“Tứ tiểu thư quỳ gối bên ngoài, cầu lão gia cho tiểu
thư vào gặp phu nhân.” Một hộ vệ ngoài cửa quỳ xuống, thanh âm nhẹ nhàng. Tứ
tiểu thư ngày nào của Mộ Dung vương phủ bây giờ đã là hoàng phi của vương triều
Đại Hưng, nay lại quỳ gối trước cửa, những hộ vệ nhỏ nhoi như họ làm sao có thể
nhận nổi quỳ này nên chỉ còn cách cử một người đến gặp lão gia, cầu y xử trí.
Thanh âm lạnh như băng của Mộ Dung Thanh Lương vang lên, “Nói Mộ Dung Thanh
Lương ta không dám nhận Tuyết phi nương nương làm nữ nhi của mình, thỉnh Tuyết
phi trở về Noãn Ngọc Các đi! Còn nữa, nói là từ nay về sau Mộ Dung Thanh Lương
ta và Tuyết phi nương nương không còn tình nghĩa phụ tử. Đi nói đi! Nhanh!” Mộ
Dung Thanh Lương vừa dứt lời liền phun ra một ngụm máu tươi, rồi ngất xỉu bên
cạnh thi thể của Mộ Dung phu nhân.
Cảnh tượng đó khiến mọi người kinh hô, chạy đến vây lấy Mộ Dung Thanh Lương,
tay chân luống cuống đỡ y. Cảnh đó càng khiến lòng Mộ Dung Thiên thêm hận, hận
không thể tự tay lập tức kết thúc sinh mạng của Mộ Dung Tuyết, hận bản thân đã
quá coi trọng tiểu muội này, nếu không sẽ không có cục diện ngày hôm nay, vừa
hại Tam muội, hại mẫu thân, hại toàn bộ Mộ Dung vương phủ.
Nghe tiếng khóc từ trong phủ truyền ra, trước mắt Mộ Dung Tuyết chỉ còn một màu
đen, ngã xuống hôn mê bất tỉnh. Thụy Hỉ vội gọi người đến hỗ trợ, mắt nhìn đại
môn của Mộ Dung vương phủ, trong lòng tràn đầy chua xót.
Mộ Dung Thanh Lương tỉnh lại, nhìn con cái trước giường, mắt ai cũng đẫm lệ,
gương mặt cũng đầy bi thống.
“Khóc cái gì.” Mộ Dung Thanh Lương cố gắng cao giọng, uy nghiêm không hề giảm.
“Đừng để mẫu thân của mấy đứa ra đi cũng không được thanh thản. Thiên Nhi,
Phong Nhi, hai đứa về cung trước đi, chuyện hậu sự ở đây cứ để cho huynh đệ của
hai đứa lo. Còn Du Nhi cũng về đi, mấy ngày nữa Ngô Mông sẽ hồi biên quan, về
tranh thủ thời gian bên cạnh Ngô Mông đi.”
“Phụ thân.” Mộ Dung Thiên hai mắt đẫm lệ nhìn Mộ Dung Thanh Lương, nghẹn ngào
không nói nên lời. “Con muốn ở lại với mẫu thân.”
“Không cần.” Mộ Dung Thanh Lương thở dài. “Trở về đi. Tiểu muội của con tạo ra
bao nhiêu điều gièm pha này khiến mẫu thân của con không thể ra đi một cách
minh bạch, vi phụ không nghĩ tổ chức tang sự, chỉ mong mẫu thân của các con có
thể ra đi trong im lặng. Nếu có người tới thì từ chối tiếp khách, cũng không
phát tang ngôn, chỉ cầu mẫu thân của các con có thể bình lặng một đường xuống cửu
tuyền. Tất cả đều trở về đi.”
Mộ Dung Phong nhìn thấy trong mắt Mộ Dung Thanh Lương chỉ có phẫn nộ cùng cừu
hận, trong đầu hoảng sợ, sợ rằng cuối cùng y sẽ đòi lại công đạo, cộng với
quyền thế của y, triều đình sắp tới khó tránh một trận bão táp.
Cũng khó trách Mộ Dung Thanh Lương, vừa mất ái nữ, bây giờ lại mất đi kết phát
thê tử, làm sao có thể dễ dàng nuốt trôi cơn hận này.
Mộ Dung Thiên cùng Mộ Dung Phong bước ra khỏi đại môn của Mộ Dung vương phủ,
nhìn thấy mọi người đang vây quanh Mộ Dung Tuyết, bọn thái giám trong cung tràn
đầy rối ren.
“Tự làm tự chịu!” Mộ Dung Thiên không thèm nhìn, lạnh lùng bước qua.
Mộ Dung Phong hít nhẹ một hơi, kỳ thật Mộ Dung Tuyết không đáng bị trách nặng
như thế, nếu có trách thì trách Mộ Dung Tuyết đã yêu người không nên yêu, một
người mà không ai chấp nhận được. Chuyện đến nước này, trải qua những đau khổ
này, chỉ hy vọng Hoàng thượng sẽ không cô phụ nàng.
Trở lại phủ Tứ thái tử, Mộ Dung Phong cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tuy rằng Mộ
Dung phu nhân và nàng không có quan hệ huyết thống, nhưng bà chính là mẫu thân
của thân thể này, nên trong lòng nàng vẫn cảm thấy đau. Có lẽ thân thể và linh
hồn khi ở cùng một chỗ thì sẽ có mối quan hệ dây dưa này.
Cũng như có rất nhiều tài năng mà Bạch Mẫn không biết, nhưng Mộ Dung Phong biết
nên Bạch Mẫn vì thế cũng sẽ biết. Rồi cũng có một số thái độ không phải Mộ Dung
Phong có thể biểu hiện, nhưng Bạch Mẫn có thể, nên Mộ Dung Phong cũng sẽ tự
nhiên mà biểu hiện ra.
“Tiểu thư nghỉ ngơi đi.” Xuân Liễu giúp Mộ Dung Phong ngồi xuống, gương mặt tái
nhợt của tiểu thư làm nàng khó chịu trong lòng. Chịu tang mẫu thân, trượng phu
lại ở thanh lâu cùng nữ tử khác, tiểu thư nhà nàng làm sao tiếp nhận được?
Yên Ngọc đi đến, nhìn thấy bộ dáng của Mộ Dung Phong, trong lòng lo lắng nên
lặng lẽ tìm Vương Bảo, dặn y lập tức đi Túy Hoa Lâu thỉnh Tứ thái tử trở về.
Cho dù không có tình nghĩa, nhưng nhạc mẫu qua đời, Tư Mã Nhuệ cũng nên xuất
hiện mới đúng, như vậy mới làm cho người khác không chê cười Mộ Dung Phong
không ai quan tâm.
Mộ Dung Phong nằm trên giường, mơ mơ màng màng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tâm
tình có chút ủ rũ, chỉ muốn nhanh chóng chợp mắt nghỉ ngơi, trong mơ hồ nghe
thấy có tiếng người nói chuyện.
“Yên Ngọc cô nương, không phải ta không tận tâm, mà là Tứ thái tử căn bản không
để ý đến ta.” Là thanh âm của Vương Bảo, nghe như y đang sốt ruột giải thích
cái gì đó. “Ta đến Túy Hoa Lâu, theo phân phó của cô nương thỉnh Tứ thái tử trở
về, nhưng Tứ thái tử một lòng để ý đến Nguyệt Kiều cô nương, căn bản không để
đến ta. Người chỉ lệnh cho ta lập tức hồi phủ để tránh trong phủ xảy ra chuyện,
ngay cả thời gian mở miệng ta cũng không có, chỉ có thể chạy về.”
Thanh âm của Yên Ngọc có vẻ rất tức giận, “Chỉ có chuyện như vậy cũng làm không
xong, uổng công thường ngày chủ tử đối xử tốt với ngươi, ngươi có nói cho thái
tử biết trong nhà thái tử phi xảy ra chuyện không? Thái tử phi bây giờ ở đây
chỉ có một mình, không nói chuyện với ai, cũng không thể khóc với kẻ làm nô tài
chúng ta, tuy đau khổ nhưng chỉ biết một mình chịu đựng, nếu thái tử trở về thì
cũng có thể an ủi người, giúp người đưa ra chủ ý. Ngươi thật sự không ra gì, Tứ
thái tử không cho nói ngươi cũng không nói, nếu thái tử phi xảy ra chuyện gì,
ngươi tự mình gánh lấy hậu quả đi.
Xem tình hình trước mắt, chỉ sợ ngay cả thân thể của thái tử phi cũng không ổn.
Đáng giận là thái y trong phủ đã theo thái tử đi Túy Hoa Lâu, làm sao lại đem
một thanh lâu nữ tử coi như trân bảo trân quý, thái tử phi của chúng ta có điểm
gì thua?! Thật thật đúng là bực mà!”
Lệ từ khóe mắt của Mộ Dung Phong từ từ chảy ra, ở đây người hầu đối với nàng
còn tốt hơn Tư Mã Nhuệ đối với nàng, thử hỏi làm sao nàng có thể đem trái tim
của mình trao cho một người lãnh khốc như vậy. Tựa đầu lên gối, đây là lần đầu
tiên kể từ khi đến cổ đại nàng khóc thầm, lần đầu tiên nàng thương tâm rơi lệ.
Như những lời Yên Ngọc nói, nàng hiện tại hy vọng có người bên cạnh, nghe nàng
trò chuyện để nỗi khổ trong lòng có thể giảm bớt một chút, nhưng mà thật sự bây
giờ nàng chỉ có thể tâm sự với người hầu thôi sao? Nàng không thể, tuy nàng không
phải là Mộ Dung Phong, nhưng mọi người đều cho rằng nàng là Mộ Dung Phong, làm
sao lại dám có hành động xúc phạm đến người của Mộ Dung vương phủ? Nghĩ đến
chuyện Mộ Dung phu nhân treo cổ tự sát, Mộ Dung Phong cảm thấy không đành lòng.
Buổi tối Mộ Dung Phong ngủ đến bất tỉnh, tối hôm qua vốn không ăn gì, sáng nay
lại vội vàng quay về Mộ Dung vương phủ, cả buổi sáng ở đó vì chuyện của Mộ Dung
phu nhân, ngay cả một giọt nước nàng cũng chưa uống, đến khi trở về phủ Tứ thái
tử cũng không ăn uống gì.
Tối hôm đó Yên Ngọc đến phòng bếp chuẩn bị một ít cháo, đưa đến chuẩn bị cho Mộ
Dung Phong ăn một chút mới phát hiện hô hấp của nàng có chút không ổn, gương
mặt lại ửng hồ, trán đầy mồ hôi, sờ lên trán phát hiện trán Mộ Dung Phong rất
nóng, thanh âm lập tức thay đổi, sốt ruột gọi to, “Xuân Liễu! Mau vào đây! Trán
thái tử phi rất nóng!”
Xuân Liễu vội vàng chạy vào, sờ trán Mộ Dung Phong, quả nhiên rất nóng, nhưng
nhìn Mộ Dung Phong có vẻ đang lạnh, cả người gắt gao ôm lấy chăn, có chút run
rung, tay chân nàng cũng rất nóng, người như đang tỏa nhiệt.
“Yên Ngọc tỷ tỷ, bây giờ phải làm thế nào?” Xuân Liễu sợ hãi hỏi. Lần trước khi
tiểu thư hôn mê hết ba ngày ba đêm đã làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, “Lục thái y
trong phủ đã đi Túy Hoa Lâu, đã trễ như vậy phải thế nào mới tốt?”
Yên Ngọc nhíu mày, “Đã trễ như vậy, chỉ sợ là bên Đại thái tử phi tình hình
cũng không tốt, Mộ Dung phu nhân qua đời, khó tránh Đại thái tử phi cũng thương
tâm, nay — Xuân Liễu, muội ở lại trông chừng chủ tử, ta đi đến chỗ Thái hậu
nương nương thỉnh thái y đến đây.”
Tường Phúc Cung lúc này cũng không còn nhiều ánh nến, Thái hậu cũng đã muốn
nghỉ ngơi. Yên Ngọc cũng đành nhờ tỷ muội quen biết ở đây, năn nỉ nhờ thông
báo. Một phần là nhờ quen biết, một phần mọi người cũng hiểu Thái hậu nương
nương rất yêu thương Tứ thái tử phi, huống hồ tiểu muội của Tứ thái tử phi bây
giờ đã là ái phi của Hoàng thượng, và cũng không ai muốn đắc tội với người của
phủ Tứ thái tử nên việc Yên Ngọc xin cầu kiến cũng diễn ra nhanh chóng, thuận
lợi.
Thái hậu đã lớn tuổi, sớm đã muốn đi nghỉ ngơi, nhưng khi nghe nói Yên Ngọc xin
cầu kiến, lại khóc lóc rất thương tâm liền ra lệnh cho nàng trực tiếp đi vào
tẩm phòng.