Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em

Chương 16: Chương 16: Bạo Lực Mỹ Học




Cam Lâm chạy khá gần, qua cổng chùa thì dừng lại chờ Nhậm Tây An.

Phía sau cổng chùa, những cây tùng bách xanh biếc xếp thành hai hàng, sau mấy bụi cây xanh biếc là rừng bia trang nghiêm thành hàng. Ra phía ngoài nữa là cây phong với những phiến lá úa vàng, cành cây rũ xuống đầy thướt tha, thỉnh thoảng rắc lá rơi lác đác xuống con đường lát đá.

Đi về trước là từng bậc thềm đá.

Ở cuối thềm đá là điện Chính Thiên với bức tường đỏ ngói xanh của chùa Thiền Minh, mái hiên kép hơi cong lên, đấu củng (1) sơn màu.

(1) Đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chen giữa các củng gọi là đấu.

Bên con đường nhỏ ở bên điện đặt mấy cái lu đá có nước sâu màu xanh.

Hoa súng trong đó đã úa tàn, chỉ còn lại lá xanh biểu thị sức sống. Vài phiến lá rơi bay vào dính trong đó, trông không gian có vẻ chật hẹp.

Thỉnh thoảng có khách du lịch kết bạn lui tới, khi đi ngang qua rối rít quét nhìn Nhậm Tây An cao gầy khôi ngô một cái.

Nhậm Tây An đi theo Cam Lâm, chẳng mấy chốc đi vòng qua các điện thờ vào phòng của sư trụ trì ở phía sau.

Đi con đường mấy bước này, giống như vứt thời gian sau lưng, xuyên qua một không gian ngăn cách với đời khác.

Khi đến trước cửa thì Cam Lâm dừng lại, chờ Nhậm Tây An lại gần.

Lúc này Nhậm Tây An mới rề rà hỏi cậu ta: “Huấn luyện viên Trịnh nói để anh ở đây mấy ngày?”

Cam Lâm nhìn khuôn mặt có vẻ hờ hững nhưng thật ra đã hơi nóng của cậu, nói: “Chưa cho giới hạn.”

Vẻ mặt không sao cả vừa rồi của Nhậm Tây An thoáng hiện lên chút lạnh lùng, khẽ à một tiếng: “Fuck… kẻ thù mà.”

Nghe quen thật.

Cam Lâm suy nghĩ một chút mới nhớ ra, trước khi tới đây huấn luyện viên Trịnh Đạc cũng nói như vậy.

Kẻ thù.

Cam Lâm: “…”

Vận động viên đều coi trọng trạng thái thi đấu, một ngày không sờ vào vợt không chạm vào bóng là cũng có thể bị ảnh hưởng.

Nhưng Trịnh Đạc và huấn luyện viên trưởng bàn bạc, rồi ra quyết định ném Nhậm Tây An vào đây cũng không phải là nhất thời kích động.

Trịnh Đạc, người luôn luôn điềm tĩnh, nhưng đã nổi giận… thì cơ bản đều có liên quan đến Nhậm Tây An.

Ánh mắt lạnh nhạt của Nhậm Tây An lướt nhẹ qua Cam Lâm một cái: “Nói lời nên nói, làm chuyện nên làm mà huấn luyện viên Trịnh dặn cậu, làm xong nắm chắc hết rồi thì đi đi. Chậm thì coi chừng anh trói cậu ở đây, để cậu xem anh học ngồi thiền thế nào đấy.”

Cam Lâm đáp: “Anh yên tâm, em đi ngay đây. Trời mưa rồi, em không muốn lát nữa chèo thuyền về đâu.”

Nhậm Tây An nhìn cậu ta, bực mình xua tay: “Cút cút cút đi.”

Cam Lâm cười, sau đó trượt vào phòng của sư trụ trì trước.

Nhậm Tây An ở lại bên ngoài, sờ tới sờ lui khắp người, cũng không tìm được thứ gì trút giận được.

Cậu tưởng Trịnh Đạc chỉ nói mà thôi, không ngờ vừa thi đấu giải mở rộng xong thì ném cậu vào chùa thật.

Ném vào cái nơi tràn đầy nhiệt huyết và trong phim cổ trang mới có như vậy.

Cái mạng chó này.

Rốt cuộc cậu phải ngồi ở đây bao lâu thì mới về được?

**

Sau khi Cam Lâm đi, sư trụ trì sắp xếp một đệ tử có pháp danh là Tịnh Không thu xếp cho Nhậm Tây An.

Tịnh Không tò mò, hỏi cậu: “Phạm lỗi gì sao? Tôi vào chùa lâu như vậy, mà lần đầu tiên thấy người như cậu… thấy vận động viên chạy tới đây đấy?”

Nhậm Tây An trả lời nửa câu đầu của cậu ta trước: “Huấn luyện viên của tôi là một nhân tài.”

Rồi sau đó trả lời nửa câu sau của cậu ta: “Giết người.”

Tịnh Không: “…”

Ba giây sau, Tịnh Không nhìn anh bằng một ánh mắt nghi ngờ anh có vấn đề ở phương diện nào đó.

Nhậm Tây An cười lưu manh: “Chưa thực hiện được.”

Cậu thật sự không cảm thấy cậu có lỗi.

Không biết tại sao Trịnh Đạc chuyện nhỏ xé ra to ném cậu vào đây, tư thế phải phế bỏ cậu.

Trong giải đấu mở rộng vừa kết thúc.

Nhậm Tây An vất vả khởi động rất lâu, khi gần thi đấu, đối phương đột nhiên bỏ cuộc.

Cậu không đánh mà thắng.

Trận đấu cứ như vậy mà kết thúc.

Cậu chặn con đường mà tuyển thủ bỏ cuộc ắt phải đi qua, hi vọng đối phương ra thi đấu.

Sau khi Trịnh Đạc biết, lập tức tìm cậu nói chuyện rất lâu.

Vừa bắt đầu, trạng thái của Trịnh Đạc là tận tình khuyên bảo: “Đánh ít một trận tốn ít thể lực là chuyện tốt mà, cậu chặn người ta ở đó thì ra cái kiểu gì chứ?”

Thoạt đầu Nhậm Tây An trả lời: “Chỉ trò chuyện đôi câu thôi, không có chặn.”

Trịnh Đạc khiển trách cậu: “Con đường chỉ rộng có xíu như vậy, cậu đứng ở đó, cao hơn người ta một cái đầu, nhìn người ta đầy oán hận, có biết tạo ra ảnh hưởng gì không?”

Nhậm Tây An chậc một tiếng, ngước mắt nhìn anh ta, phủ nhận: “Oán hận, em rảnh như vậy lắm sao?”

Mấy chữ này khiến Trịnh Đạc nổi nóng: “Cậu cảm thấy đối phương không bỏ cuộc thì cậu nhất định thắng được à?”

Nhậm Tây An không khiêm tốn: “Là chuyện như vậy.”

Trịnh Đạc chỉ vào cậu: “Cậu…”

Nhậm Tây An hiểu ý anh ta, khăng khăng: “Em không kiêu ngạo, cũng không bắt nạt người khác.”

Trịnh Đạc nổi khùng: “Cái tính khí này của cậu mà không thay đổi thì sớm muộn gì cũng gây ra chuyện!”

Sau đó nói chuyện thêm mấy lần.

Sau đó lần nào cũng không thể đồng ý.

Cuối cùng Trịnh Đạc chuẩn bị cho cậu một bài học.

Cậu tưởng cùng lắm là phạt chạy hay viết kiểm điểm gì đó… Có đánh chết cậu cũng không ngờ lão cáo già Trịnh Đạc này ném cậu vào chùa.

Ăn chay, thắp hương, lễ Phật?

Không biết làm sao Trịnh Đạc nhìn ra cậu có tuệ căn có thể vào chùa học thêm chứ.

**

Khi bị Tịnh Không và mấy đệ tử khác đè mặc chiếc áo cà sa, Nhậm Tây An chọn nhẫn nhịn.

Cho dù trên đó dán miếng vá có màu sắc không hài hòa.

Cái nơi núi non hoang dã này, nếu cậu làm mấy chuyện “bắt nạt” người khác nữa, thì thật đúng là không biết năm nào tháng nào Trịnh Đạc mới có thể dẫn cậu về.

Lá rơi trong chùa quét thế nào cũng quét không hết, Nhậm Tây An cảm thấy vô vị, cầm chổi xem như là vợt, đánh vào lá Tịnh Không đẩy sang.

Quét một hồi, mây đen áp sát, chẳng mấy chốc thì trời đổ mưa.

Tịnh Không dắt cậu vào điện Chính Thiên, hai người ở đằng sau mấy bức tượng Phật thờ cúng trong chính điện.

Thỉnh thoảng có người vào điện thắp hương.

Nhậm Tây An không có hứng nên không nhìn.

Tịnh Không luôn nhìn đằng trước chính điện.

Một lúc sau, cậu ta kéo kéo cánh tay Nhậm Tây An: “Mau nhìn kìa.”

Nhậm Tây An nghe vậy thì nể mặt, từ từ chuyển tầm mắt sang phía Tịnh Không chỉ.

Tịnh Không nói: “Nhân tài đấy, mọi người đều tới thắp hương, cô gái này thì thắp nén hương thắp đến độ phải dập lửa luôn.”

Chếch đằng trước trong chính điện, trong tầm mắt Nhậm Tây An, có một cô gái có mái tóc đen mềm mại xõa trên sống lưng gầy còm.

Cô cụp mắt, khuôn mặt nghiêng lạnh lùng.

Con ngươi đen nhánh tập trung nhìn chằm chằm lư hương ở trước mặt.

Trên cổ tay trắng nõn treo viên đá.

Ban nãy khi cắm hương vào lư cô hơi mạnh tay, chẳng những không thể cắm cây trong tay mình vào, mà ngược lại làm mấy nén hương vốn đang cháy trong lư đứt đoạn rơi xuống theo động tác của cô.

Rất trùng hợp, nén hương đứt đoạn vừa vặn rơi xuống sổ hương khói ở một bên.

Giấy bản gặp nén hương đang cháy, trong nháy mắt liền bốc lên ngọn lửa mà mắt thường có thể thấy được.

Tịnh Không và Nhậm Tây An đều nghe thấy một tiếng “fuck” không kìm lòng được.

Cô gái đó chẳng hề luống cuống tay chân, bình tĩnh xúc tàn hương lạnh ngắt ở một bên đổ một ít vào giấy để dập lửa.

Cuối cùng cô giơ tay lau mồ hôi trên trán và mặt.

Tịnh Không run vai, nhìn Nhậm Tây An: “Mặt tèm lem rồi.”

Không lâu sau, đôi chân trắng thẳng như hành lá cắt khúc đi càng lúc càng xa Nhậm Tây An.

Rồi sau đó chỉ thấy cô gái có khuôn mặt lem nhem đi vào trong cơn mưa vừa trút xuống, ngẩng đầu, hướng về mưa rồi lau mặt một cái.

Nhậm Tây An cười một cái, người này thật đúng là không chú ý chuyện vặt vãnh.

**

Trở lại phòng tụng kinh ở phía sau, Tịnh Không đi làm bài mà mỗi ngày phải hoàn thành, Nhậm Tây An ngồi một mình trong căn phòng trống trải ở phía tây.

Bên ngoài mưa to như trút nước, ngồi một hồi, cậu không thích đồ ướt trên người, cởi hết áo ra, ngồi trong phòng tụng kinh rồi cứ thế mà ngủ.

Lúc này mới ngày đầu tiên, cậu đã nhàm chán đến độ muốn đếm cừu rồi.

***

Trình Lê lượn một mạch trong chùa, ven đường nhặt những viên đá rất có cảm giác thiết kế.

Trong chính điện thắp nén hương gây ra rắc rối không lớn không nhỏ cho cô không quy củ như vậy, rồi sau đó dầm mưa một hồi, rồi đi vòng quanh ngắm kiến trúc gỗ trong chùa.

Khi Trình Cừ còn, đây là một trong những hướng nghiên cứu của ông, Trình Lê thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng.

Hoặc ít hoặc nhiều sinh ra chút hứng thú.

Ngôi chùa này thích hợp vẽ vật thực, cô cảm thấy như vậy.

Đi chưa được mấy bước, mưa càng lớn hơn.

Mấy căn phòng thiền gần Trình Lê nhất đều gần như không thấy có mái hiên.

Trình Lê lau nước mưa trên mặt, không có lựa chọn khác, chui đầu vào căn phòng đang mở cửa ở gần nhất.

Vừa vào cửa, một tấm thân trần với những đường nét rõ ràng lọt vào tầm mắt Trình Lê.

Nửa người trên không mặc gì cả.

Đối phương đang ngồi, nhắm mắt.

Tư thế ngồi… rất ngang ngược, không hề quy củ.

Xương mày rõ nét, góc độ hơi nghiêng lộ ra cả khuôn mặt lạnh lùng.

Mái tóc đen ngắn ướt một nửa, phần trên trán có vẻ mềm mại.

Trình Lê chớp mắt một cái, xác định không phải cô hoa mắt.

Các đường giữa bắp thịt ở nửa người trên của cậu ta khác thường một cách uyển chuyển.

Mô hình tốt.

Trình Lê nhìn một hồi, quét nhìn đường nét vân da tổng thể ở nửa người trên của đối phương, sau đó đứng theo thói quen, xoay người, đối mặt với màn mưa, đưa lưng về phía tấm thân trần đó.

Khi tỉnh lại trong tiếng mưa rả rích, Nhậm Tây An thấy một bóng lưng trước tiên.

Cậu khẽ nhúc nhích, Trình Lê nghe thấy tiếng thì xoay người lại.

Cậu không vội mặc áo, Trình Lê cũng không vội dời mắt.

Sự quan sát và dò xét của cô thẳng thắn mà trần trụi, đồng thời với sự thản nhiên, chỉ có thưởng thức, không có dục vọng.

Bốn mắt nhìn nhau một hồi, Trình Lê nhíu mày.

Còn chưa mặc nữa?

Nhậm Tây An không nhúc nhích.

Trình Lê nhìn sang, cậu liền nhìn thẳng lại.

Sau đó cậu nhận ra, là cô gái thắp hương.

Sự giằng co im lặng này chẳng hề thoải mái.

Trình Lê lên tiếng trước: “Xin lỗi, anh không mặc, tôi đi vào đúng lúc nhìn thấy.”

Chẳng phải cố ý, cũng chẳng phải là trêu chọc.

Nhậm Tây An cười, học cách dùng từ của Tịnh Không, hỏi: “Cô trú mưa à?”

Trình Lê ừm một tiếng: “Trùng hợp.”

Nhậm Tây An đứng lên.

Cậu ngồi thì Trình Lê không có cảm giác, lúc này cậu đứng lên, cái cảm giác áp bức ập tới một cách tự nhiên theo tầm mắt của cậu vây quanh người Trình Lê.

Cậu cụp mắt nhìn cô, rồi sau đó khom người nhặt chiếc áo ban nãy mà cậu cởi ở dưới đất lên, vắt trên cổ tay.

Cậu đi mấy bước, đứng bên cạnh Trình Lê.

Hai người mỗi người chiếm một nửa, vừa vặn chiếm hết khung cửa của phòng tụng kinh.

Cùng nhìn màn mưa như trút nước bên ngoài.

Màu xanh mờ mịt xa xa mông lung và xa xôi, màn mưa gần bên dày kín không một kẽ hở.

Gần nhất lại là nơi lương thiện như phòng tụng kinh này.

Trình Lê không dè chừng gì nhiều.

Trong mắt cô, lúc này cậu là một cơ thể trông rất đẹp nhiều hơn.

Từ nhỏ cô cũng được nuôi lớn có tính cách lớn gan không biết sợ.

Sau đó Trình Lê vuốt mấy viên đá mà cô nhặt khi nãy treo trên cổ tay đến lòng bàn tay, hỏi cậu: “Làm người mẫu được không? Không cần lâu lắm đâu, tôi là học sinh, học sinh nghệ thuật.”

Món đồ chơi này có thể làm một tác phẩm điêu khắc bằng đá.

Có thể khắc tượng người.

Chỉ cần mượn một khuôn mặt, mượn một thân thể để đối chiếu làm.

Nhậm Tây An hờ hững ném một chữ, hỏi cô: “Tôi?”

Trình Lê gật đầu: “Không phải người đi tu các anh đều có lòng từ bi sao?”

Một cái nhấc tay, giúp một chuyện, dùng mặt của anh.

Nhậm Tây An thận trọng lắc đầu, biết là chiếc áo cà sa trên tay cậu khiến cô hiểu lầm, nhưng cậu không giải thích: “Có lẽ cô hiểu lầm rồi. Cạo đầu và không cạo đầu, giác ngộ không giống nhau.”

Trình Lê theo bản năng chớp mắt.

Nhớ tới ngọn lửa bị dập tắt trong điện Chính Thiên khi nãy, Nhậm Tây An cảm thấy có chút thú vị.

Cánh tay trần của cậu đúng lúc chống khung cửa bên phía Trình Lê đứng, chặn đường đi của cô: “Không cạo đầu là giống như tôi, tham tiền.”

Tầm mắt cậu nhẹ nhàng lướt qua gò má Trình Lê, nhìn về phía màn mưa, đưa tay kia ra bằng tốc độ cực nhanh, chìa trước mặt Trình Lê: “Cũng không đắt lắm đâu, nhìn một cái, một đồng. Cô nhìn bao lâu tôi cũng không đếm, xem lương tâm cô có thể cho bao nhiêu.”

***

Chuyện xưa rõ ràng ngay trước mắt.

Trình Lê ngừng nhớ lại, nhìn Nhậm Tây An ở trước mặt dưới ánh đèn đong đưa của bãi đậu xe bệnh viện hỏi cô “Cô đi ra ngoài một bước thử xem”.

Từ anh dùng gần như dẫn hai người quay đi quay lại trăm ngàn lần.

Giờ phút này, dáng vẻ lạnh lùng của anh lại có vẻ hời hợt mà xa cách.

Trình Lê thỏa hiệp.

Nhậm Tây An ở đằng trước, Trình Lê theo sau anh với khoảng cách không gần không xa, đi về phía tòa nhà cấp cứu.

Trình Lê cảm thấy cô có câu sắp kìm không đặng muốn hỏi anh.

Cô muốn biết: Ở bên nhau lần nữa rốt cuộc có khả năng hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.