“Nhị thái tử!…” – Một thái giám chầm chậm chạy lại –
“Nhị thái tử, ngài mau trở về đi, Nhã lệ công chúa, Nhã Lệ công chúa chạy đi
tìm Hoàng thượng rồi, nàng nói nàng đã hiến cho Hoàng thượng, là người của
Hoàng thượng, sao có thể tùy tiện theo Nhị thái tử ngài! Nàng, nàng còn muốn
chạy tới chỗ Hoàng hậu kia…Chúng ta ngăn đón cũng không được, ngài mau trở về
đi…!”
Mộ Dung Phong bên cạnh, trong lòng ngạc nhiên, Nhã Lệ công chúa này thú vị ghê.
Chưa tới Chính Dương cung của Hoàng hậu, xa xa đã nghe thấy tiếng ồn ào bên
trong vọng lại.
Tư Mã Cường trong lòng rất ngạc nhiên, tuy nhiên vẫn thẳng bước đi tới, sớm
biết Nhã Lệ công chúa này trời sinh tính bát nháo, nhưng không ngờ lại to gan
tới mức này, dám một thân một mình xông vào Chính Dương cung, đó là nơi của
người đứng đầu hậu cung, ngoại trừ người ở cung Tường Phúc, người ấy nắm quyền
lực tối cao.
Mộ Dung Phong đứng một bên, thân trọng đánh giá Nhã Lệ công chúa một thân trang
phục dị tộc, bộ dáng cùng lắm là mười lăm, mười sáu, mày rậm mắt to, rất là anh
khí (Juu: khí chất tài giỏi ấy
=.=”), ánh mắt không chịu khuất phục, tóc vàng, khăn trùm đầu
hoa hoét phức tạp, rủ xuống trước trán, giữa hai lông mày có điểm hồng, lỗ tai
đeo rất nhiều vòng vèo trang sức.
Nếu đặt ở thời đại của Bạch Mẫn, đây là một hỗn huyết mỹ nữ (Juu: mỹ nữ có dòng máu pha
tạp, quái, thế chả khác nào bảo con nhà người ta là tạp chủng nhở :-?) tương
đối xinh đẹp, như kiểu cô gái di gan. Dáng người nhỏ nhắn nhưng những đường
cong rõ rệt, khuôn mặt không hề che dấu vẻ phong tình, có thể dùng một câu ở
thời đại của Bạch Mẫn mà hình dung: “Nhiệt tình nóng bỏng”.
Lúc này, Nhã Lệ công chúa đang nhìn gắt gao nhìn chằm chằm vào Hoàng thượng và
Hoàng hậu đang ngồi trên cao trước mặt mình, bên trong đôi mắt to tràn ngập lửa
giận, nói liên tiếp không kịp lựa lời, nghe ý tứ thì dường như là chất vấn
Hoàng thượng sao lại hứa gả nàng cho Nhị thái tử, thế mà chẳng đem Hoàng thượng
và Hoàng hậu để trong mắt.
“Hoàng thượng, sao người lại coi thường lễ vật của Ô Mông quốc chúng ta như
thế! Sao người lại đem ta chuyển ban cho Nhị thái tử, ta không thích hắn, hắn
là đồ đầu gỗ vớ vẩn, đi theo hắn thì hắn cũng tuyệt đối chẳng yêu thương, trong
lòng trong mắt chỉ có mỗi mình Hồng Ngọc phu nhân xinh đẹp hiền thục của hắn
thôi, ta không muốn theo hắn đâu.” – Lời nói của Nhã Lệ bốc đồng thẳng thắn –
“Huống hồ ta là một con người, không phải đồ vật, sao có thể tùy tiện giao cho
người khác. Mà lại còn là con của người, theo đạo lý mà nói, ta còn là trưởng
bối của hắn, lại tự dưng biến thành phi tử của hắn, ngươi đừng có mà khinh
thường Ô Mông quốc chúng ta.”
Mộ Dung Phong thiếu chút nữa cười ra thành tiếng, Nhã Lệ công chúa này tuy dung
mạo không xinh đẹp bằng Mộ Dung Tuyết, nhưng tính cách nóng bỏng này e là Mộ
Dung Tuyết không bì kịp, hoàng cung này bên trong cũng thật là ngọa hổ tàng
long, về sau có nhiều náo nhiệt rồi đây, không cần lo tháng ngày nhàm chán nữa! (Juu: rồi thì cả tỷ
cũng dính vào “náo nhiệt” luôn, cứ đứng đó mà cười)
Một trận hơi lạnh thấu xương đột nhiên truyền đến, Mộ Dung Phong nhẹ nhàng run
run một chút, cỗ hàn ý kia theo Tư Mã Nhuệ xuất hiện trước mặt nàng, đôi mắt
hoa đào của Tư Mã Nhuệ giờ phút này hoàn toàn không có vẻ hiền hòa, chỉ có hàn
ý lạnh lùng, hầm hầm hung hãn tiến tới trước mặt Tư Mã Cường và Mộ Dung Phong
đang vừa bước vào Chính Dương cung, loại hàn ý này Mộ Dung Phong cảm thấy có
vài phần quen thuộc, khi nàng được gả vào phủ Tứ thái tử, lần đầu tiên gặp Tư
Mã Nhuệ, khi hắn đỡ lấy tay nàng cũng lạnh như thế này. (Juu: khác mà ;]] lần này
là lạnh vì ăn dấm ;]])
“Sao nàng lại tới cùng người này?” – Tư Mã Nhuệ hỏi thập phần cứng nhắc, cao
giọng nói khiến người ta lạnh buốt cả tim, vẻ mặt tối tăm đáng sợ. Đưa thay ra
kéo Mộ Dung Phong tới trước mặt mình, còn dùng một chút lực, khiến Mộ Dung
Phong bất ngờ không kịp đề phòng, đụng đầu vào người Tư Mã Nhuệ, cổ tay cảm
nhận được rõ ràng phẫn nộ trong lòng Tư Mã Nhuệ, hàn ý xộc thẳng vào tim.
Mộ Dung Phong cố gắng giữ thăng bằng, Tư Mã Cường theo bản năng đưa tay ra đỡ,
ngón tay còn chưa chạm tới vạt áo của Mộ Dung Phong, Tư Mã Nhuệ đã lại nhẹ
nhàng kéo lại, Mộ Dung Phong đã vững vàng đứng dán vào thân mình Tư Mã Nhuệ,
nghe được tiếng tim đập đầy phẫn nộ của Tư Mã Nhuệ. Mộ Dung Phong thật không
hiểu Tư Mã Nhuệ gặp chuyện gì mà tức giận đến vậy. (Juu: Phong tỷ chuyện gì
cũng thông minh mà chuyện của mình thì ngố =.=”)
Khi nàng bắt bướm rồi tình cờ gặp Tư Mã Cường là lúc vừa tách Tư Mã Nhuệ ra.
Vì Tư Mã Nhuệ có việc gấp cần xử lý. Vừa rời khỏi cung Tường Phúc, Tư Mã Nhuệ
đã bị Hoàng hậu phái người gọi tới Chính Dương cung, trước khi đi, Tư Mã Nhuệ
còn bảo: “E là chuyện liên quan tới Mộ Dung Tuyết, thôi nàng cứ một mình đi dạo
giải sầu rồi về phủ đi nhé, đừng tới chỗ mẫu hậu cho xấu hổ.”. Khi đó ngữ khí
vẫn thân thiết hiền hòa, sao trong thời gian ngắn ngủi vậy mà đã biến thành bộ
dáng như thế?!
Mộ Dung Phong trong lòng bực tức, cổ tay bị Tư Mã Nhuệ nắm chặt đã cảm thấy hơi
hơi đau, nàng nhìn chằm chằm Tư Mã Nhuệ, trong mắt tràn ngập uất ức và phẫn nộ,
đang định mở miệng nói thì nhận ra Tư Mã Nhuệ và Tư Mã Cường có gì đó không ổn.
“Ta đến gặp Nhã Lệ công chúa, nghe thủ hạ của ta nói Nhã Lệ công chúa chạy đến
đây tìm phụ hoàng, cho nên ta cũng tới.” – Ngữ khí của Tư Mã Cường cũng không
thể coi là hòa hảo, hơn nữa còn ẩn ẩn ý khinh thường, trong mắt cũng ẩn ẩn lửa
giận – “Sao phải vì thế mà làm khó Mộ Dung cô nương?”
Tư Mã Nhuệ chau mày, hừ nhẹ một tiếng – “Ta cũng phải đa tạ Nhị ca đã chiếu cố
Phong nhi. Phong nhi là phi tử của Tư Mã Nhuệ ta, tự ta biết chiếu cố cho tốt,
chỉ là thấy nàng cùng đi với Nhị ca, khó tránh khỏi lo lắng chuyện cũ tái diễn,
ta sợ là ta không có lòng dạ bao dung như Đại ca.”
“Ngươi tức giận ta, không cần phải trút giận lên Mộ Dung cô nương, chúng ta
cũng chỉ là trùng hợp gặp nhau trên đường, Mộ Dung cô nương nghe chuyện Nhã Lệ
công chúa thì lo lắng nên mới đi theo ta.” – Tư Mã Cường nhìn chằm chằm vào Tư
Mã Nhuệ trầm giọng nói – “Chỉ sợ người khiến Mộ Dung cô nương tổn thương không
phải ta mà chính là ngươi, ngươi còn cứ nắm cổ tay Mộ Dung cô nương không
buông, e là Mộ Dung cô nương muốn kêu đau cũng không nổi.”
Tư Mã Nhuệ trong lòng sửng sốt, lập tức buông tay Mộ Dung Phong ra, Mộ Dung
Phong không rõ giữa hai huynh đệ họ rốt cuộc có hận cũ gì, nửa hờn nửa giận
nói: “Tư Mã Nhuệ, ngươi ban ngày ban mặt giết người à!”
Khi Tư Mã Nhuệ nhìn về phía Mộ Dung Phong, trong mắt chỉ còn có áy náy và
thương tiếc. (Juu: yêu Nhuệ ca quá :-x) Thấy Mộ Dung Phong cười giỡn hắn, trong lòng tự nhiên
ngoài áy náy còn có vui sướng, bất luận Mộ Dung Phong đối với hắn là vui hay
giận, ít ra bây giờ nàng cũng không làm khó hắn.
Trong ánh mắt Tư Mã Cường có chút xót xa mà bản thân cũng không rõ, bèn nhìn đi
chỗ khác, cất tiếng không lớn nhưng uy nghiêm tự tại: “Nhã Lệ công chúa, đừng
quậy phá nữa!” – Rồi đi lên phía trước, giữ lấy Nhã Lệ công chúa đang dậm chân,
đối mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu thản nhiên nói – “Con sơ suất, làm phiền phụ
hoàng và hoàng hậu nương nương, thật sự không phải cố ý.”
“Bỏ đi.” – Vẻ mặt Hoàng hậu có chút mỏi mệt, vừa rồi Hoàng thượng đến, nói muốn
lập Mộ Dung Tuyết làm phi, hai đứa con đều có mặt đầy đủ ở đây, bà vẫn còn chưa
hoàn hồn sau chuyện vừa rồi – “Đem nàng dẫn đi đi, Nhã Lệ, nếu Hoàng thượng đã
muốn ban ngươi cho Nhị thái tử, ngươi chỉ có thể hầu hạ Nhị thái tử, cãi lộn
thế này còn ra thể thống gì.”
“Ta không có nói chuyện với ngươi.” – Nhã Lệ công chúa ở Ô Mông quốc ngang
ngược đã quen, thế nên hoàn toàn không thèm để ý lời nói của Hoàng hậu, trái
lại cứ nhìn Hoàng thượng, không chịu buông tha hỏi – “Hoàng thượng, người rốt
cuộc xử lý Nhã Lệ như thế nào? Chính miệng cha ta đã nói với Nhị thái tử của
người, đem ta dâng cho Hoàng thượng để chấp nhận ý muốn cầu hòa của Ô Mông
quốc, thế mà người không chịu ghi nhận sự chân thành của cha ta, ta mà vô lý đi
theo Nhị thái tử, e rằng ngoài biên quan lại xảy ra chiến loạn. Người nghĩ kỹ
đi.”
Hoàng thượng sắc mặt nghiền ngẫm, chậm rãi nói: “Trẫm đây miệng vàng lời ngọc,
lời đã nói ra rồi không thể sửa đổi được, trẫm chỉ có thể để như vậy thôi. Phụ
thân ngươi đã dâng tặng ngươi cho ta rồi, trẫm có quyền đem ngươi ban cho bất
kỳ ai, nay ban ngươi cho Nhị thái tử của trẫm, ngươi còn phải cám ơn chứ phàn
nàn chi nhiều vậy!” (Juu: ông già bắt đầu cùn đấy (:|)