Ads
Lên xe, đến khách sạn, Đoạn Chi Sơn đã đặt một khách
sạn rất nổi tiếng, trước cửa sớm đã trải thảm đỏ, hai hàng hoa lam xinh đẹp,
Mân Côi nở rộ kiều diễm xinh đẹp, gió thu mưa thu thản nhiên, ý thu lạnh lạnh,
có vài phần tịch mịch.
Xuống xe, Đoạn Chi Sơn tiến lên giúp đỡ nàng xuống xe,
hắn cho nàng một cái nghi thức đính hôn tối lãng mạn, làm cho nàng nhớ kỹ tình
yêu của hắn, hứa yêu nàng cả đời.
Phục vụ khách sạn đem xe của Đoạn Chi Sơn đi, Đổng Vi
Vi thay Bạch Mẫn sửa sang lại váy áo, cười với nàng nói: “Bạch Mẫn, chúc cậu cả
đời đều hạnh phúc!”
Bạch Mẫn mỉm cười, trên cổ tay đã quên tháo xuống dây
xích tay tối hôm qua đeo, cùng váy màu trắng đối lập thành một loại tịch mịch
làm cho người ta tan nát cõi lòng. Trên ngón tay có nhẫn đính hôn xinh đẹp, là
nàng cùng Đoạn Chi Sơn cùng đi chọn lựa, kim cương lạnh lùng có mơ hồ sáng
bóng.
Đoạn Chi Sơn cùng Bạch Mẫn mỉm cười cùng nhau tay
trong tay, đang chuẩn bị đi hướng về phía trước.
Là một loại cảm ứng tâm lý, có lẽ chính là vô tình,
quay đầu, thấy có một chiếc xe đẩy màu đỏ đang chậm rãi đi đến, tốc độ kia là
một loại kiên nhẫn làm cho người ta nóng lòng, làm cho trong lòng Bạch Mẫn dâng
lên một loại cảm giác bất an không hiểu vì sao, hơn nữa, ngay tại tời điểm tất
cả mọi người không chú ý, chiếc xe kia lại lấy tốc độ cực nhanh chạy như bay mà
đến, phản ứng duy nhất của Bạch Mẫn chính là dùng sức tránh, từ trong tay Đoạn
Shi Sơn rút ra tay mình, sau đó dùng lực đẩy….nhớ được cuối cùng là, nghe được
bên tai một tiếng “Chi!” bén nhọn, thân thể nhẹ nhàng bay lên, sau đó, lại hạ
xuống, ý thức sở hữu toàn bộ đánh mất.
Là một quá trình lâu dài, luôn tỉnh không được, luôn
cảm thấy trước mắt là một mảnh hắc ám, dường như luôn luôn bay lượn, thân mình
nhẹ bay bay.
Loáng thoáng nghe được có người ở bên tai nhẹ nhàng
gọi, “Cô nương, tỉnh tỉnh.”
Cố gắng mở to mắt, trước mắt, xiêm y vải thô, vẻ mặt
mỉm cười, là một nữ tử nông gia hiền lành. Bạch Mẫn nhìn nữ tử trước mặt, nhẹ
giọng hỏi: “Nơi này là đâu?”
“Nơi này là ngoại ô kinh thành Đại Hưng vương triều.”
Nữ tử hiền lành nói.
Bạch Mẫn đột nhiên nước mắt doanh tròng, nàng, từ lúc
này trở đi, không hề là Bạch Mẫn, nàng sẽ chỉ là Mộ Dung Phong mà thôi!
“Cám ơn cô nương đã cứu ta.” Bạch Mẫn, không, phải nói
là Mộ Dung Phong nhẹ giọng nói, nước mắt còn tại trên má, cũng đã là lòng tràn
đầy vui mừng. Bất luận như thế nào, bất luận xảy ra chuyện gì, nàng, rốt cục có
thể tái kiến Tư Mã Nhuệ.
“Cũng là cô nương mệnh lớn, cô đã hôn mê thời gian
thật dài, thời điểm chúng ta phát hiện ra cô nương, cô đã hôn mê hồi lâu, trong
dòng sông lớn không hiểu sao có một đảo đơn độc, trên đảo có một gốc cây đại
thụ, nó đã ngăn đón thân mình cô nương, nếu không đã sớm bị nước sông cuốn đi
rồi. Cũng là cô nương mệnh tốt, may mắn trong thôn chúng ta có một vị thương
nhân đến từ Ô Mông quốc, trong tay có chút dược kỳ diệu, cho cô nương ăn vào,
làm cho cô nương có thể hôn mê mà không chết.” Nông gia nữ tử ôn hòa nói,
“Chính là không biết cô nương là người ở nơi nào? Tuy rằng đã thay quần áo khác
cho cô nương, nhưng, trên người cô nương trừ bỏ một khối kim bài, thế nhưng
không còn gì có thể chứng minh thân phận, chỉ có thể chờ cô nương tỉnh lại, mới
hỏi được.”
“Ta đã hôn mê thật lâu sao?” Bạch Mẫn lẳng lặng hỏi,
trong lòng tất cả đều là vui mừng, bất luận như thế nào, nàng rốt cục đã trở
lại, tuy rằng thực có lỗi với Đoạn Chi Sơn, nhưng là, có lẽ thật là cơ duyên
xảo hợp, Nguyệt Lạc đâm vào xe của nàng cùng Đoạn Chi Sơn, thế nhưng giúp nàng
một lần nữa xuyên qua trở lại Đại Hưng vương triều, làm cho linh hồn nàng một
lần nữa bám ở trên người Mộ Dung Phong.
“Nói có lẽ cô nương không tin, cô đã hôn mê ước chừng
suốt gần nửa năm, nếu không phải cô nương vẫn còn có hơi thở, thật sự là không
thể tin được cô còn có thể thức tỉnh, vừa mới nhìn thân thể cô nương bỗng nhiên
hơi hơi cử động, thật là làm ta giật cả mình.” Nữ tử nông gia tuy rằng quần áo
bình thường, nhưng lời nói cử chỉ vẫn là rất cấp bậc lễ nghĩa.
Bạch Mẫn nhẹ nhàng nhíu mi, thời gian nửa năm, trời ạ,
nàng là như thế nào sống sót ?!
“Cô nương nhất định là cảm thấy rất kỳ quái đi, chúng
ta cũng thấy rất là kỳ quái, vi phụ là một vị tư thục tiên sinh ở nơi này, ông
cũng nói cô nương có thể hôn mê mà không chết cho tới bây giờ, thật sự là kỳ
tích. Nay cô tỉnh lại, tinh thần hoàn hảo, thật sự là thần linh chiếu cố.” Nông
gia nữ tử mỉm cười nói.
“Ta hiện tại tinh thần rất tốt.” Bạch Mẫn thử ngồi
dậy, nàng lại là Mộ Dung Phong, không hề là Bạch Mẫn, thực xin lỗi, ngàn năm
sau Đoạn Chi Sơn, hắn còn có rất nhiều lựa chọn, hẳn là sẽ không bởi vì sự biến
mất của nàng mà khổ sở như Tư Mã Nhuệ, dù sao nàng là thê tử của Tư Mã Nhuệ, mà
Bạch Mẫn chỉ là một cô gái Đoạn Chi Sơn muốn kết hôn.
Nhưng nàng lại ngồi dậy không được, nằm thời gian dài
khiến cả người nàng cơ hồ không có khí lực, chỉ có thể nhìn nông gia nữ tử, mỉm
cười hỏi: “Cô nương phải xưng hô như thế nào? Để cho ta chính thức nói cảm tạ.”
“Ta gọi là Tô Thích, là một nữ tử bình thường nơi làng
chài này.” Nông gia nữ tử nói sang sảng rõ ràng, lộ ra một loại cảm giác làm
cho người ta thoải mái thân cận. “Còn cô nương?”
“Ta, Bạch Mẫn.” Nàng cũng không nói tên của chính mình
tại thế giới này, có lẽ người biết Mộ Dung Phong nhiều lắm, dù sao Tư Mã Nhuệ
từng đi tìm nàng, Hoàng Thượng cũng hạ lệnh cả nước tìm kiếm, như thế nào có
khả năng có người không biết cái tên này? “Nơi này cách kinh thành rất xa sao?”
“Xa mà cũng không xa, chính là phải vượt qua con sông
phía trước, từ nửa năm trước sau khi con sông lớn này có đợt sóng lớn nhiều năm
không gặp, Hoàng Thượng đã hạ lệnh xuống làm cho người chung quanh sông lớn
không thể tùy ý xuất nhập, dường như là vì Thái tử phi của Tứ thái tử đã chết
trong đợt sóng lớn kia, lại sống không thấy người chết không thấy xác, cho nên
Hoàng Thượng hạ lệnh, Những người sống bên cạnh sông lớn phải sống tại chỗ, một
khi phát hiện tin tức của Thái tử phi lập tức báo cho triều đình. Đáng tiếc
nàng kia đến nay cũng không có tin tức.” Tô Thích tiếc hận nói, “Nghe nói Tứ
thái tử cùng Thái tử phi của ngài cảm tình tốt lắm, sau khi Thái tử phi qua
đời, vẫn buồn bực không vui, tính cách cũng biến hóa rất lớn, trở nên càng thêm
lãnh khốc vô tình.”
“Tứ thái tử phi? Các người đã gặp qua nàng sao?” Bạch
Mẫn giả vờ vô tình hỏi.
Tô Thích lắc lắc đầu, “Nàng kia nghe nói là tam tiểu
thư của Tể tướng đương triều, bộ dạng rất là xinh đẹp, mọi người nói, nàng so
với muội muội của nàng – người được xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Mộ Dung Tuyết,
cũng chính là Tuyết phi nương nương của Hoàng Thượng còn xinh đẹp hơn. Cho nên
Tứ thái tử đối với nàng là tình thâm, yêu vô cùng. Lại không biết bởi vì sao, đêm
hôm đó lại bị một chiếc xe ngựa bị thương đưa đến bờ sông, rơi vào giữa sông
không thấy bóng dáng. Đêm đó, nước sông dâng cao nhiều năm không thấy, một đợt
sóng lớn kia lập tức có thể đánh nghiêng một cái thuyền, nói gì là một chiếc xe
ngựa, lại không có khả năng có thể chống đỡ được. Sao có thể mỗi người đều có
vận khí tốt như Bạch cô nương vậy, có thể ở trong nước lớn mà vô sự.”
“Bây giờ còn đang tìm sao?” Bạch Mẫn thản nhiên hỏi.
Chỉ là nói xong những lời này, liền cảm thấy có chút
mỏi mệt, trong lòng cũng luôn luôn tò mò, dược của Ô Mông quốc đúng là thần kỳ
như thế, có thể làm cho nàng nửa năm làm người thực vật còn có thể đột nhiên
tỉnh lại, chẳng lẽ thân thể này cố gắng chống đỡ tiếp tục, vì chờ đợi linh hồn
trở về?
Tư Mã Nhuệ nay được không? Nàng là bức thiết muốn nhìn
thấy hắn như thế.