Ads
Tư Mã Nhuệ đứng một góc, gương mặt không chút thay
đổi. Nghe thấy có tiếng người đi đến, y cũng không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng
nói. “Ngươi đã trở lại.”
Một nữ tử xinh đẹp đoan trang, ước chừng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi
đứng trong đình lý. Nữ tử mặc một bộ y phục màu vàng, sắc mặt vẫn bình thản,
nhưng cũng đầy ôn nhu, “Tứ đệ, đệ vẫn khỏe chứ?”
Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng xoay người lại, mỉm cười, “Đã lâu không gặp, Nhị tẩu. Làm
thế nào mà tỷ lại có thời gian hồi cung vậy?”
Hồng Ngọc ôn nhu cười, “Là Nhị ca của đệ bảo ta tới, nói là phi tử của Tứ đệ bị
bệnh, thái y trong cung không có cách nên phu quân bảo ta mang thuốc của Ô Mông
Quốc đến cho đệ, hy vong có thể giúp cho bệnh tình của Mộ Dung cô nương thuyên
giảm.”
Tư Mã Nhuệ sắc mặt hơi thay đổi, “Nhị ca đúng là cẩn thận.”
Gương mặt Hồng Ngọc có chút xấu hổ, nhưng chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng trở
lại bình thường. Có một số việc được cố tình nhắc đến, dù với ý định nào đó hay
không, thì hôm nay cũng không thể nói việc đó là đúng hay sai.
Tư Mã Nhuệ cầm dược đưa cho Yên Ngọc, còn Hồng Ngọc chỉ lẳng lặng nhìn Mộ Dung
Phong đang nằm trên giường. Có thể bản thân quá mẫn cảm, nhưng năm đó khi Tư Mã
Cường thích nàng, lúc đó nàng cùng Tư Mã Triết đang trong lúc lưỡng tình tương
duyệt, thậm chí Hoàng thượng cũng đã chuẩn việc mấy tháng sau gả nàng vào phủ
Đại thái tử. Nhưng vào lúc đó, nàng gặp được Tư Mã Cường vừa mới từ biên quan
trở về. Sau một hồi sóng to gió lớn, nàng gả cho Tư Mã Cường rồi cùng y đi ra
biên quan, rất ít khi trở lại kinh thành. Tuy nhiên hai ngày trước Tư Mã Cường
lệnh cho thủ hạ phi ngựa báo về biên quan, dặn nàng lập tức đưa dược đến. Y có
thể vì Tứ thái tử phi làm vậy, làm sao nàng lại không nghi ngờ.
Không phải bản thân năm đó là ví dụ rõ ràng nhất sao?
“Đang nhìn cái gì?” Tư Mã Nhuệ thản nhiên hỏi, “Có phải cảm thấy kỳ quái vì
không biết nàng đã làm gì đến nỗi Tư Mã Cường phải phái ngươi đưa dược đến
đây?”
Hồng Ngọc khẽ thở dài. “Tứ đệ, ta biết đệ vẫn oán hận ta năm đó làm cho Đại ca
của đệ đau khổ, nhưng thật sự có những chuyện không thể nói rõ. Hôm nay nhìn
thấy nàng, ta như thấy được hình ảnh của mình năm đó. Ta thật sự không hy vọng
nàng sẽ dẫm vào vết xe đổ của ta.”
Hồng Ngọc không nói, những chuyện xưa nói ra chỉ làm tổn hại hòa khí, cần chi
phải nhắc đến. Cuộc sống vững vàng ở biên quan nhiều năm qua đã khiến nàng thấy
đủ, nhưng không hiểu sao nàng có cảm giác cuộc sống này sẽ dần đi xuống khi
biết đến sự xuất hiện đột ngột của Mộ Dung Phong. Không biết vì sao nhưng hôm
nay khi tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Phong nằm suy yếu trên giường, cảm giác đó
của nàng lại chuyển sang sợ hãi.
Nàng biết cho dù thật sự thích Mộ Dung Phong thì Tư Mã Cường cũng sẽ không biểu
hiện ra ngoài, y sẽ chôn sâu tình cảm đó tận đáy lòng. Nhưng khi nghĩ đến trong
lòng của y có hình bóng người khác, nàng vẫn cảm thấy bi ai. Năm đó trước khi
xuất giá, mẫu thân có nói với nàng, “Hồng Ngọc, hôm nay con phản bội Triết Nhi,
mẫu thân chỉ sợ một ngày nào đó con sẽ bị tâm ma luôn sợ hãi mất đi Cường Nhi
khống chế mà sống cuộc sống thống khổ không gì bằng.”
Chẳng lẽ thật như vậy sao?
Nhiều năm sống chung, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy Tư Mã Cường quan tâm
đến nữ nhân khác. Y chưa bao giờ quan tâm đến ai khác ngoài nàng, thậm chí vì
nàng, y cũng chưa từng nghĩ đến chuyện nạp thiếp. Nghe các tùy tùng nói, mặc dù
suốt dọc đường từ biên quan về kinh thành, Nhã Lệ công chúa luôn tìm cách câu
dẫn y nhưng Tư Mã Cường đều không động tâm.
Dược
của Hồng Ngọc đưa đến quả thật kỳ diệu, uống xong hai chén dược, cả người Mộ
Dung Phong đều toát mồ hôi, ngay cả chăn đệm đều ướt đẫm. Đến sáng sớm hôm sau
cũng không còn sót, cả tinh thần lẫn sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều. Mộ Dung
Phong cũng có thể ăn một chút cơm và cháo.
Thái
hậu khi đến thăm rất cao hứng. Bà nhìn Mộ Dung Phong rồi nhẹ nhõm thở, “Cuối
cùng cũng có khởi sắc, làm tổ mẫu lo lắng muốn chết. Con đã uống dược gì? Nếu
sớm biết có loại dược có hiệu quả tốt như vậy thì mấy ngày trước chúng ta cũng
mau chóng dùng, không để con mệt mỏi lâu như vậy, mà chúng ta cũng sợ chết
khiếp.”
Yên
Ngọc đứng một bên trả lời, “Là dược do Nhị thái tử đem từ Ô Mông Quốc về. Ngày
hôm qua thái tử phi uống hai chén, đến sáng nay mới có chút khởi sắc, cũng có
thể ăn một chút. Thái y vừa rồi vừa đến xem, cũng khen là hảo dược. Nhưng thái
y cũng nói do thái tử phi bị bệnh đã nhiều ngày, thân thể không tốt nên phải
hảo hảo tĩnh dưỡng mới có thể mau chóng khỏi bệnh.”
Thái
hậu hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Tư Mã Nhuệ, lơ đãng hỏi, “Hồng Ngọc đã trở lại,
là chính Hồng Ngọc tự đưa dược đến sao? Ta không có nghe Cường Nhi nhắc đến,
nha đầu kia cũng thật là, nếu đã trở lại thì cũng nên đi gặp ta. Quan hệ của
Hồng Ngọc và Vân Tuệ rất tốt, biết Hồng Ngọc trở lại, Vân Tuệ nhất định rất vui
mừng. Vân Tuệ vào cung chơi cũng nhiều ngày, nhưng huynh đệ mấy đứa cũng không
có thời gian gặp nó, bản thân Vân Tuệ chắc cũng cảm thấy khó chịu.”
Tư
Mã Nhuệ cười cười nói, “Đúng vậy, là Nhị tẩu tự mình đưa dược đến. Chắc là tò
mò muốn xem phi tử của Nhuệ Nhi bản lĩnh thế nào để có thể khiến cho Nhị thái
tử phái người bảo Nhị tẩu đưa dược đến đây.”
“Nhuệ
Nhi!” Thái hậu có chút bất an la một tiếng. “Đó đã là chuyện xưa, không cần nói
đến nữa. Bây giờ ai cũng đã cưới gả đầy đủ rồi, con lo làm tốt bổn phận của
mình đi.”
Tư
Mã Nhuệ chỉ cười, cũng không nói thêm gì.
“Phong
Nhi, con nghỉ ngơi cho khỏe đi, tổ mẫu trở về đây.” Thái hậu từ ái nhìn Mộ Dung
Phong. Chuyện của Tư Mã Nhuệ, Mộ Dung Phong không có gì bất mãn trong lời nói,
nhưng chính biểu tình thản nhiên kia làm cho Thái hậu càng thêm yêu thích,
nhưng cũng thương tiếc cho nàng. Thái hậu biết rõ tôn tử của mình “bất hảo” thế
nào, gả cũng chỉ cho có gả, đây là mệnh. Nhưng Mộ Dung Phong luôn bình tĩnh
lạnh nhạt, không tranh, cũng không nóng nảy.
Tiễn
Thái hậu xong, Tư Mã Nhuệ trở lại phòng của Mộ Dung Phong. Vừa bước vào y phát
hiện Mộ Dung Phong đang ngồi trên giường, trên người khoác chiếc áo choàng màu
xanh ngọc trong suốt như giọt nước, mắt nàng nhìn vào cuốn sách trong tay.
“Nàng
mới khỏe đã ngồi dậy rồi, nàng không nghe thái y nói sao, nàng phải hảo hảo
tĩnh dưỡng mấy ngày thì mới hoàn toàn khôi phục.” Tư Mã Nhuệ miệng vừa ép buộc,
vừa năn nỉ, tay thì đỡ Mộ Dung Phong đang ngồi trên giường nằm xuống, kéo chăn
đắp lại cho nàng. “Hôm nay bên ngoài gió lớn, có lẽ thời tiết thay đổi, nàng
cũng không thể nhiễm phong hàn trở lại, muốn làm gì thì cứ để Yên Ngọc làm thay
nàng, còn nếu muốn đọc sách thì để ta đọc cho nàng nghe.”
“Nguyệt
Kiều cô nương mấy ngày nay sao rồi?” Mộ Dung Phong nằm xuống, lơ đãng hỏi, “Hôm
đó nghe ngài nói thì đó như là tai nạn ngoài ý muốn khi đang khiên vũ. Chân của
cô nương ấy đã tốt hơn chưa?”
Tư
Mã Nhuệ thở dài, “Bị gãy xương chân, sợ là phải nghỉ ngơi mấy ngày thì mới có
thể khiêu vũ lại được. Ta đã cho Lục thái y đến chẩn trị cho Kiều Nguyệt, ngoại
trừ việc nằm yên một chỗ thì cũng không còn phương pháp gì.”
“Ngài
đi xem cô nương ấy đó.” Mộ Dung Phong thản nhiên nói, “Phiền ngài chiếu cố, ta
không có cách gì cảm tạ, chỉ còn để ngài một ngày đi xem Nguyệt Kiều, xem xem
thương thế của cô nương ấy khôi phục thế nào. Nguyệt Kiều cô nương là người
thích khiêu vũ, bị thương ở chỗ đối với cô nương ấy còn khổ sở hơn là lấy mạng.
Cô nương ấy theo ngài nhiều năm như vậy, giờ phút này sợ là Nguyệt Kiều đang
trông ngóng ngài có thể ở bên cạnh, dù chỉ một chút cũng tốt.”