Sáng sớm Nhậm Tây An đã dẫn Alaska lên núi.
Mấy câu Trình Lê vòng lại ném cho anh đêm qua quấy nhiễu giấc ngủ anh cả đêm.
Sáng nay anh cũng không chú ý tới thói quen của Alaska, tốc độ chạy quanh núi nhanh hơn bình thường gấp đôi.
Chờ đến khi anh đổ mồ hôi đầy người xuống núi, sương mù dày đặc vào sáng sớm mới chậm chạp tan đi.
Anh chạy hơi mệt, Alaska thì lại phấn khích.
Khi Nhậm Tây An về đến Sao Thiên Lang, Chu Kình cũng đang dẫn một đám anh em tập thể dục.
Nhiệt độ rất thấp, nhưng không ít người để trần cánh tay và chân, khoe cơ bắp.
Nhậm Tây An hô ngừng, kêu Chu Kình sang: “Chuyện gì vậy, hôm nay bán thịt à?”
Chu Kình xua xua tay bảo mọi người giải tán: “Sáng nay cô bạn gái người mẫu tự do của Hầu Tử dẫn mấy chị em của cô ấy tới dạo bộ một vòng.”
Nhậm Tây An à một tiếng, đập anh ta: “Mặc ít chút là dắt người ta lên giường được à? Việc này có mẹ nó lưu manh không?!”
Chu Kình nháy mắt nhướng mày, nửa đùa nửa thật: “Anh này, vậy là anh không
hiểu rồi. Lỡ như có em gái nào không chống đỡ nổi tới sờ một cái, vậy
không phải là có chuyện rồi sao?”
Nhậm Tây An: “Đúng là có tiền đồ. Đừng giải tán nữa, cả đội chạy thêm hai mươi vòng, tự dập lửa đi.”
Chu Kình biết anh nói đùa, không coi là thật.
**
Câu lạc bộ nhanh chóng nghênh đón khách hẹn trước hôm qua.
Đến cùng khách còn có một bó cúc trắng mà cửa hàng hoa gửi tới.
Khi hoa đến, Nhậm Tây An vừa định ra cổng câu lạc bộ đón Frank, người bạn
mà hôm qua đi đến khu vực leo núi khảo sát, hôm nay chuẩn bị bắt đầu mở
tuyến đường mới.
Người gác cổng thấy anh ra, gọi anh lại: “Lão đại, đồ gửi cho anh.”
Nhậm Tây An đã thấy một cái hộp quà hình chữ nhật anh ta bưng trong tay.
Người gác cổng nói: “Em mở ra lục thử, trong hộp quà không có bom gì cả, chỉ có một bó hoa thôi.”
Nhậm Tây An đã lờ mờ đoán được người tặng hoa là ai.
Anh cũng không từ chối, đi lên trước nhận.
Mở cái hộp quà hình chữ nhật ra, bên trong là một bó cúc trắng còn đọng sương sớm, bên cạnh đó còn có một tấm thẻ.
Nhậm Tây An mở tấm thẻ gấp đó ra.
Trên mặt có một trái tim tỉ lệ rất cân đối.
Đề tên: T. L.
Thái dương Nhậm Tây An giật một cái, co rúm.
Được một người phụ nữ tặng một bó cúc trắng… Trải nghiệm này… rất mới mẻ.
***
Khi ngồi với Trần Mặc trong nhà thi đấu của đại học N xem đội bóng bàn quốc gia thi đấu biểu diễn, Trình Lê vẫn đang nghiền ngẫm phản ứng của Nhậm
Tây An khi cô nói chữ “theo đuổi” với anh tối qua.
Trình Lê cảm thấy hơi thất bại, vì phản ứng của Nhậm Tây An là… anh không có phản ứng.
Trình Lê dần nhíu mày, muốn đạp ghế ở hàng trước.
Nhưng nữ sinh đang ngồi hàng trước răng trắng môi hồng khuôn mặt bầu bĩnh còn rất đáng yêu nữa, cô nhìn một cái vẫn nhịn xuống.
Thấy Trình Lê thất thần, Trần Mặc vỗ chân cô: “Nghĩ gì đó. Bị thương rốt
cuộc là đầu bị thương hay là cổ bị thương vậy? Trận đấu hay ban nãy mà
em cũng thất thần được à?”
Trình Lê phủ nhận: “Không thất thần.”
Trần Mặc hỏi: “Được, coi như em không thất thần. Vậy trận vừa rồi ai thua?”
Trình Lê nhìn cô ấy, không trả lời được: “…”
Trình Lê: “Được, coi như tôi thất thần đi.”
Trần Mặc xì cô: “Sự thật, có coi như hay không thì cũng là em thất thần, đừng nói cứ như chị đây bắt nạt em vậy.”
Cô ấy lại hỏi Trình Lê: “Vạn Lại, người mặc áo đen ấy hài hước lắm, tôi
thích. Buổi tối tôi buồn chán là xem cậu ta thi đấu trực tiếp.”
Trình Lê: “Ừm. Em trai Trần Nghiễn của chị cũng hài hước mà, vậy tại sao chị ghét anh ta như vậy.”
Trận đấu vừa rồi kết thúc, vận động viên lại bắt đầu biểu diễn bóng bàn,
mười lăm giây sau Trần Mặc mới bổ sung ý kiến khác: “Nó mà so được với
mấy vận động viên bảo vật quốc gia này à?”
Trình Lê nghiêm túc gật đầu: “Có thể, đối đãi với chị không có kén chọn.”
Khi cô ấy cần, Trần Nghiễn luôn có thể tận dụng mọi thứ để xuất hiện.
Trần Mặc lườm Trình Lê một cái, theo bản năng kéo cổ áo, chỉ sợ không che
nổi dấu vết gì đó: “Thôi đi, Trần Nghiễn cũng gần giống một tên biến
thái vậy.”
Trình Lê cười cười, không hiểu lắm cách chung sống của đôi chị em giữa đường này.
Ngồi giữa một đám sinh viên cảm xúc mạnh mẽ dâng trào, cô và Trần Mặc cũng có vẻ vô cùng yên lặng.
Trình Lê là vì người xưa mà tiếp xúc với môn thể thao này, yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Trần Mặc là vì khi chia tay, bạn trai cũ rời xa cô ấy nói, cô gái anh ta mới quen thích các cuộc thi đấu thể thao khác nhau, hai người hiểu nhau hơn nên muốn chia tay, mới quyết tâm tìm hiểu kĩ các cuộc thi đấu thể thao, trong quá trình này tạo nên hứng thú thật sự.
Nhưng hai người đã qua cái tuổi khi reo hò là sẽ nhảy cẫng lên.
**
Ba người bên bàn bóng bàn, Trình Lê đều biết.
Có Vạn Lại mà Trần Mặc nhắc tới, còn có Kiều Thanh mặc áo đỏ, đều là nhà vô địch trẻ thế giới hiện nay.
Trong những giải đấu quốc tế mai sau cũng đầy hứa hẹn.
Trước đây, khi Nhậm Tây An ở đội tuyển quốc gia, hai người này còn là đàn em mới từ đội tỉnh tới.
Người lớn tuổi hơn còn lại trên sân, là Cù Lận, một trong những thầy giáo của Nhậm Tây An.
Năm đó Nhậm Tây An từng dẫn cô gặp mấy anh em trong đội.
Những người chưa gặp mặt bao giờ kia, cô cũng có thấy qua ảnh chụp hoặc hình trong tin tức và mấy cuộc thi đấu.
Ba người trên sân hôm nay thuộc về cái sau.
Trình Lê nhìn một hồi, móc di động trong túi ra.
Cô nhắn một tin cho người đổi số tối qua được lưu tên là “Gặm đất”: Anh ấy nhận được hoa có phản ứng gì?
“Gặm đất” không trả lời ngay, Trình Lê lại nhét di động vào túi.
Tuy tò mò, nhưng cô có kiên nhẫn chờ câu trả lời đó.
Nửa tiếng sau, hoạt động kết thúc.
Trình Lê và Trần Mặc ngồi tại chỗ chờ sinh viên xung quanh rời nhà thi đấu,
không vội theo sinh viên chen đẩy nhau ra ngoài, muốn chờ dòng người
thưa bớt rồi đi.
Ngồi ba phút, phần lớn người đã rời khỏi.
Hầu hết mọi người còn định đi dõi theo xe vận động viên rời nhà thi đấu.
Trần Mặc huých Trình Lê một cái: “Góc 45 độ đằng trước bên trái, người ngồi hàng thứ hai hình như đang nhìn em.”
Trình Lê nhìn sang theo hướng Trần Mặc chỉ, có một người đội mũ lưỡi trai đúng là đang nhìn ngay hướng hai cô ngồi.
Thấy Trình Lê nhìn sang, người đàn ông trẻ đứng lên đi tới.
Trình Lê nhìn khuôn mặt đó, trong đầu tìm tin tức liên quan.
Cô còn chưa rút ra kết luận, đối phương đã đi thẳng tới trước chỗ trống hàng ghế trước hai cô.
Ngồi xuống, sau đó quay đầu lại.
Người đàn ông cởi mũ lưỡi trai, cào mái tóc bị đè bẹp mấy cái, cười với Trình Lê: “Là chị dâu phải không, còn nhớ em không?”
Anh ta vừa cởi mũ gọi “chị dâu”, Trình Lê nhận ra.
Là Cam Lâm, bạn cùng phòng của Nhậm Tây An ở đội tuyển quốc gia trước đây.
**
Cam Lâm luôn cong mắt cười: “Mấy năm nay chị dâu trông chẳng thay đổi chút
nào nhỉ, em Cam Lâm đây. Em giải nghệ còn sớm hơn anh Tây, bây giờ đang
học ở đây.”
Đương nhiên Trình Lê nhớ anh ta.
Cam Lâm là một trong những người đồng đội mà Nhậm Tây An từng dẫn cô đi gặp.
Cam Lâm nhỏ hơn Nhậm Tây An ba tuổi, chịu đủ mọi chấn thương, thành tích luôn bất ổn nửa vời.
Trước thì có đàn anh vượt qua anh ta, sau thì có đàn em mọc lên tạo sự tấn công mạnh mẽ, vị trí khá lúng túng.
Anh ta giải nghệ sớm vào trường học bổ túc, ngược lại Trình Lê cũng không
thấy bất ngờ. Cái này vẫn có thể xem như là một sự lựa chọn tốt.
Trần Mặc đứng ngoài xem có phần không rõ tình huống.
Trình Lê cười cười với Cam Lâm một cách lịch sự: “Nhớ chứ, không ngờ có thể gặp được cậu ở đây.”
Cam Lâm gật đầu, lại hỏi: “Vé anh Tây lấy cho chị à?”
Lưỡi Trình Lê theo bản năng rụt lại, cố gắng tổ chức ngôn ngữ.
Cam Lâm cũng không chờ, tự mình đoán: “Chắc là không phải anh ấy phải không? Mấy năm nay anh ấy giấu chị kĩ quá mà.”
Trình Lê thấy khó hiểu: “Sao lại giấu?”
Cam Lâm khai ra: “Lần nào mọi người tụ tập ăn uống cũng muốn gọi chị ra
cùng, anh Tây đều nói chị bận. Đàn em vào đội sau còn tò mò chị trông
như thế nào kìa.”
Khoảnh khắc Cam Lâm dứt lời, cảm
xúc nơi đáy mắt Trình Lê đã bắt đầu lay động, lời Cam Lâm nói có chỗ
không đúng, không hợp với lẽ thường lắm: “Thỉnh thoảng hơi bận một chút… Lần nào cũng muốn, mấy năm nay, bao nhiêu lần như thế?”
Cô thử thăm dò, Cam Lâm cũng không suy nghĩ nhiều: “Bảy, tám năm thì phải? Cũng gần cái hồi gặp chị lần cuối ấy. Em không nhớ rõ nữa. Em ở chung
với anh Tây lâu, thấy cả người và ảnh, nhiều lần gặp chị nên nhớ.”
Trình Lê cười hơi kì quái.
Trần Mặc ngồi một bên cảm thấy như vậy.
Trình Lê kiềm chế giọng nói, cố hết sức bình tĩnh: “Là rất lâu rồi.”
Cam Lâm cười cười: “Chị dâu, buổi trưa ăn cơm ở chỗ em đi, em mời chị. Chị
cũng kêu anh Tây ra luôn. Hai người chạy đường dài bao nhiêu năm như
vậy, nên tu thành chính quả rồi chứ. Cây lê mà em và anh Tây trồng trước kí túc xá cũng ra trái mấy đợt rồi. Cái hiệu suất này của anh Tây ấy à, không phải em nói anh ấy chứ, rõ là hiệu suất kém.”
Anh ta còn chưa nói xong, Trình Lê đột nhiên đứng lên.
Chờ anh ta kết thúc, Trình Lê lập tức nói rõ: “Cam Lâm, cơm hẹn lại lần sau nhé, đến lúc đó tôi mời cậu. Tôi có việc, đi trước đây.”
Cô dứt lời liền xông ra ngoài.
Tốc độ cực kì nhanh chóng mãnh liệt.
Trần Mặc bị bỏ lại tại chỗ mờ mịt chả hiểu ra sao, nhìn Cam Lâm, cười đầy ngượng nghịu.