Ads
Chính là đến bây giờ Mộ
Dung Thanh Lương cũng không rõ, tam nữ nhi Mộ Dung Phong ngu ngốc kia (E: ta
ghét ông này >””
Hơn nữa, hơn nữa, Mộ
Dung Thanh Lương luôn cảm giác không thoải mái khi nhắc về Mộ Dung Phong dù
không rõ nguyên nhân. Y chỉ biết từ sau khi tỉnh lại, Mộ Dung Phong dường như
thay đổi thành một người khác, dù không thể nói rõ thay đổi chỗ nào, nhưng y
cảm thấy chỉ cần nhìn thấy đứa con gái thứ ba của mình thì tâm luôn có cảm giác
khiếp đảm nào đó.
Với lại khi Mộ Dung
Tuyết có chuyện, Mộ Dung Phong đã dặn con gái lớn Mộ Dung Thiên báo cho y, nếu
như Mộ Dung Tuyết không có gì trở về Mộ Dung vương phủ thì cho dù căm tức đến
đâu cũng phải nuốt vào lòng, nếu không chỉ sợ không thể làm được gì mà lại hủy
đi sự trong sạch của Mộ Dung Tuyết. Tuy không cam lòng nhưng Mộ Dung Thanh
Lương cũng phải thừa nhận Mộ Dung Phong nói có lý, hơn nữa đó cũng là biện pháp
duy nhất.
Mộ Dung Thiên nhìn
ra phụ thân đang tức giận, nhưng cũng phải cố gắng nhẫn nhịn, nên lập tức ở bên
cạnh cười nói, “Mấy ngày trước tiểu muội bị cảm nhiễm phong hàn, sau mấy ngày
tĩnh dưỡng tại gia sức khỏe đã tốt trở lại. Sau khi lành bệnh tiểu muội nói với
phụ mẫu nàng nhớ Đại tỷ phu cùng Đại tỷ, vừa vặn mấy ngày nay phụ mẫu không có
gặp tỷ nên tất cả cùng đến đây gặp tỷ. Tỷ cũng nhân lúc vui vẻ này tổ chức một
bữa tiệc nhỏ để chiêu đãi người thân, trước nhất là để quên đi những nỗi khổ
vừa qua. Còn về phần Tam muội, chắc muội ấy vẫn còn đang trên đường trở về,
chắc sẽ nhanh chóng về thôi.”
Tư Mã Nhuệ nghe
xong bĩu môi, “Người nhà Mộ Dung thật thú vị, trước khi xuất giá vài ngày Mộ
Dung Phong bị cảm nhiễm phong hàn, sau đó đến lượt tiểu muội của tỷ. Vậy không
biết kế tiếp sẽ đến ai?”
Hoàng thượng nhìn
Mộ Dung Tuyết, gương mặt có chút hoảng hốt. Thật đúng là một tiểu cô nương
khiến nhiều người yêu mến, khó trách đứa con trai “bất hảo” của mình thần hồn
điên đảo vì nàng.
“Mộ Dung ái khanh,
nữ nhi của khanh thật xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nữ của vương triều Đại
Hưng, ái khanh chỉ cần có nàng là đủ, ngay cả trẫm cũng phải hâm mộ ái khanh,
ha ha.” Hoàng thượng vừa nhìn Mộ Dung Tuyết, vừa cười nói ha ha.
Mộ Dung Tuyết nhìn
trộm về phía Hoàng thượng, mặc dù đã gần bước vào tuổi trung niên nhưng khí thế
oai hùng phấn chấn vẫn còn đó, đem so với Đại tỷ phu, cũng là một nam tử hán
khí khái khiến nhiều người kính ngưỡng, hơn nữa đã trải qua bao sóng gió cuộc
đời, nhìn người còn trưởng thành và chín chắn hơn. Cộng thêm khí chất vương giả
trời sinh thật khiến người khác không khỏi kính phục. Mắt thấy Hoàng thượng
đang nhìn mình, Mộ Dung Tuyết cũng không tự chủ được mà đỏ mặt.
Hoàng hậu ở một bên
nhìn thấy tất cả, trong lòng hơi sửng sốt, lại vừa giật mình, nhưng lại không
thể mở lời.
Mộ Dung Tuyết này
trời sinh dung mạo xinh đẹp, thêm vào trang phục ngày hôm nay càng tôn lên vẻ
đẹp động lòng người, Hoàng thượng có mỹ nhân trong thiên hạ nào chưa nhìn qua,
nhưng hôm nay nhìn thấy nàng cũng có chút động tâm, chỉ sợ đây không phải là
dấu hiệu tốt. Than nhẹ một tiếng, Hoàng hậu thầm nghĩ nếu đem so sánh với Mộ
Dung Phong, thì vẻ đẹp của Mộ Dung Tuyết có chút phàm tục, không như vẻ đẹp
thanh lệ duyệt tâm của Mộ Dung Phong. (E: “thanh lệ duyệt tâm” theo như E hiểu
là vẻ đẹp thanh cao, động lòng người. Juu_chan ới ời vô coi lại giùm E với
“:>| Juu: thì đúng thế mà =.=”)
Nói đến cũng thật
sự có chút kỳ quái, tuy rằng chỉ gặp có một lần nhưng trong lòng Hoàng hậu lại
nhớ đến Mộ Dung Phong với khí chất bình lặng kia, khó trách Thái hậu lại thích
nàng. Nhưng nhớ lại ánh mắt của Thái hậu, nói đúng hơn là bị nàng chinh phục,
Mộ Dung Phong nhất là nhân trung chi phụng. (phụng hoàng trong loài người)
Trải qua một đoạn
đường dài đi đi về về, Mộ Dung Phong mệt đến vô lực. Qua lần này nàng rút ra được
kết luận, cổ đại tốt thì tốt, nhưng tệ nhất chính là không có phương tiện giao
thông tốt.
Từ thành thị này
đến thành thị khác, nếu đổi lại là Bạch Mẫn ở thời hiện đại thì tệ lắm chỉ cần
đi xe lửa một ngày một đêm là đến, hay nhanh hơn nữa thì chỉ cần vài giờ. Còn
hiện tại, phong cảnh dọc đường đi thật sự rất đẹp, những rừng cây cao lớn rậm
rạp, những bông hoa kiều diễm đến lóa cả mắt, cảnh buôn bán ven đường cũng rất
náo nhiệt, con người cũng rất thuần phác, nhưng chỉ có xe ngựa thì thật sự rất
nhàm chán.
Ra cung mười ngày,
mấy ngày đầu phải đến Túy Hoa Lâu ứng phó với Tư Mã Nhuệ rồi mới chính thức lên
đường. Ban đầu nàng còn cảm thấy thú vị vì được ngồi xe ngựa, bên cạnh lại có
cao thủ bảo vệ, có Xuân Liễu hầu hạ, phong cảnh ven đường đẹp như họa, nhân
tình thế thái ở quê cha đất tổ thật sự tốt, điều này khiến nàng rất vui, nhưng
mấy ngày sau trong đầu Mộ Dung Phong chỉ có một chữ — vựng!(Juu: cái từ này như
kiểu thán từ “ngán”, “chối tỷ”..vvv…tiếng mình ấy) Sau khi thắp hương cho bà
ngoại, nàng dùng việc ngủ, ở trọ, chạy đi, rồi lại chạy đi, ở trọ, ngủ làm cách
ứng phó với sự mệt nhọc trên đường.
Cuối cùng xe ngựa
cũng dừng trước cổng của phủ Tứ thái tử, Mộ Dung Phong ở bên trong xe vén rèm
đi xuống. Đi vào phủ, nhìn thấy mọi thứ, trong lòng nàng cảm thấy có vài phần
thân thiết.
“Xuân Liễu, sai
người đi đóng cổng lại, không được cho phép bất luận kẻ nào cũng không được
tiết lộ tin tức ta đã trở về. Chờ ta tắm rửa nghỉ ngơi xong sẽ tính.” Mộ Dung
Phong biết nhất định phải đi gặp Thái hậu, nhưng mà một người vừa mới trải qua
chặng đường dài mệt mỏi như nàng tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút đã rồi nói
chuyện sau.
Yên Ngọc đang bận
rộn, nhìn thấy Mộ Dung Phong trở về, trong lòng nàng thật sự vui mừng.
Nhiều ngày qua Tứ
thái tử giống như bị trúng tà, tuy rằng người không có trong phủ, nhưng mỗi lần
ở lại phủ thì nhiều hơn so với trước đây. Thêm nữa mỗi lần có cơ hội liền hỏi
nàng, “Nha đầu Mộ Dung Phong kia có trở về chưa?” Cũng không biết tại sao y lại
như vậy, trong giọng nói mang theo sự hung tợn, không giống như là nhớ đến Mộ
Dung Phong, nhưng ý chờ đợi trong đó thì không thể che dấu được.
Điều đó thật khiến
cho Yên Ngọc thật sự không hiểu rõ, nhưng nàng không dám hỏi, hơn nữa Thái hậu
cũng thường phái Tiểu Đức Tử đến phủ Tứ thái tử hỏi thăm Mộ Dung Phong đã trở
về chưa, sự quan tâm đó thật sự là thật lòng. Làm cho Yên Ngọc nàng cũng cảm
thấy vui vẻ thay cho Mộ Dung Phong.
“Tứ thái phi, ngài
đã trở về. Nếu ngài chưa về sợ là Tứ thái tử sẽ giết nô tỳ mất.” Yên Ngọc cười
nói, “Mỗi ngày ngài đều hỏi khi nào Tứ thái tử phi trở về, nô tỳ nghe mà hai
tai muốn lùng bùng.”
Mộ Dung Phong cười
nói, “Sợ là y nghiến răng nghiến lợi nhắc đến ta mới đúng. Yên Ngọc, nếu muốn
ta vui vẻ thì đổi đề tài khác đi.”
Yên Ngọc cười, Mộ
Dung Phong quả thật là người thú vị trong thiên hạ không ai sánh bằng, khó
trách Thái hậu nương nương lại thích nàng.
“Xe ngựa đó thật
đúng là không thể ngồi được.” Mộ Dung Phong bước vào thùng nước ấm, hơi nước
bốc lên cùng giọng nói của nàng tạo nên cảm giác mờ mờ ảo ảo, “A,– vẫn là ở đây
tốt nhất, quê cha đất tổ của mình kém xa, ha ha, đương nhiên nơi này cũng có
điểm không bằng quê cha đất tổ. Xe ngựa kia thật khiến ta phát điên, thật sự
thống khổ a. Phong cảnh mĩ miều, nhưng phương tiện thật là lạc hậu.”
Thoải mái ngồi
trong thùng nước ấm, hưởng thụ cảm giác đấm bóp thoải mái do Xuân Liễu mang
đến, nàng lơ đãng hỏi, “Yên Ngọc, mấy ngày qua trong phủ có chuyện gì thú vị
không? Có người nào đến không?”
“Dạ có, mấy ngày
trước Đại thái tử phi có đến, ngài cùng Tứ thái tử hàn huyên vài câu. Chuyện
thú vị thì không có, nhưng mấy ngày nay thời gian Tứ thái tử ở trong phủ so với
trước kia thì nhiều hơn một ít, nhưng cảm xúc thì không có gì đặc biệt tốt. Đôi
khi ngài ngồi ngẩn ngơ một mình ngoài hoa viên, nhưng lại không ngừng hỏi khi
nào chủ tử về. Còn có Tiểu Đức Tử bên chỗ Thái hậu nương nương, cơ hồ là mỗi
ngày đến đây một chuyến hỏi khi nào chủ tử trở về, nói là Thái hậu nương nương
nhớ người.” Yên Ngọc cười nói.
Mộ Dung Phong mỉm
cười, xem tình hình có vẻ Mộ Dung Tuyết không có chuyện gì, Tư Mã Nhuệ này đúng
là không phải một kẻ xấu xa tội ác tày trời, nhưng chỉ sợ y sẽ để bụng, muốn
làm rõ chuyện Bạch Mẫn nên chờ nàng trở về để hỏi, nếu không còn lâu y mới quan
tâm Mộ Dung Phong nàng sống chết thế nào. Nhìn Yên Ngọc, nàng cười nói, “Yên
Ngọc, ta nghĩ ta muốn đi thỉnh an Tổ mẫu, ngươi có muốn đi cùng ta không? Xuân
Liễu, ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một lát đi.”
Yên Ngọc vui vẻ
nói, “Chủ tử, nô tỳ đương nhiên đi theo người.”
Vương Bảo đi tìm
xung quanh đã lâu nhưng đều không thấy Tứ thái tử Tư Mã Nhuệ. Những nơi Tứ thái
tử bình thường lui đến y đều có đến, nhưng không nơi nào thấy bóng dáng của Tứ
thái tử.
Ủ rũ trở về, trên
đường y đụng phải một thái giám trong phủ Đại thái tử, trong lúc vô ý nói
chuyện, Vương Bảo mới biết chủ tử của mình đang ở trong phủ Đại thái tữ. Y vội
vàng chạy đến, thấy Tư Mã Nhuệ, không cần Vương Bảo mở miệng y lập tức từ trong
phủ Đại thái tử đi ra, hỏi ngay một câu, “Nha đầu Mộ Dung Phong kia đã trở
lại?”
“Đúng vậy thưa chủ
tử, thái tử phi vừa mới trở về.– Cũng không phải là vừa mới trở lại, nô tài tìm
ngài đã một hai canh giờ, vậy là thái tử phi cũng nghỉ ngơi được khoảng một hai
canh giờ, đi đường mệt nhọc, người nhất định là rất mệt mỏi.” Vương Bảo là thị
vệ có mang vũ khí bên người của Tư Mã Nhuệ, tuy là thái giám, nhưng y có chức
quan.
Tư Mã Nhuệ cũng không nói nhiều, thậm chí cũng
không thèm cáo từ, mang theo Vương Bảo rời khỏi phủ Đại thái tử. Y quả thật sắp
điên mất rồi!