Ngân hàng Hampton đã vượt qua được cuộc Đại chiến, cuộc khủng hoảng thứ 13 và sau đó là cuộc chiến tranh thế giới thứ II. Charles không định làm Chủ tịch thay cho vị Chủ tịch đã chuyển giao lại vào những năm 70.
Ngay sau khi tiếp nhận từ Derek Spencer – với sự nhất trí nài nỉ của Hội đồng quản trị, Charles đã nhận ra rằng làm Chủ tịch hoàn toàn không phải là một công việc thư giãn như anh đợi. Anh thiếu kiến thức và kinh nghiệm điều hành ngân hàng Hampton trên cơ sở công việc hàng ngày.
Khi đã hoàn toàn tin tưởng rằng ngân hàng có thể vượt qua được cơn bão tố, Charles cũng không dám thực hiện một điều mạo hiểm nào.
Khi anh chấp nhận lời mời của Hội đồng quản trị, Charles cố buộc Chủ tịch Hội đồng phải điều hành công việc chuyên môn. Charles phỏng vấn một số người cho chức vị này nhưng không tìm được một ai thích hợp. Tiếp đó là cuộc tìm kiếm người lãnh đạo nhưng rồi chi phí cho nó đã được tiết kiệm khi anh nghe lỏm được một câu chuyện rằng, giám đốc điều hành mới được đề bạt của Ngân hàng thứ nhất Mỹ đã mệt mỏi phải báo cáo về ban lãnh đạo ở NewYork mỗi lần khi anh ta muốn sử dụng chiếc tem loại một.
Charles lập tức mời vị giám đốc điều hành ngân hàng thứ nhất của Mỹ ăn cơm trưa tại Hạ nghị viện. Clive Reynolds cũng được đào tạo tại trường Kinh tế London giống như Derek Spencer, sau đó là đại học Harvard và một loạt sự bổ nhiệm đã đem lại chức vụ giám đốc điều hàng ngân hàng thứ nhất Mỹ. Điều tương tự này không làm nản Charles khi anh nói cho ngài Reynolds rõ việc bổ nhiệm mới là chức vụ Chủ tịch ngân hàng.
Khi được mời làm việc Reynolds đã có một cuộc thỏa thuận khó khăn, và Charles đã hy vọng vào thỏa thuận tương tự này vì lợi ích của Hampton. Reynolds dừng lại ở 50 nghìn bảng một năm và đủ mọi lợi nhuận khác để đảm bảo rằng anh ta không phải làm cho bản thân mình, và không để cho các nhà săn lùng người lãnh đạo khác mời làm việc riêng của họ.
- Anh ta không phải loại người chúng ta có thể mời ngồi cùng ăn tối, - Charles nói với Fiona – nhưng sự bổ nhiệm anh ấy sẽ cho anh được ngủ ngon vào buổi tối vì biết rằng ngân hàng đang nằm trong bàn tay đáng tin cậy.
Sự lựa chọn của Charles như được đóng dấu đảm bảo tại hội nghị tiếp đó của Hội đồng, và khi ngày tháng trôi qua, điều đó cũng trở nên rõ là ngân hàng thứ nhất Mỹ đã để mất một trong những tài sản quý nhất.
Clive Reynolds vốn là một người bảo thủ tự nhiên, nhưng khi anh đã bắt tay vào việc mà Charles mô tả như một sự mạo hiểm – còn Reynolds gọi đó là "linh cảm" thì hơn 50% của sự mạo hiểm đó đã giảm. Trong khi ngân hàng Hampton giữ gìn uy tín của mình với sự thận trọng và quản lý tốt thời Charles nó đã có một vài thành công ngoạn mục nhờ giám đốc điều hành mới của họ.
Reynolds có đủ sự nhạy bén để xử thế với vị Chủ tịch mới của anh với sự tôn trọng nhưng không tỏ ra quá đáng, trong khi mối quan hệ giữa họ chỉ đơn thuần là nghề nghiệp.
Một trong những cách tân đầu tiên của Reynolds là đề nghị họ kiểm tra lại tài khoản của từng khách hàng trên 250 nghìn bảng và Charles chấp nhận.
- Khi anh điều hành tài khoản của một công ty nhiều năm, - Reynolds vạch ra sự việc – nhiều khi sẽ khó nhận thấy một khách hàng mới. Nếu có những người gặp khó khăn không thể lo được, hãy phát hiện ra họ trước khi họ đâm đầu vào đất.
Phép ẩn dụ này được Charles nhắc lại nhiều lần trong những bữa tiệc cuối tuần. Charles ưa thích những cuộc gặp buổi sáng với Clive Reynolds, những lúc đó anh thu lượm được nhiều cách điều hành công việc. Trong một thời gian ngắn anh đã học được tương đối đủ từ người thầy mới của mình làm cho anh giống như David Rockeffeler khi anh đứng lên nói trong cuộc tranh luận về tài chính tại Nghị viện – một phần thưởng không ngờ.
Charles biết không nhiều về cuộc sống riêng của Reynolds ngoài những điều ở trong hồ sơ. Anh ta 41 tuổi, không vợ, đã sống ở Eslier – nếu như có nơi đó. Tất cả sự quan tâm của Charles chỉ là việc Reynolds hàng sáng đến sớm hơn anh ít nhất là một tiếng và về sau anh vào buổi tối, ngay cả khi Nghị viện trong thời gian ngừng họp.
Charles đã nghiên cứu 14 bản báo cáo tin cậy về những khách hàng có số nợ trên 250 nghìn bảng. Clive như đã nhặt ra được hai công ty mà với họ anh cảm thấy ngân hàng sẽ vực lại vị trí hiện nay của họ.
Charles vẫn còn hai bản báo cáo cần xem xét trước khi anh trình bày toàn bộ định mức thuế với ủy ban. Tiếng gõ nhẹ vào cửa đã nhắc Reynolds là đã 10 giờ và anh cần phải đến để báo cáo hàng ngày. Tin đồn quay tròn ở London rằng chỉ số ngân hàng sẽ tăng vào ngày thứ Sáu, vì thế Reynolds muốn rút bớt lượng tiền đô và tăng lượng vàng. Charles đồng ý. Ngay sau khi tỷ số ngân hàng được tuyên bố, Reynolds tiếp tục, "Sẽ thông minh hơn nếu lại quay sang đô, do một vòng thương lượng trả tiền mới với liên đoàn hầu như đã được thay thế. Điều này, đến lượt mình sẽ bắt đầu một vòng mới với đồng bảng." Charles lại gật đầu đồng ý.
- Tôi nghĩ đồng đô rất yếu tại hai – mười – Reynolds nói thêm, với sự ổn định của liên đoàn tại vòng 12%, đồng đô la phải mạnh, có thể nói, gần một – mười chín". Anh thêm vào rằng anh không vui về sự nắm bắt rộng lớn của ngân hàng ở Slake Walker Inc. – Và muốn thanh toán một nửa chứng khoán vào tháng sau. Anh đề nghị làm như vậy trong một lượng nhỏ trong một vài chu kỳ bất thường.
- Chúng ta cũng có ba tài khoản chính khác để cân nhắc trước khi chúng ta tuyên bố những điều trên ra ủy ban. Tôi lo lắng về chính sách hiện hành của một trong những công ty, nhưng hai công ty còn lại tỏ ra bền vững. Tôi cho rằng chúng ta sẽ cùng nhau xem xét lại. Có thể vào sáng hôm sau, nếu anh có ý định. Những công ty cần xem xét là Speyward Laboratorier, Blackies Limited và Nethercote & Công ty. Chính Speyward làm tôi lo lắng.
- Tối hôm nay tôi sẽ mang các tài liệu này về nhà, - Charles nói, - và sẽ cho ý kiến vào sáng mai.
- Xin cảm ơn, ngài Chủ tịch.
Charles chưa khi nào cho rằng Reynolds gọi anh bằng tên đầu.
Archie Millburn tổ chức một bữa tiệc nhỏ để kỷ niệm một năm ngày Simon là thành viên của Pucklebridge. Tuy những trường hợp này thường là để giới thiệu mọi tôn ti thứ bậc của đảng với các đảng viên mới, giờ đây Simon biết nhiều về các khu vực cử tri hơn là Archie biết, do Archie lần đầu tiên tham gia.
Elizabeth, Peter và Lucy đã thoải mái trong một ngôi nhà nhỏ của họ, trong khi Simon là thành viên của Bộ Giáo dục của Nội các phải đi thăm các trường học, nhà trẻ, các trường tiểu học, trường công và trung học, các trường đại học v. v... Anh phải đọc Butler, Robbins, Plowden, anh cũng phải lắng nghe trẻ nhỏ, nghe các giáo sư với tâm lý giống nhau. Anh cảm thấy sau một năm anh đã bắt đầu hiểu sự việc, và kéo dài đến cuộc Tổng tuyển cử và vì vậy anh có thể biến cuộc diễn tập thành buổi trình diễn.
Archie đẩy chai rượu vang đỏ đến phía Simon ở cuối bàn. –" Tôi mừng là các bà ở ngoài kia, vì tôi muốn anh biết rằng tôi đã quyết định từ bỏ chức vụ Chủ tịch vào cuối năm".
- Tại sao? – Simon hỏi sửng sốt.
- Tôi đã thấy anh là người được chọn và sắp xếp vào đó. Bây giờ là lúc cho người trẻ hơn.
- Nhưng anh cùng tuổi tôi.
- Tôi không thể phủ nhận điều này, nhưng sự thật là tôi không đủ thời gian cho công ty điện tử của mình, và hội đồng luôn nhắc nhở tôi điều này.
- Thật là buồn, - Simon nói – ngay khi anh vừa biết ai trong những nhà chính trị, anh hoặc họ đã có vẻ lại đi tiếp.
- Không đáng sợ, Archie đáp, - tôi không có ý định rời khỏi Pucklebrige, và tôi cảm thấy tin tưởng rằng anh sẽ là một thành viên của tôi ít nhất là 20 năm nữa. Vào lúc đó, tôi hoàn toàn hạnh phúc tiếp nhận lời mời vào Downing.
- Anh có thể thấy đó là Charles Hampton, người đang sống ở số 10. – Simon nói và châm xì gà.
- Vậy tôi sẽ không nhận lời mời – Archie nói và mỉm cười.
Charles không thể ngủ được vào buổi tối sau phát hiện của mình và sự trằn trọc của anh làm Fiona thức giấc. Anh mở hồ sơ Nethercote trong khi chờ bữa tối được đem tới. Việc đầu tiên anh làm với bất kì công ty nào là nhìn vào danh sách giám đốc xem anh có biết ai trong ban điều hành không. Anh không nhận ra ai cho đến khi mắt anh dừng lại ở "S. J. Kerslake, nghị sĩ thượng Nghị viện". Người nấu bếp tin rằng ngài Hampton không thích các món ăn lắm vì hầu như anh không đụng gì đến món ăn nào cả.
Vừa tới ngân hàng Hampton, anh đã cho gọi giám đốc điều hành. Reynolds xuất hiện sau vài phút và không mang theo các tập hồ sơ khủng khiếp thường ngày của anh. Anh ngạc nhiên khi thấy ông Chủ tịch đến sớm như vậy. Khi Reynolds đã ngồi xuống, Charles mở tập hồ sơ trước mặt và hỏi: - Anh biết những gì về Nethercote và Công ty.
- Đó là công ty tư nhân có vốn tới 10 triệu bảng, đang có một khoản tiền chi trội là 7 triệu, một nửa số đó chúng ta cung cấp. Công ty được một ban giám đốc tốt điều hành, sẽ vượt qua khỏi những vấn đề hiện nay theo nhận xét của tôi, và sẽ được đóng góp dài hạn khi họ cổ phần hóa công ty.
- Chúng ta có bao nhiêu của công ty này?
- 7,5%. Như anh biết, ngân hàng không khi nào lấy 8% của bất kỳ công ty nào, bởi vì khi đó theo phần 23 của luật tài chính, chúng ta phải tuyên bố về lợi nhuận. Đó luôn luôn là chính sách đầu tư vào khách hàng, chính ngân hàng không trở nên quá bị lôi cuốn vào công việc của công ty.
- Ai là ngân hàng chính của họ?
- Midland.
- Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta bán ra 7,5% và không ký lại các điều kiện thuận lợi của sự chi trội vào cuối quý mà lại gọi vốn thay vào đó.
- Họ sẽ phải tìm tiền ở nơi nào đó khác.
- Họ sẽ phải bắt đầu bán vốn của họ ra mà dưới phần phải bán đó sẽ làm hại bất kỳ công ty nào, điều mà không thể được trong tình hình hiện nay.
- Còn sau đó?
- Tôi sẽ phải kiểm tra hồ sơ của mình và...
Charles trao hồ sơ, Reynolds nghiên cứu và cau mày. "Họ hầu như có vấn đề với lưu lượng tiền mặt vì những món nợ tồi tệ. Với một yêu cầu đột nhiên tăng lên, họ có thể bị hạ gục. Tôi muốn khuyên ngài chống lại kiểu hành động đó, ngài Chủ tịch ạ. Nethercote đã chứng minh một sự mạo hiểm qua nhiều năm, và tôi nghĩ chúng ta tạo một lợi nhuận lớn khi họ được trích dẫn trên thị trường chứng khoán."
- Do một vài nguyên nhân tôi không thể lộ ra, - Charles hói – Tôi sợ rằng phần còn lại với công ty đó có thể trở thành một sự lo ngại của ngân hàng Hampton. Reynolds nhìn anh dò hỏi. "Anh sẽ không báo cho ngân hàng Midland rằng chúng ta sẽ không ký lại món nợ này vào quý tới."
- Khi đó họ sẽ phải tìm sự hỗ trợ từ một ngân hàng khác. Ngân hàng Midland sẽ không khi nào đồng ý vác lên vai mình toàn bộ số lượng lên sở hữu của họ.
- Và hãy cố gắng thanh toán ngay 7,5% của chúng ta.
- Nhưng nó sẽ có thể dẫn đến sự khủng hoảng lòng tin trong công ty chúng ta.
- Cứ thế đi, - Charles nói và gấp hồ sơ lại.
- Nhưng tôi thấy...
- Thôi, tất cả cứ như thế nhé, ngài Reynolds.
- Vâng, ngài Chủ tịch.
Người giám đốc điều hành huyền thoại đáp lại, không khi nào nghĩ về người chủ của mình như một người đàn ông phi lý. Anh quay người đi ra. Nếu như anh quay lại, anh đã có thể thấy huyền bí hơn vì nụ cười lan trên mặt Charles Hampton.
- Họ đã kéo thảm ra khỏi chân chúng ta. – Ronnie Nethercote nói giận dữ.
- Ai vậy? – Simon vừa bước vào phòng hỏi.
- Ngân hàng Midland.
- Tại sao họ làm thế?
- Một cổ đông ở ngoài đặt bán tất cả chứng khoán không báo trước, và ngân hàng Midland không muốn tiếp tục bội chi vì không chứng minh được tài sản của công ty không bao phủ được giá trị của các cổ đông.
- Anh đã gặp giám đốc chưa? Simon hỏi, không giấu nổi sự lo âu.
- Gặp rồi, nhưng anh ta không làm được gì. Anh ấy đã bị ban giám đốc chính buộc chặt. Ronnie nói, chìm sâu vào ghế ngồi.
- Điều này tồi tệ như thế nào?
- Họ đã cho tôi thời gian một tháng để tìm nhà băng khác. Nếu không thì tôi sẽ phải bán một vài phần của tài sản của chúng ta.
- Nếu như chúng ta không thể tiếp tục công việc với một nhà băng khác thì sẽ có kết quả gì? – Simon hỏi một cách tuyệt vọng.
- Tôi sẽ bị phá sản trong vòng một tháng. Anh có biết chủ ngân hàng nào tỏ ra có thể giải quyết tốt công việc này không?
- Duy nhất có một người, nhưng tôi có thể khẳng định rằng anh ta sẽ không giúp đâu.
Charles đặt điện thoại xuống, hài lòng. Anh tự hỏi, không biết có điều gì còn có thể được xem là bí mật không. Phải mất hơn một tiếng, anh mới có thể tìm được con số bội chi của Kerslake. "Nhà băng với nhà băng phải tin tưởng," anh khẳng định với họ như vậy. Anh vẫn còn đang cười khi Reynolds gõ cửa.
- Ngân hàng Midland không hài lòng – anh nói với Charles.
- Họ sẽ qua thôi, - vị Chủ tịch của anh trả lời – Còn điều mới nhất về Nethercote là gì?
- Toàn tin đồn, nhưng giờ thì ai cũng đã biết là họ đang có rắc rối và ông Chủ tịch thì đang tìm quanh một chủ ngân hàng mới. Reynolds nhấn mạnh – Vấn đề lớn nhất của ông ta lúc này là không ai động đến các công ty sở hữu.
- Khi họ bị sụp đổ, điều gì ngăn cản chúng ta góp những mảnh vụn lại và tạo thành một món lãi bất ngờ?
- Điều luật liên quan đến hành động kinh tế mà chính phủ các anh thông qua ba năm trước. Khoảng rộng các món phạt nặng làm cho ngân hàng của các anh phải tránh xa.
- Ồ phải rồi, tôi có nhớ, - Charles nói – thật tiếc. Anh nghĩ rằng phải chờ họ kéo dài bao lâu.
- Một tháng trở lên, - Reynolds trả lời, tay vuốt má đã cạo râu cẩn thận – nếu họ thất bại trong việc tìm người ủng hộ, những chủ nợ sẽ bâu lại như châu chấu.
- Các cổ đông có giá trị gì không? – Charles hỏi ngây ngô.
- Không có giấy tờ gì được viết lúc này. Reynolds trả lời, chăm chú quan sát vị Chủ tịch.
Lần này thì người giám đốc điều hành không thể bỏ qua được nụ cười của vị Chủ tịch khi Charles nghĩ đến Simon Kerslake và khoản bội chi 108 nghìn bảng của anh ta, hiện dựa vào những cổ đông vô giá trị. Pucklebrige sẽ phải nhanh chóng tìm kiếm một thành viên mới.
Vào thời gian cuối tháng, không có một ngân hàng nào dám mạo hiểm giúp nên Ronnie Nethercote đã sụp đổ và đồng ý mọi người tiếp nhận và lập hồ sơ phá sản. Anh vẫn hy vọng rằng anh có thể trả hết các chủ nợ ngay cả khi những cổ đông mà anh và ban giám đốc của anh đang nắm chẳng có một giá trị gì. Anh thấy buồn cho Simon và sự nghiệp của anh ta khi anh ta làm cho anh, nhưng anh cũng biết không có gì để người tiếp nhận có thể cho phép giúp đỡ riêng một cá nhân nào.
Khi Simon nói cho Elizabeth biết tối đó, cô không khóc. Cô là người mơ mộng từ trái tim và luôn luôn lo sợ cho kết cục của sự tham gia vào ban điều hành của Nethercote.
- Ronnie có thể giúp anh mà? – Sau tất cả, anh đã giúp anh ấy trong quá khứ.
- Không, anh ấy không thể, Simon nói, tránh không cho vợ biết trách nhiệm của anh về sự thất bại thực sự nằm ở đâu.
- Những người phá sản phải tự động rời khỏi Nghị viện chứ? – Elizabeth hỏi.
- Không, nhưng anh sẽ tự rời bỏ bởi vì anh có thể không khi nào sẽ được cân nhắc đề bạt xa hơn – anh luôn bị bôi nhọ với "thiếu sự suy xét".
- Điều này không công bằng khi anh không phải buộc tội cá nhân.
- Có nhiều luật lệ khác nhau cho những người sống ở địa vị nổi bật, - Simon trả lời đơn giản.
- Nhưng với thời gian, chắc chắn – Elizabeth bắt đầu.
- Anh không muốn ở lại trên dãy ghế trái thêm 20 năm nữa chỉ để nghe những lời thầm thì ở hành lang phòng hút thuốc "... Chính phủ Nội các phải làm gì nếu nó không tồn tại để..."
Câu hỏi tiếp theo của Elizabeth làm Simon cảm thấy buồn: "Điều này có phải là chúng ta phải cho vú em thôi việc?"
- Không cần, nhưng chúng ta cũng chỉ có thể giữ cô ấy từng lúc.
- Nhưng còn công việc ở bệnh viện của em... – Elizabeth bắt đầu và không kết thúc câu nói – Vậy sẽ xảy ra điều gì tiếp theo? – Cô hỏi vội vàng.
- Anh sẽ phải nói với Archie tối nay. Anh vừa viết xong đơn từ chức để đưa cho ông ấy. Anh cũng sẽ có một cuộc hẹn với ông trưởng ban tổ chức vào thứ Hai để giải thích cho ông ta tại sao anh lại xin vào làm cho Chiltern Hundress.
- Điều này có nghĩa gì?
- Đó là một trong vài cách để rời khỏi Nghị viện vào giữa khóa – cách khác hơn là chết.
- Tất cả nghe rất hình thức đối với em. Elizabeth nói.
- Anh sợ rằng nó sẽ gây một sự hoang mang cho cuộc bầu cử phụ ở Pucklebrige. Simon thêm vào.
- Có ai có thể giúp không?
- Không có nhiều người xung quanh có thể tiêu 108 nghìn bảng cho một đám cổ đông vô giá trị.
- Anh có muốn em cùng đi gặp ông Archie không? – Elizabeth đứng dậy và hỏi.
- Không cần đâu, em yêu. Nhưng em đã rất tốt khi đã hỏi anh.
Elizabeth hất ngược những lọn tóc xõa xuống trán. Cô không thể không nhận thấy một vài sợi tóc bạc đã xuất hiện trong một vài tuần cuối.
Simon cho xe chạy chậm đến Pucklebrige để chuẩn bị cho sự việc ứng khẩu với ngài Chủ tịch Archie Millburn, đang đứng chống tay vào hông ở vườn nghe câu chuyện với một bộ mặt buồn bã. "Điều này đang xảy ra trong thời gian gần đây với nhiều người tốt trong thành phố, nhưng điều tôi không hiểu là nếu như công ty sở hữu tài sản riêng tốt như vậy, tại sao lại không ai đấu thầu?"
- Vấn đề là sự tự tin – Simon nói.
- Một lời nói thiêng liêng trong thành phố, Archie đồng ý.
Simon trao cho ông bản từ chức của mình, Milliburn đọc qua và tiếp nhận một cách miễn cưỡng.
- Tôi sẽ không nói với ai điều này cho đến khi anh gặp ông trưởng ban tổ chức vào ngày thứ hai. Tôi sẽ triệu tập một cuộc họp với đầy đủ ủy ban vào chiều thứ Ba và sẽ thông báo cho họ biết quyết định này của anh vào lúc đó.
Hai người bắt tay nhau "Điều không may của anh cũng là của chúng ta". Trubshaw nói "trong một thời gian ngắn, anh đã chiếm được lòng kính trọng và ảnh hưởng đến nhân dân ở đây. Chúng tôi sẽ nhớ anh."
Simon lái xe trở lại London, và mặc dù radio trên xe bật, anh vẫn không nghe bản tin nhanh phát từng 30 phút một.
Raymond là một trong những người đầu tiên nghe thấy bản tuyên bố và đã bị choáng váng. Harold Wilson chuẩn bị từ chức giữa chừng qua 5 năm ở Nghị viện và không có nguyên nhân nào khác ngoài việc ông đã qua lần sinh nhật thứ 60. Ông chỉ giữ chức Thủ tướng đến khi đảng Lao động bầu ra một vị Lãnh tụ mới của mình, người mà Raymond hy vọng sẽ phục vụ cho toàn bộ đội ngũ của mình. Raymond và Kate nhìn dán vào chiếc ti vi, thu nhặt từng dòng tin tức có thể. Họ tranh luận mọi điều liên hệ đến khuya.
- Có thể đó là sự phục hồi cho người anh hùng đã bị lãng quên của chúng ta không, Red?
- Ai có thể nói được?
- Thôi được, nếu không phải anh, thì ai có thể đây?
- Lãnh tụ mới, chắc vậy. – Raymond trả lời.
Cuộc chiến tranh giành quyền lãnh đạo là một cuộc đấu tranh không trì hoãn giữa cánh tả và cánh hữu của đảng Lao động. James Callaghan bên cánh hữu và Michael Foot bên cánh tả. Cũng có một sự giảm nhẹ đi khi Raymond thấy Callaghan dù đã thất bại tại cuộc bầu cử thứ nhất vẫn vượt qua để trở thành lãnh tụ. Nữ hoàng đã gọi đúng lúc Callaghan đề nghị anh thành lập chính phủ mới. Như những yêu cầu truyền thống, các Bộ trưởng đang phục vụ chính phủ gửi đơn xin từ chức đến Downing để cho Thủ tướng mới chọn một đội ngũ riêng cho mình.
Raymond đang ở phiên tòa nghe lời kết luận của ngài chánh án thì một nhân viên đưa cho anh tờ giấy: "Xin hãy gọi điện tới số 10 Downing ngay khi có thể". Chánh án giải thích quá kỹ càng với hội thẩm 30 phút nữa về tội ngộ sát trước khi Raymond có thể chuồn ra. Anh chạy dọc hành lang và dừng lại tại trạm điện thoại riêng của nhân viên để gọi. Vòng số quay trở lại chỗ sau mỗi một con số tưởng như dài vô tận.
Sau khi trải qua ba người, anh đã nghe thấy: "Chào ngày Raymond" – Giọng nói nghiêm trang không thể nhầm được của Thủ tướng mới. – Tôi nghĩ bây giờ là lúc anh tham gia vào chính phủ". Raymond ôm lấy ngực – "Với tư cách Bộ trưởng bộ Thương mại."
- Anh vẫn ở đó chứ, Raymond?
- Vâng, thưa Thủ tướng và tôi rất sung sướng được chấp nhận.
Anh đặt ống nghe xuống nhưng rồi lại nhấc lên ngay và quay số về trụ sở thành phố của ngân hàng Chase Manhattan. Họ nối máy anh với người lãnh đạo hệ thống phân tích.
- Ronnie gọi điện cho anh khi anh đang trong nhà tắm.
- Anh sẽ gọi điện cho anh ấy khi đến Nghị viện.
Một vài phút cả hai đều không nói gì. Sau đó Elizabeth hỏi: "Anh có sợ điều đó không?"
- Có, anh sợ. Simon trả lời. – Anh như thấy mình là một người bị kết tội đang ăn bữa sáng cuối cùng và điều tồi tệ nhất là phải tự đưa mình tới giá treo cổ.
- Em tự hỏi có khi nào chúng ta sẽ lại cười ngày hôm nay không?
- Không nghi ngờ gì khi anh nhận thấy tiền lương hưu nghị sĩ của mình.
- Chúng ta có thể sống thế chứ?
- Sẽ khó khăn. Anh sẽ không nhận được tiền cho đến khi anh 65 tuổi, vì thế chúng ta sẽ còn phải đợi lâu mới thấy được nó. Anh đứng dậy và đề nghị: "Anh có thể đưa em đến bệnh viện."
- Không cảm ơn anh.
Simon hôn vợ và đến cuộc hẹn với ông Trưởng ban Tổ chức của Nghị viện.
Viên cảnh sát gác cổng giơ tay chào khi anh lái xe vào: "Chúc ngài một buổi sáng tốt lành".
- "Chúc buổi sáng tốt lành". Simon đáp. Khi anh chào lần sau thì tôi phải nói lời tạm biệt, anh ủ ê nghĩ thầm. Simon đỗ xe ở tầng hai của khu vực hầm mới và theo thang máy lên lối ra vào của nghị sĩ. Anh không thể không nhớ rằng mười năm trước, anh phải trèo từng bậc lên. Anh tiếp tục đi qua phòng treo áo khoác ngoài đến cầu thang bằng đá cẩm thạch và đến hành lang của các Nghị viên. Thói quen đưa anh sang bên trái đến kiểm tra xem có thư từ gì tại bưu điện không.
- Ngài Kerslake.- Người đàn ông đứng sau quầy gọi vào loa, vài giây sau, một bưu kiện và một gói thư từ được buộc vào nhau rơi bịch vào chiếc giỏ. Simon để gói bưu kiện đóng dấu trường Tổng hợp London và thư từ trong phòng mình và kiểm tra lại đồng hồ, còn hơn 40 phút nữa tới cuộc hẹn với ông Trưởng ban Tổ chức. Anh tới máy điện thoại gần nhất và gọi về Nethercote & Co. Ronnie nhấc máy trả lời.
- Người trực điện thoại đã bị sa thải từ hôm thứ Sáu, chỉ còn tôi và người thư ký.
- Anh đã gọi tôi? Một tia hy vọng trong giọng của Simon.
- Vâng, tôi muốn biểu lộ cảm nghĩ của tôi. Tôi đã cố gắng viết một bức thư cho anh vào ngày nghỉ cuối tuần, nhưng tôi thật sự là kém về viết lách. – Anh dừng lời, - không, có lẽ là với những con số. Tôi chỉ muốn nói rằng tôi thật sự buồn. Elizabeth nói rằng sẽ gặp ông Trưởng ban Tổ chức sáng nay? Tôi sẽ nghĩ về anh.
- Anh tốt quá, Ronnie nhưng tôi sẽ đi với cặp mắt mở to. Như một luật sư của một doanh nghiệp tự do. Tôi khó có thể phàn nàn khi tôi trở thành một trong những nạn nhân.
- Một kiểu rất triết lý cho thời gian này của buổi sáng.
- Sự kết thúc của anh ra sao rồi?
- Người tiếp nhận đang kiểm tra sổ sách giấy tờ, tôi vẫn tin rằng chúng ta ra khỏi với những người chủ nợ đã hoàn toàn được trang trải, ít nhất đó là cách mà tôi tránh được vết nhơ của sự phá sản. – Một sự ngắt quãng dài. – Ôi Chúa, thật là một diều không lịch thiệp.
- Đừng buồn vì điều này, Ronnie, sự bội chi là quyết định của tôi. Simon muốn thẳng thắn được như vậy với vợ mình.
- Chúc may mắn, anh bạn.- Ronnie nói.
Simon quyết định dùng 30 phút còn lại ở Nghị viện đến thư viện xem qua số báo buổi sáng còn lại. Anh ngồi ở góc cạnh lò sưởi, phía trên treo một dòng chữ nhắc nhở mọi thành viên không được nói quá to và nói chuyện quá lâu.
Câu chuyện về khả năng bị vỡ nợ của Nethercote & Co được đăng tỉ mỉ trên báo Kinh Tế. Nó trích dẫn lời Ronnie rằng các chủ nợ sẽ đều được thanh toán đầy đủ. Không có một đầu đề nhắc đến tên của Simon, nhưng anh vẫn có thể đoán trước được những dòng tít chạy lớn trên báo sáng mai: "Sự huy hoàng sụp đổ của Simon Kerslake". Công việc trên mười năm nhanh chóng bị quên, anh sẽ trở thành một tin cũ ngay trong một tuần. Kim đồng hồ thư viện đã chỉ vào giờ mà anh không thể kéo dài được nữa. Simon nhổm dậy từ chiếc ghế giống như một ông già và chậm rãi bước đi gặp ông Trưởng ban Tổ chức.
Bà Norse, thư ký đã lâu của ông trưởng ban mỉm cười nhẹ nhàng khi Simon bước vào.
- Chào ngài Kerslake, bà nói – tôi sợ rằng ông Trưởng ban vẫn còn tiếp bà Thatcher, nhưng tôi đã nhắc ông ấy về cuộc hẹn của ngài, vì thế tôi không cho rằng ông ấy sẽ kéo dài lâu nữa. Ông có muốn ngồi tạm không?
- Cảm ơn bà, - anh trả lời.
Bà Norse bỗng đột ngột dừng lại và nhìn vào bản kẹp giấy tờ của mình.
- Lẽ ra tôi phải nói với ông từ trước, là ông Nethercote đã gọi điện.
- Cám ơn, tôi vừa gọi cho ông ấy.
Simon đang giở lại tờ Punch cũ thì ông trưởng ban bước vào.
- Tôi có thể cho anh một phút, một và thêm nữa nếu như anh sẽ từ chức, ông nói và cười, và tiến về phòng làm việc của mình. Khi Simon bước theo ông ta về phía hành lang thì điện thoại bên cạnh bà Norse réo. "Của ông đấy, ông Kerslake" bà gọi với theo.
Simon quay lại nói: "Phiền bà ghi lại số cho tôi".
- Ông ấy nói là rất khẩn cấp.
Simon dừng bước, do dự. ‘Tôi sẽ đến sau một phút". Anh nói với ông Trưởng ban vừa khuất vào phòng làm việc của mình. Simon quay lại và cầm chiếc phôn từ tay bà Norse.
- Simon đang nói đây, ai vậy?
- Ronnie đây.
- Ronnie, - Simon nói bình thản.
- Tôi vừa nhận được một cú điện thoại từ Morgan Grenfell. Một khách hàng của họ đã làm một đề nghị từ 1.25 bảng một cổ đông cho công ty và họ muốn tiếp nhận món tiền nợ.
Simon cố gắng làm phép tính cộng trong đầu.
- Đừng mất công phải tính ra, - Ronnie nói, với 1,25 bảng, số cổ đông của anh sẽ trị giá 75 nghìn bảng.
- Sẽ vẫn không đủ, Simon đáp, vì anh ghi nhớ sâu vào đầu anh khoản bội chi là 108712 bảng.
- Đừng hốt hoảng. Tôi đã nói với họ tôi sẽ không dừng ở điểm nhỏ hơn 1,50 bảng một cổ đông và chỉ trong thời gian bảy ngày để cho họ có rộng rãi thời gian kiểm tra sổ sách. Điều này mang lại cho anh 90000 bảng, nhưng anh vẫn thiếu 18000 bảng dưới Swanne, và anh sẽ phải học cách sống với nó. Nếu anh bán được vợ anh như bán được chiếc xe thứ hai, anh có thể đã được sống lại.
Simon có thể nói rằng bạn anh, Ronnie luôn luôn có xì gà giữa môi.
- Anh đúng là thiên tài.
- Không phải tôi mà là Morgan Grenfell. Và tôi cá rằng họ sẽ có một lợi nhuận lớn trong khi điều hành việc cho người khách hàng không tên đó, ông ta có hầu như hết mọi thông tin nội bộ. Nếu như anh vẫn còn ăn bữa trưa ngày thứ Ba, đừng mang phiếu ăn của anh tới, đó là việc của tôi.
Simon đặt ống nghe xuống và hôn vào trán và Norse. Bà hoàn toàn sửng sốt trong trạng thái không tìm được câu trả lời. bà vẫn lặng im khi ông Trưởng ban Tổ chức thò đầu ra khỏi phòng làm việc: " Một buổi trác táng tại phòng làm việc ông Trưởng ban Tổ chức à?". Ông hỏi- "Bà sẽ ở bên trang ba của tờ Sun số tới đấy". Simon mỉm cười. "Tôi vừa có một khủng hoảng đối với cuộc bầu cử tối nay" - ông trưởng ban nói tiếp – "Chính phủ không giữ lời hứa về hiệp ước kết hợp của chúng ta, và tôi phải có một đại diện quay về Brussel vào lúc 10 giờ địa phương. Dù là điều gì, cũng có thể đợi sau được chứ, Simon?"
- Ồ, vâng, tất nhiên rồi.
- Bà có thể vào phòng tôi chứ, - nếu như tôi không thể kéo bà ra khỏi Jame 007 – Kerslake?
Simon đi ra và hầu như nhảy bổ đến chiếc điện thoại gần nhất. Anh gọi cho cả hai, Elizabeth và Archie Millburn báo cho họ biết sự việc. Elizabeth ngây ngất trong khi Archie không nói với tất cả sự ngạc nhiên.
- Anh không nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu chúng ta ngừng gặp nhau?
- Tại sao? – Raymond nói – Palmerston còn có một bà khi 70 tuổi, và ông ấy vẫn đánh xe Disraeli đi bầu cử.
- Vâng, nhưng đó là trước những ngày của một tá các tờ báo quốc gia và các phóng viên điều tra. Thẳng thắn ra, nó sẽ mất hơn vài tiếng để Woodward và Bernstein khám phá ra bí mật nho nhỏ của chúng ta.
- Chúng ta sẽ tốt thôi, anh đã phá hỏng các băng của chúng ta rồi.
- Nghiêm chỉnh thật.
- Em luôn nói rằng anh không thật nghiêm chỉnh.
- Đúng vậy, nhưng lúc này em lại muốn anh như vậy.
Raymond quay mặt về phía Kate. "Anh yêu em, Kate, và anh biết rằng anh sẽ luôn như vậy. Tại sao chúng ta không ngừng trò này lại và cưới nhau nhỉ?".
Cô thở dài, "Chúng ta đã như vậy hàng trăm lần. Em sẽ lại muốn quay về Mỹ ngay, trong mọi trường hợp em cũng sẽ không trở thành người vợ tốt của Thủ tướng".
- Đã có ba người phụ nữ Mỹ như vậy trong quá khứ. – Raymond nói uất ức.
- Mời các vị tiền bối của anh xuống địa ngục, - và hơn nữa, em căm ghét Leeds.
- Em chưa đến đó bao giờ cả.
- Em không cần đến nếu như ở đó lạnh hơn London.
- Và em sẽ hài lòng trở thành vợ anh, - Raymond ôm Kate vào vòng tay mình. – Em biết đấy, anh thường nghĩ trở thành Thủ tướng là giá trị của mọi cống hiến, nhưng bây giờ anh không tin chắc như vậy.
- Nó vẫn vậy, - Kate nói, vì anh sẽ tìm thấy khi anh sống ở nhà số 10. Nào đi thôi, không bữa tối của em sẽ cháy thành than mất.
- Em không nói đến điều này, - Raymond nói tự mãn và nhìn xuống dưới chân.
- Em không khi nào lại nghĩ rằng ngày này sẽ đến, tiếc là anh đã bắt đầu hói, cô nói.
Khi về đến nhà, câu đầu tiên của Simon là: "Chúng ta sẽ được cứu sống".
- Nhưng anh đã làm gì với lá đơn từ chức? Elizabeth lo lắng hỏi.
- Archie Millburn nói rằng ông sẽ trả lại, khi anh trở thành Thủ tướng.
- Tốt quá, đúng là sự cứu trợ, - cô nói – còn bây giờ, khi điều tồi nhất đã ở sau lưng chúng ta, em muốn anh hứa với em một điều.
- Bất cứ điều gì.
- Anh sẽ không khi nào nói về Ronnie Nethercote nữa.
Simon do dự một khoảnh khắc trước khi nói: "Điều này hoàn toàn không công bằng, bởi vì anh đã không thật hoàn toàn thẳng thắn với em ngay từ đầu sự việc". Anh bảo Elizabeth ngồi xuống và kể lại toàn bộ sự thật.
Đến lượt Elizabeth im lặng.
- Ôi, quỷ quái thật, cuối cùng cô nói và nhìn lên Simon – em chỉ hy vọng Ronnie có thể tha thứ cho em.
- Em nói điều gì vậy?
- Em gọi điện cho anh ấy ngay sau khi anh đến Nghị viện và mất khoảng mười phút để nói với anh ấy tại sao anh ta lại là kẻ tồi tệ hai mặt nhất mà em phải gặp, và rằng em không khi nào muốn nghe lại về anh ấy trong suốt cuộc đời mình nữa.
Đến lượt Simon ngả người vào ghế: "Thế anh ấy trả lời ra sao?"
Elizabeth quay mặt về phía chồng: "Điều lạ lùng là anh ấy không phản đối. mà chỉ nói xin lỗi".
Charles đi đi lại lại trong phòng một cách bực dọc: "Cho tôi lại các số liệu".
- Nethercote nhận một thầu "Bảy triệu năm trăm nghìn và đã thu từ 1,5 bảng một cổ đông" – Clive Reynolds đáp.
Charles dừng lại bàn, viết vội những con số lên mẩu giấy. Chín mươi nghìn bảng, còn lại hụt có mười tám nghìn. Nó sẽ không đủ. "Thật quái quỷ".
- Tôi đồng ý, - Reynolds nói – tôi luôn nghĩ rằng chúng ta sẽ sớm mất vị trí số một của chúng ta trong công ty.
- Đây là một ý kiến mà anh sẽ không được nói ở ngoài phòng này, - Charles nói. Clive Reynolds không trả lời.
- Điều gì sẽ xảy ra với Nethercote? – Charles hỏi và đang tìm kiếm một mẩu tin bất kỳ anh có thể biết về Simon Kerslake.
- Tôi đã nói để anh ấy bắt đầu lại từ cách nhỏ hơn. Morgan Grenfell rất vui vì cung cách điều hành công việc của công ty trong thời gian thay thế. Tôi phải nói rằng chúng ta đã cho phép nó rơi vào móng vuốt của họ.
- Chúng ta có thể có một phần chứng khoán nào trong công ty mới không? - Charles hỏi bỏ qua những lời bàn luận của Reynolds.
- Tôi nghi ngờ điều này. Chỉ có vốn đầu tư một triệu, mặc dù Morgan Grenfell đã đưa cho Nethercote một sự bội chi lớn như là một phần của công việc.
- Vậy tất cả điều cần thiết là thấy được vấn đề không khi nào bị ám chỉ đến lần nữa.
- Bố ơi, con có thể có một quả bóng bằng da thật không?
- Thế quả bóng cũ của con hỏng rồi à?
- Nó được làm từ cao su và nó không nẩy được như những quả bóng khác được chơi ở trong trường. Ngoài ra nó quá nhỏ.
- Con vẫn phải chơi thôi, bố sợ là như thế.
- Nhưng bố của Martin Henderson đã cho nó một quả bóng toàn da để bắt đầu một mùa bóng mới.
- Bố xin lỗi con trai, sự thật là bố của Martin Henderson khá hơn bố rất nhiều.
- Con sẽ nói với bố một điều, - Peter nói - Con sẽ chắc chắn không trở thành một nghị sĩ khi con lớn. Simon cười khi con trai anh đá quả bóng trước mặt anh – Con cá rằng bố không thắng nổi con ngay cả với quả bóng nhỏ.
- Đừng quên rằng chúng ta có cả khung goal nhỏ nữa. – Simon nói.
- Bố dừng những lời cáo lỗi lại. Hãy chấp nhận rằng bố đã qua đỉnh cao rồi.
Simon bật cười. "Chúng ta sẽ thấy", anh nói với vẻ dũng cảm hơn là sự nhận tội. Với tuổi lên tám, Peter đã hoàn toàn có khả năng rê bóng và sút một cách tự tin nên đã trở nên đáng nể. Một bạn học cũ đã nói trước với nó rằng: "Lúc mười hai tuổi, họ bắt đầu đánh mày, và đến mười lăm họ hy vọng không tỏ ra thấy rằng họ không cố gắng hơn được nữa".
Simon vẫn cố gắng để thắng được Peter và sút vào goal của nó. Anh quan sát cách Peter sút chắc chắn vào cánh tay của mình và thầm cảm ơn khung thành không có đủ kích thước. Anh cố gắng giữ vững với những cú sút tốt nhất của con trai trong khoảng 20 phút trước khi Lucy đến cùng chơi với họ trong vườn. Simon không thể không thấy rằng cô bé mặc một chiếc áo hầu như bó chặt lấy hai vai. "Bữa tối đã sẵn sàng rồi bố ạ". Cô bé nói và chạy vào trong nhà. Anh lại nguyền rủa lần nữa những cống hiến cho lòng ích kỉ của mình, chúng đã mang lại cho gia đình những điều bất ổn và lấy làm lạ sao vợ, con anh lại ít phàn nàn anh đến thế.
Elizabeth trông có vẻ mệt mỏi khi cô mang bánh kẹp thịt và khoai tây lên cho cả nhà. Khi đấy Simon mới nhớ rằng cô vừa phải trực tại St. Mary lúc 8 giờ tối nay. Ơn Chúa vì anh đã không cưới Lavinia Maxwell Harrington, anh thầm nghĩ khi nhìn vợ mình. Lavinia không khi nào quay tròn với những chiếc bánh kẹp thịt và khoai tây như vậy.
- Anh xoay xở đến đâu rồi? – Elizabeth hỏi.
- Anh đã được cứ sống – Simon nói vẫn nghĩ về sự bội chi của mình.
- Con sẽ giết nó lần sau – Peter nói, khi con có một quả bóng thật sự.
Raymond lục sâu vào chiếc hộp đỏ.
- Anh thích thú chứ Red?
- Thật là quyến rũ, - Raymond đáp – em biết không?
- Không, không biết. Anh đã không nói với em trong ba giờ cuối, và khi anh nói thì anh lại kể anh đã trải qua một ngày với người đàn bà mới của mình ra sao.
- Người đàn bà mới của tôi?
- Bộ trưởng bộ Thương mại.
- Ồ, ông ta?
- Vâng, chính ông ta.
- Những ngày nào em có mặt ở ngân hàng? – Raymond hỏi mắt không rời khỏi giấy tờ.
- Em đã có một ngày mê hồn – Kate trả lời.
- Tại sao vậy. Điều gì đã xảy ra?
- Một khách hàng của chúng ta muốn vay, - Kate đáp.
- Vậy à? – Raymond nói vẫn còn đang chăm chú với tập hồ sơ trước mặt – Bao nhiêu vậy?
- Anh muốn bao nhiêu? Em hỏi. "Các anh có bao nhiêu?", họ hỏi em, - "417 tỷ trong số dư tài khoản" – Em nói với họ. "Đấy cũng là tốt để bắt đầu rồi", họ nói. Em bảo họ kí vào nhưng em không thể kết thúc được việc bởi vì bà ta chỉ chăm chú vào sở hữu tờ phiếu ngân hàng năm mươi bảng.
Raymond bật cười và bỏ chiếc hộp đỏ xuống "Em có biết tại sao anh lại yêu em không?".
- Vì thẩm mĩ của em về quần áo nam giới? – Kate giả thiết.
- Không! Không! Chỉ vì thẩm mỹ của em với nam giới.
- Em luôn nghĩ rằng các quý bà thì đề nghị những chiếc áo choàng lông thú, những chuyến du lịch đến Bahamas, những viên kim cương kỳ lạ, không phải như em chia sẻ với anh chiếc hộp đỏ này.
Raymond mở chiếc hộp một lần nữa, lấy ra một gói nhỏ và đưa cho Kate.
- Cái gì đấy?
- Sao em không mở ra và tự tìm xem?
Kate bỏ tờ giấy Asprey màu nâu ra và thấy bên trong cũng một chiếc hộp đỏ, trong gắn sợi dây chuyền vàng có hàng chữ: "Chỉ dành cho mắt em".
- "Dù cho họ không nói về ngày sinh nhật của bà Bộ trưởng trên tờ báo Times ngày Chủ nhật, anh cũng không thể quên kỷ niệm ngày chúng ta gặp nhau".