Ads
Vừa ra khỏi đại môn Tư Quá Uyển đã thấy Yên Ngọc hớt
hơ hớt hải chạy đến. Nhìn thấy đoàn người nàng vội vàng thi lễ: “Yên Ngọc mạo
muội. Tứ thái tử, Tứ thái tử phi, tổ mẫu của Mạnh cô nương đang ở Hợp Ý Uyển
nói là muốn tìm Tứ thái tử phi nói chuyện.”
Mộ Dung Phong hơi nhíu mày một chút. Thật thú vị nha,
chuyện gì phải đến cuối cùng cũng đến.
Tư Mã Nhuệ nghe xong lửa giận phừng phừng. Mấy ngày
trước Phong nhi không ở đây, tâm tình ta không tốt cũng lười cùng các ngươi so
đo. Hôm nay lại tự tìm đến cửa thế này. Phụ hoàng sợ bà không có nghĩa là ta
cũng sợ bà!
Còn chưa tới Hợp Ý Uyển đã nghe thấy âm thanh loảng
xoảng từ xa vọng lại. Vào tới sân liền thấy trong viện tử một bà lão trạc lục
tuần bộ dáng vài phần tương tự Mạnh Uyển Lộ. Nhìn bà thôi người ta cũng thấy
được lúc trẻ bà xinh đẹp đến nhường nào, chỉ là khuôn mặt mang theo vài phần
sát khí khiến người ta kinh hãi.
Yên Ngọc nhẹ giọng nói: “Tứ thái tử phi, lão thái thái
này chính là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với Hoàng thượng. Bà ấy lớn hơn đương kim
Hoàng thượng chừng mười tuổi, tính cách mạnh mẽ. Chủ tử người nên cẩn thận một
chút. Hôm nay, lúc người cùng Tứ thái tử rời viện bà ấy đã tới đây rồi. Còn la
hét đòi gặp người bằng được, đợi một chút liền bắt đầu đập phá lung tung, còn
đập vỡ cả gương trong phòng người nữa. Nô tỳ không đợi được mới phải chạy đi
tìm người cùng Tứ thái tử. Thái hậu nương nương cũng đã biết rồi, còn sai Đức
công công đến dặn dò nô tỳ cứ mặc cho bà ấy náo loạn đi. Bà ấy làm hư cái gì
Thái hậu nương nương sẽ đền người cái đó. Lão thái thái này quả thực khó đối
phó.”
Mộ Dung Phong cười mỉm: “Mặc kệ cho bà ấy náo loạn
cũng tiện nghi cho bà ấy quá đi. Ta tốt xấu gì cũng là Mộ Dung Phong làm sao để
yên cho một công chúa đã bị phế truất làm loạn như thế.”
Yên Ngọc không dám hé miệng nữa. Nàng biết lão thái
thái này thực sự rất lợi hại, nếu không Mạnh Uyển Lộ cũng không dám ở Tứ thái
tử phủ làm càn như thế. Chỉ là nàng không nghĩ Tứ thái tử phi lại không biết sợ
mối phiền toái lớn này, còn chưa biết nên giải thích với Mộ Dung Phong thế nào.
Tư Mã Nhuệ đứng bên cạnh khẽ nhăn mặt đang định mở lời
thì thấy Mộ Dung Phong cười như gió xuân, ngữ khí thản nhiên nghe không ra chút
tức giận nào mà chỉ thấy vẻ lễ phép cùng cung kính nhẹ nhàng phân phó: “Yên
Ngọc, ngươi cũng thật là. Như thế nào lại không chuẩn bị bàn ghế cho lão thái
thái an tọa. Người tuổi tác đã cao làm sao chịu nổi đứng lâu trong gió thế kia,
lại còn đang tức giận như thế. Người đâu mau mang ghế tựa lại đây để lão thái
thái nghỉ ngơi một lát từ từ vấn tội ta. Yên Ngọc, ngươi dâng lên một bình trà
ngon để Mạnh lão thái thái nhuận giọng.”
Lời vừa nói ra, Tư Mã Nhuệ chẳng biết phản ứng thế
nào, Yên Ngọc lại có chút ngưng trọng, chẳng lẽ Tứ thái tử phi bị làm cho hồ đồ
rồi sao?
Mộ Dung Phong không hề để ý tới ánh mắt mọi người liền
ngồi xuống một ghế đá trong viện vui vẻ nhìn Mạnh lão thái thái mỉm cười: “Mạnh
lão thái thái, lão nhân gia người xa xôi chạy tới nơi này trách cứ Phong nhi
thật sự khiến Phong nhi nhận không nổi. Còn khiến người tức giận, hạ nhân dạy
dỗ không nghiêm khiến người trách phạt, con thật ngượng ngùng.”
Mạnh lão thái thái nghe thấy quay đầu liền nhìn thấy
Mộ Dung Phong. Ánh mặt trời chiếu rọi trên người một nữ tử thanh lệ đang ôn nhu
cười đến sáng lạn. Ánh mắt nàng trong suốt như nước nhưng cũng sâu thẳm như
biển cả đang yên lặng nhìn bà.
“Hừ! Nha đầu ngươi biết ta là ai sao?” Mạnh lão thái
thái cường ngạnh nhìn nữ tử trước mặt. Chính là nữ tử này đã làm cho tôn nhi
mình thương tâm. Nàng dựa vào cái gì, không phải chỉ là một tam tiểu thư nhà Tể
tướng thôi sao. Dám không để mình vào trong mắt sao, dám tranh cùng cháu gái
tâm cao khí ngạo của mình sao? Nhất là nghe nói nha đầu này còn khiến cho Thái
hậu yêu thích, nghĩ càng thêm tức mà. Nói đến xú nữ nhân kia nữa, nếu không có
bà ta, nói không chừng thái hậu bây giờ đã là mẫu thân của mình, Hoàng thượng
bây giờ đã là ca ca của mình rồi!
“Biết ạ,” Mộ Dung Phong mỉm cười hòa nhã, “Phong nhi
biết người là công chúa bị phế truất, là tỷ tỷ của đương kim Hoàng thượng, là
mẫu thân Mạnh đại học sỹ cũng là tổ mẫu của Mạnh cô nương.”
“Ngươi!” Mạnh lão thái thái vừa nghe nha đầu kia nói
chuyện liền thấy không lọt tai. Chưa có ai dám nói vậy với bà bao giờ, khó
trách cháu gái bà tranh không nổi với nàng ta, nha đầu kia mạnh miệng như thế
cũng thật đáng giận, phải giáo huấn thật tốt mới được. “Ngươi thật không được
giáo dưỡng tử tế mà, còn dám nói chuyện với ta như thế!”
“Mạnh lão thái thái, con đã khách khí tôn trọng người
lắm rồi.” Mộ Dung Phong khẽ cười nhìn không ra chút tức giận nào, “Người đại
giá Hợp Ý Uyển, chỉ trích Phong nhi còn đánh mắng hạ nhân. Phong nhi đã nửa lời
trách móc chưa? Phong nhi còn sai người mang ghế dựa còn dâng trà cho người,
như thế nào lại nói Phong nhi không có giáo dưỡng?”
Tâm tình Mộ Dung Phong lúc này so với trước kia hoàn
toàn không giống nhau. Trước kia xuyên qua là việc ngoài ý muốn, một lòng một
dạ mong trở về nhà. Lần này xuyên qua cũng là ngoài ý muốn nhưng là một lòng
muốn ở lại cạnh Tư Mã Nhuệ. Cho nên tâm tình thay đổi, nàng cũng không còn như
trước nữa. Hiện tại nàng chẳng sợ chút nào ngược lại còn thấy thích thú. Nàng
sẽ tận tâm hưởng thụ quãng thời gian tươi đẹp ở cổ đại này, sẽ tận lực hưởng
thụ thời gian ngọt ngào bên cạnh Tư Mã Nhuệ.
Mạnh lão thái thái nào biết chỉ thấy rằng nha đầu
trước mặt thật khó đối phó. Luôn giữ nụ cười, không vội vàng cũng không nóng
nảy, không giận cũng không phiền thực làm cho bà bối rối không biết làm thế nào
xuống tay. Bà chuyển hướng nhìn sang Tư Mã Nhuệ. Tư Mã Nhuệ đang đứng một bên xem
náo nhiệt, vẻ mặt hưng phấn nhìn người ta gặp họa càng khiến bà tức giận hơn.
Thật không hiểu nha đầu Uyển Lộ kia coi trọng tiểu tử này ở điểm nào nữa.
“Nhuệ nhi, đây không phải là phi tử của ngươi sao?!
Thật là không có giáo dưỡng mà, ngươi thế nào lại không quản giáo nàng nghiêm
khắc. Còn ra thể thống gì nữa? Thật là mất mặt hoàng tộc mà.”
Tư Mã Nhuệ cười miễn cưỡng: “Bác, thật ngượng ngùng.
Nhuệ nhi từ ngày cưới Phong nhi về liền nhiễm tật xấu sợ vợ. Công việc trong Tứ
thái tử phủ cũng như sự vụ trong Hợp Ý Uyển từ trên xuống dưới đều nghe theo
Phong nhi. Nên thỉnh người rộng lượng tha thứ.”
“Vậy Uyển Lộ ngươi an trí thế nào đây?” Mạnh lão thái
thái trừng mắt hung hăng liếc hắn một cái oán hận hỏi.
Tư Mã Nhuệ nhấc mi cười hề hề: “Phong nhi nói thế nào
thì liền như thế ấy đi.”
“Ngươi!” Mạnh lão thái thái nổi giận đùng đùng, “Thật
không hiểu Uyển Lộ tột cùng nhìn trúng điểm nào ở ngươi? Người như thế nào sao
xứng với Uyển Lộ nhà ta! Ngươi nói xem ngươi định an trí Uyển Lộ thế nào?” Nàng
trừng mắt nhìn Mộ Dung Phong đầy oán hận.
Mộ Dung Phong cười cười thản nhiên đáp: “Con người con
sinh ra vốn rất nhỏ nhen, tự nhiên không muốn cùng người khác chia sẻ phu quân.
Cho nên phiền người tự nghĩ biện pháp an bài cho Uyển Lộ của người đi.”
Mạnh lão thái thái buồn bực nhìn Mộ Dung Phong ra lệnh
thủ hạ: “Thay ta giáo huấn nha đầu không biết trời cao đất dày này một chút!”
Hạ nhân của Mạnh lão thái thái cũng thuộc hàng càn rỡ
liền thực sự muốn tiến lên đánh Mộ Dung Phong.
Tư Mã Nhuệ lớn tiếng mắng: “Ngươi dám động thủ xem. Ta
thật muốn nhìn thấy người nào dám trước mặt Tư Mã Nhuệ ta động đến một đầu ngón
tay của Phong nhi!”
Một hạ nhân không sợ chết liền xông lên. Tư Mã Nhuệ
lửa giận bừng bừng liền tát người kia một cái. Người nọ đứng không vững ngã
sóng soài trên mặt đất nửa ngày vẫn không động đậy.