Ads
“Hồng Ngọc gả cho Tư Mã
Cường cũng không lâu lắm, nói vậy Lưu phi nương nương cũng chỉ được sủng ái
thời gian không lâu.” Mộ Dung Phong nhẹ giọng hỏi.
“Cũng có mười năm.” Tư Mã
Nhuệ thản nhiên nói, “Huynh đệ bọn ta bốn người, Tư Mã Triết lớn tuổi nhất nên
làm Đại ca, khi cùng Hồng Ngọc mến nhau y vẫn còn là một thiếu niên ngây ngô.
Tư Mã Cường cùng tuổi với Đại ca, nhưng nhỏ hơn một tháng. Lúc đó Lưu phi vẫn
còn là một nữ tử hai mươi, dung mạo quyến rũ, tuy là mỹ nhân nhưng có Tư Mã
Cường là do một lần Hoàng thượng ngẫu nhiên qua đêm. Nếu không có tâm kế thì
làm sao một bước bước đến địa vị như hôm nay.”
Mộ Dung Phong suy nghĩ
một hồi, rồi nói, “Ta thật nhìn không ra Tư Mã Cường lại là người lãng mạn,
trong suy nghĩ của ta những gì Nhã Lệ công chúa miêu tả y thật không sai, là
một kẻ đầu gỗ, nhưng thật không ngờ y cũng có lúc như thế khi còn trẻ. (E: ạch, Tư Mã Cường
cũng đâu lớn hơn Nhuệ ca là bao đâu ~.~) Nghĩ
đến cũng thấy thú vị, nhưng cũng không thể đổ hết cho Tư Mã Cường và Lưu phi,
ai bảo lúc đó Đại ca của ngài không có mặt.”
“Nếu không phải lúc đó Tư
Mã Cường làm quá mức ngoan độc thì ta sẽ không cáu giận cho đến tận bây giờ.”
Có thể nghe được chút khinh thường trong giọng nói của Tư Mã Nhuệ, “Lúc trở về
Hồng Ngọc có nói về tình hình khi đó. Nàng ta đang đi thì có mấy tên côn đồ đi
đến tìm cách dây dưa, trong lời nói cố tình gây xích mích, đúng lúc Hồng Ngọc
sợ hãi thì có người xông lên cứu, làm nàng ta cảm kích không thôi. Đến đây cũng
không có gì nói, nhưng vấn đề là mấy tên côn đồ đó đều bị đánh chết, Tư Mã
Cường cho dù thật là anh hùng thì cũng chỉ cần trừng phạt bọn chúng một chút,
vậy mới có thể gọi là hoàn mỹ ‘anh hùng cứu mỹ nhân’, đâu đến mức phải đánh
chết tất cả, không chừa một tên nào?”
Mộ Dung Phong không nói
gì, trong lòng suy nghĩ một chút về những gì Tư Mã Nhuệ vừa nói, trong đầu nhớ
lại những cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân trong thời cổ đại đã từng xem. Mỹ
nhân bị người xấu vây lấy, sau đó đột nhiên xuất hiện một người võ nghệ cao
cường, thuần thục, đánh đám người xấu một trận nghiêng ngả, rồi mỹ nhân nhìn
ánh mắt sùng kính nhìn anh hùng, hận không thể lập tức lấy thân báo đáp. Hơn
phân nửa kết quả sau đó đều là mỹ nhân gả cho anh hùng, nên nếu Tư Mã Cường cứu
Hồng Ngọc, bất luận ở tình huống nào thì việc Hồng Ngọc cảm kích, dẫn đến tâm
sinh ra sự kính yêu cũng là tự nhiên. “Đừng nói là ngài nghi ngờ chuyện ‘anh
hùng cứu mỹ nhân’ giữa hai người họ là có người cố tình sắp đặt?”
Tư Mã Nhuệ gật đầu, “Ta
vẫn luôn hoài nghi như vậy nên luôn thấy khinh thường Tư Mã Cường. Nếu hắn thật
sự thích Hồng Ngọc thì hãy cùng Đại ca cạnh tranh, Hồng Ngọc có quyền tự do
chọn một trong hai người bọn họ, nhưng hắn lại dùng thủ đoạn ti bỉ như vậy thật
khó khiến người khác có thể chấp nhận.”
“Tư Mã Cường cũng cạnh
tranh, chẳng qua là dùng thủ đoạn không hợp để đạt được thứ mình muốn thôi. Với
lại cũng một phần lỗi là do Đại ca của ngài quá chủ quan, cứ nghĩ mối tình
thanh mai trúc mã của y và Hồng Ngọc sẽ không thể thay đổi nên mới xảy ra sơ
sót.”
“Nhưng Tư Mã Triết lấy Mộ
Dung Thiên cũng không có tổn thất gì a, Mộ Dung Thiên so với Hồng Ngọc cũng không
kém, ai, không có được Hồng Ngọc cũng là điều tốt. Cũng may Đại ca của ngài
cũng không đến nỗi bạc đãi thê tử, nếu không Mộ Dung Thiên, hay cũng là Đại tỷ
cũng không thể nhìn thấy ánh mặt trời chiếu rọi đến hôm nay.” Mộ Dung Phong nói
đùa.
“Trong hoàng cung này
tình yêu là thứ yếu ớt nhất, hai người họ có thể tương kính như tân đến hôm nay
cũng là chuyện không dễ dàng.” Tư Mã Nhuệ thở dài, “Trong chuyện này Mộ Dung
Thiên là người vô tội nhất. Trong lòng Đại ca không thể bỏ được Hồng Ngọc,
nhưng vì không để tiền đồ bịhủy và
cũng để duy trì cục diện, đành phải thành thân với người mình không thương. Tóm
lại khổ nhất chính là Đại tỷ của nàng.”
Mộ Dung Phong ngẩn ngơ,
trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Tư Mã Nhuệ cười, nói,
“Bọn họ đi rồi, chúng ta đi dạo đi.”
Trong mắt Mộ Dung Phong
hiện lên một tia hoang mang, nàng nhìn Tư Mã Nhuệ, chậm rãi bước theo y, “Ngài
thật sự nhìn một người như vậy sao? Mỗi người đều sống vì tiền đồ, vì kế hoạch
của mình. Tư Mã Triết lấy Mộ Dung Thiên không phải đơn thuần vì giải mối sầu bị
Hồng Ngọc vứt bỏ khiến y trở thành một kẻ suốt ngày ảo não. Dù sao Mộ Dung
Thanh Lương cũng là Tể tướng đương triều, trong tay nắm giữ chính sự. Nhưng còn
muội muội của Mộ Dung Thiên tại sao lại gả cho Ngô Mông? Không sai, Tư Mã Cường
đúng là thái tử trấn giữ biên quan, nhưng binh sĩ lại thật sự nghe theo lời của
Ngô Mông đại tướng quân hơn. Lấy Đại tiểu thư của Mộ Dung vương phủ Mộ Dung
Thiên tuyệt đối không hề kém so với việc lấy Hồng Ngọc, Hồng Ngọc dù sao cũng
không phải là con của chính thất nên đối với người kế vị tương lai của vương
triều Đại Hưng như Tư Mã Triết thì cũng không mang lại lợi ích gì nhiều.
Tư Mã Cường lấy Hồng Ngọc
cũng vì để đạt được thân phận thái tử, và cũng vì địa vị của mẫu thân trong
cung. Lưu phi cho dù có kiều mị động lòng người ra sao, nhưng nếu không có một
đứa con thì làm sao có thể tồn tại đến ngày nay? Chẳng phải người xưa cũng có
câu ‘mẫu bằng tử quý’ sao? Về phần Tam thái tử thì ta không biết, chỉ nghe nói
là do Ngô phi sinh, học vấn uyên bác, là người khiêm tốn. Còn Tứ thái tử cô đơn
ngài thanh danh bừa bãi, hơn nữa lại gây chuyện sinh sự, thật sự là kỳ quái.
Ngài đừng nói tất cả đều do ngài cố ý? Người muốn học điều tốt thật khó khăn,
nhưng học cái xấu thì thật dễ dàng. Tuy không phải là điều tốt nhưng dù sao để
học cũng vất vả không ít, ít nhất đó là những gì ta cảm nhận. Hỏi thật ngài có
cảm thấy mệt không?”
“Ha ha.” Tư Mã Nhuệ cười
sảng khoái, nhìn Mộ Dung Phong, một hồi lâu mới ngừng lại. Y vui vẻ nói, “Có
mệt hay không ta không rõ lắm, vấn đề là nàng đừng nói ta đối với nàng cũng là
chuyện không tốt a?”
“Ngài quả là khiêm tốn.”
Mộ Dung Phong trừng mắt liếc y một cái, “Ta nói chuyện đứng đắn, ngài làm
sao lại cười như thế chứ. Nếu vậy mà còn không tính là chuyện không tốt, vậy
theo ý ngài thế nào mới là không tốt ?”
Tư Mả Nhuệ mỉm cười hỏi,
“Vậy theo nàng nói, rốt cuộc ta không tốt ở điểm nào?”
Mộ Dung Phong suy nghĩ
nửa ngày, trước mắt nàng là những bông hoa cúc đang nở rộ, hương thơm bay nồng
nặc trong không khí, làm nàng hơi choáng váng, “Ngài không làm việc đàng hoàng!
Phong lưu thành tánh! Bất cần đời! Khinh người quá đáng! Ân, còn có – còn có
cái gì, ngài còn muốn thêm cái gì, chỉ nhiêu đó cũng đủ ghê người rồi.”
Tư Mã Nhuệ tươi cười,
không nề hà nói, “Ta là thái tử, nhưng không nhất định phải làm hoàng đế, với
lại ta không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, quá mệt mỏi, cho nên ta chỉ làm
thái tử, không cần để ý đến quốc sự trong thiên hạ, ưu quốc ưu dân, nghĩ đến
đây ta không biết nên làm việc đàng hoàng gì. Ta cũng không phải là Tư Mã
Triết, nhật lí vạn ky, cần chính liên dân.
Ta thích chơi bời giang
hồ, cũng quen biết không ít nữ nhi, cũng có quan hệ thân thể, nhưng tất cả đều
là ngươi tình ta nguyện, nên chỉ có thể xem là ta phong lưu thành tính. Ta cũng
không phải là hái hoa đạo tặc, cũng không ép buộc ai, nên không thể tính là tội
không thể tha thứ, thích chính là thích, ta cũng không thích cất giấu người ta
thích, làm vậy sẽ bị quy tội không nhận thân thích.
Về phần bất cần đời, ha
ha, ta cũng không phải muốn làm nhân tài quốc gia, chỉ muốn tuỳ ý, tất cả dựa
theo tính tình của ta, không phiền người khác sinh sống, điều này hẳn là không
thể cung thuyết đi. Cuối cùng theo lời nàng nói là ta khinh người quá đáng, ta
tuy là thái tử, nhưng nàng cũng thấy là ta không khi dễ ai, đối đãi với hạ nhân
cũng hiền lành, như thế không phải là ta quá công bằng sao? Còn phần sau khi
nào nàng nhớ hãy nói cho biết để ta tiếp tục giải thích.”
Mộ Dung Phong nhìn Tư Mã
Nhuệ, “Ngài làm sao mà có thể nguỵ biện nhiều như vậy?”
“Không phải ta nguỵ biện
mà căn bản là nàng không muốn công chính đối xử ta, kỳ thật ta cảm thấy bản
thân là người sạch sẽ nhất trong hoàng cung này.” Tư Mã Nhuệ sắc mặt không đổi,
tâm không khiêu nói.
Mộ Dung Phong nhịn không
được nở nụ cười, “Ta không biết ngài có phải là người sạch sẽ nhát trong cung
này hay không, nhưng bất quá ta tin tưởng trong cung này ngài là người có da
mặt dày nhất.”
Tư Mã Nhuệ nửa thật nửa
đùa cười nói, “Ta là người không biết xấu hổ như vậy sao?”
Mộ Dung Phong nhịn không
được, cười thiếu chút nữa ho khan, “Tư Mã Nhuệ, ta có thể hiểu được một điều,
trong cung này ngài tuyệt đối là người thú vị nhất!”
Tư Mã Nhuệ ôn nhu nhìn Mộ
Dung Phong, trong lòng trằn trọc một câu nói: ‘Mộ Dung Phong, nàng không biết
nàng đối với ta quan trọng thế nào, vì nàng có thể sống hạnh phúc, vô luận làm
gì ta cũng sẽ làm.’ Nhưng lời đó chưa bao giờ nói, vì y biết Mộ Dung Phong
không thương y, chính nàng đã từng nói qua với y.
Chỉ cần có thể duy trì
cục diện tốt đẹp trước mắt, y cũng đã thấy đủ rồi.