Ads
Những gì Mộ Dung Phong nói khiến Hoàng thượng sửng
sốt.
Chuyện đó không phải là đại sự, tựa như không quan hệ đến đại cuộc, nhưng từng
câu từng chữ trong đó đều có đạo, hơn nữa lại nhẹ nhàng bâng quơ như một vấn đề
khó khiến Hoàng thượng phải suy nghĩ cách giải quyết.
Những gì Mộ Dung Phong nói đều đúng, Tuyết Nhi vốn là vãn bối, nếu nạp Tuyết
Nhi làm phi tự nhiên bản thân sẽ trở nên ngang hàng với các con của mình. Đang
làm cha chồng lại biến thành muội phu, đúng là khiến người khác chê cười!
Trong Chính Dương Cung vang lên tiếng cười ha ha của Tư Mã Nhuệ, “Phụ hoàng,
ngài đúng là tự chọn cho mình một vấn đề khó a.”
Hoàng thượng trừng mắt nhìn Tư Mã Nhuệ, “Ăn nói hàm hồ!” (E: câu này ta
không hiểu rõ trong bản cv nói gì nên chỉ biết dựa theo mạch truyện. Có gì nàng
chỉnh lại giùm ta nha :D | Juu: thực tế thì cái câu này ý nó kiểu như là “bớt
bắng nhắng đi” nàng ạ =.=”, nhưng ta thấy để như nàng hay hơn nên kệ vậy nhé
:-p)
“Không cần phải nổi giận với nhi thần,” thanh âm lười biếng của Tư Mã Nhuệ vang
lên. “Ngài là vua của vương triều Đại Hưng, sủng hạnh một nữ tử cũng là chuyện
bình thường, việc này cùng với nhi thần không có quan hệ nên thỉnh phụ hoàng
không cần biết hỏi ý kiến của nhi thần. Phụ hoàng muốn vui vẻ thế nào thì tùy
ngài.”
Hoàng thượng nhìn Mộ Dung Phong hỏi, “Theo ý của Phong Nhi thì nên làm sao?”
Mộ Dung Phong mỉm cười, lắc đầu, “Phong Nhi cũng không biết làm thế nào. Những
gì Phong Nhi vừa nói chỉ vì cảm thấy lời của mẫu hậu chứa đựng đạo lý, người mà
phụ hoàng cần phải giải thích không phải chúng thần mà bá quan văn võ, là dân
chúng trong thiên hạ. Phong Nhi cho rằng nếu phụ hoàng hạ ý chỉ, chỉ sợ tuy mọi
người chấp nhận, nhưng những tin đồn đãi sẽ âm ỉ không dứt.”
Hoàng thượng nhíu mày, “Chuyện trẫm đã quyết thì sẽ không bao giờ sửa đổi!”
Mộ Dung Phong trong lòng vẫn tươi cười, nhưng tự nói trong lòng, ‘Vậy ngươi vất
vả giải thích với mọi người làm gì, bất quá làm vậy chỉ xác định bản thân ngươi
chột dạ mà thôi. Cũng may là ngươi còn nhớ đến Mộ Dung Tuyết, không có bội tình
bạc nghĩa, còn muốn cho Mộ Dung Tuyết danh phận dù chuyện gì xảy ra.’
“Hoàng hậu, phiền nàng suy nghĩ chuyện ban chiếu chỉ này. Dù sao thì đây cũng
là chuyện của hậu cung.” Hoàng thượng quay đầu nhìn về phía Hoàng hậu. Hoàng
hậu đến bây giờ vẫn không nói gì.
“Phụ hoàng không cần khiến mẫu hậu khó xử.” Tư Mã Triết trầm giọng lên tiếng,
“Hai tỷ tỷ của Mộ Dung Tuyết là phi tử của con và Tứ đệ, nếu người yêu cầu mẫu
hậu nhận muội muội của con dâu làm phi tử của phu quân mình, khó tránh mọi
người cho rằng người ép buộc mẫu hậi. Nhi thần không có ý làm khó dễ, nhưng phụ
hoàng là vua một nước, có quyền quyết định chuyện của chính mình, nếu người đã
làm thì nên tự mình gánh lấy kết quả, không thể yêu cầu mẫu hậu cùng người bị
người khác chê cười. Cũng như nhi thần, dù trong lòng không thuận theo lựa chọn
của phụ hoàng nhưng biết không thể làm gì nên chỉ biết thuận theo, mẫu hậu cũng
vì tình thế đã rồi nên không thể làm gì khách. Nếu phụ hoàng muốn phong Mộ
Dung, — Mộ Dung cô nương làm phi, xin phụ hoàng tự mình hạ chiếu chỉ.”
Lời của Tư Mã Triết làm Mộ Dung Phong có chút ngoài ý muốn. Đưa mắt liếc nhìn
Tư Mã Triết, không nghĩ một người xưa nay luôn trầm ổn cũng có thể nói ra những
lời nghiêm khắc như thế, quả thật là ngoài dự đoán của nàng!
“Trẫm tự mình phong sắc phong!” Hoàng thượng tức giận la to, “Trẫm còn sợ các
ngươi cùng dân chúng không phục nên mới hỏi ý kiến các ngươi. Trẫm thích Tuyết
Nhi, sủng hạnh nàng, cho nàng danh phận, các ngươi vui cũng được mà không vui
cũng được, muốn la mắng thế nào thì tự trong lòng làm đi. Nhưng thấy Tuyết Nhi
thì vẫn phải hành lễ, gọi nàng ‘Nương nương’ theo đúng bối phận, quy củ này dù
muốn hay không cũng phải tuân thủ.
Còn Hoàng hậu, trẫm và nàng cũng đã là phụ thê nhiều năm, nàng tất hiểu được
tính tình của trẫm, đừng nghĩ vì chúng ta là kết phát phu thê mà nàng không cho
trẫm nạp phi!” (E: “kết phát phu thê”
ý nói Hoàng hậu là vợ đầu tiên.)
Trong lòng Hoàng hậu nhẹ nhàng hít một hơi, trong mắt muốn nói, nhưng lại không
nói được, vẫn tiếp tục cúi đầu trầm mặc.
“Thế nào, còn muốn yếu hiệp trẫm!” (E: “yếu hiệp” có nghĩa là lợi dụng vào
điểm yếu để bắt đối phương làm theo ý mình) Thanh
âm của Hoàng thượng ngày càng tăng, “Cao công công, lập tức hạ chỉ, trẫm phong
cho Mộ Dung Tuyết làm Tuyết phi, ban Noãn Ngọc Các cho Tuyết phi. Còn nữa, tối
nay trẫm sẽ đến ngủ lại Noãn Ngọc Các, ta muốn xem các ngươi có thể làm gì!”
Mộ Dung Phong bỗng nhiên nhớ đến câu nói nổi tiếng “hồng nhan họa thủy”. Kỳ
thật chuyện này có liên quan gì đến Mộ Dung Tuyết đâu, chẳng qua là Mộ Dung
Tuyết thích Hoàng thượng, Hoàng thượng sủng hạnh nàng, nhất thời mê luyến sự
mới mẻ mà nàng mang đến, không biết phải làm sao mới tốt, so với hành động
thường ngày có chút bất đồng. Tóm lại, tất cả tội danh đều đổ lên đầu nữ tử bị
Hoàng thượng sủng hạnh.
Sợ là cuộc sống trong cung của Mộ Dung Tuyết sẽ không có ngày bình yên!
Hoàng hậu nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, đừng nói chi đến lời thề thốt, chẳng
qua lúc ấy mọi chuyện đều phù hợp với hoàn cảnh, năm đó Hoàng thượng cũng từng
che chở nàng, dành cho nàng muôn vàn ân ái nhu tình, cho tới hôm nay tất cả
những điều đó đều rơi vào một tiếng cười đáng tiếc. “Chúc mừng Hoàng thượng. Kẻ
làm vợ như thần thiếp nguyện Hoàng thượng cùng Tuyết phi nương nương trăm năm
hảo hợp, ân ái nhất sinh.”
Tư Mã Nhuệ hạ ánh nhìn, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, không hiểu mẫu
thân nghĩ gì, qua bao năm tháng vẫn luôn tha thứ cho dù phụ hoàng hết lần này
đến lần khác phản bội người? Ngoài Lưu phi, Ngô phi, trong hoàng cung này đã có
rất nhiều vô danh nữ tử xinh đẹp, một đêm hoan tình, ân ái ngắn ngủi, không
hiểu mẫu thân làm thế nào mới có thể duy trì được vẻ ngoài bình tĩnh này?!
Y nhẹ nhàng hít một hơi, rồi đột nhiên nhìn về phía Mộ Dung Phong, lẳng lặng
nói, “Phong Nhi, nếu như kiếp này Tư Mã Nhuệ ta có thể cùng nàng lưỡng tình
tương duyệt, ta quyết sẽ không nghĩ đến người khác.”
Mộ Dung Phong không nói, trong lòng cảm động vài phần. Nàng lại mỉm cười, trêu
chọc nói, “Nhưng cổ nhân có nói, ‘Cha nào con nấy’. Năm xưa phụ mẫu ngài cũng
từng hoa tiền nguyệt hạ, tình chàng ý thiếp, hận không thể đời đời kiếp kiếp ở
cùng một chỗ, làm sao nghĩ đến hôm nay phụ thân này lại ôm ấp thiên hạ đệ nhất
mỹ nữ. Khó trách người ta hay nói chỉ thấy tân nhân cười cũng không nghe thấy
cựu nhân khóc! Ngài làm sao có thể cam đoan cả đời trong lòng chỉ một mình Mộ
Dung Phong ta? Mộ Dung Phong thật sự không thể an tâm.”
Tư Mã Nhuệ đột nhiên nắm lấy tay Mộ Dung Phong, lòng bàn tay không hề lạnh, chỉ
có hơi ấm bao lấy đôi tay của Mộ Dung Phong, thanh âm nhẹ nhàng, nhưng từng lời
trong đó đều ẩn chứa chân thành, “Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân! Tư Mã Nhuệ
trước kia dù trong bất kỳ trò chơi giang hồ nào cũng không cảm thấy không ổn,
mọi người quanh ta, ngươi tình ta nguyện, không xem trọng được mất, thậm chí
còn xem đó như là nhu cầu. Nhưng hôm nay khi ta thấy nàng và Tư Mã Cường ở cùng
một chỗ, trong lòng cảm thấy đau đớn, sợ rằng chuyện năm đó của Đại ca sẽ tái
diễn đối với ta. Lần đầu tiên trong đời ta nếm được cảm giác vừa lo lắng, lại
vừa đau đớn, cho nên ta quyết sẽ không để nàng trở thành giống như mẫu hậu.
Ta…” – Tư Mã Nhuệ đột nhiên gia tăng tốc độ, kích động nói – “…Chỉ cầu trong
lòng của Phong Nhi nàng chỉ có một mình ta. Ta không dám nghĩ nếu một ngày nàng
cũng rời bỏ ta như Hồng Ngọc năm đó rời bỏ Đại ca, ta thật không tưởng tượng
được bản thân ta sẽ trở nên thế nào!”
Mộ Dung Phong sững sờ, quên cả việc rút tay lại. Tư Mã Nhuệ đối với nàng vốn là
một người xa lạ, tuy rằng gả cho y nhưng nàng vẫn hy vọng một ngày nào đó có
thể rời đi, đối với một nam nhân có cá tính như y, nàng thật sự không có ý định
thay đổi. Thân thể là Mộ Dung Phong, nhưng linh hồn là Bạch Mẫn, bản thân nàng
biết rõ Bạch Mẫn là một người nhạy cảm, bình tĩnh, yêu thích sự tĩnh lặng.
“Tư Mã Nhuệ,” Mộ Dung Phong nhẹ nhàng nói, nhưng trong lòng có chút gian nan,
“Lúc bắt đầu không phải chúng ta đã nói ngài vô tình ta vô tình sao? Người mà
ngài muốn lấy là Mộ Dung Tuyết, nhưng tình hình đã rồi ngài không thể không lấy
ta. Mộ Dung Phong hiện tại đối với Mộ Dung Phong trong ấn tượng của ngài có
chút bất đồng, nên ngài cảm thấy tò mò, chứ không có gì hơn. Ngài là nam nhân
thích vui thú trong thiên hạ, ngài không có khả năng suốt đời chỉ có một mình
Mộ Dung Phong ta, nên không cần phải dùng loại lời thề thốt này để ta cảm thấy
thất thố.”
Những gì Mộ Dung Phong nói khiến Tư Mã Nhuệ sững sờ, trong mắt chỉ có sự đau
đớn, tự hỏi nữ tử này là người như thế nào? Như thế nào lại không nhìn thấy
tình cảm của y đối với nàng, không nhìn thấy y đang trả giá sao?! Chẳng lẽ nàng
không biết đây là lần đầu tiên trong đời y dụng tâm đối với một nữ tử sao? Có
phải vì trước đây y quá phong lưu nên bây giờ Mộ Dung Phong mới không chịu tin
y?
Mộ Dung Phong nhẹ nhàng rút tay ta, im lặng đứng một hồi. “Tư Mã Nhuệ, ta không
đảm đương nổi tình yêu của ngài, ngài thật sự yêu ta sao? Ta đang nói yêu chứ
không phải thích. Cả hai chúng ta bất quá chỉ là hai người trong một cuộc hôn
nhân bất đắc dĩ mà thôi, ta vẫn như trước hy vọng chúng ta nước sống không phạm
nước giống, bởi vì Mộ Dung Phong không yêu ngài. Chuyện trước đây của ngài chỉ
làm Mộ Dung Phong cảm thấy thú vị chứ không có đau lòng. Mong ngài tha thứ cho
những gì Phong Nhi nói, vì ta không mong ngài sẽ lãng phí tình cảm của bản thân
trên người ta.”
Tư Mã Nhuệ cười khổ, y bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thật nhàm chán.(E: tội Nhuệ ca
quá (;_・))