Bước ra khỏi dinh thự Trịnh gia, cô vừa thở hắt, vừa ngẩng đầu nhìn trời. Bắt đầu từ giờ phút này, cô đã không còn liên quan gì đến các nam chính và nữ chủ rồi nhỉ? Cô có thể an tâm mà sống một cuộc đời bình thường như trước rồi sao?
Chắc là vậy rồi!
Hít một hơi thật sâu, cô cầm chìa khóa ấn mở khóa xe đồng thời đi về phía chiếc xe của mình. Tuy nhiên, khi mới đi được vài bước, cổ tay phải đã bị một bàn tay khác tóm lấy, kéo giật lại phía sau. Vì không đề phòng trước lại thêm hiện giờ cô đang đi giày cao gót, bị người ta kéo như vậy nên đương nhiên không thể đứng vững. Chính vì vậy, cả người cô liền mất trọng tâm mà ngã về phía sau và lẽ dĩ nhiên là thân mình cô bị ngã vào người nào đó đứng ở phía sau.
“ Chúng ta cần nói chuyện”- Giọng nói lạnh lùng của Quân Lâm Ngạo vang lên. Chưa kịp để cô phản ứng lại, anh đã kéo cô lên chiếc xe thể thao màu bạc đang đỗ cạnh xe cô. Bước đi của anh rất nhanh, cô chỉ có thể ngây ngốc mà chạy theo.
Quân Lâm Ngạo mở cửa xe, nhét cô vào bên trong xong bản thân cũng đi vòng sang cửa bên kia mà lên xe. Đến khi cô lấy được lại ý thức, anh đã khởi động xe từ lúc nào.
“ Này, xe của tôi?”
“ Chút nữa quay lại lấy”
Nghe anh nói vậy, cô cũng an tâm phần nào. Nhưng mà...
“ Anh muốn đưa tôi đi đâu!?”- Cô vẫn không có quên việc bản thân đang bị tên này mang tới chỗ nào đâu.
“ Đến nơi em sẽ biết. Giờ thì im lặng cho tôi!”- Quân Lâm Ngạo mất kiên nhẫn, nói.
Biết là có hỏi nữa cũng vô ích, cô rất thức thời mà ngậm miệng lại. Tuy vậy, trong đầu cô đã chửi rủa anh đến không biết bao nhiêu lần.
Quân Lâm Ngạo, anh tưởng anh là đàn ông thì giỏi lắm sao? tưởng có võ là giỏi lắm à? Cưỡng ép một cô gái như vậy anh còn không biết xấu hổ? Tôi phi! Nếu tôi mà đánh lại anh, tôi chắc chắn sẽ đánh cho anh đến kêu cha gọi mẹ, đánh cho anh thành đầu heo luôn! Quân Lâm Ngạo đáng chết! Đồ độc đoán, vô nhân tính, vô đạo đức, ngu ngốc, đồ đần ông, bla bla... Cô vận dụng tất cả những từ ngữ có thể dùng để chửi người ra để hạ thấp tên đàn ông đang chuyên chú lái xe.
Còn Quân Lâm Ngạo, người khác nhìn vào còn tưởng anh lái xe chăm chú lắm nhưng chỉ có anh mới biết, sự chú ý của anh đang đặt vào người con gái ngồi bên cạnh. Thấy vẻ mặt hung dữ của cô khi nhìn mình, anh chắc đến chín mươi chín phần trăm là cô đang chửi rủa mình không ngớt. Nghĩ đến đây, anh lại thấy buồn cười. Nếu đem so sánh Trịnh Thái Thu của hiện tại với Trịnh Thái Thu của trước kia, anh có thể tìm ra vô số điểm bất đồng. Ví như, cô sẽ không bao giờ làm trái ý anh, khiến anh tức giận, cũng chưa bao giờ khiến anh cảm thấy khó nắm bắt như hiện tại. Đặc biệt, mỗi lần đi cùng anh, cô sẽ vui đến bất diệc nhạc hồ, cười tươi như hoa. Còn bây giờ, cô liên tục chống đối anh, vô cùng ương bướng. Cô của hiện giờ, giống như một cơn gió, vô hình, chợt đến chợt đi khiến anh dù muốn nắm bắt cũng không thể. Hơn nữa, cô của hiện tại, sẽ không cam nguyện để ở cùng với anh. Thái độ của cô với anh, cũng rất hờ hững, trái ngược hẳn với trước kia. Suy nghĩ như vậy, Quân Lâm Ngạo mới bất chợt nhận ra, thì ra, anh lại để ý đến cô như vậy. Đối với Trịnh Thu Thủy, có lẽ chỉ là cảm giác thích thú và sau này, khi ở cùng cô ta, anh mới bị Trịnh Thu Thủy cuốn hút mà quên đi tình cảm sâu nặng của người con gái luôn bám theo anh đó. Mà khi bên cạnh Trịnh Thu Thủy xuất hiện những người đàn ông ưu tú khác, anh chỉ có thể dốc hết tâm sức để đối phó với họ. Cho đến khi nghe tin cô bắt cóc Trịnh Thu Thủy, anh nhất thời mất đi bình tĩnh mà hủy hoại cô. Lúc nhìn thấy tia tuyệt vọng trong đôi mắt vẫn luôn thâm tình nhìn mình, rõ ràng lòng anh đã có tia rung động nhưng cuối cùng vẫn chọn cách lảng tránh, gạt bỏ tình cảm cô. Đến khi cô chết đi, anh mới nhận ra, thì ra, anh đã đem tình cảm của mình dành cho người con gái ấy. Tuy nhiên, Thái Thu hiển nhiên chưa đọc đến phần đó mà nguyên chủ lại càng không có cơ hội để biết nên lẽ dĩ nhiên, cô không thể biết được tình cảm của Quân Lâm Ngạo dành cho mình, cô vẫn đinh ninh rằng Quân Lâm Ngạo là một người đàn ông máu lạnh, vô tình nên vẫn luôn không có thiện cảm với anh. ( Wind: Đọc đến đoạn này, có ai bắt đầu có hảo cảm với Quân Lâm Ngạo không nào?)
Không khí trong xe vẫn cứ duy trì sự im lặng cho đến khi chiếc xe dừng lại tại một bãi biển. Quân Lâm Ngạo không nói gì, tay mở cửa xe bước xuống. Thu cũng không phải người ngốc, không đợi anh mở cửa giúp đã tự tay làm sau đó cũng xuống xe theo. Hai người, kẻ trước người sau đi ra bờ biển. Cô thầm thắc mắc rằng không biết vì lí gì mà bờ biển bây giờ lại không có một bóng người trong khi bãi biển này cũng đâu đến nỗi tệ. Thấy vẻ khó hiểu trên mặt cô, anh mở miệng nói:
“ Đây là bãi biển thuộc quyền quản lí của Quân gia.”
Lời ít ý nhiều, nghe xong cô liền hiểu ra nguyên nhân. Có lẽ ngay từ đầu anh đã có ý định đưa cô đến đây nên đã ra lệnh nơi này tạm ngừng hoạt động. Hiểu được như vậy nên cô lại thầm nghĩ: ' Tên này chập mạch sao? Đang buổi trưa như vậy lại lôi mình ra biển? May mắn là hôm nay trời không có nắng, nếu không cô đã bị thiêu chết rồi! Nắng tháng Sáu không thể coi thường a~'.
“ Được rồi! Không vòng vo nữa. Anh mang tôi ra đây làm gì?”- Cô lại trở về với vẻ lạnh nhạt cố hữu.
“ Em... thật có người yêu rồi sao?”- Quân Lâm Ngạo nghe vậy liền vào thẳng vấn đề. Anh muốn biết, chuyện cô có người yêu là thật hay giả, dù biết bản thân bây giờ đã không còn bất cứ quyền gì để chất vấn cô. Lòng anh se lại, cảm thấy hít thở cũng có chút không thông. Thì ra, anh lại để ý cô đến vậy. Đây gọi là, mất rồi mới biết quý trọng sao?
“ Tôi có người yêu hay không có liên quan gì đến anh sao?”- Tuy rất ngạc nhiên với sự ngập ngừng của anh, cô cũng chẳng mấy để ý. Dù ở thế giới kia cô đã hai mươi chín tuổi nhưng đến một mảnh tình vắt vai cũng chưa có thì làm sao hiểu được tình cảm của anh đây?
Quân Lăng Ngạo nở một nụ cười tự giễu. Đúng vậy. Anh có quyền gì để quan tâm tới cô nữa đâu. Nhưng, anh thật không cam lòng. Cô, chỉ có thể là người của Quân Lâm Ngạo anh!
Bản tính chiếm hữu mạnh mẽ trỗi dậy trong con người Quân Lâm Ngạo. Dựa vào đâu mà cô có thể nói bỏ liền bỏ, một chút cũng không thèm quan tâm tới anh nữa?
Gió biển thổi mạnh vào hai con người đang đứng đối diện nhau. Mái tóc dài thẳng của cô bị gió thổi bay tứ tung, bộ váy cũng theo đó mà rung lên phần phật, khí chất tao nhã, thoát tục lại thêm vẻ đẹp tựa tiên nhân của cô khiến lòng anh khẽ run lên, cảm giác lo sợ bỗng ập tới. Anh sợ cô gái trước mặt sẽ theo gió mà biến mất, anh sẽ không thể gặp cô nữa. Sự thay đổi của cô khiến anh hoang mang.
Mùi vị nồng mặn của biển thổi tới làm tăng thêm sự nặng nề giữa hai người. Thu cảm thấy kì quái. Quân Lâm Ngạo có chập mạch không vậy? Tự nhiên lôi cô ra đây, hỏi có một câu rồi liền yên lặng. Tuy giờ là mùa hè nhưng mà gió biển mạnh như vậy, lại thổi liên tục, còn mang theo hơi nước, cô không lạnh không được.
“ Này anh, anh rảnh rỗi lắm hả? Giờ đang là giữa trưa, anh lại lôi tôi ra đây nói chuyện phiếm à? Tôi nhớ là tình cảm của chúng ta đâu tốt đến mức này?”- Hai hàng lông mày của cô đã nhíu chặt lại, thể hiện rằng tâm trạng của cô đang vô cùng không tốt. Phải chạy đi chạy lại cả nửa ngày mà giờ lại phải đứng đây hứng gió cùng tên hâm này, cô sắp mệt chết rồi.
“ Tôi đưa em về lấy xe. Xin lỗi vì đã làm phiền.”- Anh nói khẽ. Nghe vậy, Thu liền không nói thêm gì nữa. Giờ cô chỉ mong được về nhà để nghỉ ngơi thôi. Người tài xế kia cũng đưa địa chỉ cho cô rồi, giờ chỉ cần bật định vị lên rồi về thẳng nhà mới ngủ một giấc để bù lại năng lượng rồi chiều dậy đi học thôi.
Về đến nhà, Thu không buồn ngắm nghía cách bài trí gì gì đó nữa mà quăng luôn túi xách lên chiếc bàn trà, hất văng đôi giày cao gót cho mỗi chiếc một nơi xong nhào luôn lên giường nằm. Một lúc sau, cô đã chìm vào giấc ngủ. Muốn hỏi cô rằng không sợ dậy muộn rồi đi học trễ hả? Khỏi lo, lúc ngồi trên xe Quân Lâm Ngạo cô đã đặt báo thức rồi!
Ngủ một mạch đến tận hơn hai giờ cô mới chịu lết xác khỏi giường để làm vệ sinh cá nhân. Thay ra bộ váy màu đen đang mặc trên người, cô lại khoác lên bộ váy liền màu xanh da trời. Hồi sáng là do phải đi phỏng vấn nên cô mới đi giày cao gót, giờ chỉ là đến trường học, cô chỉ cần đi giày bệt là được.
___________ Ta là đường phân cách tuyến___________
Khi cô vừa lái xe vào gara của trường, tiếng chuông vào giờ cũng vang lên. Vào đến lớp, thấy một đám sinh viên nhố nhăng thường ngày giờ lại ngoan ngoãn ngồi học, cô cảm thấy có chút kì quái. Lạ thật! Sao hôm nay mấy đứa này chăm vậy?
Suy nghĩ một hồi cô mới ngộ ra được lí tưởng cách mạng, không đúng, là ngộ ra nguyên do. Giờ là đầu tháng Sáu nên kì kiểm cuối năm cũng sắp tới rồi. Khéo ghê! Cô lại chọn đúng thời điểm này mà xuyên tới. May là Thái Thu cũng học chuyên ngành Ngoại Ngữ nên cô cũng không quá khó khăn để học tiếp. Còn những môn phụ khác, cô nghĩ mình có thể đủ sức để đối phó, miễn sao không nợ môn là được rồi.
Nhưng mà... môn triết học thì giải quyết thế nào bây giờ? Chẳng lẽ giờ phải “ nhai lại” mớ kiến thức khô khan đến buồn ngủ đó?
Thu ngồi vào chỗ, đưa tay chống cằm rồi nghĩ ngợi. Qua chuyện xảy ra từ hai ngày trước, cũng không có ai dám tới nhục mạ cô nữa rồi. Đừng nói là chửi, ngay cả gan đến gần cô chỉ sợ cũng ít người có.
Aizzzz... Đành vậy thôi! Dù sao cô vẫn nhớ được một vài kiến thức của triết học, giờ coi như là ôn lại để mở rộng tầm mắt vậy >_