Chi Sơn, con đến rồi à.” Mẹ Bạch Mẫn ân cần chào hỏi,
bà trông phúc hậu, đoan trang dù tuổi đã lớn nhưng nhìn qua vẫn có thể thấy
được năm đó xinh đẹp, tao nhã đến nhường nào, “Lại đây ngồi xuống đã, vội gì
chứ. Con đã hồi phục hẳn chưa, nhìn thế nào lại thấy có chút chật vật như thế.”
“Dạ,” Đoạn Chi Sơn thoáng nhìn qua Bạch Mẫn tiếp lời, “Con không sao đâu ạ, bị
thương nhẹ thôi đã gần như khỏi hoàn toàn rồi, vì không muốn hai bác lo lắng
nên mới dấu không dám nói ra.”
“Đứa nhỏ này cũng thật là, nói cho chúng ta biết thì đã làm sao. Ba mẹ con cũng
không có ở đây, so về tuổi bác với bác trai con cũng coi như là bậc trưởng bối.
Con hiện tại lại là bằng hữu của Bạch Mẫn, xảy ra chuyện chúng ta nên chiếu cố
con mới đúng đạo lý chứ. Về sau không cho con khách sáo như vậy nữa.” Mẹ Bạch
mỉm cười từ ái, nhìn Đoạn Chi Sơn thực lòng rất vui vẻ.
Chàng thanh niên này thực sự rất tốt, so về nhân phẩm cùng năng lực đều khiến
người ta vừa lòng, nhất là đối với con gái mình lại chân thành như vậy. Tuy
rằng, gia đình hắn không sống ở đây nhưng xét về điều kiện kinh tế của bản thân
hắn cam đoan con gái mình có thề sống những ngày tháng đầy đủ, vững chắc.
“Dạ. Chi Sơn về sau sẽ thường tới làm phiền hai bác, lúc đó hy vọng hai bác
không vì thế mà ghét bỏ. Về phần bánh ngọt, hôm nay nhất định phải làm. Trước
đây thời gian con đi du học, làm thêm đã học được. Con đi học nước ngoài, sống
trong một gia đình làm bánh ngọt làm thêm phụ tiền nhà đã học không sai nghề.
Hôm nay sinh nhật Tiểu Mẫn nhất định sẽ làm tặng nàng một chiếc bánh vừa ngon
vừa đẹp.” Đoạn Chi Sơn chân thành hào hứng nhìn Bạch Mẫn.
Bạch Mẫn có chút xấu hổ nhìn lại cười khổ chẳng nói gì.
Dùng xong cơm chiều, Đoạn Chi Sơn cũng chưa chịu rời đi. Hắn ở nhà Bạch Mẫn cơ
hồ quên cả thời gian, từ lúc dùng điểm tâm bánh ngọt đến lúc tàn tiệc tối, hắn
căn bản không hề để ý thân thể mình vẩn chưa hoàn toàn hồi phục, nói hắn cũng
chỉ đáp qua loa, “Kỳ thật, tôi bị thương cũng chẳng nghiêm trọng gì, chẳng qua
bệnh viện rảnh rỗi, bác sỹ nhàm chán mới làm lớn chuyện như vậy.”
Ngồi trên ban công ngắm nhìn Bạch Mẫn, Đoạn Chi Sơn cười thỏa mãn: “Tiểu Mẫn
hiện tại tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Cả ngày như vậy thật vui vẻ, có thể cùng
em làm những chuyện bình thường, nhìn em mỉm vui vẻ cười nói với bạn bè, ngắm
em im lặng thưởng thức đồ ăn ngon thật là cảm giác hưởng thụ chưa từng có, ngọt
vào tận tâm.”
Bạch Mẫn lặng lẽ ngắm cảnh đêm. Thật ra hôm nay đến dự sinh nhật nàng chỉ có
mỗi mình Đổng Vi Vi. Đã lâu không tổ chúc sinh nhật, ba mẹ thậm chí cũng đều
quên mất, chính mình cũng lười để ý, tuổi cũng không nhỏ, sớm đã không còn tâm
tình nghĩ đến chuyện chúc mừng sinh nhật, nếu không phải Đoạn Chi Sơn nhớ rõ
chỉ sợ sinh nhật của chính mình nàng cũng quên mất.
Lúc này Tư Mã Nhuệ đang làm gì nhỉ?
Đoạn Chi Sơn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Bạch Mẫn, choàng tay qua vai nàng,
hơi thở ấm áp phả vào tai khiến đôi má nàng ửng hồng. Một cái hôn nhè nhẹ đáp
xuống trán như một lời hứa hẹn dịu dàng khắc vào trong trí nhớ. Bạch Mẫn mờ mịt
muốn trốn tránh, ký ức như một bánh xe xoay tròn, xoay tròn, xoay tít thành một
mảnh ảo ảnh hỗn độn mơ hồ.
Trong thế giới của Tư Mã Nhuệ, lẽ nào nàng chỉ là một kẻ xâm nhập lầm đường?!
Xuyên qua vai Đoạn Chi Sơn, Bạch Mẫn mơ hồ nhìn thấy phủ tứ thái tử quen thuộc,
khắp nơi đã chăng đèn lồng đỏ, hỷ tự đỏ thẫm, là khuôn mặt vui mừng của Mạnh
Uyển Lộ. Nhất định là ảo giác, chắc chắn là thế, Tư Mã Nhuệ sao lại có thể thú
Mạnh Uyển Lộ được?
“Tiểu Mẫn, sao em lại khóc?” Đoạn Chi Sơn thương tiếc hỏi.
Bạch Mẫn không nói một lời chỉ lẳng lặng vùi đầu vào lòng Đoạn Chi Sơn. Tựa như
không thể chịu nổi khí lạnh, nàng cuộn mình lại, trái tim đã đau đến mức không
chịu nổi.
Đoạn Chi Sơn cũng yên lặng. Hắn biết giờ này trong lòng Bạch Mẫn đang có tâm
sự, cảm giác nàng đang rất đau xót, hắn chỉ có thể lặng im ôm nàng thật chặt.
Trong lòng Bạch Mẫn thật khó chịu, nàng không thể trở về, thậm chí bây giờ muốn
nhìn thấy Tư Mã Nhuệ trong ảo giác cũng thực khó khắn. Mấy ngày nay có khi nàng
ngủ thẳng một giấc đến sang, không hề mộng mị, như thể Tư Mã Nhuệ chỉ là một
giấc mơ, tỉnh lại rồi sẽ chẳng thể gặp lại nữa.
Ôm điện thoại, Bạch Mẫn khóc đến nỗi toàn thân run rẩy, nàng không biết làm thế
nào nữa.
Nàng đã hai mươi bảy tuổi rồi, cũng chẳng còn ở trong độ tuổi vì chuyện tình
cảm mà đau khổ đến mức không thể sống nổi nữa. Vậy mà lúc này đây nàng lại như
một cô bé mới lớn ngây ngô chỉ vì một chút cảm tình thất thường mà đã đau đớn,
tổn thương đến không chịu nổi. Nhưng nàng không thể kìm lại được. Tiễn Đoạn Chi
Sơn trở về Bạch Mẫn liền ôm điện thoại gọi ngay cho Đổng Vi Vi, chưa nói gì đã
khóc đến khan cả giọng. Đổng Vi Vi sợ đến mức không bao lâu sau liền phi đến
nhà Bạch Mẫn.
“Bạch Mẫn, cậu làm sao vậy?” Đổng Vi Vi nhìn nàng đăm đăm. Hai người ngồi bệt
trên thảm trong phòng nàng mỗi người ôm một chiếc gối, mặt đối mặt.
“Tớ cuối cùng cũng đã thấy Tư Mã Nhuệ cưới Mạnh Uyển Lộ.” Bạch Mẫn đáng thương
nhìn Đổng Vi Vi khóc nấc lên, “Bọn họ kết hôn, hắn đã quên Mộ Dung Phong mất
rồi.”
“Aizz, nha đầu, cậu thực sự là tẩu hỏa nhập ma rồi!” Đổng Vi Vi thở dài, “Còn
tưởng cậu cãi nhau với Đoạn Chi Sơn nữa? Thì ra là chuyện này, cậu vốn không
thuộc về thế giới kia, khổ sở mà làm gì, chuyện như vậy sớm muộn cũng xảy ra
thôi. Cậu nghĩ lại xem, nếu không có cậu, Tư Mã Nhuệ cũng không phải bận lòng
về Mộ Dung Phong, cũng không yêu Mộ Dung Phong. Khả năng người Tư Mã Nhuệ yêu
chính là Mạnh Uyển Lộ. Hắn không thích cô ấy là vì cô ấy thay thế vị trí của
cậu. Nhưng thử nhìn bằng góc độ khác xem, cô ấy dũng cảm yêu một người như vậy,
không phải là rất đáng khâm phục sao? Cho nên cậu cũng buông tay Tư Mã Nhuệ đi,
cậu yêu Đoạn Chi Sơn, Tư Mã Nhuệ yêu Mạnh Uyển Lộ. Như vậy không phải rất tốt
sao?”
“Không tốt chút nào!” Bạch Mẫn vẫn cố chấp, lệ nóng vòng quanh.
Đổng Vi Vi lắc đầu, không biết thế nào mới tốt nữa, ngẩn người cả nửa ngày mới
hỏi: “Không phải nói dạo này này cậu không nhìn thấy hắn nữa sao? Bây giờ làm
thế nào lại thấy vậy?”
“Mấy ngày nay, cho dù tớ có muốn nhìn thấy hắn, nhưng mà ảo giác biến mất cũng
không thể trở lại nơi đó được. Tình cảm Đoạn Chi Sơn càng sâu nặng, hình bóng
Tư Mã Nhuệ càng mờ nhạt đi. Nhưng lúc Đoạn Chi Sơn ôm tớ, trong nhát mắt tớ
nhìn thấy phủ tứ thái giăng đèn kết hoa, dán hỷ tự, khuôn mặt Mạnh Uyển Lộ ánh
lên vẻ hạnh phúc, cũng không nhìn thấy Tư Mã Nhuệ. Nhưng mà tớ nghĩ nếu không
phải Tư Mã Nhuệ sắp kết hôn với Mạnh Uyển Lộ phủ thái tử sao lại có thể biến
thành náo nhiệt như vậy được. Dù sao Mộ Dung Phong mất tích cũng chưa tới nửa
năm. Lẽ nào nửa năm đủ để tất thảy mọi người quên mất nàng sao?” Bạch Mẫn thở
dài, choàng hai tay tự ôm mình thật chặt, nước mặt đầm đìa, vẻ mặt bất lực.