- Lịch làm việc của ông ấy đã kín vào lúc này rồi, thưa ông Charles.
- Vậy thì ngay khi lúc nào có thể tiện – Charles nói. Anh giữ ống nghe khi nghe thấy tiếng giở giấy sột soạt.
- Ngày 12 tháng Ba vào lúc 10 giờ 30, có tiện cho ông không, ông Charles?
- Nhưng những gần hai tuần nữa cơ – Charles nói bực dọc.
- Ngài Spencer chỉ vừa quay trở lại Mỹ và…
- Thế còn bữa trưa ở câu lạc bộ của tôi? – Charles ngắt lời.
- Điều này không thể có sau ngày 12 tháng Ba.
- Thôi được, vậy thì sẽ là ngày 12 tháng Ba lúc 10 giờ 30. Charles đồng ý.
Trong thời gian mười bốn ngày chờ đợi. Charles có rất nhiều thời gian và thấy chán nản vì một vai trò không mục đích ở phe Đối lập. Không có xe tới đón và đưa anh đến bộ, nơi được hoàn thành một công việc thực sự. Tồi hơn nữa là không ai tìm kiếm ý kiến của anh nữa về những vấn đề có thể ảnh hưởng đến quốc gia. Anh đã trải qua một cuộc đọ sức dữ dội mà được gọi là: "Cựu bộ trưởng xanh".
Cuối cùng anh cũng tươi tỉnh trở lại vì ngày hẹn với Derek Spencer cũng đến. Nhưng mặc dù anh đến đúng hẹn, anh vẫn phải đợi 10 phút trước khi viên thư kí của ông Chủ tịch đưa anh vào.
- Rất mừng được gặp anh sau một thời gian dài như vậy. – Derek Spencer đi vòng ra khỏi bàn để chào anh – Phải tới gần sáu năm anh mới tới thăm lại ngân hàng đấy.
- Vâng, tôi cũng cho là như vậy – Charles trả lời, - nhưng khi nhìn xung quanh những nơi chốn cũ vẫn cảm thấy mới như vừa ngày hôm qua. Ông đã rất bận rộn, phải không ạ?
- Như một bộ trưởng Nội các, nhưng tôi hy vọng vào những kết quả tốt hơn. Cả hai người đều cười.
- Tất nhiên là tôi vẫn giữ những liên hệ với mọi điều xảy ra ở ngân hàng.
- Thế à? Spencer nói.
- Vâng, tôi đọc tất cả những báo cáo của ông gửi những năm qua không kể cả tin tức đề cập trên tờ Financial Time.
- Tôi hi vọng rằng anh đã nhận thấy chúng tôi đã tiến triển nhiều trong sự vắng mặt của anh.
- Ồ vâng. – Charles nói và vẫn tiếp tục phải đứng – rất gây ấn tượng.
- Vâng, còn bây giờ tôi có thể giúp gì cho anh đấy? – Ông chủ tịch nói và quay trở về ghế ngồi của mình.
- Rất đơn giản, - Charles nói và cuối cùng cầm lấy một chiếc ghế không được mời, -tôi muốn quay trở về Hội đồng Quản trị.
Một sự im lặng kéo dài.
- Vâng, điều này không hoàn toàn dễ dàng như thế Charles ạ. Tôi vừa mới đề bạt hai vị giám đốc mới và…
- Tất nhiên là dễ, - Charles nói và đã đổi giọng – Ông chỉ việc nêu tên tôi ra vào cuộc họp tới và sẽ được thông qua, đặc biệt là vì ông không có một thành viên nào của gia đình trong hội đồng vào thời gian này.
- Chúng tôi có vấn đề công việc. Anh của anh, công tước xứ Bridgewater đã trở thành giám đốc điều hành.
- Cái gì? Rupert không khi nào nói với tôi điều này và ông cũng vậy – Charles ngạc nhiên.
- Đúng vậy, nhưng sự việc đã thay đổi từ khi…
- Không có gì thay đổi ngoài việc tôi đánh giá những lời nói của ông – Charles nói và bỗng nhận ra rằng Spencer đã không khi nào cho rằng anh có thể quay lại Hội đồng. – Ông đã hứa chắc với tôi.
- Tôi đã không nói như thế trong phòng làm việc của tôi.
- Nếu ông không cẩn thận, chỗ tiếp theo tôi sẽ làm là phòng Hội đồng của ông. Nào, ông sẽ tiếp tục hay không?
- Tôi không cần phải nghe những lời đe dọa của anh. Hãy ra khỏi phòng tôi trước khi tôi đuổi anh. Tôi có thể chắc chắn một điều là anh sẽ không khi nào quay lại Hội đồng khi tôi còn là Chủ tịch.
Charles quay lại và đi ra. Anh sập mạnh cửa. Anh vẫn không tin rằng mình phải thảo luận với ai, và quay ngay trở lại quangtrường Eaton để xem xét chương trình cho chiến dịch bầu cử.
- Điều gì làm anh quay về nhà vào giữa trưa như vậy? – Fiona hỏi chồng.
Charles do dự trả lời câu hỏi, sau đó anh theo vợ cùng vào bếp và kể hết cho vợ những điều vừa xảy ra ở ngân hàng. Fiona vừa nghe chồng vừa tiếp tục nạo nốt miếng pho mát.
- Một điều chắc là sau cuộc cãi lội ầm ĩ – cô nói với chồng sau vài phút im lặng nhưng lòng vui mừng vì chồng mình đã tin mình – hai người sẽ không thể cùng tồn tại ở Hội đồng.
- Vậy em nghĩ anh cần phải làm gì, cô gái già của anh?
Fiona mỉm cười, đã gần hai năm trôi qua, anh mới lại gọi cô như vậy. Cô nói: " Mỗi người đều có một bí mật riêng của mình, em đang tự hỏi điều bí mật nào là của ông Spencer?"
- Ông ta chắc là một gã thuộc giai cấp thường thường bậc trung, anh cho là vậy.
- Em vừa nhận được một bức thư từ ngân hàng Hampton gửi đến. –Fiona ngắt lời.
- Thư viết gì vậy?
- Chỉ toàn về sự quay vòng của cổ đông. Có vẻ như bà Margaret Trubshaw sẽ về hưu sau 12 năm là thư ký hội đồng. Có tin đồn rằng bà ấy muốn ở lại thêm năm năm nữa nhưng ông Chủ tịch đã nghĩ tới một người khác. Em nghĩ rằng em có thể ăn trưa cùng với bà ấy.
Charles đã làm nụ cười của Fiona quay trở lại.
Ronnie Nethercote đã đề bạt Simon làm giám đốc riêng cho công ty có tới 200 nhân viên. Simon thích việc thương lượng với các công đoàn ở mức độ trước đây anh chưa từng có kinh nghiệm.
- Anh có thể kéo dài khoảng một tuần ở Nghị viện không? – Simon hỏi anh.
- Sau một tuần lễ với những kẻ ba hoa đó, tôi sẽ rất sung sướng được trở về một thế giới thật sự.
Simon mỉm cười. Ronnie cũng giống như nhiều người khác coi tất cả các nghị viên là những người vô công rồi nghề, chỉ trừ có một người anh biết.
Raymond vẫn đợi cho đến khi có tuyên bố bổ nhiệm cuối cùng của chính phủ anh mới bỏ mọi hy vọng có được công việc. Một vài các phòng viên chính trị chủ yếu đã chỉ ra rằng anh đã phải rời bỏ dãy ghế sau, trong khi một số người tầng lớp thấp hơn đã có được những chức vụ của chính phủ, nhưng đó chỉ là một sự an ủi bé nhỏ. Raymond miễn cưỡng quay trở về công việc hợp pháp của mình: tiếp tục hoạt động ở phòng luật sư.
Ngài thủ tướng Harold Wilson bắt đầu bộ máy hành chính thứ ba của mình, ông tuyên bố rằng ông sẽ lãnh đạo lâu đến trước khi có cuộc bầu cử. Nhưng một vài thành viên khác tin rằng ông chỉ có thể giữ được vấn đề vài tháng.
Fiona quay về sau nhà sau bữa ăn trưa với bà Trubshaw với nụ cười rộng của người lúc nào cũng nhăn nhó. Nụ cười này vẫn giữ trên mặt trong thời gian cô chờ đợi Charles quay về nhà từ Nghị viện sau lần biểu quyết cuối cùng.
- Em có vẻ thỏa mãn với mình. Charles nói và giũ ô trước khi đóng của lại. Vợ anh khoanh tay đứng giữa phòng.
- Ngày hôm của anh ra sao? – Cô hỏi anh.
- Cũng thường thôi. Charles trả lời và nóng lòng nghe tin của cô. –nhưng còn em thì thế nào?
- Rất thú vị. Em uống cà phê với mẹ anh vào buổi sáng, bà trông khỏe mạnh, đầu có hơi bị đau, mặt khác…
- Cứ để mẹ anh với quỷ. Bữa ăn trưa của em với bà Trubshaw như thế nào?
- Em băn khoăn là anh sẽ phải tốn bao lâu để đến vấn đề đó.
Cô tiếp tục đợi đủ thời gian để họ có thể vào tới phòng khách và ngồi xuống. Sau mười bảy năm là thư ký cho bố anh và mười hai năm là thư ký cho hội đồng thì không phải là điều mà bà Trubshaw biết về ngân hàng Hampton và vị Chủ tịch của nó hiện nay. Fiona bắt đầu nói.
- Vậy em nhận thấy được điều gì?
- Anh muốn biết điều gì trước, tên bồ ông ta hay số tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ của ông ấy?
Fiona bắt đầu kể lại điều mà cô biết trong hai giờ ăn trưa, cô giải thích rằng thường ngày bà Trubshaw hay uống rượu mạnh, nhưng trong dịp này bà đã uống gần hết một chai vang nho Pommat. Nụ cười của Charles càng lúc càng rộng thêm với những chi tiết được kể ra. Đối với Fiona, anh giống như một cậu bé được cho một phong chocolate và phát hiện ra vẫn còn một thanh khác dưới thanh cậu vừa ăn xong.
- Em đã làm thật tốt, cô gái già ạ. Anh khen ngợi khi cô kết thúc câu chuyện. –Nhưng làm sao anh có thể có những minh chứng cần thiết?
- Em đã làm việc với bà Trubshaw.
- Em đã …gì cơ?
- Một việc với bà Trubshaw. Anh sẽ có các chứng cớ nếu bà ấy tiếp tục năm năm làm thư ký của hội đồng và không giảm tiền lương hưu.
- Đó là những điều bà ấy muốn à? – Charles hỏi một cách có trách nhiệm.
- Và một lời hứa là một bữa trưa khác tại Savey Grill khi anh quay trở lại hội đồng.
Không giống như những người khác, Raymond thích mặc áo đuôi tôm và cà vạt trắng, vì thích hòa vào xã hội của London. Một lời mời tới một bữa tiệc hàng năm của các chủ ngân hàng đã không được từ chối. Ngài Thủ tướng là vị khách mời danh dự, và Raymond nghi ngờ liệu anh có thể nói bóng gió rằng anh đã chờ đợi bao khóa họp nghị viện kéo dài trước khi ông cảm thấy cần tổ chức một cuộc bầu cử.
Vào buổi uống rượu trước buổi tối, Raymond có vài lời nói chuyện với ông Thị trưởng London trước khi bị cuốn vào cuộc hội thoại với thẩm phán tòa về vấn đề sự bình đẳng của lời tuyên án.
Khi bữa tối đã được bắt đầu, Raymond thấy ghế của mình ngồi ở một bên ghế trải dài từ bàn chính. Anh xem lại giấy mời của mình: Raymond Gould, QC, MP 1. Bên phải anh là chủ tịch của Chloride Hóa Chất, Michael Edwardes, còn bên trái là một chủ tịch ngân hàng Mỹ, người vừa mới bắt đầu công việc tại thành phố.
Raymond phát hiện ra Michael nhìn thấy Thủ tướng có thể cản trở sự lôi cuốn của nền công nghiệp quốc gia, nhưng anh còn giành nhiều sự quan tâm hơn tới nhà phân tích kinh tế từ Chase Manhattan. Cô khoảng ba mươi. Anh cho rằng Kate Garth còn trẻ hơn thế, vì vậy anh không lấy làm ngạc nhiên khi biết được cô vẫn chơi tennis vào mùa hè và bơi hàng ngày vào mùa đông để giữ cho không lên cân, cô tin là như vậy, Kate có khuôn mặt trái xoan, ấm áp, mái tóc đen của cô được cắt ngắn giống kiểu của Mary Quant theo như Raymond nghĩ. Mũi cô hơi hếch nhẹ ở phía chót và có thể phải tốn nhiều tiền để phẫu thuật mũi. Không có khả năng nhìn được chân cô vì chúng bị bao phủ bằng chiếc váy dài, nhưng những gì có thể nhìn thấy làm cho Raymond càng quan tâm đến hơn.
- Tôi thấy có đề MP sau tên của ông, ông Gould, tôi có thể hỏi ông thuộc về đảng nào không? – Cô hỏi với âm giọng chung có ở Boston.
- Tôi là một đảng viên Lao động, thưa cô Garth. Cô có cảm tình với đảng nào trong trường hợp này?
- Tôi sẽ bầu cho đảng Lao động ở cuộc bầu cử cuối cùng nếu như tôi đủ tư cách. Cô tuyên bố với anh.
- Tôi có thể ngạc nhiên chứ? – Anh trêu cô.
- Tất nhiên là anh phải vậy rồi. Chồng cũ của tôi là nghị sĩ Cộng Hòa.
Anh đang muốn hỏi câu tiếp theo thì một người đứng lên yêu cầu im lặng để nâng cốc. Lần đầu anh mới để ý đến bục đài và ông Thủ tướng. Bài diễn văn của Harold Wilson đã động chạm nhiều tới các vấn đề kinh tế và vai trò của chính phủ Lao động trong thành phố, và không có đầu mối gì về thời gian kéo dài tới cuộc bầu cử tiếp theo. Tuy vậy Raymond xem đó là một buổi tối nổi tiếng thế giới. Anh đã có một mối liên kết có ích với một nhóm công chúng rộng rãi và anh cũng đã hỏi được số điện thoại của Kate.
Vị Chủ tịch ngân hàng Hampton miễn cưỡng phải đồng ý tiếp anh lần thứ hai, nhưng thật rõ từ khi Charles bước vào là Derek Spencer rất muốn rút ngắn thời gian nói chuyện lại.
- Tôi nghĩ rằng tôi phải gặp riêng ông.- Charles nói khi anh đã ngồi thoải mái trong chiếc ghế da và chậm rãi hút điếu xì gà – hơn là nêu vấn đề này lên cuộc họp hàng tháng.
Dấu hiệu e sợ đầu tiên xuất hiện trên mặt Spencer, nhưng ông không nói điều gì.
- Tôi thấy thích thú khi phát hiện ra ngân hàng phải trả hàng tháng một séc trị giá bốn trăm bảng cho một nhân viên mang tên Janet Darow mà tôi không bao giờ thấy, dù đã rõ là cô đã được trả lương trên năm năm rồi. Những tấm phiếu có vẻ như xuất phát từ chi nhánh của Loyd ở Kesnington.
Ông Derek Spencer trở nên bị xúc động.
- Điều gì tôi bị mất khi phát hiện ra? – Charles tiếp tục nói sau khi đã hít một hơi sâu – đó là điều mà cô Darow hiện đang được ngân hàng cung cấp. Điều rất có ấn tượng là cô ấy đã thu thập 25 nghìn bảng trong năm cuối. Tôi đánh giá đó là một số nhỏ khi ông xem sự quay vòng vốn của ngân hàng là 123 triệu năm qua, nhưng ông nội tôi đã truyền cho tôi từ khi còn nhỏ một niềm tin là nếu ta quan tâm đến một đồng xu, những đồng bảng khi đó sẽ tự quan tâm đến chúng.
Derek Spencer vẫn chưa nói gì, mặc dù những giọt mồ hôi đã xuất hiện trên đầu hói của ông. Bỗng nhiên giọng nói của Charles đã thay đổi: Nếu như tôi thấy mình không là thành viên của hội đồng trong cuộc họp tổng thể hàng năm, tôi thấy mình sẽ phải có trách nhiệm chỉ ra những sự không nhất quán trong tài khoản của nhà băng với các vị cổ đông khác.
- Anh đúng là một thằng con hoang – Hampton – vị Chủ tịch nói khẽ.
- Không, nói thế không chính xác, tôi là con thứ hai của Cựu Chủ tịch ngân hàng này và tôi có những điểm giống cha tôi một cách nổi bật, tuy cũng có người nói rằng tôi có đôi mắt của người mẹ.
- Vậy thì có việc gì đây?
- Không có gì. Ông vẫn vui vẻ với những thỏa thuận ban đầu của ông và thấy rằng tôi quay lại về ban quản trị hội đồng trước kì họp hàng năm. Ông cũng phải thôi ngay việc trả lương cho cô Janet Darow.
- Nếu tôi đồng ý, anh hứa sẽ không nhắc lại chuyện này với bất cứ một ai chứ?
- Tôi hứa và không giống với ông, tôi có thói quen là luôn giữ lời – Charles đứng lên, tựa vào bàn và dụi điếu thuốc lá vào chiếc gạt tàn của Chủ tịch.
-Họ đã làm điều gì? – Joyce hỏi.
Người phụ trách chiến dịch bầu cử trả lời: "Hai người đảng Cộng sản đã đưa tên họ vào cuộc bầu cử ủy ban General Purpose".
- Chỉ khi bước qua xác tôi – Joyce nói với giọng sắc khác thường.
- Tôi nghĩ đó sẽ là cung cách của cô Fred Padgett.
Joyce tìm chiếc bút và tờ giấy thường ngày vẫn có bên cạnh điện thoại.
- Cuộc họp sẽ vào lúc nào? – Cô hỏi.
- Vào thứ Năm tới.
- Chúng ta có những người thực sự sẽ đấu tranh chống lại họ không?
- Tất nhiên là có – Fred trả lời cô – Luật sư Reg Precott và Jenny Simpkin từ League.
- Cả hai người đều nhạy cảm, nhưng họ không thể cùng với nhau làm nên cơm cháo gì.
- Có cần tôi gọi điện cho Raymond để anh ấy đến cuộc họp không?
- Không Joyce nói. – Anh ấy đủ buồn phiền để tìm lại chính mình, bây giờ chúng ta sẽ dựa vào Chính phủ, hãy cứ để việc đó cho tôi.
Cô đặt điện thoại lại và ngồi suy nghĩ. Thật là mỉa mai khi anh đang phải đối mặt với sự đe dọa đúng vào lúc các công đoàn bắt đầu kính trọng giá trị của anh.
Một vài phút sau, cô bước tới bàn và viết nhanh khoảng một tờ kín gửi cho ủy ban Nghị viện của chính phủ (G. P). Cô kiểm tra lại cẩn thận danh sách mười sáu tên, họ và biết rằng nếu hai đảng viên đảng cộng sản kia được chọn bầu vào lần này, trong vòng năm năm tới họ sẽ kiểm tra được ủy ban và sau đó họ có thể sẽ loại bỏ ngay cả Raymond. Cô biết những người này biết cách làm việc ra sao. Rất may mắn là họ có những chiếc mũi đang vấy máu và họ sẽ phải lượn đến các khu vực cử tri khác. Cô lại kiểm tra mười sáu họ tên một lần nữa trước khi đặt lên một đôi giầy đi đường mềm mại. Vào bốn ngày tới cô sẽ đi thăm một số gia đình trong khu vực cử tri. "Tôi cũng vừa qua đây". Cô giải thích với chín bà vợ có chồng trong ủy ban. Có bốn người không bao giờ nghe được vợ nói được Joyce tự đến sau khi hết giờ làm, và ba người không bao giờ có sự quan tâm tới Raymond được để tách riêng.
Vào trưa ngày thứ Năm, có mười ba người đã biết rất rõ điều gì đang đợi họ.
Joyce ngồi cô đơn mong Raymond sẽ gọi điện về nhà vào buổi tối. Cô tự nấu món ăn nhanh Lancashire nhưng cũng chỉ chạm vào, sau đó cô đã ngủ thiếp đi trước vô tuyến khi đang xem chương trình ưa thích. Chuông điện thoại réo đánh thức cô dậy vào lúc bẩy giờ mười lăm phút.
- Raymond?
- Hy vọng là tôi không đánh thức cô? – Fred nói.
- Không, không, Joyce nói và không còn kiên nhẫn chờ đợi kết quả cuộc họp. – Điều gì đã xảy ra?
- Reg và Jenny đã đi rồi. Họ chỉ thu được ba phiếu.
- Công việc đã làm thật tốt – Joyce nói.
- Tôi có làm gì đâu, ngoài việc ngồi đếm phiếu. Fred nói tiếp. – tôi có thể nói với Raymond điều đã xảy ra chứ?
- Đừng – Joyce không đồng ý, không cần thiết để cho anh ấy biết chúng ta phải lo lắng điều gì.
Joyce ngã người vào lại chiếc ghế cạnh điện thoại, rút đôi giày đi đường ra khỏi chân và ngủ thật say.
27 quảng trường Eaton
London SW1
23 tháng Tư, 1974
Ông Derek kính mến.
Cám ơn ông về bức thư ngày 18 tháng Tư và lời mời trở lại Hội đồng ngân hàng Hampton. Tôi vui sướng chấp nhận lời mời và hi vọng sẽ được làm lại việc cùng với ông.
Luôn trung thành với ông.
Charles Hampton.
Fiona kiểm tra lại câu văn và đồng ý, bức thư ngắn gọn và rất trọng tâm. "Em có thể bỏ thư được chưa ạ?".
- Được rồi, em bỏ đi – Charles đang trả lời thì nghe chuông điện thoại reo. Anh nhấc ống nghe lên: "9712 Charles đang nghe."
- Hello, Charles. Tôi là Simon Kerslake.
- Hello, Simon – Charles nói và cố làm như vui mừng nghe thấy người đồng nghiệp cũ, - điều gì đang thật sự ở thế giới bên ngoài vậy?
- Không có quá nhiều điều đáng mừng, chính vì thế mà tôi gọi điện cho anh. Tôi vừa được ghi danh vào danh sách của Pucklebrige. Về chiếc ghế của ngài Michael Harbourr – Baker, ông đã gần bảy mươi và quyết định sẽ không ra tranh cử vào lần tới. Vì ranh giới phía nam khu vực cử tri của anh giáp với khu vực của ông ấy, tôi nghĩ anh có khả năng nói vài lời đỡ cho tôi lần nữa.
- Rất sẵn lòng – Charles nói – tôi sẽ nói với ông Chủ tịch vào tối nay. Anh có thể đặt lòng tin vào tôi, và chúc anh may mắn. Rất tuyệt vời khi anh quay về Nghị viện.
Simon đọc địa chỉ nhà riêng của anh và được Charles chậm rãi nhắc lại, tựa như anh đang ghi vào giấy.
- Tôi sẽ liên hệ ngay.- Charles hứa.
- Tôi thật sự đánh giá sự giúp đỡ của anh.
Simon đặt ống nghe xuống. Elizabeth đóng tập nhật ký khám bệnh hàng ngày lại.
Cô thật sống động, vui vẻ, thông minh và hiểu biết rộng. Phải mất vài ngày trước khi Kate Garth đồng ý gặp lại Raymond và cuối cùng đồng ý ăn tối cùng anh tại Nghị viện. Cô không hỏi dồn dập và cũng không nịnh nọt, và cô cũng không bám vào từng lời của anh.
Họ bắt đầu thường xuyên gặp gỡ nhau. Khi nhiều tháng trời qua đi, Raymond thấy mình đã rất nhớ cô vào những ngày nghỉ cuối tuần khi anh trở về Leeds với Joyce. Kate có vẻ như ưa thích sự độc lập và không yêu cầu gì với anh giống như Stephanie đã đòi hỏi, cũng không khi nào đề nghị anh ở lâu hơn thêm với cô hoặc cô có thể để lại quần áo của mình tại nhà anh.
Raymond nhấm nháp cà phê. "Thật là một món ăn đáng nhớ". Anh nói và ngả người vào chiếc ghế sô pha.
- Cũng chỉ theo bằng tiêu chuẩn của Nghị viện thôi.-Kate trả lời.
Raymond vòng tay ôm lấy vai cô trước khi hôn vào môi cô. Gì cơ? Quan hệ tình dục Rampant cũng tốt như của Beaujolais rẻ tiền à? Cô kêu lên, đứng thẳng người và cũng rót thêm cà phê cho mình.
- Anh mong rằng em sẽ không luôn luôn pha trò với quan hệ của chúng ta. Raymond nói, tay cuộn tròn những sợi tóc sáng của mình.
- Em cần phải làm thế.-Kate nói khe khàng.
- Tại sao? – Raymond quay nhìn vào cô.
- Bởi vì em sợ điều sẽ xảy ra nếu như em coi đó là chuyện nghiêm túc.
Charles ngồi im lặng suốt cả buổi họp hàng năm. Ngài Chủ tịch đọc bản báo cáo năm tài chính kết thúc vào tháng Ba, năm 1974 trước khi chúc mừng hai vị giám đốc của ủy ban và sự quay trở lại Hội đồng của Charles Hampton.
Cũng có một vài câu hỏi từ cuộc họp, nhưng Derek Spencer giải quyết dễ dàng. Khi Charles đã hứa là sẽ không nói gì tới cô Janet Darow, bà Trubshaw đã cho Fiona biết là việc trả lương đã được ngừng lại và cũng nhắc là bà vẫn buồn phiền vì hợp đồng làm việc của bà sẽ kết thúc vào ngày 1 tháng Sáu.
Khi ông Chủ tịch bế mạc buổi họp hàng năm Charles đã nhã nhặn đề nghị ông dành cho anh thêm một vài phút.
- Tất nhiên rồi, - Spencer đáp, có vẻ tin rằng cuộc họp đã trôi chảy không có vướng mắc gì. Tôi làm gì được cho anh đây?
- Tôi cho rằng sẽ tốt hơn nếu chúng ta nói chuyện riêng với nhau trong phòng làm việc của ông.
Ông Chủ tịch nhìn anh lạnh lùng nhưng cũng để anh vào phòng làm việc.
Charles ngồi thoải mái trong chiếc ghế da và rút từ túi áo ra một tờ giấy. –Anh nhìn vào và hỏi: "BX 41 207 122, Ngân hàng Rombert, Zurich có nghĩa gì với ông?"
- Anh nói rằng sẽ không khi nào nhắc…
- …Tới cô Darow – Charles nói tiếp – và tôi sẽ giữ lời của mình. Nhưng giờ đây với tư cách là giám đốc ngân hàng, tôi cố tìm hiểu BX 41207122 có ý nghĩa gì với ông?
- Anh thừa biết đó có nghĩa là gì, đồ quỷ - Ông Chủ tịch trả lời, tay nắm chặt trên bàn.
- Tôi biết đó là tài khoản riêng của ông tại ngân hàng ở Zurich – Charles nhấn mạnh.
- Anh không thể chứng minh được điều gì cả. Derek Spencer đáp trả một cách thách thức.
- Tôi đồng ý, nhưng điều mà tôi cần chứng minh là ông đã sử dụng tiền của ngân hàng Hampton vào công việc làm ăn của mình, tiền lãi thu được ông gửi tại tài khoản của ông ở Zurich mà không thông báo gì cho hội đồng.
- Tôi không làm điều gì gây hại cho ngân hàng và anh cũng biết điều này.
- Tôi biết rằng tiền được quay vòng với lợi nhuận và tôi không khi nào có thể chứng minh ngân hàng bị mất mát. Mặc dù vậy, Hội đồng có thể có một sự nhận biết lờ mờ về công việc của ông, và hãy nhớ rằng họ trả ông bốn mươi nghìn bảng một năm để ông thu lợi cho ngân hàng chứ không phải cho riêng ông.
- Khi họ thấy tất cả những con số này, tồi nhất là họ cho tôi vào số những thằng ngu.
- Tôi nghi ngờ liệu ông giám đốc an ninh sẽ có thái độ khoan nhượng nếu ông ta được xem những tài liệu này không. –Charles nói và giơ những tài liệu anh đang kẹp trong tập giấy lên.
- Anh đã bôi nhọ tên tuổi ngân hàng.
- Và ông có lẽ sẽ phải ngồi tù mười năm. Tuy vậy, nếu như ông gỡ ra được, ông có thể kết thúc ở London và đến lúc đó, số tiền hợp pháp được trả sẽ không còn lại nhiều so với số "trứng trong ổ" tại Zurich.
- Vậy lần này anh muốn điều gì? – Spencer hỏi với giọng cáu kỉnh.
- Công việc của ông.
- Công việc của tôi? – Spencer hỏi một cách không tin. – Anh tưởng rằng vì anh là một Bộ trưởng trẻ mà anh có khả năng để điều hành được một ngân hàng thương mại ư? – Ông nói thêm với vẻ khinh bỉ.
- Tôi sẽ là Chủ tịch ngân hàng Hampton và điều này sẽ chứng minh cho tất cả trong thành phố rằng gia đình chúng tôi có một truyền thống qua nhiều thế hệ.
- Anh là thằng lừa đảo – Spencer lắp bắp.
- Nếu như ông còn ở tòa nhà này trong 24 giờ nữa, tôi sẽ gửi những thứ này cho ông Giám đốc an ninh thành phố. – Charles tiếp tục.
Một sự im lặng kéo dài.
- Nếu đồng ý, - cuối cùng Spencer nói, - tôi sẽ được hai năm lương như sự đền bù?
- Một năm. Charles trả lời, Spencer do dự những cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Charles đứng lên và cất giấy tờ vào túi áo trong, trong đó chẳng có gì ngoài mấy lá thư buổi sáng của anh từ khu vực cử tri ở Sussex.
Simon tin rằng cuộc phỏng vấn đã trải qua tốt đẹp, nhưng Elizabeth thì lại không tin chắc. Họ ở trong phòng cùng với năm ứng cử viên khác với các bà vợ của họ và kiên nhẫn chờ.
Anh lại nghĩ về những câu trả lời của mình, về tám người đàn ông và bốn người phụ nữ trong ủy ban.
- Em phải chấp nhận đó là một ghế lý tưởng mà anh đã cân nhắc. – Simon nói.
- Vâng, nhưng ông Chủ tịch đã nhìn anh một cách nghi ngờ.
- Nhưng Millburn đã nhắc tới việc ông ấy ở Eaton với Charles Hampton.
- Chính điều này làm em lo lắng – Elizabeth thầm thì.
- Với đa số là 15 nghìn phiếu vào lần bầu cử cuối cùng và chỉ có 40 phút là tới được London. Chúng ta còn có thể mua cả một ngôi nhà nhỏ nữa.
- Nếu như họ mời anh vào trình bày với họ.
- Ít nhất thì vào lần này, anh cũng có cơ hội nói với họ rằng anh mong muốn được sống ở khu vực cử tri.
- Vậy thì ai sẽ thực sự trong ý nghĩ của họ nhỉ- Elizabeth thắc mắc.
Ông chủ tịch đi ra và đề nghị liệu ông và bà Kerslake có thể vào gặp ủy ban một lần nữa được không.
"Ôi lạy chúa, họ còn muốn biết thêm điều gì nữa đây?" – Simon nghĩ thầm
- Thật gần London là lỗi của em lần này. Elizabeth lầm bầm trong miệng.
Toàn ủy ban ngồi nhìn họ với những bộ mặt chảy dài.
- Thưa các quý bà và quý ông, - ngài chủ tịch bắt đầu – Sau sự thảo luận kéo dài của chúng tôi, tôi chính thức đề nghị ngài Simon Kerslake được mời tham gia cuộc tranh đấu ở Pucklebridge vào cuộc bầu cử sắp tới. Ai đồng ý?
Tất cả mười cánh tay đều giơ cao.
- Ai phản đối?
Không có người phản đối – ngài Chủ tịch kết luận và quay sang Simon- anh có muốn nói gì với ủy ban không?
Thành viên nghị viện của đảng Bảo thủ cho Pucklebride đứng dậy. Tất cả mọi người đều chờ đợi.
- Tôi không biết sẽ nói đuợc gì, ngoài một điều là tôi rất vui sướng và hết sức vinh dự, và tôi không thể đợi được cuộc Tổng tuyển cử.
Mọi người cười ồ lên và tiến tới xung quanh họ. Elizabeth lau khô nước mắt trước khi mọi người đến gần cô.
Khoảng một tiếng sau, ông Chủ tịch đi cùng với Simon và Elizabeth ra tới xe của họ và chúc họ ngủ ngon. Simon hạ cửa kính ô tô xuống.
- Tôi biết anh là người tốt. – Millburn nói, - ngay sau khi Charles Hampton gọi điện tới, - Simon mỉm cười, - và cảnh báo tôi rằng phải tránh anh như một người hay gây chuyện rắc rối.
- Cô có thể mời bà Trubshaw vào. – Charles nói với cô thư ký.
Bà Trubshaw vào ngay sau đó đứng trước bàn làm việc của anh. Bà không thể không nhận thấy đồ đạc trong phòng đã thay đổi. Bộ đồ gỗ hợp mốt Conran được thay bằng những chiếc ghế và chiếc xô pha bọc dạ kẻ carô. Duy nhất chỉ còn lại bức chân dung của vị công tước thứ mười một của xứ Bridgewater là còn ở lại chỗ cũ.
- Bà Trubshaw, - Charles bắt đầu, - Do ngài Spencer bỗng đột ngột xin từ chức, tôi nghĩ rằng ngân hàng cần phải được duy trì và tôi đã thay thế chỗ của Chủ tịch.
Bà Trubshaw đứng thẳng như bức tượng Hy Lạp, hai tay lồng vào cổ tay áo.
- Với những suy nghĩ đó, Hội đồng ngân hàng quyết định rằng sẽ kéo dài hợp đồng của bà thêm năm năm nữa. Tất nhiên điều đó sẽ không làm mất mọi quyền lợi hưu trí của bà.
- Cám ơn ngài Hampton.
- Cám ơn bà Trubshaw.
Bà Trubshaw đã cúi chào và quay ra.
- A, bà Trubshaw…
- Vâng, thưa ngài Charles, - bà nói khi tay đang cầm vào nắm đấm cửa.
- Tôi cho rằng vợ tôi đang chờ nghe điện thoại của bà. Có vẻ như có điều gì tương tự như cô ấy muốn mời bà một bữa trưa tại Savoy Grill.
--- ------ ------ ------ -------
1 QC – Luật sư của chính phủ Anh – Queen’ s Counrel. MP- Nghị sĩ hạ Nghị Viện Anh – Member of Parliament.