Ads
“Ừ, thiếp đang trên đường về thì gặp Cao công công
phụng mệnh phụ vương đi đến Ngụy phủ truyền chỉ tuyên Hồng Ngọc lập tức trở về
Tư Quá Uyển ngay trong đêm. Thiếp đang nghĩ phải chăng Lưu thị đã xảy ra chuyện
gì rồi nếu không đêm hôm như thế còn bắt Hồng Ngọc chuyển đi. Có lẽ nàng đã sớm
đi ngủ rồi. Thật tội nghiệp nàng yếu đuối như thế không biết có chịu nổi
không.” Mộ Dung Thiên nhẹ nhàng nói, trên mặt còn mang theo vài phần thương
tiếc. “Hồng Ngọc tĩnh dưỡng ở nhà đã hơn nửa năm nhưng mà thân thể cũng chẳng
tốt lên được bao nhiêu. Thiếp đến thăm vài lần đều thấy sắc mặt nàng thật nhợt
nhạt. Vết thương ở tay tuy đã được chữa trị nhưng gặp lúc trái gió trở trời vẫn
vô cùng đau đớn. Tư Quá Uyển hoang sơ, lạnh lẽo như vậy nàng làm thế nào chịu
nổi. Phu quân nếu có thể hay là chàng tìm dịp nào đó nói chuyện với phụ vương
đi. Lệnh cho nàng đi đâu đó cũng tốt. Sai cũng không phải do nàng, tuy nói nàng
là con dâu Lưu thị, thê tử của Tư Mã Cường nhưng vị tất gì lại liên lụy đến
nàng. Nghĩ đến bệnh tình của Hồng Ngọc. Ôi chao chàng không có gặp qua nên chắc
không biết. Ngẫm cũng thật đáng thương. Chỉ là một nữ tử nhu nhược vì gả cho Tư
Mã Cường mà bây giờ phải chịu tội. Nếu sớm biết có hôm nay, biết đâu năm ấy
nàng đã có lựa chọn khác, nói không chừng đã gả cho người khác. Nói vậy thôi
chứ nếu trong lòng nàng có Tư Mã Cường sợ là có biết cũng sẽ vẫn gả cho hắn. Nữ
nhân ấy mà chỉ cần trong lòng nàng có hắn dù là chuyện gì xảy ra cũng sẽ nguyện
ý.”
Trên mặt Tư Mã Triết lộ ra biểu tình cổ quái, không
thể nhìn ra là dạng tâm tình gì. Chỉ có thể thấy là tâm hắn loạn lắm rồi, hắn
chỉ nghe thấy những lời đang rỉ rả bên tai: nào là Hồng Ngọc phải đi, nào là
nàng phải cùng Tư Mã Cường về biên quan, nào là hắn vĩnh viễn không có cơ hội
gặp lại nàng…
“Phu quân, chàng đang nghĩ gì vậy? Người làm vợ này
nói chàng cũng chẳng thèm nghe nữa?” Mộ Dung Thiên nhẹ nhàng hỏi tựa như người
vợ hiền thục rất mực quan tâm chồng.
“À, ta đang nghe, đang nghe mà.” Tư Mã Triết trong
lòng rối loạn nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời. Hắn chính là không dám đối mặt cùng
Mộ Dung Thiên, nội tâm hỗn loạn. Hắn sau lưng thê tử vụng trộm yêu đương với
Hồng Ngọc đã làm cho hắn cả ngày bất an. Nay lại xảy ra tình huống thế này.
Nghĩ đến việc không thể gặp lại Hồng Ngọc trong lòng thực khó chịu, cả người
cũng ngơ ngẩn đi.
Mộ Dung Thiên không nói gì nữa chỉ lặng lẽ rửa mặt
chải đầu chuẩn bị nghỉ ngơi. Nàng đoán ra được chuyện Hồng Ngọc nhất định là do
Mộ Dung Tuyết an bài. Mộ Dung Tuyết một lần trải qua sóng gió đã trưởng thành
rất nhiều, đã biết tính kế không còn là tiểu cô nương đơn thuần trước đây nữa.
Trải qua một lần mất con cận kề cái chết, lại suýt chút nữa hại đến tính mạng
của Mộ Dung Phong, bởi vì việc cùng Triệu Cương “yêu đương vụng trộm” mà mất đi
Xuân Hỷ, nàng làm thế nào mà vẫn còn như trước được.
Tư Quá Uyển chìm trong im lặng khiến trái tim người ta
băng giá. Mưa giăng giăng như một tấm màn mỏng trùm lên cả Tư Quá Uyển. Hồng
Ngọc trong lòng hốt hoảng sao đột nhiên Hoàng thượng lại sai Cao công công hạ ý
chỉ truyền nàng chuyển về Tư Quá Uyển ngay trong đêm để chăm sóc cho mẹ chồng.
Chiếu cố cho cái người trước kia có thể sánh ngang cùng Hoàng hậu nay chỉ là
Lưu thị. Cách đây không lâu nàng thậm chí có thể gọi bà ấy là mẫu hậu vì ở Đại
Hưng vương triều này, bà ấy là mẫu thân của thái tử nên được tôn xưng là tam
cung chi nhất Lưu phi. Nay vận đổi sao dời Lưu phi đã bị biếm thành tội nhân.
Tư Mã Cường từng là Nhị thái tử nay cũng biến thành một phế nhân đến một thái
giám cũng không thèm đặt ở trong mắt. Nhưng trước sau nàng cũng không thay đổi
được thân phận phu quân của hắn. Truyền nàng đến nàng không thể không đến bởi
vì nàng vẫn là con dâu Lưu thị, là thê tử Tư Mã Cường.
Từ xa xưa, ở Đại Hưng vương triều này luôn lập ba đến
bốn vị thái tử, tuổi tác không mấy chênh lệch nhau. Nếu Đại thái tử không hợp,
có thể lập Nhị thái tử kế thừa vương vị. Dùng phép loại suy, chính là nếu Đại
thái tử đăng cơ lên làm Hoàng thượng, những thái tử khác có thể được sắc phong
thân vương, được hưởng một phần nhất phương nhạc thổ. Về phần những đứa con
khác của Hoàng thượng nếu vận khí tốt có thể lấy được con gái một vị đại thần
trong triều, nếu vận khí không tốt, Hoàng thượng băng hà trước khi hắn lấy được
vợ thì chỉ có thể cả đời không hàm, không vị, không bổng lộc.
Tư Mã Cường đã bị miễn danh hiệu Nhị thái tử. Phía
dưới có Tam thái tử và Tứ thái tử thực tế chính là Nhị thái tử cùng Tam thái
tử. Nhưng mà tạm thời mọi người không muốn sửa đổi cách xưng hô chính là vì
không muốn cái danh xưng xui xẻo này. Dù sao vị trí Nhị thái tử cũng đã bị bãi
miễn cũng chằng lấy gì làm vinh quang.
Gặp được Tư Mã Cường, Hồng Ngọc lại càng bất an. Hắn
tiều tụy như vậy lại tĩnh lặng như vậy không có chút bộ dáng oán trời trách
đất, ngược lại nhìn ra tâm bình khí hòa. Hắn ngồi trong sảnh chỉ lạnh lùng nghe
tiếng mưa rơi bày ra một bộ dáng thập phần hưởng thụ.
Nhìn thấy Hồng Ngọc, Tư Mã Cường có chút bi ai dịu
dàng mỉm cười: “Đã lâu không gặp. Nàng ở nhà tĩnh dưỡng thế nào?”
“Rất tốt.” Hồng Ngọc cố gắng áp chế bất an trong lòng
ôn nhu đáp. Mu bàn tay lúc này đột nhiên nhói buốt nhịn không được khẽ run lên
không biết là vì đau hay lạnh.
“Ta cũng nghĩ là tốt.” Tư Mã Cường cười nhẹ nhàng, vẻ
mặt có chút hoàng hốt ngắm mưa giăng ngoài ngõ thản nhiên bình luận. “Nơi này
không thể bằng Ngụy phủ, cũng lạnh lẽo hơn thập phần. Nhìn sắc mặt người ta,
nghe người ta đàm luận, không biết nàng có chịu nổi không. Chỉ là nàng vẫn là
thê tử của ta, tội không thể miễn, ta cũng không có biện pháp gì.”
Nhất thời hai người rơi vào trầm lặng, kẻ đứng người
ngồi lặng lẽ.
Thái hậu duy trì gương mặt tươi cười ngồi đối mặt Mạnh
lão thái thái, trong lòng đã không còn kiên nhẫn. Lão thái thái này thật sự là
cậy già lên mặt, vì cháu gái của mình liền ở lì Tường Phúc Cung ăn vạ nhất định
đòi gặp bằng được Thái hậu. Nói cái gì mà mình là Hoàng thượng tỷ tỷ, Hoàng
thượng lẽ nào không đứng cùng phe với ngoại tôn của mình lại che chở cho nữ tử
nhà khác, nào là nói Hoàng thượng bị mê hoặc bởi một hồ ly tinh khác của nhà
này mà không phân biệt rõ thị phi.
Hoàng hậu phần lớn thời gian chỉ ngồi im lặng. Bà
không thích Mộ Dung Tuyết nhưng không hề chán ghét Mộ Dung Phong. Ngược lại con
dâu là nàng, bà thập phần ưng ý. Mạnh Uyển Lộ kia tuy rằng quả thực là ngoại
tôn của Hoàng thượng nhưng cùng bà cũng chẳng có quan hệ gì. Bà việc gì phải tự
mua việc vào người.
“Hai người các người không cần giả ngu. Uyển Lộ là
cháu gái bảo bối của ta, ta không cho phép bất kỳ ai khi dễ nàng. Tuy ta không
biết vì sao nàng lại coi trọng tên hỗn đản Tư Mã Nhuệ kia như vậy nhưng mà hắn
chính là phải hưu nha đầu họ Mộ Dung kia ngay. Hắn chỉ có thể nạp một phi tử
chính là Uyển Lộ của ta, không thể là ai khác!” Mạnh lão thái thái cường ngạnh
quát.
Hoàng hậu trong lòng lửa giận đã phừng phừng. Cái gì
kêu tên hỗn đản, nếu thực sự là tên hỗn đản cháu gái bảo bối của ngươi là thứ
gì lại coi trọng tên hỗn đản này! Nhưng trên mặt vẫn tận lực duy trì biểu hiện
ôn hòa, chỉ yên lặng ngồi đó như không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì.