ? Rõ ràng là giọng cô thánh thót, nói ra nói vào là êm tai. Tiểu Cửu thúc đây là ý gì chứ?
“Con làm ơn ngồi im giùm ta đi. Nếu còn chạy nhảy lung tung rồi bị bệnh đột xuất lúc đó ta bị vương gia trách mắng, rồi cả phủ hạ nhân chịu phạt nữa. Thế nào vương gia lo lắng rồi kêu thái y, mà thái y cứu chữa không được bị vương gia trách phạt chém đầu, kinh động đến thái hậu hoàng thượng, còn bị dân chúng nói nọ nói này cuối cùng không phải con chịu lỗ nhất sao?” Tiểu Cửu nói nguyên một tràng, câu cuối vẫn là trách mắng cô.
Bây giờ cô mới biết Tiểu Cửu không những là người thô lỗ lại còn nói nhiều như vậy. Không thèm nhìn hắn cô nghoảnh đầu quay đi, lúc đó còn oán hận “Hứ” một cái.
Tiểu Cửu chính là mặc kệ cô. Nhưng là nha đầu này nếu giận hắn cái, nói xấu gì hắn trước mặt vương gia thì lúc đó điểm xấu trước mặt vương gia mất.
“Bà cô của tôi ơi! Đừng nghoảnh mặt bỏ đi mà! Cô làm vậy chết tôi mất!” Cuối cùng là hắn bỏ lòng tự tôn, đi năn nỉ.
Hắn đúng là cao thượng mà! Vì tiểu nha đầu này mà trả giá đấy.
Cô quay đầu nhìn hắn, rầu rĩ. “Con không phải bà cô.”
“Rồi rồi! Con là tiên nữ hạ phàm, là thánh mẫu tái thế. Cho nên đại nhân đại phúc tấm lòng từ bi đừng giận Tiểu Cửu thúc được không.” Nha đầu này chính là người thứ hai mà hắn có thể tâng bóc và phát triển trí tưởng tượng của mình như thế đấy.
Đúng là có khổ ló cái khôn!
“Tiểu Cửu thúc thúc! Nếu con không ra ngoài thư giãn thì ở đây thế nào cũng bệnh chết cho coi.” Cô nhìn Tiểu Cửu lắc là tay áo thúc ấy, cô sẽ như cô nói mất, rảnh rỗi sinh nông nổi.
Tiểu Cửu mếu máo. “Con mà chết thì ta cũng theo hầu đấy. Con ở đây mà ra ngoài thì cũng chết, không phải ta là người chịu trận sao! Phật có viết: Ta không vào địa ngục thì ai vào đây mà ta chính là cái người đó đấy. Tiểu thư của ta ơi! Ta không muốn chết!” Nói rồi Tiểu Cửu nhào vào lòng cô khóc lớn.
Cô hắc tuyến nhìn hắn. Cái người này nói một câu là cãi một câu. Nói một đằng nghĩ một nẻo. Có Tiểu Cửu ở đây cuộc sống sau này của cô phóng phú lắm. Nhưng mà..... Ai mới là người khóc đây!!??
“Tiểu Cửu thúc thúc! Bộ không có cái hoạt động vương phủ nào sao? À! Đúng rồi! Con còn nhớ cái sinh thần gì thúc nói trước đấy đó! Bao giờ có để Tiểu Nhã đi.”
“À! Cái đó ấy hả?” Tiểu Cửu khâm phục sự đi chơi cao cả của Tiểu Nhã.
Cô gật đầu. Oa oa! Bao giờ mới đi đây?
“Qua rồi!” Tiểu Cửu nói một cách tỉnh bơ.
Cô ngớ mặt ra. Lòng thầm khóc. Ông trời đây là