“Hoàng thượng, Cường Nhi dù sao cũng là con của chúng
ta, không chỉ phải chịu cảnh mưa gió nơi biên quan, mà còn phải lo chiến sự,
nếu chúng ta có thể để Cường Nhi sống nơi biên quan, thì một người thâm minh
đại nghĩa(E:
“thâm minh đại nghĩa” có ý nói là hiểu biết đúng sai rõ ràng | Juu: dịch trơn ra là “hiểu
rõ nghĩa lớn”, cũng từa tựa thế) như tể tướng đại nhân sẽ không kháng chỉ nếu Hoàng
thượng hạ chỉ. Huống hồ tuy nói là cùng Cường Nhi đi ra biên quan, nhưng Cường
Nhi sao có thể để mặc cho phi tử của mình chịu cảnh mưa gió nơi biên quan chứ?
Chỉ sợ là có người không nỡ.” Lưu phi lại mỉm cười nói tiếp, “Hồng Ngọc dù sao
cũng là ái nữ của Ngụy đại nhân, chẳng phải lúc đó Ngụy đại nhân cũng đã để nữ
nhi của mình theo Cường Nhi ra biên quan sao?”
Hoàng thượng cả người cứng lại.
Thái hậu mỉm cười nói, “Lưu phi nói rất đúng. Hoàng thượng, ta nghĩ truyền tể
tướng đại nhân đến Tường Phúc Cung, ta sẽ chu toàn việc này. Cường Nhi vốn là
Nhị thái tử của vương triều Đại Hưng, trấn thủ biên quan vì an nguy quốc gia,
tâm nguyện này của Lưu phi ta chuẩn. Tiểu Đức Tử, đi thỉnh tể tướng đại nhân
đến đây, nói là Thái hậu có chuyện muốn cùng y thương lượng.”
“Tuyết Nhi vẫn còn ở tuổi thượng ấu, mẫu hậu muốn ta bắt buộc tể tướng đại
nhân?” Hoàng thượng tức giận nói.
“Cũng không cần phải lập tức thành thân. Đầu tiên chúng ta hạ thư mời, sau mang
đi biên quan, có Hồng Ngọc bên cạnh chỉ dẫn, đến khi nàng đủ tuổi rồi động
phòng cũng được.” Lưu phi cười ngọt ngào, “Huống hồ mẫu hậu đã đáp ứng, Hoàng
thượng cần gì lo lắng thay cho tể tướng đại nhân. Mong người hãy vì Cường Nhi
suy nghĩ.”
“Trẫm nói không được là không được!” Hoàng thượng tức giận lớn tiếng, ngay cả
xưng hô cũng thay đổi.
Mộ Dung Phong khẽ nhíu mày, rồi mỉm cười. Xem ra tối qua Hoàng thượng nhất định
đã ngủ lại Noãn Ngọc Các, cũng khó trách, đối với một người đã gần năm mươi
tuổi như Hoàng thượng thì Mộ Dung Tuyết đúng là một sự mới mẻ mê người, chỉ có
kẻ ngốc mới có thể tha, với lại Mộ Dung Tuyết đối với Hoàng thượng cũng không
phải không có hảo cảm. Một người nguyện đánh, một người nguyện yêu, khó nói ai
đúng ai sai.
“Nàng cười cái gì?” Tư Mã Nhuệ nhẹ giọng hỏi.
Mộ Dung Phong cười nhẹ, nhẹ giọng, chậm rãi nói, “Cười việc buồn cười.”
“Nàng còn có tâm tình chế giễu à,” Tư Mã Nhuệ trêu chọc, trong lòng chẳng những
không cảm thấy tức giận, mà ngược lại, thấy thật thú vị, cùng Mộ Dung Phong ở
phía sau giương cung bạt kiếm. Y khẳng định tối hôm qua Hoàng thượng đã sủng
hạnh Mộ Dung Tuyết, ngày hôm nay Lưu phi lại đến xin ban hôn cho con mình và Mộ
Dung Tuyết, trong lòng Thái hậu tự nhiên sẽ ước Mộ Dung Tuyết tránh xa hoàng
cung, sự tình bây giờ quả nhiên là thú vị. Tư Mã Nhuệ cũng không nghĩ ngoài bản
thân, cũng còn có người bàng quan chế giễu sự tình. Mộ Dung Phong đúng là một
nữ tử kỳ quái.
“Chuyện này liên quan đến chung thân đại sự của tiểu muội của nàng.”
“Ta không phải Mộ Dung Tuyết, cần gì phải lo lắng cho chung thân đại sự của
nàng. Đây chính là chuyện của nàng, không có liên quan đến ta.” Mộ Dung Phong
không thay đổi sắc mặt nói, “Ngài vẫn nên lo lắng một chút xem phụ thân bảo bối
của ngài phải xử lý chuyện trước mắt thế nào đi.”
“Ta cũng không phải là phụ thân của ta, cần gì quan tâm đến chuyện mà y quan
tâm, đó là chuyện của y, đối với Tư Mã Nhuệ ta không có liên quan.” Tư Mã Nhuệ
cũng không thay đổi sắc mắt, trong đáy mắt ẩn giấu đầy ý cười. Y cố tính bắt
chước bộ dáng của Mộ Dung Phong, “Chúng ta ngồi đây, im lặng xem mọi chuyện thế
nào.” (E: ta bó tay vợ chồng nhà này rồi =)))
Mộ Dung Phong nhịn không được, nở nụ cười tươi rói, Tư Mã Nhuệ liếc mắt nhìn
nàng một cái, nhưng lại ngây ra, một hồi nhịn không được mới nghiêm túc nói,
“Mộ Dung Phong, đúng là làm cho ta không thể không thích nàng được mà.”
Mộ Dung Phong ngạc nhiên, giả vờ như không nghe thấy, cũng không có nói tiếp.
“Hoàng thượng, ngài cần gì tức giận.” Lưu phi tựa như chịu nhiều ủy khuất, đôi
mắt ngân ngân nước, ngôn từ trở nên cung kính, ngữ khí cũng trở nên nhu nhước,
bất lực, còn nghe được loáng thoáng chút nghẹn ngào trong thanh âm của nàng.
“Thần thiếp chỉ vì muốn Cường Nhi vui vẻ, Cường Nhi quanh năm suốt tháng đều
trấn thủ biên quan, hiếm khi trở về. Lần này cũng vì Tiền Lương quan đại thắng
nên mới có thể hồi cung gặp thần thiếp, bất quá thần thiếp chỉ muốn ngài ban
cho Cường Nhi một nữ tử, Hoàng thượng cần gì phải giận dữ như thế.
Mộ Dung cô nương tuy là thiên kim của tể tướng, nhưng Cường Nhi là con của
Hoàng thượng. Được Cường Nhi nguyện ý lấy nàng là phúc khí của nàng, thần thiếp
tưởng rằng chuyện này đối với Cường Nhi và Mộ Dung cô nương đều là chuyện tốt,
làm sao lại nghĩ có thể khiến cho Hoàng thượng tức giận. Thần thiếp biết Hoàng
thượng thích Mộ Dung cô nương, xem Mộ Dung cô nương như tôn nữ (E: “tôn nữ” là cháu gái) của mình nên mới bỏ qua mọi lời nhàn ngôn đưa Mộ Dung
cô nương đến Noãn Ngọc Các dưỡng thân thể. Cho nên thần thiếp mới nghĩ nếu xin
tác hợp cho Mộ Dung cô nương với Cường Nhi thì Hoàng thượng sẽ vui mừng. Hoàng
thượng, thần thiếp rốt cuộc làm sai ở chỗ nào để khiến Hoàng thượng tức giận?” (E: chỉ có một ý mà cứ lặp
đi lặp lại làm ta chóng mặt quá @.@)
Hoàng thượng bất ngờ sửng sốt.
Mộ Dung Phong trong lòng cười thầm, âm thầm khen ngợi Lưu phi đúng là một nữ
nhân thông minh.
Có lẽ Lưu phi đã sớm biết chuyện đêm qua của Hoàng thượng và Mộ Dung Tuyết, ở
hoàng cung vốn không có gì là bí mật, nếu tối qua Hoàng thượng thật sự sủng
hạnh Mộ Dung Tuyết thì tự nhiên sẽ ngủ lại Noãn Ngọc Các, sau một đêm thì chắc
chắn Lưu phi đã biết. Hôm nay Lưu phi đến Tường Phúc Cung ngoài mặt vì con mình
cầu hôn, nhưng thật ra là cố ý làm cho Hoàng thượng mất mặt trước Thái hậu để
giải mối hận trong lòng nàng thôi. Nàng biết chắc Hoàng thượng sẽ không chịu
ban hôn cho Mộ Dung Tuyết với con của mình, nên cố ý đến trước mặt Thái hậu
thỉnh cầu, mục đích cũng là bức Hoàng thượng tự thừa nhận bản thân đã sủng hạnh
Mộ Dung Tuyết vì dù sao xét vai vế, thân phận thì Mộ Dung Tuyết chính là muội
muội của con dâu mình.
Thái hậu lạnh lùng nhìn Hoàng thượng, “Hoàng thượng, ta thấy chuyện này căn bản
không có gì là sai. Mộ Dung Tuyết là đệ nhất mỹ nữ của vương triều Đại Hưng,
ngài cảm thấy chướng mắt không gả nàng cho ‘bất hảo’ Nhuệ Nhi, ta có thể hiểu.
Nhưng Cường Nhi có thể xem là trụ cột vững càng của triều đại này, là nhân
trung hào kiệt, cả hai đúng thật là trai tài gái sắc. Huống hồ, hai trong ba
người tỷ tỷ của Mộ Dung Tuyết đã gả cho ca ca với đệ đệ của Cường Nhi, còn một
người thì gả cho đại tướng quân dưới trướng của Cường Nhi. Chẳng phải tác thành
Cường Nhi và Mộ Dung Tuyết là chuyện tốt sao?”
Gương mặt Hoàng thượng lộ ra vẻ khó khăn, do dự nửa ngày mới cắn răng, gằn từng
tiếng, “Mẫu hậu, xin thứ cho hoàng nhi không thể tuân mệnh. Tuyết Nhi đã là
người của hoàng nhi.”
Một tiếng ‘Ba’ vang lên, cái chén trong tay Thái hậu rơi xuống đất, bể nát, còn
Lưu phi kinh hô một tiếng rồi ngất đi. Nô tỳ vội vàng tiến lên thu nhập mảnh vỡ
của cái chén, cũng vội vàng nâng Lưu phi lại ghế ngồi.
Thái hậu lấy tay chỉ vào Hoàng thượng, tức giận nói, “Nghiệt tử, ngươi, ngươi
thật muốn ta tức chết sao! Tiểu Đức Tử, ngươi lập tức dẫn người đến Noãn Ngọc
Các, đem nha đầu Mộ Dung Tuyết kia đuổi ra khỏi cung. Ngươi, ngươi, ngươi đi
làm nhanh lên cho ta!”
“Mẫu hậu, Tuyết Nhi đã là người của hoàng nhi, người có thể tức giận với hoàng
nhi, nhưng tuyệt đối không thể động đến một sợi tóc của Tuyết Nhi. Tuyết Nhi
bất quá chỉ là một tiểu cô nương chưa tròn mười sáu, những chuyện nam nữ này
làm sao nàng có thể biết, tất cả là tại hoàng nhi thấy nàng khả ái, nhất thời
rối loạn không kìm lòng được nên mới sủng hạnh nàng. Thỉnh mẫu hậu ân chuẩn
hoàng nhi lập nàng làm phi.” Hoàng thượng vội vàng nói tiếp, “Mộ Dung Thanh
Lương dù sao cũng là tể tướng đương triều, nếu như chuyện này truyền ra ngoài
thì không chỉ Mộ Dung Tuyết không thể tiếp tục làm người, mà ngay cả tể tướng
đại nhân cũng sẽ hận hoàng nhi cả đời. Nếu vậy chỉ sợ sẽ làm cho triều cương
rối loạn.”
“Ngươi cũng biết việc này không thể xảy ra, vậy tại sao lại làm cho nó xảy ra!
Chỉ vì một câu ‘nhất thời rối loạn không kìm lòng được’ liền đem việc này trở
nên nhẹ nhàng. Ngươi có nghĩ đến thân là vua một nước, làm ra chuyện này ngươi
phải đối mặt với thiên hạ dân chúng thế nào? Ngươi chẳng lẽ không biết Mộ Dung
Tuyết là muội muội của con dâu của ngươi sao, ngươi nghĩ ngươi sủng hạnh ai
hả?!” Thái hậu tức giận đến run người, “Ngươi muốn ta đối mặt với tể tướng đại
nhân, đối mặt với thiên hạ dân chúng như thế nào?”(E: khúc này ta chém
>”
“Mẫu hậu!” Gương mặt Hoàng thượng thay đổi sắc diện, cúi đầu, trong lòng lại
dâng lên hình ảnh ngày hôm qua. Nụ cười của Mộ Dung Tuyết trên gương mặt tràn
đầy nước mắt tựa như hoa lê trong mưa, lúc đó y không hề nghĩ đến thân phận của
Mộ Dung Tuyết, trong đầu tất cả đều là sự mới mẻ, dung mạo, và thân thể của Mộ
Dung Tuyết, từ lần đầu gặp nàng, trong đầu y chỉ có duy nhất một ý niệm là nhất
định phải có được nữ hài tử này. Thân thể của y không thể chống lại sự dụ hoặc,
đã lâu rồi không có nữ nhân này có thể đem lại cho y cảm giác này. Khi còn trẻ
y cũng từng có qua cảm giác này, khi đó Hoàng hậu cũng trẻ tuổi, xinh đẹp như
Mộ Dung Tuyết bây giờ, sau này có thêm Lưu phi, Ngô phi, cũng đều trẻ tuổi, rồi
y lên ngôi, có con, bận rộn xử lý chính sự, loại cảm giác này đã lâu y không có
cho đến khi gặp Mộ Dung Tuyết. Vẻ đẹp của nàng, tuổi trẻ của nàng, nàng sùng
bái y, nàng như con chú chim nhỏ nép vào người y… Tất cả đều làm cho nhiệt
huyết của y sôi trào.(E: ông hoàng thượng này làm cho ta sợ quá -”-)