Ads
Một lát sau, Yên Ngọc đi tới, thấy Mộ Dung Phong đang
xem sách, vẻ mặt thản nhiên – “Tứ thái tử phi, Xuân Liễu nói người muốn đợi Tứ
thái tử về dùng bữa tối, Yên Ngọc nghĩ người vẫn nên dùng trước đi, Vân Tuệ
quận chúa đến đây, e rằng Tứ thái tử còn bận lâu mới về được.”
Mộ Dung Phong hơi hơi nhíu mày một chút – “Vân Tuệ quận chúa?”
“Dạ đúng.” – Yên Ngọc cười nói – “Vân Tuệ quận chúa là cháu bên ngoại của Hoàng
hậu nương nương, là chị em ruột với Nhị thái tử phi, sống ở bên ngoài, một năm
ước chừng có một đôi lần vào cung vấn an Hoàng hậu nương nương.”
Mộ Dung Phong gật đầu – “Ngươi lui xuống đi, ta đói bụng sẽ tự biết ăn. Hôm nay
xem quyển sách này thật thú vị, thích quá đi mất, muốn thêm thời gian để đọc.”
Yên Ngọc lui ra ngoài. Mộ Dung Phong buông cuốn sách trên tay, ngoài cửa sổ đêm
thu trong trẻo nhưng lạnh lùng mà tịch mịch, hoa lá lặng yên không nói năng,
trăng như nước, trời đen như mực.
Đột nhiên có chút nhung nhớ tới Tư Mã Nhuệ, hắn bây giờ thế nào?…nghĩ vậy một
cái, sách cũng không đọc nổi nữa, người tự nhiên có chút trống rỗng.
Tư Mã Nhuệ tận khuya mới từ Chính Dương cung trở về, Vân Tuệ biểu muội mang tới
mấy hũ rượu ngon, hai huynh đệ Tư Mã Nhuệ, Tư Mã Triết cộng thêm Vân Tuệ biểu
muội, cùng Hoàng hậu nương nương, cùng nhau uống cạn mấy hũ rượu ấy.
Cũng say một chút, trở về phủ đệ, ánh nến đều đã tắt, sự im lặng khiến người ta
mơ hồ.
Xuân Liễu chưa ngủ, còn đang sửa sang này nọ, thấy Tứ thái tử trở về bèn thi lễ
– “Tứ thái tử, ngài đã trở về, ngài có muốn dùng bữa không?”
Tư Mã Nhuệ lắc đầu –“Mộ Dung Phong đâu?”
“Vừa mới ngủ rồi, vốn định chờ ngài về dùng bữa.” – Xuân Liễu thành thật nói.
Tư Mã Nhuệ nhướng mày – “Vương Bảo không về nói cho các ngươi sao, không phải
đã nói không cần chờ ta trở về sao? Nàng đã ăn gì chưa?”
Xuân Liễu lắc đầu, thấp giọng nói – “Không có, nói rằng không đói. Ban đầu nói
chờ ngài về cùng ăn, sau lại đọc sách, dường như mệt mỏi nên tựa vào nhuyễn
tháp mà ngủ. Lúc sau tỉnh lại, muộn quá rồi, tiểu thư nói không ăn nữa, rồi rửa
mặt chải đầu đi ngủ.”
Tư Mã Nhuệ ngây ngốc sững sờ một chỗ, nửa ngày không nói nên lời.
Đi tới phòng nghỉ của Mộ Dung Phong, ánh trăng như nước tràn ngập phòng, sáng
như ban ngày, Mộ Dung Phong nằm trên giường trải chăn phù phù dung(Juu: 床芙蓉被 ~ chịu luôn, chắc
chăn thêu hình hoa phù dung =.=”),im lặng ngủ, mái tóc dài
đen mượt rải rác trên gối, đầu hơi hơi nghiêng, như đứa trẻ con đáng yêu động
lòng người, có điều hai hàng lông mày cứ nhíu lại, dường như có chuyện gì không
vui.
Tư Mã Nhuệ nhịn không được vuốt nhẹ một chút hai hàng lông mày của Mộ Dung
Phong, như thể muốn xua đi u buồn trên lông mày nàng.
“Có cần đánh thức tiểu thư không ạ?” – Xuân Liễu hỏi rất nhỏ.
Tư Mã Nhuệ lắc đầu – “Thôi bỏ đi, để nàng ngủ cho ngon. Hầu hạ chu đáo.”
Ngồi trước giường một hồi, nhìn bộ dáng ngủ yên của Mộ Dung Phong, có chút ngây
ngô si ngốc, nàng thế mà lại chờ hắn về ăn cơm, chẳng lẽ nàng không như lời
nàng nói, không muốn yêu hắn? Từ trong phòng nhẹ nhàng đi ra, cả người có chút
hoảng hốt.
Bình minh, nắng sớm, sương mù. Noãn Ngọc Các, cảnh xuân tràn ngập.
Mộ Dung Tuyết tóc dài hơi rối, trên trán lấm chấm mồ hôi, tựa mình vào lòng
Hoàng thượng, vẻ mặt hạnh phúc thẹn thùng, vẫn đang thở gấp, sắc mặt ửng hồng.
Hoàng thượng tự tay bứt một trái nho đặt vào miệng nàng.
Thụy Hỉ vội vàng xông vào, thấy cảnh tương đó, mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám
ngẩng lên, sốt ruột mà sợ hãi nói – “Tuyết phi nương nương, phu nhân, phu nhân
bà, bà treo cổ tự sát rồi!”
Mộ Dung Tuyết mở to hai mắt, đông cứng sững sờ, run run hỏi – “Ngươi, ngươi nói
cái gì?”
“Có người trong phủ tới tìm Đại thái tử phi, tình cờ nô tỳ gặp phải, thấy hắn
có vẻ rất kích động, nô tỳ nhiều chuyện hỏi một câu, mới biết tối qua lão gia
bị bệnh, phu nhân vẫn hầu hạ, ai ngờ sáng nay khi người trong phủ thức dậy, đã
phát hiện phu nhân treo cổ tự tử ở thu phòng của lão gia rồi” – Thụy Hỉ thanh
âm run rẩy, nói không liền mạch – “Người trong phủ tới gọi Đại thái tử phi và
Tam thái tử phi qua đó, có lẽ giờ này đã về hết rồi.”
“Hoàng thượng, thiếp muốn về thăm mẫu thân, mẫu thân nhất định đã bị thiếp làm
cho tức giận.” – Mộ Dung Tuyết bối rối rúc vào lòng Hoàng thượng, muốn khóc
cũng không được, trong đầu hoảng loạn không thể nào bình tĩnh, mẫu thân hiểu rõ
nàng nhất, vốn biết theo Hoàng thượng, mẫu thân nhất định sẽ đau lòng, nhưng
không ngờ rằng mẫu thân thế mà lại dùng cách treo cổ tự sát để trừng phạt nàng!
“Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, có trẫm ở đây, không vấn đề gì.” – Hoàng
thượng cau mày, an ủi Mộ Dung Tuyết trong lòng, nhưng trong bụng lại thầm mắng
Mộ Dung phu nhân, dám lấy cái chết ra dọa, không phải nữ nhi được sủng hạnh
sao, đây vốn là thiên đại ân trạch, thế mà nàng ta còn không biết ơn, mới sáng sớm
đã phá đám. – “Thụy Hỉ, bây giờ phu nhân nhà ngươi thế nào rồi?” (Juu: muốn băm vằm lão
già này quá >”
“Nô tỳ không biết.” – Thụy Hỉ sợ hãi trả lời – “Nhưng xem bộ dạng kích động của
người trong phủ, nô tỳ đoán tình hình phu nhân e là không được tốt lắm.”
“Hoàng thượng, Tuyết nhi nhất định phải trở về xem sao.” – Mộ Dung Tuyết khóc
nói.
“Trẫm sẽ sắp xếp cho nàng đi.” – Hoàng thượng vỗ vỗ vai Mộ Dung Tuyết, lại nói
với Thụy Hỉ – “Lập tức thay quần áo giúp Tuyết phi, kêu Cao công công vào hầu
hạ ta.”
Thụy Hỉ vẫn không dám ngẩng đầu lên, vội vàng tiến lên giúp Mộ Dung Tuyết mặc
quần áo, bàn tay khẩn trương run run, sau đó lui ra ngoài kêu Cao công công vào
hầu Hoàng thượng rửa mặt chải đầu.
Mộ Dung Tuyết kia vẫn nước mắt đầm đìa, Hoàng thượng có vẻ trong lòng rất
thương xót, cứ luôn miệng an ủi. Chỉ hận không thay nàng chịu khổ sở được.
Phủ Tứ thái tử, Mộ Dung Phong vừa mới thức dậy, đang rửa mặt chải đầu thì thía
giám ở phủ Mộ Dung Thiên đến báo cho nàng biết tin Mộ Dung phu nhân tự sát.
Nghe tin này, Mộ Dung Phong cả người giật mình chết lặng, tuy rằng nói người
treo cổ tự sát là mẫu thân của thân thể này, không có quan hệ gì với Bạch Mẫn
nàng, nhưng vừa nghe tin này, Bạch Mẫn vẫn thấy lòng đau như cắt, dù sao hiện
tai nàng cũng không chỉ là Bạch Mẫn, mà còn là Mộ Dung Phong, Mộ Dung phu nhân
chính là người thân duy nhất của thân thể Mộ Dung Phong này. (Juu: ý tỷ ấy là chỉ có
bà này còn có tí tình máu mủ vs tỷ ấy, nhưng người khác thì cũng như nước lã
thôi, k tính =.=”)
Nước mắt tuôn ra như suối, không dừng lại được, người cứ ngơ ngác, im lặng làm
cho Xuân Liễu và Yên Ngọc hoảng hốt, tựa như thủy tinh, có thể vỡ tan ngay
được.
“Tiểu thư…” – Xuân Liễu run giọng thốt lên – “Người đừng dọa nô tì, người muốn
khóc thì cứ khóc đi, đừng nín nhịn mà hại đến thân mình. Phu nhân cát nhân
thiên tướng, sẽ không có việc gì đâu.”
Mộ Dung Phong vẫn không hé răng, chỉ ngơ ngác đứng, từng giọt nước mặt nối tiếp
nhau rơi xuống chậu nước trước mặt, tạo thành những gợn sóng, thân thể run nhè
nhẹ.
Nàng không chỉ là Bạch Mẫn, mà cũng là Mộ Dung Phong, giờ đây, các nàng vốn là
cùng một người. Mộ Dung phu nhân qua đời bao nhiêu đau đớn từ tim tràn ra.
“Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn lập tức trở về. Tư Mã Nhuệ đâu?” – Giọng nói của Mộ
Dung Phong nghe trống rỗng – “Bảo hắn cùng ta trở về, nếu đúng như lời ngươi
nói, mẫu thân không sao, nếu thấy chúng ta hai người cùng về đó, trong lòng sẽ
được an ủi một chút.”
Xuân Liễu dừng một chút, có phần khó xử nói – “Tối hôm qua sau khi Tứ thái tử
trở về, chỉ ở lại một lát rồi lại đi, chúng nô tỳ cũng không biết hắn đi đâu.’
“Vương Bảo đâu?” – Mộ Dung Phong bất động, hỏi đơn giản, trong lòng nhói đau,
đau không thể diễn tả bằng lời. lạnh lẽo, khiến nàng cảm thấy xương cốt nứt rạn
ra.
Yên Ngọc lập tức chạy ra ngoài tìm Vương Bảo, trên đường nàng nhịn không được
hỏi một câu, nghe được đáp án, chỉ cảm thấy tim run rẩy, lát nữa, trời ơi,
không biết Tứ thái tử phi sẽ bị tổn thương đến mức nào đây.
Vương Bảo thấy Mộ Dung Phong, cả người im lặng đứng bên cửa sổ, ánh mặt trời
buổi sớm lạnh lùng chiếu rọi trên người nàng, ánh mặt trời mà lại có vẻ tái
nhợt cùng lạnh lẽo, lộ ra một nỗi cô đơn không thể nói nên lời, nghe thấy tiếng
bước chân Vương Bảo vào, giọng nàng mỏi mệt hờ hừng – “Tứ thái tử có phải lại
đến Nguyệt Kiều Các rồi không?”
Trong lời nói ấy lộ ra sự bi ai khiến Vương Bảo nhất thời run rẩy, cố gắng kiềm
chế bản thân, làm giọng mình thốt ra vững vàng – “Tối hôm qua, Nguyệt Kiều cô
nương bị bệnh, sai người đến báo tin cho thái tử gia, thái tử gia mang theo ngự
y trong cung tới đó, bận rộn tới hơn nửa đêm, nói không chừng bây giờ ngài đang
trên đường trở về. Có cần để nô tài đi tới nghênh đón?”