Ads
Gió mùa thu thổi suốt một
đêm, sáng sớm khi thức giấc, hơi ấm mai một đi rất nhiều, hôm nay là mười lăm
tháng tám, mưa lại bắt đầu rơi, nghĩ đến buổi tối không có ánh trăng để mà
ngắm, không khỏi khiến người ta buồn buồn.
Thái hậu sớm đã cho Tiểu
Đức Tử kêu Mộ Dung Phong qua, khắp nơi tiến cung rất nhiều loại bánh trung thu
điểm tâm rất tinh xảo, nhìn đã ngon mắt, Thái hậu có lòng kêu nàng tới nếm thử.
Tư Mã Triết tình cờ cũng
đang ở đó, cùng Hoàng thượng tới thăm Thái hậu.
Mộ Dung Phong lẳng lặng
nhìn hắn một cái, trong lòng đã có vài phần cảm khái, nghĩ tới Nguyệt Kiều còn
đang thống khổ, tỷ tỷ Mộ Dung Thiên của mình, đột nhiên cảm thấy bất mãn thay
cho các nàng, e là trong lòng Tư Mã Triết này vẫn chưa buông được Hồng Ngọc, dù
sao không phải vì bản thân chán ghét mà buông tay, mà bởi không thể không buông
tay, cũng thật đáng buồn là, bọn họ nếu mà gặp mặt, từ thê tử biến thành em
dâu, e là còn buồn bực hơn cả Mộ Dung Thiên với Mộ Dung Tuyết từ chị em biến
thành mẹ chồng nàng dâu.
Nhưng mà nhìn bộ dáng hắn
bây giờ, thật chẳng thể nào nghĩ được rằng trước kia hắn từng phóng túng vô
cùng.
“Phong nhi à, Nhuệ nhi
đâu?” – Thái hậu hiền lành hỏi, bởi con bà cưới Mộ Dung Tuyết, lại phong Nhã Lệ
công chúa làm Lệ phi, nên trong lòng rất không vui, căn bản không thèm để ý đến
Hoàng thượng, coi như trước mặt chẳng có ai, mắt cũng không thèm liếc một cái.
Hoàng thượng cũng chỉ
biết đứng một bên cười trừ, không dám tức giận, ngày đó vì chuyện của Mộ Dung
Tuyết, mẫu thân cũng đã buồn bực đến mức không thèm để ý đến y, giờ lại thêm
chuyện Nhã Lệ được phong làm Lệ phi, dù sao Nhã Lệ cũng đã được ban cho nhị
thái tử, thế mà cũng thành phi của Hoàng thượng, mẫu thân không tức giận mới
lạ, dù cho Tư Mã Minh Lãng nói đỡ thế nào, mẫu thân cũng chẳng cho y lấy nửa
điểm hòa nhã. Nghĩ lại ngày đó, bản thân cũng thật đáng giận, chỉ đành dè dặt
cười trừ.
Mộ Dung Phong cười cười,
làm như lơ đãng nói – “Chàng ấy, đi thăm một vị bằng hữu rồi, vị này dạo trước
không may bị thương chân, tối qua còn chưa về, chắc tình trạng của vị bằng hữu
đó không ổn lắm.”
“Bằng hữu cái kiểu gì, mà
khiến nó cả đêm không về, lớn rồi mà vẫn chẳng nên thân.” – Thái hậu giả ý
trách móc, nhưng biểu hiện trên mặt thì thật hiền hòa.
“Là một vị bằng hữu hắn
vẫn luôn quan tâm.” – Mộ Dung Phong căn bản không nhìn Tư Mã Triết, nhưng lại
cảm thấy Tư Mã Triết hơi run rẩy một chút.
Thái hậu cũng nghiêng đầu
thoáng nhìn qua, tò mò hỏi – “Triết nhi, sao sắc mặt con đột nhiên xấu vậy, có
phải có gì không thoải mái không? Đừng có suốt ngày đi theo phụ hoàng con xử lý
chính sự, cũng phải chú ý thân thể của mình, thời gian này Mộ Dung vương phủ
xảy ra không ít chuyện, con phải chú ý chăm sóc Thiên nhi.”
“Tôn nhi biết.” – Tư Mã
Triết vội vàng trả lời, theo bản năng nhìn thoáng qua Mộ Dung Phong, thấy sắc
mặt Mộ Dung Phong bình tĩnh, không có ý lăn tăn gì, chắc mình quá lo lắng rồi,
chuyện mình với Nguyệt Kiều, chắc không ai khác biết, Tư Mã Nhuệ hẳn sẽ không
nói với Mộ Dung Phong, huống hồ quan hệ hai người cũng không tốt đến mức không
có chuyện gì là không nói, năm đó để bảo vệ danh dự cho hắn, Tư Mã Nhuệ đã
không vạch trần hắn trước mặt tổ mẫu, bây giờ hẳn cũng sẽ không.
Nhưng mà, nghe nàng nói,
dường như Nguyệt Kiều xảy ra chuyện gì, còn rất là nghiêm trọng.
Tư Mã Cường cùng Hồng
Ngọc từ ngoài vào, cũng tới thăm Thái hậu, Hồng Ngọc mặc một bộ váy màu vàng
nhạt, phú quý đoan trang, cùng Tư Mã Cường, thật là một đôi trai tài gái sắc.
Tư Mã Triết cúi đầu, vờ
như không thấy, chỉ lẳng lặng đứng.
Hồng Ngọc nhẹ nhàng ngoan
ngoãn nói chuyện với Thái hậu – “Tổ mẫu, người khỏe không?”
Thái hậu mỉm cười, nhìn
Hồng Ngọc, thanh bằng tĩnh khí nói – “Hồng Ngọc lại đây. Phong nhi, có biết ai
không, đây là Nhị thái tử phi, vẫn ở biên quan cùng Cường nhi, rất ít khi trở
về, e là mấy đứa còn chưa gặp mặt. Ồ, đúng rồi, ta cxng phải nhắc, dạo trước
con bị bệnh, còn nhờ thuốc Hồng Ngọc có lòng mang về từ Ô Mông quốc, con phải
tới cám ơn đi.”
Mộ Dung Phong cười, thi
lễ – “Cám ơn nhị tẩu đã có lòng đưa thuốc, đáng lẽ ra phải tới tận nơi cám ơn,
chỉ tiếc vẫn chưa có lúc nào rảnh, hôm nay nhân lời tổ mẫu, phải nói cảm ơn một
tiếng.”
Hồng Ngọc vội vàng đáp
lễ, cười nói – “Muội muội khách khí rồi, cũng không phải chuyện to tát gì, Ô
Mông quốc này vốn thừa thãi dược liệu, ta cũng chỉ mượn hoa hiến phật thôi.”
Tư Mã Cường mỉm cười nhìn
Mộ Dung Phong – “Xem tình hình, quả thật tốt rồi.”
Mộ Dung Phong cười cười,
gật đầu – “Đã không còn đáng ngại, nhưng giờ phải cẩn thận rồi, không dám quá
sức lại trúng gió gặp mưa nữa, bằng không, ốm thì đã đành, chính là Tứ thái tử
cũng sẽ không cho muội ra khỏi cửa, buồn chết mất.”
Tất cả cùng cười, ai cũng
có thể nhìn ra được, đôi vợ chồng son này quan hệ ngày một tốt hơn, dù bây giờ
không có Tư Mã Nhuệ bên cạnh, nhưng Mộ Dung Phong nhắc đến hắn vẫn có ý vừa coi
trọng vừa hờn giận, khiến Thái hậu trong lòng ngọt ngào mừng rỡ. Nhuệ nhi, là
tôn tử bà thương yêu nhất, mọi người đều bảo nó hư hỏng không chịu nổi, chỉ có
bà luôn thủy chung tin rằng nó không phải tầm thường.
Sắc mặt Tư Mã Cường nhẹ
nhàng biến đổi, Hồng Ngọc trong lòng buồn buồn, hóa ra, không phải sẽ không
thay lòng, chẳng qua là chưa gặp được người thích hợp, hắn, có từng vì mình mà
buồn bã mất mát thế không? (Juu: ta thấy ẻm này đi hạ độc Phong tỷ còn
hợp lý hơn =.=” bị dở hay sao mà lại đi hại NK =.=”, ghét đứa nào chân đạp 2
thuyền >”
“Ai nói xấu sau lưng ta
vậy?” – Giọng nói lười biếng của Tư Mã Nhuệ từ ngoài truyền vào(Juu: *tung bông*, Nhuệ
ca lại lên đài), sau đó người cũng tự động đi tới, trên khuôn mặt
hiện ra, dù có vài phần mỏi mệt, nhưng vẫn rất trong trẻo, mặt cười rạng rỡ,
dường như rất vui vẻ – “Chẳng trách từ sáng sớm ta cứ hắt xì hoài, ra là nàng
nói xấu sau lưng ta.”
Mộ Dung Phong mỉm cười,
nghe thấy giọng hắn liền vui vẻ, như thể có hắn ở đây, không cần làm gì cũng có
thể vui vẻ, tươi cười nói tiếp – “Ngươi lại nói oan cho ta rồi, ta chưa hề nói
xấu ngươi. Mọi người có ai nghe ta nói xấu hắn không? Tổ mẫu, ngài nghe thấy
sao? Hay là phụ hoàng nghe được…?”
Thái hậu tất nhiên là lắc
đầu, Hoàng thượng cũng lắc đầu cười.
Tư Mã Nhuệ bày ra cái vẻ
mặt “bị bắt nạt”, bi thương nói – “Tư Mã Nhuệ ta tiếng tăm lừng lẫy thế mà bị
hủy trong tay Mộ Dung Phong thật đáng thương. Mọi người thật không công bằng.”
– Nói xong, đi đến bên Mộ Dung Phong, thì thầm nói – “Phong nhi, đêm qua có nhớ
ta không?”
Mộ Dung Phong mặt ửng
hồng lên, trừng mắt lườm hắm một cái, miệng nói giả ý trách móc – “Ngươi thật
sự cố ý phải không? Ban ngày đã khiến ta không thể sống yên thân, tối còn muốn
ta không được ngủ ngon sao? Cẩn thận không ta bảo tổ mẫu phạt ngươi!”
Tư Mã Nhuệ vẫn thầm thì
như trước, hơi thở nóng ấm thổi thổi bên tai, ngứa ngáy – “Nhưng mà ta nghĩ về
nàng suốt cả đêm, chỉ tiếc không thể trở về, chết mất thôi.” (Juu: đáng yêu quá đi
mất >”
Tim Mộ Dung Phong khẽ
rung lên, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi – “Nguyệt Kiều sao rồi?”
“Đỡ nhiều rồi, uống thuốc
Lệ phi cho, đỡ đau đi rất nhiều, chỉ còn phải chịu đựng mấy ngày chờ thuốc giải
từ Ô Mông quốc đưa về.” – Tư Mã Nhuệ nhẹ giọng trả lời.
Hai người như ở chốn
không người, nói chuyện cười đùa.