Ads
Tư Mã Nhuệ nhìn Bạch Mẫn
chằm chằm, trong lòng có chút do dự, Bạch Mẫn này quả thật làm y có chút hiếu
kỳ, kẻ dám cùng hắn – Tứ thái tử của vương triều Đại Hưng đối đầu hình như còn
chưa có chào đời, y rất muốn xem tên Bạch Mẫn này có thể làm cái gì. “Điều kiện
gì? Ngươi nói quả thực làm ta lo lắng.”
“Mời ta ăn cơm.”
Bạch Mẫn mỉm cười trả lời.
Tư Mã Nhuệ trợn
mắt, trong lòng thầm nghĩ nếu không phải đầu óc của Bạch Mẫn có vấn đề, thì
chắc chắn là tai của y có vấn đề rồi!
“Làm gì lại phản
ứng như vậy.” Bạch Mẫn dùng vẻ mặt ngây thơ, vô tội nhìn Tư Mã Nhuệ, “Chỉ là
mời tại hạ ăn cơm thôi mà. Đường đường là tứ thái tử của vương triều Đại Hưng
chẳng lẽ không có tiền mời người khác ăn cơm sao? Tại hạ nghe người khác nói
đầu bếp trứ danh của Ẩm Hương Lâu chỉ vì tứ thái tử nên mới trổ tài, cho nên
tại hạ mới nghĩ đến điều kiện này để có thể phát huy sở trường ăn uống của
mình. Với lại cổ nhân có câu, ‘Cật nhân đích chủy đoản, nã nhân đích thủ đoản.’
(Juu ơi câu này ta hiểu những không biết giải thích thế nào _._ | Juu: hơ…
tiếng Việt mình là “bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm” nàng ạ, nghĩa là
ăn của người ta rồi thì nói chuyện mềm mỏng hơn, lấy của người ta cái gì thì
tay cũng rụt về …đó đó =.=”) Bạch Mẫn ăn cơm của ngài thì tự nhiên sẽ cho ngài
biết những gì ngài muốn biết. Đạo lý đơn giản này tứ thái tử cần chi phải giật
mình đến vậy.”
Nghe điều kiện
“buồn cười” do chính miệng Bạch Mẫn không khỏi khiến Tư Mã Nhuệ cảm thấy muốn
cười lớn, nhưng y vẫn cố nén trong lòng, ở ngoài mặt vẫn tỏ ra đứng đắn bình
thường vì khi đưa ra điều kiện “buồn cười” đó gương mặt của Bạch Mẫn vẫn rất
nghiêm trang.
Bạch Mẫn nói đầu
bếp ở Ẩm Hương Lâu chỉ vì tứ thái tử y làm ra những món ăn ngon, nhưng bản thân
đầu bếp này cũng là một đầu bếp giỏi, so với những ngự trù trong cung chỉ có
hơn chứ không có kém, nhưng vì lớn tuổi nên không còn muốn đứng bếp nữa. Nhưng
y là người có công lao lớn trong việc gây dựng tên tuổi của Ẩm Hương Lâu, lại
thêm có hùn vốn trong đó nên đến giờ vẫn còn ở lại Ẩm Hương Lâu.
“Được.” Tư Mã Nhuệ
gật đầu.
Bạch Mẫn nhẹ nhàng
cười, “Vậy trưa mai gặp lại Ẩm Hương Lâu.” Thấy Tư Mã Nhuệ có ý định ngăn cản,
Bạch Mẫn lại cười nói, “Ngài muốn làm gì? Nếu Bạch Mẫn đã hứa với ngài thì xin
tứ thải tử kiên nhẫn chờ đến trưa mai, đem những gì muốn hỏi ra hỏi.”
Tư Mã Nhuệ đột
nhiên hỏi, “Ngươi không sợ Mộ Dung Tuyết gặp chuyện sao?”
Bước tới cửa Bạch
Mẫn cũng không quay đầu lại. “Tư Mã Nhuệ, ngài dù sao cũng không là một kẻ tiểu
nhân phóng đãng không kiềm chế được, có trò chơi trong giang hồ nào mà ngài
chưa từng trải qua? Coi như Mộ Dung Tuyết là một giai nhân quốc sắc thiên
hương, cái ngài cần tuyệt không chỉ có thân thể của nàng, cái ngài muốn là tâm
của Mộ Dung Tuyết một lòng hướng về ngài. Như vậy làm sao tại hạ có thể lo
lắng, cách ngài chiếu cố nàng tuyệt đối không kém cách Mộ Dung Thanh Lương che
chở cho giai nhân tuyệt sắc này. Ha ha ha –”
Để lại một tiếng
cười giòn giã, thân ảnh Bạch Mẫn biến mất, để lại Tư Mã Nhuệ ngây ngốc ngồi
trầm mặc trước bàn.
Ngày hôm sau, Tư Mã
Nhuệ sáng sớm đi đến Ẩm Hương Lâu chuẩn bị thực đơn.
Y cũng tự chọn chỗ
ngồi tại tầng trên của Ẩm Hương Lâu. Từ đầy nhìn ra cửa sổ có thể thấy một con
sông lớn, những cánh buồm trong gió và những đàn cò trắng tung bay. Nói thật
hôm qua sau khi gặp Bạch Mẫn Tư Mã Nhuệ đã cảm thấy vô cùng hứng thú, và cũng
vì cuộc hẹn hôm nay nên suốt đêm qua y cứ thao thức chờ đợi. (chỗ này sao giống
đi tâm trạng đi gặp người yêu quá =)))
Tới gần giữa trưa
Bạch Mẫn y hẹn xuất hiện. Vẫn như cũ vận một thân tố y, cả người không chút vấy
bẩn, thần sắc trên gương mặt không làm người khác nghĩ rằng hôm nay y đến đây
với mục đích cùng tứ thái tử thảo luận để mang Mộ Dung Tuyết từ trong tay tứ
thái tử mang về. Trái lại nhìn Bạch Mẫn giống một người nhàn nhã tự tại, đến
tửu lâu cùng bằng hữu đối ẩm thì đúng hơn.
Bạch Mẫn tựa hồ
không biết tứ Tư Mã Nhuệ cũng không phải là một người dễ tiếp chuyện, nhất là
khi y đang một lòng mang Mộ Dung Tuyết trong tay Tư Mã Nhuệ đi.
Khi Bạch Mẫn vừa
đến, thức ăn bắt đầu được dọn lên, đầu bếp của Ẩm Hương Lâu quả đúng là tay
nghề hạng nhất, mỗi món trên bàn dù chỉ mới nhìn thôi cũng đã thấy thèm. Bạch
Mẫn cũng không khách khí, ngồi đối diện Tư Mã Nhuệ, hai bên là hai cái cửa sổ
có thể dễ dàng nhìn thấy phong cảnh bên ngoài. Gió thu thổi đến, mang đến cảm
giác thoải mái, làm sảng khoái tinh thần.
“Bạch huynh đệ thật
đúng giờ.” Tư Mã Nhuệ mỉm cười, cuộc nói chuyện hôm nay nói ra không phải là
điều y quan tâm, khó có khi nào y có tâm tình tốt cùng một người xa lạ uống
rượu (xa lạ phát sợ =.=), y thậm chí xem nhẹ việc người xa lạ này đến chỉ nói
với y chuyện đem Mộ Dung Tuyết trở về. Mà Mộ Dung Tuyết là người mà y yêu
thương được y “bắt cóc” từ Mộ Dung vương phủ ra.
Bạch Mẫn mỉm cười,
“Tứ thái tử quá khen, tại hạ ban đầu chỉ nói là giữa trưa hôm nay, cho nên chỉ
cần là tới giờ ăn cơm trưa, tại hạ đều đúng giờ.”
“Trực tiếp gọi ta
là Tư Mã Nhuệ, ba chữ tứ thái tử này ta nghe đến mức nỗi nhức tai rồi, thật
không có gì thú vị. Nếu ngươi đã biết ta là tứ thái tử thì cũng biết thân phận
của ta, nếu đã vậy thì cần gì khách sáo.” Tư Mã Duệ nhíu mày, có chút không quá
bình tĩnh nói.
Y lại nhìn qua Bạch
Mẫn, bỗng nhiên nở một nụ cười kỳ lạ, lại tiếp tục nói, “Ta thấy Bạch huynh đệ
không phải là người trong chốn quan trường, sợ là dù ngoài mặt cung kính như
vậy, nhưng biết đâu trong lòng Bạch huynh đệ lại đang chửi mắng ta.”
Bạch Mẫn bật cười
nhìn Tư Mã Nhuệ, “Tư Mã Nhuệ là ba chữ, tứ thái tử cũng là ba chữ, nếu ngài
thấy ba chữ đầu dễ nghie hơn thì tại hạ sẽ theo ý gọi ngài là Tư Mã Nhuệ. Dù
sao Bạch Mẫn cũng không ngại, dù là ba chữ đầu hay ba chữ sau thì cũng chỉ là
một tiếng xưng hô, đối với ta không hề có quan hệ với quan hệ lễ tiết. Được rồi
Tư Mã Nhuệ, ngài thấy lời đề nghị ngày hôm qua của ta như thế nào?”
“Về Mộ Dung Tuyết
sao?” Tư Mã Duệ lười gắp một miếng thức ăn bỏ vô miệng, mắt hướng đàn cò trắng
vừa bay ngang ngoài cửa sổ. “Nói cho ta nghe lý do tại sao ngươi nhất định phải
mang nàng đi, hay là Bạch huynh đệ cũng là anh hùng không qua được ải mỹ nhân?
Ta nghe nói người ái mộ Mộ Dung Tuyết không phải là ít, nhưng người có thể đem
nàng ra khỏi Mộ Dung vương phủ thì chưa nghe đến, Bạch huynh đệ có phải cũng
tưởng là có thể thắng được mỹ nhân đưa về nhà?” (chỗ này ta không hiểu khúc sau
cho lắm nên cứ thế mà phóng -.- | Juu: phóng bừa mà vẫn đúng kìa ;]])
Bạch Mẫn không nhịn
được liền cười, “Mộ Dung Tuyết quả thật là quốc sắc thiên hương, là một nữ tử
xinh đẹp xưa nay hiếm có, nhưng đối với Bạch Mẫn mà nói nàng cũng chỉ có vậy mà
thôi. Tư Mã Nhuệ ngài yên tâm đi, tại hạ hoàn toàn không có ý định gì với nữ
nhân mà ngài yêu. Tại hạ bất quá chỉ là người trong Mộ Dung vương phủ – kỳ thật
ngài chưa từng thấy qua tại hạ chỉ vì trong mắt ngài chỉ có một mình Mộ Dung
Tuyết. Một Mộ Dung vương phủ to lớn như vậy nhưng trong mắt ngài chỉ có duy
nhất một mình Mộ Dung Tuyết, nên tại hạ muốn mang nàng đi, chỉ có vậy thôi.”
“Mộ Dung Thanh
Lương có bao nhiêu thủ hạ, nhưng thú vị như vậy chỉ có Bạch Mẫn ngươi, thế
nhưng ta lại không biết, quả thật là đáng tiếc. Xem ra ta phải nói với Tể tướng
để người theo làm tùy tùng của ta.” Tư Mã Duệ cười nói, “Được, ngươi nói hôm
nay đến thương thảo, vậy ngươi có lý do gì chứng minh Mộ Dung Tuyết đang ở
trong tay ta, nếu nói được thì không tính, nhưng không được thì ta sẽ giáng cho
ngươi tội phạm thượng!”
“Tại hạ chỉ đoán
một chút.” Không chút để tâm đến lời của Tư Mã Nhuệ, Bạch Mẫn uống một ngụm
trà, rồi nói, “Tại hạ đã nói qua tại hạ chỉ là một người trong Mộ Dung vương
phủ, ngài đối với tại hạ không có ấn tượng gì cũng đúng, nhưng đối với mọi
chuyện tốt xấu giữa ngài và Mộ Dung Tuyết tại hạ đều có nghe nói.”
Nói đến đây Bạch
Mẫn mỉm cười, trong ánh mắt mang theo vài phần trêu chọc, y nhìn Tư Mã Nhuệ
cười hì hì, nói tiếp, “Vào ngày đại thọ mừng năm tuổi của Mộ Dung Thanh Lương,
ngài cùng phu thê đại thái tử, đồng thời cũng là đại ca của ngài Tư Mã Triết và
đại thái tử phi Mộ Dung Thiên đi đến chúc thọ Mộ Dung Thanh Lương. Hôm đó ngài
cảm thấy rất nhàm chán, nhưng nếu không phải trường hợp này thì cũng đừng mong
mời được ngài. Lúc đang buồn chán nhất thì ngài nhìn thấy Mộ Dung Tuyết tại yến
tiệc, vốn đã nổi danh là quốc sắc thiên hương của vương triều Đại Hưng, không
chỉ vậy lại còn tinh thông cầm kỳ thi họa, quả là nữ tử tài sắc vẹn toàn hiếm
thấy. Trùng hợp lúc này hoàng hậu lại đang thúc giục ngài thành thân, vì trong
bốn vị thái tử ngài là người duy nhất chưa thành thân, cũng chưa có thê thiếp
nào. Với cơ duyên này, ngài liền quyết định nếu phải thành thân thì chỉ có Mộ
Dung Tuyết tài mạo vô song mới xứng với ngài.
Nhưng
đáng tiếc mặc dù ngài là tứ thái tử đương triều nhưng Mộ Dung Thanh Lương lại
không để mắt đến. Y yêu quý Mộ Dung Tuyết nên để Mộ Dung Phong thay Mộ Dung
Tuyết xuất giá, lại còn phu thê đại thái tử đứng giữa quay vần nên sau cùng
Hoàng thượng tứ hôn ngài cho Mộ Dung tam tiểu thư Mộ Dung Phong. Ngài đối với
Mộ Dung Phong không có hảo cảm, vậy như thế nào lại dễ dàng nuốt trôi cơn giận
này? Dựa theo tính tình của ngài, đến Mộ Dung vương phủ cướp Mộ Dung Tuyết rồi
làm nàng yêu ngài cũng không kỳ quái chút nào.”