Ads
Bạch Mẫn gật gật đầu, nghe bên ngoài có tiếng người
truyền đến, cửa bị đẩy ra, liền đó có mấy người bước vào.
Lại là Xuân Đào kia, mang theo một cỗ gió lạnh
đến bên giường, cao cao giọng nói: “Tiểu thư, lão gia cùng phu nhân đã tới”.
Bạch Mẫn nhướng mày, mạc danh kỳ diệu xuất hiện
ở nơi này, mạc danh kỳ diệu trở thành Mộ Dung Phong, nhìn lông mày Xuân Đào
thách thức, con ngươi có ý khinh thị, trong lòng liền không khỏi dâng lên vài
phần chán ghét, thốt lên: “Ta tự thấy được, không cần ngươi hô to gọi nhỏ như
thế, đứng xa xa đã thấy rồi, ta vừa mới tỉnh lại, chịu không được cái khí lạnh
ngươi mang tới.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Xuân Đào hoảng
sợ, Xuân Liễu cùng mấy người mới đến cũng vô cùng sửng sốt, tam tiểu thư này
ngày thường yếu đuối ít lời như thế nào lại lợi hại thế. Xuân Đào phẫn nộ đứng
sang một bên, trộm nhìn Bạch Mẫn trên giường một cái, chẳng lẽ hết bệnh một cái
tình tính cũng cứng cỏi lên sao? Thật không giống tam tiểu thư ngày thường,
trong lời nói cũng lạnh lùng, khiến người nghe trong lòng sinh mấy phần khiếp
ý.
“Phong nhi” – Mộ Dung phu nhân nhìn nữ nhi, từ
tốn nói – “Xuân Đào nói con tỉnh lại, nương rất vui, con thấy thế nào? Có muốn
mời Tào thái y đến xem lại bệnh cho không?”
Bạch Mẫn nhìn người phụ nữ mặc trang phục đẹp
trước mặt, tuổi còn chưa quá bốn mươi, đáy mắt đuôi mày vẫn còn ý quyến rũ, vẫn
rất động lòng người. – “Tỉnh thì tỉnh, nhưng con không nhớ rõ những chuyện
trước đây” – Bạch Mẫn thản nhiên nói.
Vội vàng bị mời đến, Tào thái y nhìn cô gái nằm
trên giường, sau một phen chẩn đoán, lắc lắc đầu, châm chước một hồi rồi chậm
rãi nói: “Lệnh thiên kim quý thể vốn đã rất đáng ngại, về phần không nhớ rõ sự
tình trước kia, có lẽ là do bệnh nặng mới khỏi, nghỉ ngơi ít ngày sẽ tốt thôi.”
Mộ Dung phu nhân hơi nhíu nhíu mày, cùng Tào
thái y rời phòng, lo âu nói: “Nhưng chỉ còn cách hôn lễ của nàng với tứ thái tử
ba ngày, hoàng mệnh nan vi, phải làm sao đây?”
“Thái tử phi cũng đang lo lắng chuyện này, cho
nên mấy ngày trước mới lệnh cho lão thần đến chẩn trị cho tam tiểu thư, biết
được tam tiểu thư không sao nữa, thái tử phi rất vui mừng. Chuyện tam tiểu thư
cự tuyệt hôn ước tuyệt đối không được để cho thái hậu nương nương, hoàng hậu
nương nương cùng tứ thái tử biết được, nếu không đó chính là đại tội khi quân,
thậm chí tru di cửu tộc. Nếu trước hôn lễ tam tiểu thư không nghĩ ra chuyện
xưa, cũng chỉ phiền lão gia cùng phu nhân khéo nói với nàng, có khi cũng là
chuyện tốt, ít nhất nàng không lại phản đối hôn ước của mình mình với tứ thái
tử.” – Tào thái y trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nói tiếp – “Trước mắt cứ xem tình
hình tam tiểu thư, thân thể nàng còn suy yếu, có muốn khác cũng không được,
nghỉ ngơi thật tốt hai ba hôm là được rồi. Thần còn có việc phải về ngay, thái
tử phi đang chờ thần về bẩm báo tin tức.”
Tiễn Tào thái y, Mộ Dung phu nhân trở lại phòng.
Bạch Mẫn sớm đã nằm lại xuống khép mắt nghỉ
ngơi, đã như vậy, cho dù đây là giấc mơ hay gì khác, cũng phải từng bước từng
bước mà đi.
Mộ Dung phu nhân nhìn con gái nằm trên giường
hai mắt đã khép, hơi thở đều đều, ngừng một lát, tránh ra chút, đứng bên cạnh
Xuân Liễu nhẹ giọng mà nghiêm khắc: “Xuân Liễu, hai ngày này ngươi phải đặc
biệt cẩn thận để ý tới tiểu thư, nếu có gì sai, nhất định không ta cho ngươi.
Tiểu thư có hỏi gì, ngươi phải khôn khéo mà trả lời, nhưng nhất định không được
nói mấy chuyện liên quan đến tứ thái tử, nhất là những chuyện đồn thổi. Không
đầy ba ngày nữa nàng sẽ được gả cho tứ thái tử, trăm ngàn lần không thể để xảy
ra sai sót gì, nếu không, cả Mộ Dung vương phủ cũng không gánh nổi. Lão gia,
chúng ta về phòng trước đi.”
Từ đầu đến cuối, Mộ Dung lão gia chưa nói câu
nào, chỉ nhíu chặt hai hàng lông mày nhìn nữ nhi đang nằm trên giường, nghe phu
nhân kêu hắn rời đi, mới đanh giọng nói: “Ngươi nghe cho kỹ đây, Mộ Dung Phong,
ngươi đã sinh ra ở Mộ Dung gia, thì không được theo ý mình, ngươi muốn gả cũng
phải gả, không muốn cũng phải gả, ba ngày nữa ngươi phải có mặt ở tứ thái tử
vương phủ! Nếu không, cả vương phủ này trên dưới mấy trăm mạng đều vì ngươi mà
xuống hoàng tuyền”. – Nói xong, xoay người bước đi.
“Không phải chỉ cần gả sao?” – Bạch Mẫn mở mắt,
lẳng lặng nhìn người đàn ông trung niên buồn bực, im lặng không mang theo cảm
tình gì rồi chậm rãi nói – “Ta gả, thế được rồi chứ? Chỉ là, trước khi ta rời
khỏi phủ, thỉnh không cần lại đến quấy rầy ta, ngoài Xuân Liễu ra. Nếu không,
ta nhất thời hồ đồ làm gì ngoài ý muốn, liên lụy quý phủ mấy trăm mạng người,
thật là tội lỗi. Bây giờ, Xuân Liễu, phiền ngươi tiễn lão gia và phu nhân, ta
vừa mới tỉnh lại, trò chuyện với người ta thật bất tiện.”
“Ngươi…!” – Mộ Dung lão gia thiếu chút nữa bị
một hơi nghẹn chết, quay đầu nhìn Bạch Mẫn. Bạch Mẫn nhắm hai mắt lại, làm bộ
ngủ, không nói thêm gì nữa. Mộ Dung phu nhân kéo tay áo của chồng, nhẹ giọng
nói: “Lão gia, mặc kệ nàng đi, dù sao cũng là cốt nhục của mình, tuy không dễ
chịu gì nhưng ta cũng không nỡ để nàng đi vào nơi hố lửa như thế, chàng cũng
biết mà, Tứ thái tử hắn…” – Nàng nhẹ nhàng thở dài, không nói thêm gì nữa mà
lôi chồng mình rời đi, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn thoáng qua nữ nhi đang
nằm trên giường, thầm nghĩ – “Chẳng lẽ sinh bệnh lần này mà có thể khiến cho
con gái ba yếu đuối biến thành người khác sao?”
Ngoại trừ Xuân Liễu, những người khác cũng đều
lặng yên rời đi, chỉ còn lại ngoài cửa sỗ mưa thu từng tiếng từng tiếng rơi như
thực như ảo.
Bạch Mẫn chỉ còn không đầy ba ngày để thích ứng
với cái thân phận này, sau đó sẽ phải kết hôn. Nàng thực sự không biết rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì, khiến cho nàng một người thế kỷ hai mốt tới cái địa phương
mạc danh kỳ diệu này.
Đây là một vương triều không có trong kiến thức
lịch sử của nàng, vương triều Đại Hưng, nếu như thời gian có thể thay đổi được,
bây giờ có lẽ nàng đang ở nơi cách một ngàn năm so với thời đại của nàng.
Chuyện mất trí nhớ của nàng được ngự y trong
cung “Xác nhận”, nàng có ước chừng ba ngày để phục hồi trí nhớ, chẳng phải Tào
thái y nói nàng chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏi sao, cho nên nàng coi đây là
lý do chính đáng để lấy từ miệng Xuân Liễu thông tin: toàn bộ về Mộ Dung Phong.
Kỳ thực chuyện của cô nàng này cũng không có gì
mới mẻ.
Mộ Dung Phong, mười sáu tuổi, ở triều đại này là
đến tuổi kết hôn rồi, cũng may, triều đại này không hồ đồ đến mức bắt con gái
mười ba, mười bốn tuổi kết hôn, mười sáu, ở thế kỷ hai mốt, cũng là tuổi biết
yêu rồi, chấp nhận được.
Nàng là tam tiểu thư của Mộ Dung vương phủ, từ
nhỏ được mẫu thân của phu nhân, tức bà ngoại của Mộ Dung Phong nuôi lớn, sau
khi bà ngoại mất mới được đón trở về vương phủ, lại nhân tính cách yếu đuối,
trầm mặc ít lời, nên không được cha mẹ yêu thương cho lắm. Xuân Liễu là nha
hoàn theo nàng từ nhỏ, Xuân Đào là nha hoàn khi nàng về phủ được Mộ Dung phu
nhân ban cho.
Về phần phụ thân của nàng, Mộ Dung lão gia, là
đương triều Tể tướng, cũng là thầy dạy vỡ lòng của Đại thái tử, cùng với Đại
thái tử tình như cha con, còn mang con gái yêu của mình là Mộ Dung Thiên gả cho
thái tử làm phi; nhị tiểu thư Mộ Dung Du gả cho đại tướng quân trong triều –
Ngô Mông tay nắm binh quyền. Hai vị huynh trưởng cũng đã kết hôn, đại công tử
Mộ Dung Hoa, cưới cháu gái của đương kim hoàng thượng, nhị công tử Mộ Dung Mân
cũng vừa mới kết hôn với con gái một nhà đại phú hộ; còn người nhỏ tuổi nhất Mộ
Dung Tuyết, dung mạo tuyệt mỹ sớm đã danh chấn thiên hạ, cộng thêm gia thế hiển
hách, những kẻ trẻ tuổi anh tuấn xếp hàng muốn cầu hôn quả thực là san bằng cửa
vương phủ.