Vượt Khuôn

Chương 1: Chương 1




Trên quảng trường, ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu xuống. Hôm nay, nhà trường tổ chức buổi mít tinh động viên chuẩn bị cho sinh viên năm thứ nhất huấn luyện quân sự, lãnh đạo nhà trường và các sĩ quan huấn luyện ngồi ở bàn chủ trì

Nhưng bây giờ, Nhung Hâm Lỗi đang trên đài nhíu mày phát biểu vào micro

Mặc quân phục làm cho dáng vẻ Nhung Hâm Lỗi thêm cao lớn và anh tuấn. Phía dưới hội trường, sinh viên đông nghìn nghịt lẫn lộn cùng với thời tiết có một vài nỗi muộn phiền

Thời tiết rất nóng nực, một chút gió thoáng qua làm cho không khí xung quanh cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều, như tiếp thêm sức sống cho những sinh viên mới sớm đã không an phận khi ngồi phía dưới hội trường chờ bài phát biểu kết thúc.

Trần Cẩn cầm ô đứng dưới tán cây, dung khăn tay liên tục lau mồ hôi lấm tấm trên trán, tay kia cầm túi xách trắng có vài chai nước cô vừa mới mua ở siêu thị nhỏ cạnh trường. Cô chăm chú nhìn Nhung Hâm Lỗi đang phát biểu trên hội trường khóe miệng hơi cong lên

Rốt cuộc đến khi bài phát biểu kết thúc, mọi người bị nướng cháy thành heo quay mất rồi. “Ngày hôm nay nắng nóng như vậy, họ ngồi phía trên hưởng gió mát còn chúng ta phải ở dưới này chịu nóng” những sinh viên mới bắt đầu bất mãn thảo luận nho nhỏ ở phía dưới

“Nếu không muốn vị huấn luyện viên đằng trước bắt được, cậu ngồi yên lặng tí đi” nói xong liền lấy tay chỉ vị huấn luyện viên mặc quân trang phía trước mặt

Nhung Hâm Lỗi vừa nói xong bài phát biểu thì những sinh viên mới bắt đầu rục rịch đứng dậy, có mấy người trực tiếp đứng dậy cầm ghế xoay người rời đi trong chớp mắt, anh đứng trên hội trường nhíu mày, liếc sang bên cạnh thì cấp dưới Gia Hựu nhanh chóng đi xuống cầm loa hướng về phía dưới hét lớn: “ầm ĩ cái gì hả, ai cho các anh chị giải tán, thủ trưởng cho giải tán rồi sao! Tất cả bỏ nghế xuống và đứng nghiêm cho tôi”

Một đám con trai đã chạy tới cổng nghe thế hoảng hốt cầm nghế chạy về bãi tập, Trần Hoan méo miệng cầm theo ghế trở lại vừa đi vừa mắng: “Gia Hựu chết tiệt, hung dữ cái gì chứ, không biết chúng tôi phơi nắng đến cháy đen từ trong ra ngoài rồi sao”

Phía dưới hội trường tương đối hỗn loạn, trên khán đài Nhung Hâm Lỗi đã bắt đầu nổi giận, mím chặt môi đảo mắt quét một vòng phía trước, từ từ đi xuống chính giữa hội trường, lấy tiêu chuẩn quân đội cho hơn một ngàn sinh viên, anh nhanh chóng nhìn quanh hội trường cầm lấy loa từ Gia Hựu hướng về đám sinh viên phía dưới nói lớn:“ ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, còn lười nhác như vậy tất cả đứng tư thế quân đội một ngày cho tôi ”. Anh không tin hôm nay mình không trị được đám con nít miệng còn hôi sữa này.

Đám sinh viên nghe anh nói lớn như vậy, ngay lập tức im lặng và đứng nghiêm

Sau 5 phút, thấy đám người phía dưới đã yên lặng, anh lạnh lùng quét mắt nhìn khắp hội trường cao giọng hô:

“Tất cả! Nghỉ”

Ngay lập tức tất cả sinh viên phía dưới đều bước chân trái ra

“Nghiêm”

Toàn thể sinh viên liền khép chân lại

“Các đồng chí đầu hàng chú ý duy trì trật tự, đồng thời tại vị trí của ai thì người đó phải vệ sinh sạch sẽ, ai đưa đồ ăn vặt tới tự giác mang đi! Ăn cơm xong đi nhận đồng phục, qua trưa bắt đầu tiến hành huấn luyện! Ai trễ thì người đó phải chịu trách nhiệm”. Anh nói xong phía dưới lặng như tờ, Nhung Hâm Lỗi hơi nhíu mày hô lại một tiếng: “Tất cả nghe rõ chưa”.

“Nghe rõ rồi” đám sinh viên trả lời với giọng điệu hơi mất kiên nhẫn.

Nhung Hâm Lỗi nghe xong bực mình quát lớn: “trả lời lại cho tôi! Hơn một ngàn sinh viên như thế này mà trả lời cũng chẳng rõ ràng! Các anh chị chưa ăn sao? Tôi hỏi lại một lần nữa, nếu còn nhỏ như vậy thì đừng mong sống” anh trừng mắt nhìn nhìn đám người phía dưới rồi hô to lần thứ hai: “tất cả nghe rõ chưa”.

Lúc này đám sinh viên mới đồng thanh trả lời to: “Nghe rõ rồi”. Lúc này thì âm thanh vang khắp các tòa nhà.

Sau đó các sĩ quan huấn luyện cho nghỉ theo thứ tự.

Trần Cẩn đứng cách đó không xa, nghe Nhung Hâm Lỗi lớn tiếng như vậy nhịn không được bật cười thành tiếng, chuẩn bị rời đi chứ thời tiết nóng bức như thế này thì chờ đến khi nào.

Trần Hoan cầm ghế từ phía sau chạy tới trước mặt cô: “Bà chị! em biết hôm nay chị nhất định sẽ đến” nói xong cười đùa kéo áo cô.

Cô thở dài lắc đầu, nhìn người trước mặt hai má đỏ bừng, mồ hôi chảy đầm đìa đắc ý nói với mình. Trần Cẩn nhíu mày lấy nước trong túi đưa ra cho em: “chị hôm nay tiện đường chịu khó ghé thăm em một tí thôi, 4 năm đại học là quãng thời gian khó quên nhất em phải biết trân trọng đó, nhất là thời gian huấn luyện quân sự”. Rồi cười vui sướng trên nỗi đau của người khác, cẩn thận thay Trần Hoan lau mồ hôi trên trán.

Trần Hoan lập tức chu miệng, cướp khăn tay tức giận trả lời: “em đi, chị làm em nỗi da gà lên rồi đây này, thật là biến thái bắt em đứng phơi nắng như vây! Nhất định là cố ý, sao trước đây em không phát hiện ra anh ta xấu xa như vậy nhỉ!”.

“Em thì biết cái gì, đó gọi là khí phách hiểu chưa. Con bé lừa đảo như em không biết thì đừng nói lung tung, anh ấy cho Gia Hựu chăm sóc em rồi còn gì, nếu không chị lập tức đi nói với chú”. Nghe Trần Hoan nói anh như vậy, Trần Cẩn liền không vui, cho em một cái cốc đầu rồi dạy dỗ một trận, Trần Hoan liền liếc mắt xem thường cô.

“Nói gì vậy!” Nhung Hâm Lỗi với Gia Hựu không biết đến bên cạnh từ khi nào, anh ở trên đài thấy Trần Cẩn chờ ở phía dưới nhưng thấy cô nói chuyện vui vẻ nên chẳng đến quấy rầy. Mà Gia Hựu đứng bên cạnh anh lại hướng về phía Trần Hoan cười cười rồi mới nhìn Trần Cẩn chào hỏi: “chị cũng tới à!”.

“Uh”

Trần Hoan giống như nhớ ra chuyên gì, liền bước tới nhéo Gia Hựu một cái rồi lập tức lùi ra sau vài bước nghiêng đầu nhìn Nhung Hâm Lỗi cười ngây ngô rồi nói: “anh Hâm Lỗi, em và Gia Hựu đi trước, anh nói chuyện với chị sau nha”. Trước khi kéo Gia Hựu đi còn hướng về phia Trần Cẩn làm mặt quỷ.

Gia Hựu liếc nhìn một cái rồi mới đi cùng Trần Hoan.

Nhung Hâm Lỗi nhìn Trần Cẩn cười dịu dàng, sắc mặt Trần Cẩn có chút ửng hồng, cúi đầu hít thật sâu rồi lấy nước ra đưa cho anh: “này, anh uống đi.” Anh nhanh chóng lấy nước từ tay cô, nhìn cô cười nói: “hôm nay em đến thăm Tiểu Hoan à?”. Anh biết rõ cô đến thăm anh nhưng vẫn cố ý nói khác đi.

Lúc này, Nhung Hâm Lỗi cũng ướt đẫm, mồ hôi hai bên thái dương rơi xuống, cô lấy khăn trong túi đưa cho anh, nhíu mày cười nói: “anh lau mồ hôi đi.” Nhung Hâm Lỗi nhìn cô một lát rồi mới nhận khăn tay.

“Em thuận đường đến thăm Tiểu Hoan nhưng chủ yếu vấn là đến thăm anh.” Cô không e dè nhìn anh trả lời. truyện được lấy từ Doc Truyen . o r g

Câu trả lời giống như dự đoán, sắc mặt anh hơi chùng xuống và nhíu mày lạnh giọng nói một câu phá hư phong cảnh: “một lát nữa, anh bảo Gia Hựu lái xe đưa em về!”

“Em chưa muốn về đâu.” Trần Cẩn bĩu môi giận dỗi trả lời, nói đùa gì vậy, cô vừa mới đến đây, giờ anh lại muốn cho người đưa cô trở về.

“Vậy em phải về trước 7 giờ.” Lấy giọng điệu của anh cả ra ra lệnh cho cô.

“Đêm nay, em có thể ngủ ở kí túc xá với Tiểu Hoan mà.” Cô cúi đầu nói nhỏ với giọng không thuận theo để tranh thủ quyền lợi.

“Không được, đầu chiều hôm nay bắt đầu huấn luyện quân sự, buổi tối sĩ quan huấn luyện còn kiểm tra phòng ngủ nữa.” Anh trầm mặt quát nhỏ cô.

“Được rồi, anh đã không chào đón em thì tối nay em sẽ về ngay.” Trần Cẩn tức giận trả lời.

“Tối anh cho Gia Hựu đưa em trở về, con gái đi về buổi tối không an toàn.”

“Được rồi, được rồi, anh là chính ủy nhưng vẫn còn chính trị viên mà, Gia Hựu muốn ở cùng Tiểu Hoan, em sao không biết xấu hổ làm phiền anh ấy chứ.” Trần Cẩn nói nhỏ với anh, nói xong che giấu nụ cười trên khóe môi nhíu máy lén nhìn anh, kết quả liền được như ý muốn. Nhung Hâm Lỗi nhíu mày lập tức trả lời: “vậy anh đưa em trở về.” Anh vẫn còn thời gian lo lắng cho cô, chỉ sợ cô không đối phó được bọn lưu manh.

Mỗi lần Trần Cẩn đến đơn vị đưa đồ cho chú mới có thể ngẫu nhiên gặp anh, tính đến hôm nay đã gần 3 tháng chưa gặp anh nhưng cô biết là do anh tránh mặt cô. Tiểu Hoan nghe Gia Hựu nói cấp trên phái anh đến trường tiến hành huấn luyện quân sự một tháng, cô hưng phấn cả đêm không ngủ, làm sao cô có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được.

Thật vất vả mới có thể lại gặp anh, cô không ngờ tới anh lại nhanh chóng muốn cô trở về. Ba tháng trước cô và bạn học liên hoan tới hơn 10 giờ mới về, anh lái xe tới đón, cô nửa say nửa tỉnh ngồi vào ghế nhìn anh, thừa dịp say rượu nói ra tình cảm mấy mà cô giành cho anh, lấy hết dũng khí thổ lộ với anh.

Cô mín môi nhìn anh nói: “Nhung Hâm Lỗi, em thích anh.” Trước đây cô không đủ can đảm vì sợ nói ra quan hệ giữa cô và anh sẽ thay đổi nhưng bây giờ thì cô mặc kệ.

Nói xong liền tựa đầu vào vai anh, anh không hề né tránh nhưng nghe hơi thở lúc có lúc không của cô anh buồn phiền không dứt.

Anh cứng ngắc cả người khi nghe Trần Cẩn nói câu này, nín thở, thậm chí anh còn cho rằng mình bị ảo giác, vội vàng quay về phía cô với vẻ mặt không tin hỏi lại: “em nói cái gì?”. Từ trước đến nay anh vẫn xem cô là em gái, một cô em gái không hiểu chuyện.

Trần Cẩn nghe được câu trả lời của anh, hơi sửng sờ, không nhịn được quay về phía anh trả lời: “em nói em thích anh, sau này đừng xem em như con nít nữa, em đã 22 tuổi rồi, anh đã nghe rõ chưa?”. Cô rốt cuộc không kiềm chế được nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt anh lại tối sầm có chút không tin.

Câu nói của cô làm anh kinh ngạc, không khí xung quanh như ngừng lại chỉ còn tiếng hít thở, anh cũng không thể giả vờ như chưa nghe thấy được, nhíu mày nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, ánh mắt sắc nhọn, cuối cùng mắng cô: “em nói bậy cái gì đấy hả?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.