Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em

Chương 49: Chương 49: Gắn Bó Trọn Đời (3)




Sự thăm dò thêm một bước và trêu chọc người mới vốn ở trong kế hoạch của Vệ Uy Nhuy chết bởi khuôn mặt đầy vẻ thản nhiên của Trình Lê.

Bữa cơm buổi trưa giải quyết vừa có hiệu suất cao vừa đơn giản, chọn ngay Lê Hoa Phiến, nhà hàng tư nhân không xa Max.

Trình Lê gọi món, Trình Lê tính tiền, không ai tranh giành, cũng không ai có ý kiến khác.

Cơm xong rồi thì nên giải tán ai làm việc nấy.

Sau khi về, Trình Lê đậu xe trước tòa nhà của Max.

Vệ Uy Nhuy xuống xe trước một bước. Sau khi xuống xe, Lý Thành Khê cũng vây quanh xe nhìn mấy lần, dò xét mấy “vết sẹo” mà tối qua Nhậm Tây An lái ra ngoài bị trầy một hồi, cũng không ở lại thêm rồi chạy xa.

Trình Lê để tay trên tay lái, hỏi: “Buổi tối cần em tới đón anh không?”

Vệ Uy Nhuy đã ôm hoa đi thay cho anh, Nhậm Tây An liếc nhìn bầu trời âm u, trả lời: “Nhìn thời tiết, nếu em muốn thì theo em.”

Trình Lê nhìn anh: “Mấy giờ đi được?”

Nhậm Tây An suy nghĩ một chút: “Khoảng sáu giờ.”

Trình Lê quyết định: “Nhớ anh thì năm giờ em đến, không nhớ thì sáu giờ.”

Cô nói quá thẳng thắn, như thể là chuyện đương nhiên.

Nhậm Tây An giơ tay chạm đỉnh đầu cô: “Về nghỉ trước đi, làm tan quầng thâm mắt.”

Trình Lê khẽ ngước mắt nhìn thẳng anh, sau đó Nhậm Tây An thu tay lại rồi mở cửa xe.

Trước khi góc độ cửa xe mở ra lớn hơn, Trình Lê hỏi: “Có phải anh đi nhanh quá rồi không, không muốn sao?”

Động tác tay Nhậm Tây An khựng lại, anh quay đầu.

Ánh mắt Trình Lê trong sáng, cô giải thích một chút: “Còn bốn, năm tiếng nữa mới gặp.”

Khoảng thời gian cô nói, Nhậm Tây An đóng cửa lại lần nữa.

Anh xoay người, thấy vẻ nghiêm túc trên mặt Trình Lê.

Nhậm Tây An không do dự, bàn tay anh lập tức bấu sau gáy Trình Lê, kéo cô về trước, anh lấn người hôn cô.

Hơi thở của đôi bên vùi lấp hai người rất nhanh.

Răng môi cọ xát nhau ngắn ngủi không cách nào khiến người ta thỏa mãn, nhưng lâu hơn nữa thì sẽ bốc lửa.

Nhậm Tây An dừng lại trước khi thế lửa cháy lan, anh cài chắc dây an toàn cho Trình Lê: “Về đi, nhịn một chút, đừng có ép anh bỉ ổi.”

Anh mở cửa nhảy xuống xe, vẫy vẫy tay với Trình Lê.

Trình Lê nhìn bóng lưng anh từ từ biến mất, đầu ngón tay chạm môi một cái.

Anh đi rồi nhưng nhiệt độ của anh vẫn còn, đôi môi cô anh chạm qua vẫn còn nóng.

Tâm trạng của cô càng tốt hơn.

**

Rời khỏi Max, trước tiên Trình Lê chọn cửa hàng giải quyết cái điện thoại di động vỡ màn hình của cô.

Thay màn hình rất phiền phức, nên cô chọn đổi điện thoại.

Làm xong cô thấy vẫn chưa đến giờ làm việc buổi trưa, nên gọi cho Trần Mặc, muốn hẹn giờ trước để đón mèo về.

Trần Mặc nhận máy rất chậm, hình như còn ngậm thứ gì đó trong miệng, câu đầu tiên liền hỏi: “Bắt đầu về rồi à?”

Trình Lê đã lái về phía công viên Cảnh Sơn, đồng thời nói cho cô ấy biết: “Đã về rồi.”

Bên phía Trần Mặc lập tức có tiếng đồ rơi loảng xoảng: “Nhanh hơn bà đây tưởng tượng nữa. Sao tôi cảm thấy còn chưa bao lâu nhỉ, cái ghế của lão Ngụy còn chưa sửa xong mà em đã về rồi.”

Trình Lê nhíu mày hỏi cô ấy: “Chị ở đâu vậy?”

Trần Mặc nói: “Nghe thấy tiếng vừa rồi không? Nhà bếp chỗ cái ổ của em trai tôi.”

Trình Lê: “…”

Chuyện này đặt trên người Trần Mặc có chút mới lạ, cô không biết nên nói gì cho phải. Trước đây buổi trưa Trần Mặc luôn ngồi trong phòng làm việc, hiếm khi ra ngoài, chứ đừng nói chi là ở nơi như nhà bếp.

Thấy Trình Lê không lên tiếng, Trần Mặc sắp xếp qua loa đồ trong tay rồi hỏi cô: “Chút thay đổi như vậy mà đã dọa em im bặt rồi à? Không phải tay tôi phế đâu, là mèo của em làm đó.”

Trình Lê: “…”

Trần Mặc lại cười: “Bốn mươi phút nữa tôi mới đi, em nắm chắc mà đến đón hai tiểu tổ tông của em về đi.”

Khi đi là Trình Lê đưa mèo qua nên cô biết chỗ.

Trình Lê nhanh chóng đổi hướng đi tìm Trần Mặc.

Cô đến bên ngoài tiểu khu, liền thấy Trần Mặc đã xách túi cho mèo đứng chờ cô trên quảng trường trước tiểu khu.

Lên xe, Trần Mặc kéo túi cho mèo ra.

Mèo Lão Đại và Lão Nhị mà Trình Lê không gặp nhiều ngày chui từ trong túi ra ngoài.

Hai con mèo cùng leo lên ghế lái ở hàng trước, tới cọ người cô.

Trần Mặc thấy vậy lại chỉ vào mèo mắng một trận: “Bà cô đối xử với bọn nó đầy đủ, cũng không thấy khi sắp đi bọn nó chủ động tới thân thiết một chút. Thật mẹ nó đúng là hai con mèo khinh người, mèo khinh người!”

Trình Lê mỉm cười, nâng mu bàn tay lên để hai con mèo cọ.

Trần Mặc thấy vẻ mặt hưởng thụ của mèo thì càng tức hơn.

Chờ đến khi Trình Lê bảo mèo xuống hàng sau ngồi, Trần Mặc mới hỏi: “Em lấy được đồ phải tìm về rồi à?”

Trình Lê đã lái xe đi, ừm một tiếng: “Về rồi.”

Trần Mặc tiếp tục đào: “Nói cho rõ ràng một chút đi Tiểu Lê Tử à.”

Trình Lê: “…”

Phái nữ tiếp xúc gần đây, Phương Tôn ở trước mặt cô thì yếu đuối hơn một chút, lại không có trao đổi gì với Vệ Uy Nhuy… Lúc này nghe giọng điệu trêu chọc của Trần Mặc, Trình Lê nhất thời cần phải thích ứng.

Trần Mặc cũng không chờ, hỏi ngay chuyện muốn biết, trước khi Trình Lê đi cô ấy đã quá tuyệt vời không gặng hỏi đến cùng rồi, bây giờ không nhịn được nữa: “Hai người, ai theo đuổi ai vậy?”

Trình Lê không giấu: “Lần này là tôi ra tay.”

Trần Mặc hỏi tiếp: “Lúc đầu thì sao?”

Trình Lê nói: “Anh ấy trước, tôi cũng nghĩ sẵn trong đầu rồi, nhưng anh ấy mở miệng sớm hơn mười lăm phút.”

Hồi đó còn trẻ nên cũng không so đo ai trước ai sau, chỉ cảm thấy chuyện tâm linh tương thông này rất hay.

Khi em vừa định nói thích anh thì nghe thấy anh nói anh cũng thích em trước, bắt đầu từ khoảnh khắc ấy cảm thấy chuyện tình yêu này vẫn khá tốt.

Trần Mặc cười: “Cái này là trò gì vậy? Được rồi, đừng có kích thích tôi. Đừng quên mời khách đó.”

Chỗ Trần Mặc ở không xa Cố Cung, lái thêm không bao lâu là gần đến cổng sau của Cố Cung gần Viện khoa học kĩ thuật bảo tồn văn vật.

Trình Lê nói cho Trần Mặc biết: “Ba ngày sau tôi sẽ về trả phép.”

Trần Mặc cũng không vội xuống xe: “Đương nhiên là phải dùng hết ngày phép còn lại chứ. Này, Trần Nghiễn nói ngày mai hoặc ngày mốt đối tượng coi mắt của Trần tứ có thể rèn luyện từ miền nam xong điều động về đây, lần trước em bắn tin cho nó chưa?”

Trình Lê gật đầu: “Nói rồi, cậu ấy đã có sắp xếp.”

Trần Mặc ờ một tiếng: “Vậy được. Tôi không rảnh để ý việc còn lại đâu, bảo nó tự cầu phúc đi!”

Trước khi mở cửa xe cô ấy lại lo, hỏi thêm một câu: “Chắc nó sẽ không dẫn người đàn ông có tiền án kia về thẳng nhà kích thích ông của tôi đâu nhỉ?”

Người không phải Trần Nghi Quang muốn dẫn là có thể dẫn đi được.

Trình Lê nói cho Trần Mặc biết: “Anh ta vẫn chưa mãn hạn tù.”

Nhưng Lộc Nguyên chắc cũng sắp ra rồi.

Lần này Trần Mặc yên tâm, như vậy không cần cân nhắc chuyện gọi xe cấp cứu để chờ lệnh khi Trần Nghi Quang xuất hiện.

Trần Mặc sắp đi, Trình Lê lại gọi cô ấy lại: “Chờ đã.”

Trần Mặc đứng ngoài cửa xe.

Trình Lê lấy một hộp kẹo trái cây vị lê trong hộp đựng đồ trước xe: “Cầm cái này đi.”

Trần Mặc nhận lấy: “Sao em mang cái món này vậy, hồi xuân à?”

Trình Lê nói: “Kẹo mừng, của tôi.”

Trần Mặc: “…”

Trình Lê luôn ném tin tức kiểu bùng nổ này ra ngoài, mạch não Trần Mặc hóa đá rất nhanh, có chút ngơ ngác.

Cô ấy vửa tiêu hóa xong việc Trình Lê và Nhậm Tây An quen nhau, bây giờ tiếp tục tiêu hóa bước phát triển bọn họ kết hôn này thì mắc nghẹn.

Trần Mặc không tiêu hóa được.

Trình Lê lại dặn cô ấy: “Chỉ cho chị thôi, đừng lộ ra cho mấy người trong tổ trước.”

Bạn của cô, cô xử lý; bạn của Nhậm Tây An, giao cho anh nói.

Đây là chuyện tốt, không cần phải giấu giấu diếm diếm.

Nhưng cũng không cần phải gióng trống khua chiêng, không cần thiết phải nói rõ cho toàn thế giới, tránh để rước lấy sự chú ý của người không liên quan rồi còn phải vì vậy mà tốn nhiều lời.

Trần Mặc còn chưa kịp hỏi nhiều hơn, Trình Lê đã mang mèo nhấn ga tăng tốc lái rời khỏi.

***

Mèo đón về sớm nên buổi chiều Trình Lê đã có chuyện làm, đến Sao Thiên Lang.

Hai người sống chung, mèo và chó làm quen với nhau quả thật là một bước cần thiết.

Nếu hai con mèo và hai con chó đánh nhau, hơn phân nửa là mèo của cô chịu thiệt, cô không thể để bọn chúng bị tủi thân được.

Khi gần đến Sao Thiên Lang, Trình Lê gọi điện thoại cho Chu Kình.

Chu Kình nghe thấy Trình Lê muốn đến thì cũng không bất ngờ lắm.

Nhậm Tây An vừa về là đã đánh tiếng cho anh ta, anh ta đã có chuẩn bị.

Khi Trình Lê đến, Chu Kình và một người đàn ông đứng ở cửa tòa nhà chính của Sao Thiên Lang.

Khi xuống xe, Trình Lê ôm mèo ra, một người hai mèo đi về phía Chu Kình.

Đến gần hơn, Chu Kình cách mấy bước chào hỏi cô, người đàn ông đứng đối diện Chu Kình cũng quay đầu lại.

Lúc này Trình Lê mới nhận ra, lại là Diệp Liên Thiệu đi cùng họ đến dãy núi Altun.

Trình Lê còn chưa nói gì, Diệp Liên Thiệu nhìn hai con mèo đi theo bên trái và bên phải cô, nói: “Đây là cái gì đây, vệ sĩ à?”

Trình Lê ừm một tiếng, hỏi anh ta: “Sao cũng về nhanh vậy?”

Diệp Liên Thiệu nói: “Ít người, mọi người cảm thấy vô nghĩa nên đi thẳng từ Korla về. Tôi tới đưa cho Tây An một số trang bị để lại lúc đó.”

Trình Lê trao đổi tin tức với anh ta, cũng đồng thời nói cho Chu Kình biết: “Tôi tới thăm Alaska, để mèo làm quen với bọn nó.”

Cô không nói rõ nguyên nhân cụ thể hơn, nhưng Diệp Liên Thiệu và Chu Kình đều là người biết tình hình đại khái, nên cũng không hỏi nhiều.

Diệp Liên Thiệu lập tức mỉm cười, chỉ chế giễu: “Chó của Tây An không phải là chó bình thường, mèo này có chịu được không?”

Lần này Chu Kình cũng nói xen vào: “Anh Diệp, hai con Alaska của bọn em chỉ hung dữ một chút khi bảo vệ chủ thôi, chứ bình thường cũng dịu dàng lắm. Anh Nhậm tốn không ít tâm tư trên người bọn nó đâu, có thành quả đấy.”

Diệp Liên Thiệu quay sang nhìn anh ta: “Biết, không phải hai con chó này nổi tiếng trên mạng sao?”

Trình Lê nghe thấy câu này thì hơi bất ngờ.

Mấy năm nay cô rất ít tiếp xúc với mạng xã hội, càng không thể biết thú cưng nổi tiếng trên mạng.

Chu Kình thấy vẻ mặt cô hờ hững thì giải thích cho cô: “Weibo là do tôi xử lý. Anh Nhậm nuôi hai con chó này quá hiểu tính người, không ngờ đoạn video mấy giây nổi như vậy, cô không biết phải không?”

Biết hay không cũng không quan trọng.

Điều Trình Lê quan tâm là: “Bọn nó có chảnh không?”

Chu Kình theo bản năng trả lời: “Không đâu.”

Vậy là đủ rồi, chỉ cần mèo tiếp xúc với bọn nó không khó khăn như vậy, thì Trình Lê không quan tâm việc chó có nổi tiếng trên mạng hay không.

Chu Kình lại gọi Hầu Tử, người lần trước trông mèo giúp Trình Lê khi cô leo núi.

Hai con mèo vẫn còn ấn tượng với Hầu Tử, khi Hầu Tử ngồi xổm xuống sờ bọn nó, bọn nó cũng không bài xích.

Chu Kình nói với Hầu Tử: “Cậu dẫn hai công chúa nhỏ đi làm quen với mấy chàng trai của nhà chúng ta đi.”

Cách dùng từ này giống như Nhậm Tây An.

Trình Lê không biết là Nhậm Tây An nói trước, hay là mấy người bọn họ đều có phong cách nói chuyện như vậy.

Trình Lê theo sau, cô phải tiếp thêm can đảm cho mèo, khi cô đi đồng thời nói cho Chu Kình biết: “Không phải công chúa, là mèo đực.”

Chu Kình: “…”

**

Trạng thái đối nghịch của chó và mèo không khác Trình Lê tưởng tượng lắm.

Khi thấy Alaska, mèo đứng bên chân Trình Lê, sống chết không chịu bước về trước một bước.

Trình Lê hiểu tính mèo của cô, đây là vì sợ.

Alaska thấy mèo thì cũng đứng lì tại chỗ, bất kể Hầu Tử giục thế nào cũng không bước về trước.

Alaska chỉ ngồi xổm dưới đất vẫy đuôi, khẽ ngước mắt lên nhìn Trình Lê.

Trình Lê không biết có phải vẻ ngoài của cô làm cho chó sợ không. Trong ấn tượng của cô, lần đầu tiên cô gặp hai con Alaska này, Alaska với khí thế hung mãnh muốn nhào vào người cô, cuối cùng bị Nhậm Tây An quát bảo dừng lại.

Là trí nhớ của chó quá tốt, lần Nhậm Tây An quát bảo dừng lại đó chúng đã nhớ nên không dám tự tiện hành động nữa?

Trình Lê cảm thấy không có khả năng lắm.

Cô đi về trước nửa bước.

Alaska nhấc mông lên, không ngồi xổm nữa, cũng lùi về sau.

Thấy cảnh này, Hầu Tử cười: “Ô hay, còn rụt rè nữa kìa.”

Trình Lê hỏi: “Bình thường bọn nó thấy người là sợ à?”

Hầu Tử nói: “Không có, hướng ngoại lắm, cũng nghe lời, không biết mắc chứng gì nữa. Có lúc nhìn mắt bọn nó mà tôi cũng cảm thấy cho bọn nó cái micro là bọn nó có thể nói tiếng người được đấy, tinh lắm! Biệt hiệu này của tôi phải tặng cho bọn nó thôi.”

Trình Lê lại thử đi về trước, chân sau của Alaska lại bắt đầu di chuyển.

Trình Lê có phần bắt đắc dĩ, đành phải ngồi xổm xuống vỗ về mèo của mình, dặn bọn nó chung sống hòa bình với Alaska ở đối diện.

Cô lùi xa ra sau, giao chó và mèo cho Hầu Tử.

Cô cách xa rồi, Alaska lại bắt đầu đi về trước, duỗi móng về trước quơ quơ không khí, bộ dạng muốn sờ đầu mèo.

Hai con mèo của Trình Lê cũng đứng vững trước áp lực, giơ cái chân ngắn lên quơ cái này đến cái kia, đáp lại chó.

Trình Lê cười cười, vì kiểu trêu chọc có chừng mực, rụt rè này của chó và mèo.

Mấy phút trước, chân của chó và mèo thỉnh thoảng quơ về trước nhưng không chạm vào người đối phương.

Mấy phút nữa, mèo của Trình Lê phát động đợt tấn công đi về trước mấy bước, tiên phong chạm vào chó. Mèo cũng có chừng mực, không lưu luyến, chạm vào lông chó là thu móng ngay.

Lại thêm mấy phút, mèo và chó thỉnh thoảng chạm một cái vào lông đối phương.



Sau đó nữa, mèo cưỡi lên người chó, dường như chó tức giận muốn dùng móng kéo mèo xuống, nhưng bị cấu tạo thân thể hạn chế nên chân không cách nào đụng vào mèo trên lưng được.

Đến cuối cùng, chó và mèo đều mệt… Hai con lớn và hai con nhỏ trước mặt Trình Lê lưng tựa lưng, nằm dưới đất.

Trình Lê để chó và mèo chơi một hồi, thấy đồng hồ điểm bốn giờ mới chuẩn bị đi về.

Khi cô quay lại đằng trước tòa nhà chính của Sao Thiên Lang, phát hiện Diệp Liên Thiệu vẫn còn ở đây.

Trình Lê mở khóa, để mèo nhảy lên xe trước.

Diệp Liên Thiệu hỏi: “Phải về rồi à?”

Trình Lê nói: “Đúng vậy.”

Diệp Liên Thiệu nói chậm rãi cân nhắc: “Người cộng tác của tôi ở lại đây ôn chuyện cũ với Chu Kình, tôi có thể quá giang xe cô về không?”

Trình Lê đồng ý, hai người lên đường.

Trên đường đi, thỉnh thoảng Diệp Liên Thiệu kể những gì họ nghe thấy trên quãng đường còn lại sau khi nhóm Trình Lê đi.

Anh ta nói, Trình Lê nghe, thời điểm mấu chốt thì ừm một tiếng.

Vào Tam Hoàn, Diệp Liên Thiệu mới hỏi: “Sau đó hai người không cãi nhau chứ? Hai người đi rồi mà tôi vẫn còn thấp thỏm đấy.”

Trong mắt người khác, cô và Nhậm Tây An có mối quan hệ không hài hòa như vậy sao?

Trình Lê nhớ Phương Tôn cũng hỏi có phải là cãi nhau hay không.

Trình Lê phủ nhận: “Không có.”

Diệp Liên Thiệu cũng không nói thêm, nói cho Trình Lê biết: “Tôi muốn đến chỗ phòng trưng bày tranh lấy một bản hợp đồng, có tiện không?”

Trình Lê không từ chối: “Nói địa điểm đi.”

Diệp Liên Thiệu cười: “Cô nhiệt tình hơn hồi ở bên ngoài không ít đấy.”

Trình Lê: “…”

Diệp Liên Thiệu nói chỗ.

Trình Lê dừng xe bên ngoài một phòng trưng bày tranh theo lời chỉ đường của anh ta.

Diệp Liên Thiệu đã liên lạc trước với người mà anh ta muốn gặp. Anh ta vừa xuống xe, Trình Lê liền thấy hai người đẩy cửa đi ra từ trong phòng trưng bày tranh.

Một người trong đó cô mới quen không lâu, là Phương Tôn.

Người kia cô đã quen rất lâu, là Phương Thức, người nói không thể nhận cô là con gái ông ấy.

Trình Lê thu tầm mắt, buồn cười.

Trên thế giới này, có những vết sẹo luôn luôn còn đó, che đậy nó xem ra đúng là không phải lối thoát tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.