Ads
Hoàng thượng ngồi cạnh Thái hậu hàn huyên vui vẻ.
Mộ Dung Thanh Lương cùng Xuân Đào tiến đến kính rượu.
Nâng chén rượu lên ông ta kính cẩn hướng Thái hậu mỉm cười: “Thanh Lương kính
Thái hậu nương nương một ly này, chúc Thái hậu nương nương vạn thọ vô cương.”
Sau đó cung kính uống cạn một chén rồi đặt bình rượu
nhỏ vào tay Xuân Đào. Rõ ràng chỉ là bình rượu nho nhỏ lại khiến đôi tay Xuân
Đào run rẩy như thể nàng đang bưng cả một bàn rượu lớn nặng đến không chịu nổi.
“Thái hậu nương nương, Xuân Đào người có chút bất
tiện. Người xem ngốc đến mức cả bình rượu nhỏ cũng đỡ không được.” Mộ Dung
Thanh Lương chan chứa yêu thương nhìn Xuân Đào bên cạnh ôn hòa nói: “Thỉnh Thái
hậu nương nương chớ trách phạt.”
Thái hậu mỉm cười từ ái, nâng ly của mình lên: “Cảm ơn
tể tướng đại nhân, lão thân cũng hy vọng đại nhân tìm được hạnh phúc an ủi tuổi
già. Đại nhân có lúc cũng phải học cách bằng lòng với bản thân đi, đừng có lúc
nào cũng quá cầu toàn.”
Mộ Dung Thanh Lương cười hào sảng: “Rượu này là Thanh
Lương đặc biệt phái người từ dị quốc mang tới. Hương vị không tệ, Thái hậu
nương nương người cũng uống thêm đi.”
“Được,” Thái hậu cười lớn, rượu vừa chạm đầu lưỡi quả
thật hương vị mềm mại vướng vít, không nhạt nhẽo lại có chút vị ngòn ngọt, “Quả
rất ngon. Khó có dịp được tể tướng đại nhân quan tâm chiếu cố thế này lão thân
thực cảm tạ.”
“Thái hậu nương nương người thích là tốt rồi.” Mộ Dung
Thanh Lương cung kính đáp, “Xuân Đào, nàng đem thêm rượu tiến Thái hậu nương
nương đi. Rượu này Thanh Lương đặc biệt vì Thái hậu nương nương điều chế ra. Có
thể hợp khẩu vị Thái hậu nương nương, Thanh Lương quả thực cao hứng.”
Mộ Dung Phong càng lúc càng thấy bất an. Mộ Dung Thanh
Lương sao có thể hồi phục tinh thần nhanh đến thế, hoàn toàn không nhìn ra chút
bi ai nào trong mắt, giống như – nàng dù cảm thấy cực kỳ bất an nhưng lại không
thể nói ra nguyên nhân cụ thể.
Mỗi lần đến ngày này người người thi nhau tâng bốc,
bộc lộ thành tâm với Thái hậu nương nương. Người người cười cười nói nói giả lả
tranh thủ biểu hiện chính mình.
Mộ Dung Phong mơ hồ cảm thấy có chút khó chịu trong
người, không nói ra được là vì cái gì, chỉ là có chút lo lắng, bối rối, đứng
ngồi không yên.
Nàng nhìn sang bên cạnh thấy Tư Mã Nhuệ cùng Tư Mã
Minh Lãng đang nói chuyện phiếm, biểu hiện không thể bình thường hơn.
Phải chăng mình quá đa tâm?
Bên ngoài mưa vẫn vần vũ. Bên trong Mộ Dung Dung Phong
lòng ngổn ngang trăm mối. Bưng chén rượu lên định uống rồi lại đặt xuống.
Rượu Mộ Dung Thanh Lương đưa tới hương vương vất đầu mũi lại không hấp dẫn được
nàng nếm thử.
Dù là những gì nàng từng biết đến qua sách vở hay là
từ kinh nghiệm của chính bản thân nàng đều mách bảo nàng rằng hoàng cung này sẽ
không thể bình lặng thế này. Hơn nữa cổ nhân từng nói “Trước cơn bão gió yên
biển lặng.” Sự bình lặng an ổn trong hiện tại càng làm cho tâm nàng sinh nghi.
Nàng đã từng nhìn thấy một Mộ Dung Thanh Lương bi phẫn đến cực điểm. Mộ Dung
phu nhân qua đời, chỉ một đêm ông như già thêm vài tuổi, những tưởng nguyện sẽ
báo thù, lòng ngập tràn oán hận sao bây giờ lại có thể bày ra cái bộ dáng này?!
“Tư Mã Nhuệ, lòng ta không yên.” Mộ Dung Phong nhỏ
giọng nói với Tư Mã Nhuệ, không che giấu được nỗi bất an trong lòng. Nữ nhân là
loài động vật có trực giác nhạy cảm, cảm giác của nàng từ trước tới giờ vẫn
luôn chính xác. Nàng cảm thấy đằng sau sự im lặng của Mộ Dung Thanh Lương tuyệt
đối không hề an tĩnh.
Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng vỗ về Mộ Dung Phong, thản nhiên
nói: “Sẽ không có việc gì đâu.”
Đột nhiên một tiếng sấm vang rền xé rách cả bầu không
khí ấm cúng làm cho tất cả mọi người cùng hoảng sợ mà đồng loạt im lặng.
Hoàng thượng cười sang sảng: “Sấm thật lớn đến trẫm
còn thấy hoảng. Các ái khanh tiếp tục thưởng rượu. Nào Tuyết nhi đến đây. Phụ
thân nàng cũng đã thật nhọc lòng chế ra loại rượu ngon như thế?”
“Đúng vậy, Mộ Dung Thanh Lương quả đã hao tổn không ít
tâm tư. Ước chừng cũng mất đến nửa năm mới chuẩn bị được thứ rượu ngon này dâng
lên lễ thọ của Thái hậu.” Mộ Dung Thanh Lương đột nhiên cả cười, cười đến rung
chuyển cả thân mình, cười đến mức khiến người ta nổi da gà. Trong tiếng cười
kia gói trọn tất cả bi ai cùng oán hận, mơ hồ còn toát ra tia lãnh ý.
Hoàng thượng sửng sốt bối rối. “Tể tướng đại nhân,
khanh làm sao vậy?”
“Hừ!…” Mộ Dung Thanh Lương cười xót xa, hắn chính là
đang chờ đến thời điểm này, “Hoàng thượng, lão thần chờ thời khắc này đã lâu
lắm. Nay lão thần thật muốn chiêm ngưỡng một chút Hoàng thượng độc tôn trị vì
cả thiên hạ sẽ ứng đối thế nào với tình huống hôm nay.”
“Phụ thân, người đang nói gì vậy?” Mộ Dung Thiên vẫn
còn mơ hồ hỏi.
“Hừ, ngươi còn mặt mũi hỏi ta sao? Ngươi nay vẫn là
thân con dâu của lão cẩu hoàng đế này. Mẫu thân ngươi qua đời, ngươi vẫn còn có
thể cùng tên cẩu hoàng đế ép chết mẫu thân ngươi cử án tề mi?! Chẳng phải ngươi
cũng biết tên Tư Mã Triết kia cùng tiện nữ Hồng Ngọc ám độ trần thương. Ngươi
lại ngày ngày một lòng hầu hạ tên phu quân hàng đêm triền miên trên giường cùng
nữ nhân của đệ đệ. Đây cũng chính là Thái tử bảo bối của tên cẩu hoàng đế này,
cũng chính là Hoàng thượng tương lai của vương triều Đại Hưng. Haha thật là
buồn cười mà!” Mộ Dung Thanh Lương ngửa mặt lên trời mà cười, đáy mắt chỉ toàn
thống khổ cùng oán hận.
“Phụ thân!…” Mộ Dung Thiên biến sắc cả kinh hô lên một
tiếng không nói nên lời. Chỉ sợ phụ thân đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi. Chỉ là
đêm nay rốt cuộc ông ấy muốn làm gì, lại có thể dám cuồng ngôn như thế?!
“Thỉnh mọi người an tọa đi. Rượu ngon này đã tiêu phí
của ta không ít tâm tư. Đã nửa năm rồi. Rượu ngon trước mặt ta kính các vị.” Mộ
Dung Thanh Lương trên mặt tuy cười nhưng lại nhuốm màu tang thương. “Trong rượu
này có hạ độc dược, một loại độc không màu không vị chỉ có ở Ô Mông quốc. Hơn
nữa độc này vốn không có thuốc giải. Haha, Hoàng thượng ngài không phát hiện ra
Lệ phi nương nương không ở đây sao? Người không nghĩ nếu nàng ở đây có lẽ nàng
sẽ có chút manh mối sao? Nhưng là Lệ phi có ở đây cũng vô phương thôi. Độc này
Ô Mông quốc tướng quốc đại nhân cố ý điều chế riêng cho ta, ta đã nhận lời sẽ
giúp hắn đoạt vương vị ở Ô Mông quốc. Hắn bây giờ có lẽ cũng đã an vị trên ngai
vàng rồi.”
“Lời ngươi nói là có ý gì?” Hoàng thượng trên mặt đã
biến sắc nhưng vẫn cắn răng gặng hỏi.
“Ngươi cho rằng ca ca của Lệ phi nương nương – chính
là vương tử của Ô Mông quốc ngẫu nhiên đến đây vào thời điểm này sao? Không
phải đâu. Tất cả đều có lý do đấy. Là Ô Mông tướng quốc cố ý an bài để hắn đến
Đại Hưng. Ô Mông quốc vương đang lâm trọng bệnh, vương tử lúc này lại rời cung.
Trong cung không có người chủ trì, tướng quốc liền nhân cơ hội đoạt vị. Haha,
bất quá chỉ là một mưu kế nho nhỏ mà tướng quốc đại nhân kia đã cam tâm tình
nguyện điều chế giúp ta độc dược kỳ diệu này.” Mộ Dung Thanh Lương đắc ý giảng
giải. “Chỉ là nay bọn họ thế nào rồi cũng khó nói. Vương tử Ô Mông quốc trúng
kịch độc tướng quốc đại nhân hạ cũng đã phát tác rồi. Lệ phi nương nương bận
rộn giúp hắn một trận sợ rằng không có thời gian chiếu cố tới các người rồi.”
“Ngươi nói trong rượu có độc sao?” Tư Mã Minh Lãng
nhăn mày hỏi.