Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Chương 139: Chương 139




Ads Mộ Dung Tuyết hơi hơi nhíu mi, nhẹ giọng nói: “Tuyết nhi có nghe được một ít lời đồn, nói phi tử của Nhị thái tử nay đã phế – Hồng Ngọc, năm đó cùng Đại thái tử có chút tình cũ, thời điểm Hồng Ngọc ở nhà tĩnh dưỡng, Đại thái tử cũng thường thường tiến đến thăm. Nhưng Tuyết nhi nghĩ, nhất định là những người đó không có việc gì nên nói chuyện tào lao, Tuyết nhi biết, Hồng Ngọc cùng Vân Tuệ quận chúa là tỷ muội cùng cha khác mẹ, coi như là biểu muội của Đại thái tử, Đại thái tử tiến đến thăm coi như là lễ phép, Tuyết nhi chỉ biết, tỷ tỷ của Tuyết nhi vẫn thường thường đến thăm Hồng Ngọc cô nương, nếu là có cái gì không đúng, người đầu tiên không vui phải là tỷ tỷ của Tuyết nhi, nhưng Tuyết nhi chưa từng nghe tỷ tỷ oán giận cái gì, nhất định là những người đó nhàm chán nói chuyện tào lao. Hoàng Thượng đừng để ở trong lòng, sinh hờn dỗi không vui.”

Hoàng Thượng mỉm cười, thương tiếc nói: “Tuyết nhi, nàng chính là rất đơn thuần, sống tại đây, trong hoàng cung này, nhất định phải học được chính mình tự bảo hộ chính mình.”

Mộ Dung Tuyết cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tuyết nhi chỉ biết là hết lòng đối với Hoàng Thượng là tốt rồi, có Hoàng Thượng bảo hộ, Tuyết nhi sẽ không có bất cứ chuyện gì, Tuyết nhi không sợ, chỉ cần Hoàng Thượng trong lòng nhớ kỹ Tuyết nhi, Tuyết nhi sẽ không sợ.”

Cao công công từ bên ngoài đi đến, cao giọng nói: “Hoàng Thượng, Đại thái tử cầu kiến.”

Hoàng Thượng sửng sốt một chút, nói: “Giúp trẫm thay quần áo, bảo hắn đi tiền thính (sảnh trước) đợi đi.”

Tư Mã Triết ngồi ở tiền thính, nhìn ra được có chút do dự, nghe thấy thanh âm Hoàng Thượng đi ra, lập tức đứng lên, khom người thi lễ, cung kính nói: “Con gặp qua phụ vương.”

“Miễn, đứng dậy đi.” Hoàng Thượng ở ghế trên ngồi uống, nhìn Tư Mã Triết, hỏi, “Giờ này tìm đến trẫm, có chuyện gì sao?”

Tư Mã Triết do dự một chút, cố lấy dũng khí, nói: “Phụ vương, con quả thật là có chuyện mới đến quấy rầy phụ vương, hôm nay là ngày sinh của tổ mẫu, con muốn xin phụ vương cho phép Nhị đệ cùng Hồng Ngọc tạm thời rời đi Tư Quá Uyển để chúc thọ tổ mẫu. Hồng Ngọc từ sau khi bị thương thân thể vẫn không tốt, Tư Quá Uyển kia vốn là nơi trong trẻo nhưng lạnh lùng tịch mịch, không quá thích hợp để nàng ở bên trong, mới ở mấy ngày nhưng con nghe thái giám nói Hồng Ngọc vẫn không thể nghỉ ngơi tốt, người cũng tiều tụy rất nhiều. Hồng Ngọc dù sao cũng là cháu gái bên ngoại của mẫu hậu, con còn muốn thỉnh phụ vương nể tình, tha cho nàng.”

Hoàng Thượng cố gắng kiên nhẫn nghe Tư Mã Triết nói xong, cưỡng chế lửa giận, chậm rãi nói: “Ngươi muốn xin trẫm thả Hồng Ngọc?…Hồng Ngọc này rốt cuộc có cái gì tốt, thế nhưng làm cho ngươi không bỏ xuống được như thế? Không phải chỉ là một nữ tử đa tình, bề ngoài nhìn đoan trang dễ thân, kì thực là một nữ tử tâm tính cao ngạo, thực khiến cho ngươi không bỏ xuống được như thế sao? Mộ Dung Thiên kia có điểm nào không tốt? Ngươi là một Thái tử, có thể có rất nhiều nữ nhân, nhưng cũng không thể chỉ chuyên tình cho một nữ tử, chuyên tâm sẽ phạm sai lầm, nhất là nữ tử không chịu nổi như vậy. Năm đó nếu không phải niệm tình nàng cùng Hoàng hậu có chút quan hệ, trẫm đã sớm giết nàng, cũng dám sau lưng ngươi cùng đứa con khác của trẫm yêu đương vụng trộm, ngươi đừng tưởng rằng trẫm không biết được chuyện xưa này, những việc tổ mẫu của ngươi đã an bài, nếu không có trẫm đồng ý, ngươi cũng không làm được vị trí Đại thái tử có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, Tư Mã Cường cũng không có khả năng thành Nhị thái tử, nha đầu Hồng Ngọc kia cũng không có khả năng trở thành Nhị thái tử phi, hết thảy, đều là bởi vì duyên cớ do mẫu thân ngươi. Nay, đã là bộ dáng này, ngươi thế nhưng vẫn không bỏ xuống được. Trẫm đã lâu không đi quản các ngươi hiện tại có hay không tình cũ quay lại, trẫm chính là nói cho ngươi, nếu ngươi làm chuyện gì khiến cho Mộ Dung Thiên không thể dễ dàng tha thứ, trẫm gần là vì Tuyết nhi cũng có thể phế đi vị trí Thái tử của ngươi, nếu ngươi cảm thấy Tư Quá Uyển là nơi trong trẻo nhưng lạnh lùng tịch mịch, nha đầu Hồng Ngọc kia không thích hợp ở bên trong, trẫm có thể thành toàn ngươi, cho ngươi đi bồi nàng, nhìn xem, ngươi cùng Tư Mã Cường như thế nào lại làm một lần tranh đấu!”

Trên lưng Tư Mã Triết thấy một cơn lạnh lướt qua cả người, chỉ cảm thấy cả người lạnh từ đầu đến chân, đứng ở kia, cứng ngắc không biết nói như thế nào mới tốt.

“Chuyện của Nguyệt Kiều, nếu không phải Nhuệ nhi thay ngươi đỡ lưng, nay ngươi làm sao còn có thể đứng ở nơi này, ngươi thật đúng là nghĩ chuyện tình của ngươi có thể gạt được trẫm sao?” Hoàng Thượng lạnh lùng nói, “Ở sau lưng trẫm phát sinh chuyện, như thế nào có khả năng gạt được trẫm, trẫm nếu không phải nhớ đến tổ mẫu cùng mẫu hậu của ngươi khổ tâm, đã sớm phế đi danh hào Thái tử của ngươi. Ngươi vẫn là nên đối tốt với Mộ Dung Thiên đi, nữ tử kia tuy rằng không phải người ngươi thiệt tình yêu, nhưng tối thiểu trẫm không có nghe nói nàng có cái chuyện gì không chịu nổi, cũng làm được rất tốt thân phận Thái tử phi của Tư Mã Triết ngươi!”

Tư Mã Triết buông đầu xuống, không dám hé răng.

“Ngươi từ giữa quay vần chuyện của Tuyết nhi cùng Nhuệ nhi, nếu không phải bởi vì trẫm kỳ thật biết danh tiếng bất hảo của Nhuệ nhi đều là vì ngươi, như thế nào có khả năng đáp ứng làm cho tam nữ nhi của Mộ Dung Thanh Lương gả cho Nhuệ nhi, Nhuệ nhi nếu có không chịu nổi thì cũng là con của trẫm, là thân huynh đệ của ngươi, tùy tiện tìm một người là có thể cưới sao? Trẫm có không thèm để ý đến hắn như vậy sao? Chỉ cần là con trẫm, là Thái tử, đều là người trẫm để mắt, nếu không, trẫm có nhiều con như vậy, vì cái gì chỉ tuyển bốn người các ngươi? Ngươi thật sự là làm cho trẫm thất vọng!” Hoàng Thượng bắt đầu có chút tức giận, nhìn chằm chằm Tư Mã Triết đứng ở trước mặt, cảm giác thực sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Phía sau cánh cửa khép hờ, Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng khẽ động thân thể, Hoàng Thượng khôn khéo lãnh khốc cũng không phải là giả, nếu muốn ở trước mặt Hoàng Thượng mà sinh tồn, việc có thể làm được chỉ có thể là giả ngu, từng chút một củng cố vị trí của chính mình, đối với con của chính mình, Hoàng Thượng còn tiêu phí tâm tư như thế, đổi lại chỉ là một phi tử hơi có tư sắc, như thế nào có thể có được vài phần thiệt tình?

Cao công công từ bên ngoài lại tiến vào, nói: “Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương mời ngài đi qua.”

Hoàng Thượng gật gật đầu, đối Tư Mã Triết nói: “Hôm nay là ngày sinh của tổ mẫu ngươi, làm như thế nào trẫm đều có an bài, ngươi bớt có tâm tư vô dụng, làm cho tốt vị trí Đại thái tử của ngươi đi. Cao công công, đi thỉnh Tuyết nhi đi ra, cùng trẫm đi Tường Phúc cung.”

“Vâng.” Cao công công lên tiếng trả lời đi về phía sau thỉnh Mộ Dung Tuyết.

Tường Phúc cung, Tư Mã Minh Lãng vừa mới đường xa mà đến, vẻ mặt phong trần mệt mỏi, đứng ở bên người hắn là một vị thiếp vừa mới sinh đứa nhỏ, một vị nữ tử tuổi thanh xuân ôn nhu nhẵn nhụi, trang phục màu hồng, trong ánh mắt vẫn có ý ngượng ngùng. Đối với Thái Hậu quỳ xuống, trong ngữ điệu có nét mềm mại thì thào của vùng sông nước.

“Vũ Cầm gặp qua mẫu hậu, chúc mẫu hậu vạn thọ vô cương, an khang cả đời.”

Thái Hậu mỉm cười, nhìn Vũ Cầm, cười nói: “Minh Lãng, nha đầu này nhìn thật là không tệ, nghe nói vừa cho con thêm một nữ nhi đáng yêu?”

“Đúng vậy,” Tư Mã Minh Lãng mỉm cười, “Là một tiểu cô nương phi thường xinh đẹp, được vú nuôi mang theo, lần này bởi vì tới vội quá, không thể mang đến.”

“Hảo.” Thái Hậu vui vẻ nói, “Đã đặt tên chưa?”

“Rồi ạ,” Tư Mã Minh Lãng nhìn Vũ Cầm đứng ở bên cạnh, nói “Vũ Cầm là người phía Nam, sinh ở một trấn nhỏ nở đầy hoa nhài, chúng con là ở đó gặp nhau quen biết rồi mến nhau, cho nên liền lấy Hoa Nhài làm nhũ danh cho nữ nhi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.