Ads
“Xuân Liễu, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn nói
với thái tử phi của ngươi mấy câu, không được ta cho phép, bất kỳ ai cũng không
được vào.” – Tư Mã Nhuệ ngừng cười, nghiêm mặt nói.
Xuân Liễu có chút chần chừ, nhìn qua Mộ Dung Phong, thấy Mộ Dung Phong gật đầu
nàng mới im lặng đi ra khỏi phòng.
“Có biết Tư Mã Triết bảo ta qua đó làm gì không?” – Tư Mã Nhuệ nâng chén trà
lên uống một ngụm, hắn thật sự có chút khát – “Cái cô muội muội xinh đẹp bảo
bối của nàng kia thật đúng là mị lực vô cùng. Hóa ra không chỉ có mình ta để ý
tới nàng ấy, ngoài phụ hoàng ra, còn có cả gã ca ca tính tình táo bạo của ta
nữa. Tư Mã Cường sáng nay đã tới Mộ Dung vương phủ, trịnh trọng lạ kỳ nói
chuyện cầu hôn với phụ thân Mộ Dung Thanh Lương của nàng, nói muốn cưới Mộ Dung
Tuyết về cùng hắn ra ngoài cùng hắn ra ngoài biên ải sinh con đẻ cái! Haha,
nàng biết cha nàng, mẹ nó, biểu hiện ra sao không? Đại ca nói, bọn họ nhìn qua
trông như trúng tà còn là may, cả buổi không nói được chữ nào, cứ toàn ngơ
ngác, ngay cả Tư Mã Cường đi lúc nào còn chẳng biết. Mẫu thân nàng tất nhiên là
lại chạy tới tìm đại tỷ của nàng thương lượng đối sách, hay thật, nếu không
phải có nàng rồi, chuyện Mộ Dung Tuyết này ta cũng muốn nhảy vào góp vui.” (Juu: ca hay thật đấy
=.=”)
Mộ Dung Phong nhíu mày một cái, Tư Mã Cường đến nhà mình cầu hôn, chình là nam
tử vóc dáng cao to da ngăm ngăm gặp ở cung Tường Phúc sáng nay sao?! Hắn cũng
thích Mộ Dung Tuyết sao? Cảm giác có vẻ không có khả năng, hắn cơ bản còn chưa
gặp qua Mộ Dung Tuyết, nhìn tình hình hắn thì chắc hẳn phải là một nam tử có
chủ kiến, suy nghĩ chín chắn, sao tự dưng lại vô lý đến mức đi cầu hôn một Mộ
Dung Tuyết chưa từng gặp mặt?
“Nàng không tin sao?” – Tư Mã Nhuệ thấy Mộ Dung Phong nửa ngày không có phản
ứng gì, cười hì hì hỏi.
“Không phải không tin, mà cảm thấy kỳ quái” – Mộ Dung Phong khẽ cau mày – “Xem
nhị thái tử ngôn hành cử chỉ, chắc hẳn phải là người trưởng thành chín chắn,
sao lại có thể làm việc kỳ quái đến thế? Nếu nói hắn vẫn luôn trấn thủ ở biên
quan, ngày ngày tiếp xúc với chiến sự, nhất định rất trầm tĩnh, thậm chỉ lãnh
khốc, làm sao có khả năng…dù là nhất kiến chung tình cũng phải giống như ngươi
chứ, ít nhất cũng phải đến Mộ Dung vương phủ gặp qua Mộ Dung Tuyết mới có thể
nhất kiến chung tình được chứ? Bây giờ Mộ Dung Tuyết đang ở Noãn Ngọc Các,
ngoài Hoàng thượng ra không nam nhân nào có thể bước vào. Hắn tất nhiên không
thể nào gặp được. Thế tại sao lại muốn cưới Mộ Dung Tuyết đây?” – Nói đến đây,
nhìn nhìn Tư Mã Nhuệ, tức giận nói – “Nếu chuyện này xảy ra với ngươi, ta hoàn
toàn có thể tin được, với Tư Mã Cường thì không thể có độ tin cậy cao như thế
đâu.”(Juu:
cái “độ tin cậy” này thật khó đỡ ~.~)
“Ai, nha đầu này, nàng bắt nạt người ta có biết không?” – Tư Mã Nhuệ không hài
lòng nói – “Nàng sáng nay cũng là lần đầu tiên gặp Tư Mã Cường, vì sao có thể
khẳng định ngay như thế rằng hắn không phải loại người vì mỹ mạo của Mộ Dung
Tuyết mà muốn kết hôn với nàng ta, trái lại còn cảm thấy dường như trong đó có
ẩn tình. Có vẻ hiểu rõ hắn ta ghê.”
Mộ Dung Phong trừng mắt nhìn Tư Mã Nhuệ một cái, thầm nghĩ: “Nói chuyện với
ngươi thật đúng là đàn gảy tai trâu”
“Mộ Dung Phong, tối nay ta ngủ thế nào đây?” – Tư Mã Nhuệ khuôn mặt tươi cười
hết cỡ hỏi.
Mộ Dung Phong cười như không cười liếc nhìn Tư Mã Nhuệ : “Trừ bỏ gian phòng
này, ngươi muốn gì cũng được.”
Tư Mã Nhuệ thở dài, làm như miễn cưỡng nói: “Nếu ta không được ngủ, thế có được
đứng trong phòng này không?”
Mộ Dung Phong lắc đầu quả quyết, mặt không chút thay đổi trả lời: “Ngươi mà
đứng ở đây, ta nhất định sẽ gặp ác mộng, không được.”
Đang nói, Xuân Liễu từ bên ngoài đi vào, cúi đầu, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu thư, đại
thái tử phi vừa phái người tới đây, mời người qua chỗ nàng một chuyến, nàng có
việc cần bàn bạc với người.”
Mộ Dung Phong ngạc nhiên một chút, chuyện này nhất định có liên quan tới Mộ
Dung Tuyết.
Phủ Đại thái tử, chỉ có Mộ Dung Thiên và Mộ Dung Du, Tư Mã Triết đã đi xử lý
chính sự cùng Hoàng thượng, nghe nói kinh thành xảy ra chuyện lớn, liên quan
tới rất nhiều quan viên, cho nên cũng không có trong phủ, khi Mộ Dung Phong
tới, cũng vừa lúc Mộ Dung Tuyết cùng Thụy Hỷ đi đến.
Mộ Dung Tuyết mặc một bộ váy màu vàng nhạt, cài trâm trên đầu, tựa như nụ hoa
mới nở đón xuân thật khiến người ta yêu thích.
Mộ Dung Phong nhìn, chợt cảm thấy chẳng hay ho gì, kỳ thật, nữ nhân sống ở thời
đại này, có thể được Hoàng thượng sủng hạnh đối với các nàng mà nói là một mộng
tưởng cùng vinh quang. Bản thân mình sao không dùng quan điểm đối lập hay khác
đi mà nhìn nhận. Mộ Dung Tuyết bất quá là thích một nam nhân hơn mình ba mươi
lăm tuổi (Juu: thế còn “bất quá”
=.=”), nhưng nam nhân này quả thật có điểm vô cùng xuất sắc,
là vua của Đại Hưng vương triều, có quyền thế, hơn nữa lại dịu dàng đa tình,
nàng thích hắn dường như cũng là chuyện bình thường.
Khuôn mặt Mộ Dung Thiên đượm u sầu, nhìn tiểu muội của mình, kiềm chế vài phần
tức giận nói: “Tiểu Tuyết, mẫu thân bị bệnh, ngươi không định xin phép Hoàng
thượng cho về nhà thăm mẫu thân chứ? Ngươi cũng thừa biết người chẳng có bệnh
gì. Tuy rằng mấy hôm trước cũng có chút chuyện, nhưng ngươi đã sớm hồi phục
rồi, huống hồ Tư Mã Nhuệ cũng chẳng làm gì ngươi. Ngươi rốt cuộc muốn lấy lý do
gì mà ở lại hoàng cung?”
“Đại tỷ” – Mộ Dung Tuyết có vẻ sợ hãi, không biết giải thích ra sao, đành thì
thào nói – “Muội, muội nghĩ mẫu thân bệnh cũng không đáng lo lắm đâu(Juu: con cái bất hiếu,
mê ông già kia đến mụ mị rồi >”. Huống hồ, Hoàng thượng
cưng chiều Tuyết nhi lắm lắm, làm sao Tuyết nhi có thể đưa ra lời từ biệt?”
“Ngươi…!” – Mộ Dung Thiên thiếu chút nữa tức điên. Chỉ trong một ngày ngắn
ngủi, cả hoàng cung tin đồn đã muốn bay đầy trời, đều nói Mộ Dung Tuyết lấy sắc
dụ quân, vẫn cứ nghĩ rằng chỉ là tin vịt, mà không ngờ rằng tiểu muội của mình
lại không biết xấu hổ như thế. – “Tiểu Tuyết, ngươi, ngươi thật muốn làm ta tức
chết thôi! Noãn Ngọc Các kia là nơi một tiểu cô nương chưa chồng như ngươi có
thể ở lại sao? Ngươi có thật là muốn hầu hạ Hoàng thượng không đấy!”
Mộ Dung Tuyết cúi đầu, không dám hé răng.
Mộ Dung Du thấy thế vội vàng hòa giải – “Tiểu Tuyết, ngươi thật sự là càng lớn
càng không hiểu chuyện. Chẳng lẽ ngươi không biết mục đích Hoàng thượng giữ
ngươi lại Noãn Ngọc Các sao? Hôm nay, Nhị thái tử đã đích thân tới Mộ Dung
vương phủ hướng cha mẹ cầu hôn, muốn dẫn ngươi ra biên cương. Phụ thân tất
nhiên sẽ không để cho ngươi đi, nhưng như vậy không có nghĩa là sẽ gả ngươi cho
Hoàng thượng. Ngươi trăm ngàn lần không được hồ đồ đâu đấy!”
“Muội nghĩ hai vị tỷ tỷ nhất định đã hiểu lầm rồi” – Mộ Dung Tuyết cũng không
ngại nhị tỷ lắm, Mộ Dung Du là người hiền hòa nhất trong bốn chị em, một câu
nặng lời cũng chưa nói ra bao giờ – “Hoàng thượng chỉ đối xử với Tuyết nhi như
cháu gái bình thường thôi. (Juu: ừ
“cháu”, không hiểu con bé này có não không nữa =.=”), hơn
nữa hôm nay khi Nhị thái tử nói muốn cưới Tuyết nhi với Hoàng thượng, Hoàng
thượng cũng đồng ý với Tuyết nhi sẽ không cho Nhị thái tử mang Tuyết nhi ra
biên quan. Hoàng thượng đối xử với Tuyết nhi thật là tốt lắm, vừa mới bãi triều
xong đã tới ngay Noãn Ngọc Các thăm hỏi Tuyết nhi, Đại tỷ, tỷ cũng thấy đấy,
Thúy Long Uyển hoa cúc nở thật sự rất đẹp, Hoàng thượng còn đặc biệt đưa Tuyết
nhi đi ngắm hoa nữa…”
“Bộp…!” – Một âm thanh giòn yếu vang lên, Mộ Dung Thiên tát một cái lên mặt Mộ
Dung Tuyết, giận dữ, vô cùng giận dữ trách cứ – “Tiểu Tuyết, ngươi thật sự
không biết xấu hổ! Mặt mũi Mộ Dung gia đều bị ngươi làm mất hết rồi!”
“Tỷ tỷ” – Mộ Dung Tuyết lập tức ngây dại, ánh mắt ngân ngấn nước nhìn Mộ Dung Thiên,
không hiểu vì sao đại tỷ lại đánh nàng, từ nhỏ đến lớn, trong nhà không ai nỡ
động đến một đầu ngón tay nàng, thế mà hôm nay lại đánh nàng – “Tỷ tỷ, Tuyết
nhi có làm gì đến mặt mũi của Mộ Dung gia đâu?! Tuyết nhi bất quá là vì Hoàng
thượng thích Tuyết nhi, cho nên mới ở lại Noãn Ngọc Các, Tuyết nhi nói rồi,
Hoàng thượng đối xử với Tuyết nhi như với cháu gái mà thôi, cũng không làm gì
thái quá, sao tỷ tỷ lại tức giận?”
“Cũng không làm gì thái quá?!” – Mộ Dung Thiên khẽ hừ nhẹ một tiếng, khinh
thường nói – “Ngươi mới ở trong cung mấy ngày, làm sao biết được thị phi ở đây?
Chuyện rõ như ban ngày đây này, một tiểu cô nương chưa chồng lại đi rúc vào
lòng Hoàng thượng, cũng gọi là đối đãi như với cháu gái sao? Một vị Hoàng đế,
mỗi ngày trăm công nghìn việc, thế mà bãi triều một cái là lại tới tìm ngươi,
không để ý gì đến phi tử của hắn, cũng gọi là đối đãi như với cháu gái sao?
Ngươi, ngươi thử giải thích cho ta nghe xem nào!”
Mộ Dung Tuyết ngây người sững sờ đứng một chỗ: “Đại tỷ, ngươi theo dõi Hoàng
thượng và ta!