Ads
“Đa tạ.” Thanh âm của Mộ Dung Phong vang lên.
Thái hậu ngẩn cả người. Thanh âm này vẫn bình tĩnh như
thế nghe không ra chút gợn vẫn giống như thanh âm Mộ Dung Phong trước kia có
điều có chút lạnh lẽo.
Cảm giác mất mát này khiến mắt bà nóng lên không hiểu
vì sao. Bên cạnh hoàng hậu lặng lẽ cúi đầu cố nuốt xuống lệ ý chực trào nơi
khóe mắt.
Tại sao nàng không có chút phản ứng nào? Tại sao nàng
vẫn chỉ im lặng, im lặng tới mức khiến người ta đau lòng?
Mộ Dung Phong tiến vào phòng. Đã không còn quần áo
phục sức sang trọng nữa, ăn mặc giản dị, đầu tóc đen nhánh kiên định lẳng lặng
tránh đi những ánh mắt đang chiếu thẳng vào người mình. Một thân quần áo mộc
mạc không hề mang một loại trang sức nào trông lại thanh nhã thoát tục như
những bông cúc tinh khôi mềm mại ven đường lộ ra một cỗ khí chất trầm tĩnh
khiến người người kinh ngạc. Chính là người ta nhìn vào liền thấy lòng đau như
cắt, đau đến mức lệ trong lòng cũng bị ép trào ra khiến trái tim người lạnh
lẽo.
“Phong nhi thỉnh an phụ vương.” Mộ Dung Phong lặng lẽ
thi lễ, thanh âm nhu hòa bĩnh tĩnh nghe không ra chút kích động hay hận ý nào.
“Phong nhi, phụ vương thật có lỗi với Tuyết nhi.”
Hoàng thượng vừa lên tiếng lệ trong mắt đã trào ra, mất hắn phong thái trầm
tĩnh bình thường không còn chút uy nghiêm. “Phụ vương thực hối hận!”
Mộ Dung Phong chỉ lẳng lặng nhìn hoàng thượng, chỉ đơn
giản im lặng lắng nghe không hề nói một câu khuyên giải hay an ủi.
“Trẫm không quên được. Chính là trẫm, chính là trẫm
một đao đã lấy đi mạng sống của nàng.” Lệ hoàng thượng không phải là thứ nước
mắt giả dối. Hắn thực sự rất hối hận, hắn thực sự muốn khóc. Hắn đang nhớ lại
buổi sáng bình thường kia, trong ban mai tiên tử xinh đẹp đầy sức sống đã từng
trước mặt hắn mỉm cười hạnh phúc. Nụ cười động lòng người kia từng đẹp đến nỗi
khiến hắn không thiết gì đã nở ra trước mặt hắn thêm lần nữa khi hắn một đao
chấm dứt sinh mạng của nàng!
Ánh mắt Mộ Dung Phong trở nên mông lung, tựa hồ như
nhìn thấu qua hoàng thượng rong ruổi một nơi xa xăm nào đó. Biểu tình yên lặng,
thần thái thản nhiên nhìn không ra oán hận cũng như thương hại.
“Trẫm đã làm gì khiến nàng phải dùng chính mạng sống
của mình để trả giá!” Hoàng thượng than khóc tang thương.
“Phụ vương, Tuyết nhi đi cũng đã đi rồi. Người thương
tâm khổ sở như thế vì trong lòng người tĩnh mịch. Người chớ nên như thế, chớ
nên vì Tuyết nhi mà đau đớn say lụy. Phong nhu chỉ hy vọng phụ vương cho Tuyết
nhi tình yêu thực sự. Dù tàn nhẫn nhưng chỉ cần người một khắc này đây thực sự
thương nhớ đến nàng thì đã không uổng nàng sống một kiếp này.” Mộ Dung Phong
nhẹ nhàng nói, “Người như vậy chính là đang tổn thương những người yêu thương
người. Hoàng hậu nương nương, Ngô phi nương nương hai người yêu người tuyệt
không kém Tuyết nhi nửa phần. Tuyết nhi như vậy là vì nàng hận người nhưng mà
không yêu sao có hận? Người kỳ thực rất hạnh phúc. Tuyết nhi đến lúc ra đi vẫn
nghĩ trong lòng người có nàng nên nàng mới không thể buông tay. Người còn phiền
não cái gì?”
Mọi người không ai hé răng chỉ im lặng nhìn Hoàng
thượng cùng Mộ Dung Phong, một người vẻ mặt áy náy, người còn lại vẻ bình thản.
Tư Mã Nhuệ dùng ánh mắt nghiên cứu đánh giá Mộ Dung
Phong. Nữ tử này năm đó dụ hoặc mình phải chăng không chỉ dựa vào dung mạo xinh
đẹp?
“Nhuệ nhi, sao con dám biếm Phong nhi vào lãnh cung?”
Hoàng thượng xấu hổ mở lời chuyển đề tài. Phong nhi nói không sai, nói ra rồi
thật sự thư thái không ít. Giống như từ trước tới nay vẫn khăng khăng không
chịu nhận mình sai, nay thừa nhận rồi đầu óc cũng thư thái nhẹ nhõm rất nhiều.
Chẳng lẽ thật sự là vì chính mình trong lòng không thoải mái?
“Nữ nhân từ trước tới nay vẫn là hồng nhan họa thủy.
Biếm nàng vào lãnh cung là vì không muốn hồng nhan như nàng họa thủy.” Tư Mã
Nhuệ lười nhác trả lời như đang nói ra thứ đạo lý muôn đời.
Mộ Dung Phong sắc mặt không chút thay đổi như thể nàng
không hề nghe thấy gì. Nhưng trong lòng nàng đang phát run, hai chân nhũn ra vô
lực chỉ mong mình lập tức biến mất. Nàng chỉ hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ,
mở mắt ra là một khoảng không thoáng đãng tràn ngập ánh mặt trời sáng lạn cùng
hương hoa nức mũi. Nàng cố gắng tận lực khiến mình không nghe không nghĩ gì
thêm nữa chỉ cố gắng vận hết khí lực khiến mình không ngã quỵ.
Chỉ một chuyện nhỏ thế này đã khiến nàng lao đao. Nàng
thậm chí còn không tức giận nổi, chỉ khẽ liếc mắt về phía Tư Mã Nhuệ rồi cúi
gằm xuống cố dùng vẻ mặt bình tĩnh như nước mà che đi tâm trạng đang chao đảo
gợn sóng.
“Ngươi vì sao không nói một lời?” Tư Mã Nhuệ tiến lên
vài bước, đứng trước mặt Mộ Dung Phong nghiền ngẫm nữ tử tiều tụy đang im lặng
đứng đó không đọc được trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì. “Phải chăng ngươi
đang mắng thầm ta ngàn vạn lần?”
“Thời gian ngắn ngủi người nghĩ rằng ta là thần tiên
sao có thể mắng người ngàn vạn lần?” Rốt cuộc Mộ Dung Phong cũng ngẩng đầu lên
lẳng lặng nhìn Tư Mã Nhuệ. Vẫn là khuôn mặt quen thuộc ấy nhưng dường như ánh
mắt hoàn toàn xa lạ đang nhìn nàng hờ hững. “Nhiều nhất cũng chỉ kịp mắng người
một lần. Còn đang nghĩ nên mắng thế nào mới phải.”
“Ha.” Tư Mã Nhuệ hứng thú nhướng mi lên ra chiều hớn
hở, “Nói ta nghe một chút, vì sao vẫn chưa nghĩ ra nên mắng ta thế nào?”
Mộ Dung Phong nhìn Tư Mã Nhuệ trong lòng đang mắng hắn
một câu “Đáng giận!” Giờ khắc này nàng là Bạch Mẫn không phải là Mộ Dung Phong.
Nàng là Bạch Mẫn của một ngàn năm sau, là một trí thức hiện đại, có một công
việc được trả lương cao, một cuộc sống thoải mái với những bằng hữu tốt… Nàng
còn sợ một thái tử bất hảo của ngàn năm cổ đại sao? Cho dù hắn có trở thành
hoàng đế thì thế nào? Hắn sẽ thắng được linh hồn Bạch Mẫn trong thân thể Mộ
Dung Phong sao? Hắn quản được nàng sao? Hắn muốn khi dễ nàng thì khi dễ sao?
Hắn dựa vào cái gì lại dễ dàng xúc phạm nàng tới vậy?
“Người nói Mộ Dung Phong dụ hoặc người sao? Tội danh
này thực sự Mộ Dung Phong không dám gánh.” Mộ Dung Phong thản nhiên vấn, “Thế
nào gọi là dụ hoặc? Là người cưới Mộ Dung Phong về cũng không phải Mộ Dung
Phong thiên tân vạn khổ nhất định phải gả cho người. Người là một thái tử bất
hảo, Mộ Dung Phong vốn chỉ là một khuê trung nữ tử bình thường làm sao dụ hoặc
được người? Mộ Dung Phong dễ dàng như vậy liền dụ hoặc được người sao? Có thật
danh hào thái tử phong lưu của người chỉ là hư danh thôi không?”
“Mộ Dung Phong!” Thái hậu vội cắt ngang lời nàng, “Một
tội thần chi nữ lại dám càn rỡ như thế. Người đâu kéo ả càn rỡ không biết trời
cao đất dày này ra ngoài giáo huấn cho tốt!”
“Mẫu hậu.” Hoàng hậu vội vàng ngăn lại. “Phong nhi chỉ
là thuận miệng nói vậy thôi. Huống hồ hoàng thượng cũng đã đáp ứng Tuyết phi.
Mẫu hậu đừng chất nhất Phong nhi làm gì, cứ mặc kệ nàng đi. Phong nhi, nơi này
không có chuyện của con nữa, con về trước đi.”
“Thú vị. Mộ Dung Phong, ngươi quả nhiên là một nữ tử
thú vị. Nếu có thể bị dụ hoặc mà đến ta cũng không biết nhất định không phải là
một nữ nhân bình thường.” Tư Mã Nhuệ lạnh lung nói, “Khó trách ta mắc mưu
ngươi, để cho người Mộ Dung gia hiểm ác các người hủy mất Đại Hưng. Mẫu thân
không đành lòng trách phạt ngươi không có nghĩa ta sethân không đành lòng trách
phạt ngươi không có nghĩa ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Ngươi bị phạt quỳ trước cửa
đại điện. Đến ngày mai mặt trời lên ngươi mới được phép rời đi. Đi ngay –”
Mộ Dung Phong miễn cưỡng nhìn Tư Mã Nhuệ.
“Ngươi không cần dùng ánh mắt đó nhìn ta. Trước kia ta
sủng ái ngươi như thế chỉ là vì ta không biết được mục đích thực sự của ngươi.
Nay ngươi có dùng hết tất cả tâm kế cũng không có khả năng khiến ta động tâm
thêm lần nữa.” Tư Mã Nhuệ mặt không đổi sắc chỉ ra cửa, “Nếu ngươi chậm trễ một
khắc ta sẽ phạt ngươi thêm một ngày. Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.”