Ads
Tư Mã Cường cười lạnh một tiếng, cao giọng nói, “Nhi
thần Tư Mã Cường tham kiến phụ hoàng!”
Những lời y vừa nói khiến Hoàng thượng cùng Mộ Dung Tuyết có chút kinh ngạc,
ngay cả Cao công công đang hầu một bên cũng cảm thấy kinh sợ. Ngẩng đầu, nhìn
thấy vẻ mặt mang đầy tức giận của Tư Mã Cường, Cao công công cúi đầu xuống, sợ
hãi không dám lên tiếng.
Trong bốn vị thái tử, Nhị thái tử Tư Mã Cường là người nóng tính nhất, xưa nay
vẫn trấn thủ biên quan. Y cùng với Đại thái tử Tư Mã Triết, một văn một võ bổ
sung lẫn nhau trở thành cánh tay đắc lực, phụ tá đáng tin cậy của Hoàng thượng.
Mẫu thân của Tư Mã Cường là Lưu phi, một trong những vị sủng phi của Hoàng
thượng. Cả Lưu phi và Ngô phi đều xuất thân từ tướng gia, nên Tư Mã Cường nhận
được chân truyền từ ông ngoại, bản thân không chỉ võ nghệ cao cường, còn là cao
thủ trong việc dụng binh bố cục nên Hoàng thượng đem biên quan giao cho y và
tướng quân Ngô Mông trấn giữ. Bản thân y và Ngô Mông cũng là sinh tử chi giao.
Nhưng vì chuyện trước đây, nên mối quan hệ giữa y cùng với hai vị thái tử do
Hoàng hậu sinh ra, cũng là Đại thái tử Tư Mã Triết và Tứ thái tử Tư Mã Nhuệ
không được gọi là tốt.
“Là con à Cường Nhi, con về khi nào vậy?” Nhìn thấy con, Hoàng thượng trong
lòng thập phần cao hứng, nhờ có đứa con này trấn thủ biên quan giúp y giảm đi
không ít phiền toái. Nhân dịp Tư Mã Cường lập chiến công lớn nên y cho phép Tư
Mã Cường có thể tự do đi tới đi lui giữa kinh thành và biên quan, nói theo cách
khác thì Tư Mã Cường có thể tùy ý đi đến lúc nào cũng được, bản thân y là Hoàng
thượng cũng không thể hạn chết.
Tư Mã Cường lạnh lùng nhìn thoáng qua Mộ Dung Tuyết, dưới ánh dương mùa thu,
phục sức cùng sự phong lưu uyển chuyển toát ra từ người, thật đúng là một mỹ nữ
xưa nay hiếm có.
Mộ Dung Thanh Lương có bốn nữ nhi, coi như y đã gặp qua hết. Đại tiểu thư Mộ
Dung Thiên được gả cho Đại thái tử Mộ Dung Triết, Nhị tiểu thư Mộ Dung Du là
thê tử của Ngô Mông, tướng quân dưới trướng của y, còn Tam tiểu thư Mộ Dung
Phong vừa gặp hôm nay đã gả cho Tứ thái tử Tư Mã Nhuệ, đó cũng là người để lại
cho y ấn tượng sâu đậm nhất. Còn nữ nhân hiện đang cùng Hoàng thượng đứng trước
mặt y chính là Tứ tiểu thư Mộ Dung Tuyết. Nha đầu này cũng là người mà phụ thân
của y đang có ý định nạp làm phi.
Cả bốn, mỗi một người đều là nhân trung chi phụng, hoa chi quan, Mộ Dung Thanh
Lương quả thật sinh không lầm.
“Nhi thần hôm nay vừa trở về.” Tư Mã Cường trầm giọng nói, “Tiền Lương quan đại
thắng, Ô Mông quốc giao thư hàng, đồng thời cũng đem công chúa Nhã Lệ của Ô
Mông quốc đến vương triều Đại Hưng dâng cho phụ hoàng.”
“Tốt,” Hoàng thượng có chút lơ đãng, một bên nghe con báo cáo tình hình chiến
đấu, một bên ánh mắt ôn nhu không rời khỏi Mộ Dung Tuyết. “Cường Nhi lại lập
công lớn, công chúa Nhã Lệ cứ ban cho con.”
Tư Mã Cường kiềm chế lửa giận, trong giọng nói chứa đầy sự lạnh lùng, “Việc này
vốn là bổn phận của nhi thần. Nếu phụ hoàng muốn ban thưởng, nhi thần cầu Hoàng
thượng ban cho nhi thần một người.”
“Người nào?” Hoàng thượng ngẩng đầu lên nhìn Tư Mã Cường.
“Mộ Dung Tuyết!” Tư Mã Cường căn bản không xem nữ nhân đứng cách mình không xa
là Mộ Dung Tuyết, mang theo biểu tình lạnh lùng, từng lời lạnh lùng như sắt,
“Nhi thần nghe thiên hạ đồn rằng tể tướng có bốn nữ nhi, trong đó tứ nữ nhi
chưa xuất giá Mộ Dung Tuyết là một nữ tử xinh đẹp vô song, hoàn toàn xứng với
danh hiệu đệ nhất mỹ nữ của vương triều Đại Hưng ta. Phụ hoàng cũng biết là trừ
Hồng Ngọc, nhi thần vẫn không có nạp thiếp. Nhưng bao năm qua Hồng Ngọc vẫn
không thể vì nhi thần khai chi tán diệp, nên nhi thần muốn thỉnh phụ hoàng làm
chủ, đem Mộ Dung Tuyết ban cho nhi thần, cùng nhi thần đi ra biên quan, vậy nhi
thần cảm thấy an tâm. Mong phụ hoàng ân chuẩn để nhi thần có thể tiếp tục vì
phụ hoàng trấn giữ biên quan mà không phải lo lắng gì.”
Mộ Dung Tuyết nhìn thân hình cao lớn, mạnh mẽ của Tư Mã Cường dưới ánh mắt
trời, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Hoàng thượng nhất thời cứng đờ, không biết nói gì mới tốt, trong lời nói của Tư
Mã Cường có cương có nhu, nhưng nghe kỹ sẽ thấy trong đó có vài phần uy hiếp.
Nếu không đồng ý thì tình hình biên quan có lẽ sẽ không ổn, điều đó nhất định
sẽ khiến Hoàng thượng, phải tiêu hao tài lực để bảo vệ biên quan, nhưng nếu
đồng ý thì y chắc chắn sẽ ngàn vạn lần luyến tiếc Mộ Dung Tuyết.(E: ~.~)
Trầm ngâm hồi lâu, Hoàng thượng lên tiếng, “Con lui xuống trước đi, để cho phụ
hoàng nghĩ lại. Mộ Dung Tuyết vốn là ái nữ của tể tướng, chỉ sợ là tể tướng
không nỡ gả nữ nhi đến tận biên quan. Để phụ hoàng thay con tuyển một vị nữ tử
dung mạo tuyệt mỹ.”
“Nhi thần không cần ai khác, cầu phụ hoàng cân nhắc, vì nhi thần làm chủ. Về
phần tể tướng, nhi thần sẽ đích thân đến phủ cầu hôn, thỉnh tể tướng đồng ý.
Mấy ngày nữa nhi thần sẽ phải trở lại biên quan, đến lúc đó hy vọng có thể mang
theo Mộ Dung Tuyết đi cùng. Nhi thần còn có việc, không quấy rầy phụ hoàng cùng
vị mỹ nhân này thưởng cúc. Nhi thần xin cáo từ trước.” Nói xong Tư Mã Cường
khom người hành lễ, rời khỏi đó, và không quay đầu lại.
Hoàng thượng nhìn gương mặt có chút bất an của Mộ Dung Tuyết phản chíu dưới ánh
mặt trời, trong lòng thầm nghĩ, “Nha đầu này đúng là xinh đẹp khiến người khác
động tâm. Đầu tiên là đứa con thứ tư của mình muốn lấy nàng làm vợ, bây giờ là
đứa con thứ hai lại muốn mang nàng đi, mà bản thân cũng muốn lập nàng làm phi.”
Phải làm thế nào cho phải đây?
“Hoàng thượng, xin người vì Tuyết Nhi làm chủ.” Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng quỳ
trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ nhìn Hoàng thượng. “Tuyết Nhi tuyệt không có tình
cảm với Nhị thái tử, cũng không nghĩ đã trêu chọc gì Tứ thái tử. Tuyết Nhi chỉ
mong có cuộc sống yên ổn hàng ngày, mong Hoàng thượng vì Tuyết Nhi làm chủ.”
Hoàng thượng cúi đầu nhìn mỹ nhân đang quỳ trên mặt đất, đôi mắt to xinh đẹp
tràn ngập nước mắt, hàng mi dài hơi hơi rung động, đôi môi anh đào nhỏ bé hơi
hé mở để lộ hàm răng trắng tinh đang cắn chặt vào nhau. Nhìn bộ dáng bất lực
kia tựa như một cơn gió ấm áp thổi ngang qua tâm của y, thật sự khiến y thập
phần khó chịu. Giờ phút này y chỉ muốn lập tức mang nàng đến một nơi không
người cùng nhau triền miên, nhưng trong lòng vẫn còn do dự, tay nâng Mộ Dung
Tuyết đứng lên, kéo người nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng an ủi, “Tuyết Nhi đừng
sợ, có trẫm ở đây sẽ không ai dám bắt ngươi. Huống hồ Nhuệ Nhi cũng đã thành
thân với Mộ Dung Phong, còn về phần Cường Nhi, trẫm sẽ không để Tuyết Nhi bôn
ba nơi biên quan xa xôi, làm vậy chẳng khác nào hủy hoại mỹ nhân. Ha ha, đừng
sợ, đừng sợ, trẫm cùng Tuyết Nhi tiếp tục thưởng cúc.”
Mộ Dung Tuyết dựa vào ngực Hoàng thượng, gương mặt đỏ ửng, chân tay mềm nhũn,
bản thân muốn tự đứng vững đúng là thật khó khăn, hơn nữa Hoàng thượng ôm nàng
rất chặt tựa như muốn đem đến cho nàng một thế giới không gì sánh bằng.
“Hoàng thượng.” Mộ Dung Tuyết thì thào, thanh âm nhỏ đến nỗi ngay cả bản thân
nàng cũng không nghe rõ. “Tuyết Nhi tạ Hoàng thượng.”
Hoàng thượng nửa ôm nửa đỡ Mộ Dung Tuyết chậm rãi đi đến bụi hoa, Mộ Dung Tuyết
căn bản không biết bản thân đang làm gì, chỉ cảm thấy cả người mơ mơ hồ hồ.
Cao công công yên lặng đi theo sau hai người, thở cũng không dám thở mạnh,
nhưng trong đầu cảm thấy khó chịu vô cùng. Hoàng thượng đang rất cao hứng nên y
đi theo cũng không được mà ở lại cũng không xong, vốn là nô tài, nhiệm vụ của y
là hầu hạ Hoàng thượng. Mắt thấy Hoàng thượng cùng Mộ Dung Tuyết ngày càng ái
muội, y nguyện mắt mình đã có vấn đề rồi, Mộ Dung Tuyết cũng đúng là kẻ chuyên
gây chuyện. Chuyện của Tứ thái tử vẫn chưa giải quyết, bây giờ lại trêu vào Nhị
thái tử, rồi còn Hoàng thượng bây giờ. Ai! — cuống cuồng nhất vẫn chính là nô
tài lâu ngày như y, còn những thái giám, nô tỳ khác vẫn đi theo ở khoảng cách
rất xa. (E: xin lỗi nàng ta lại
bựa _._)
“Hoàng thượng,” Cao công công nhẹ giọng lên tiếng, “Hình bộ Ngụy đại nhân có
chuyện quan trọng cần tấu.”
Hoàng thượng quay đầu lại nhìn Cao công công, còn thấy được Hình bộ Ngụy đại
nhân đang đứng xa xa hướng về bên này. “Sai người đưa Mộ Dung cô nương trở lại
Noãn Ngọc Các. Tuyết Nhi, trẫm còn phải xử lý chính sự, Tuyết Nhi về Noãn Ngọc
Các nghỉ ngơi trước đi. Trẫm xử lý chính sự xong sẽ đi tìm Tuyết Nhi.”
Mộ Dung Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, rồi theo vài nô tỳ rời khỏi.
Hoàng thượng khôi phục lại sự trầm tĩnh lạnh lùng, đến đình lý ngồi xuống, ý
bảo Cao công công triệu Ngụy đại nhân đến đây nói chuyện.