Ads
“Có đơn giản quá không
tiểu thư?” – Xuân Liễu hơi lo lắng hỏi, nàng cảm thấy Bạch Mẫn có khi còn kém
hoa lệ hơn cả một tiểu nha hoàn như nàng.
“Được rồi” – Bạch
Mẫn mỉm cười, thoáng nhìn Xuân Liễu, nhận thấy sự lo lắng trên khuôn mặt nàng
ta thì bèn nói – “Xuân Liễu, như vậy là tốt lắm rồi. Ta làm sao có khả năng làm
vừa ý Thái hậu, Hoàng hậu cùng Tứ thái tử được, dù sao ban đầu họ cũng chỉ chú
ý tới Mộ Dung vương phủ tứ tiểu thư Mộ Dung Tuyết, chứ không phải ta Bạch… Mộ
Dung Phong, ta cần gì phải cố ra vẻ.”
Bạch Mẫn thầm nghĩ:
vừa rồi thiếu chút nữa lại nói ra tên thật của mình, kỳ thực tên bất quá cũng
chỉ để gọi mà thôi, Bạch Mẫn cũng được, Mộ Dung Phong cũng tốt, đều được cả,
nhưng mà, từ nay về sau, Bạch Mẫn chính là Mộ Dung Phong, cũng may, tên này
cũng rất êm tai.
Xuân Liễu nửa hiểu
nửa không cũng gật gật đầu.
Nhìn vào trong
gương, Bạch Mẫn, không, nói thật ra là một Mộ Dung Phong mới mẻ, cảm thấy rất
vừa ý. Nữ tử trong gương, thanh lệ, thanh lịch, khuôn mặt cực kỳ trắng trong
thuần khiết, biểu tình thản nhiên.
“Chúng ta đi thôi”
– Mộ Dung Phong gạt mấy sợi tóc vương trên vai, nâng bước hướng ra bên ngoài.
“Tiểu thư” – Xuân
Liễu chần chừ nói – “Người không chờ Tứ thái tử về cùng đi sao?”
“Vì sao phải chờ
hắn?” – Mộ Dung Phong mỉm cười, đi ra bên ngoài, ánh nắng mặt trời chiếu sáng
nụ nười tinh thuần như nước, khuôn mặt Xuân Liễu hiện lên vẻ kinh ngạc, từ sau
khi tiểu thư khỏi bệnh, cứ như biến thành một người khác, cả người thần thanh
khí sảng, thanh lệ thoát tục.
Nha hoàn Yên Ngọc
của phủ Tứ thái tử dẫn kiệu đi hết rẽ phải lại rẽ trái, ước chừng uống hết một
chén trà nhỏ, mới tới bên ngoài cung Tường Phúc.
Mộ Dung Phong quỳ
xuống.
Thái hậu và hoàng
hậu đang trò chuyện, có cả Đại thái tử cùng với Đại thái tử phi Mộ Dung Thiên.
Ngoài Mộ Dung Thiên nhìn thấy Mộ Dung Phong đang quỳ dưới mặt đất kia, tất cả
mọi người hầu như không nhận ra.
Mộ Dung Phong cúi
đầu quỳ gối, im lặng như thể không tồn tại.
Ngay lúc ấy một
tiểu thái giám đã nhẹ giọng tuyên: “Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương
nương, Tứ thái tử phi đến cung Tường Phúc thỉnh an.”
Nàng mừng thầm
nhưng miệng vẫn không nói gì, binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất che,
gặp chiêu thì sách chiêu.
Thái hậu đã sớm
nghe thấy tiếng của tiểu thái giám, nhưng vẫn làm như không nghe thấy gì, cứ
tiếp tục nói chuyện tào lao cùng Hoàng hậu, nha hoàn Yên Ngọc kia căn bản chính
là thuộc hạ của bà, cố ý đưa tới chỗ của Tư Mã Nhuệ, để thăm dò diễn biến giữa
Tư Mã Nhuệ và Mộ Dung Phong. Sáng sớm hôm nay Yên Ngọc nhờ người sang đây báo
lại, Tư Mã Nhuệ, cũng chính là tên cháu trai bà yêu nhất mà cũng khiến bà đau
đầu nhất, quả nhiên một đêm chưa về.
Thế mà Mộ Dung
Phong vẫn chưa khóc lóc kể lể gì, lại còn ngon lành ngủ một mạch đến sáng!?
Chẳng lẽ Mộ Dung Phong này thật sự ngu dốt đến trì độn? Bà biết tôn nhi vốn
muốn cưới Mộ Dung Tuyết, bà cũng đã từng gặp qua cả bốn tiểu thư của Mộ Dung
gia, Mộ Dung Tuyết dung mạo xuất sắc nhất, còn Mộ Dung Phong này có phần kém
nổi bật.
Chỉ tại Tư Mã Triết
và Mộ Dung Thiên cứ tới thuyết phục, lại còn có Mộ Dung Thanh Lương khẩn cầu,
còn nói, Mộ Dung Tuyết tuổi còn nhỏ, chưa thể kết hôn, cuối cùng đành chọn lấy
Mộ Dung Phong, dù sao cũng là tiểu thư của Mộ Dung vương phủ, nếu không phải bị
đem ra so sánh với ba nàng kia, Mộ Dung Phong cũng là một cô nương có dung nhan
xuất chúng, chỉ tiếc là giản dị quá.
Thái hậu thầm nghĩ
trong lòng: nếu nhưng Mộ Dung Phong này chẳng đáp ứng được, sợ là đành phải chờ
một năm nữa rồi lại cưới Mộ Dung Tuyết về cho tôn nhi thôi, cho hai chị em nhà
này đồng tỷ nhất phu.
Tình trạng này vẫn
còn tiếp tục suốt bữa ăn, Tư Mã Triết nhìn thoáng qua thê tử, nhận thấy trên
mặt Mộ Dung Thiên đã có vài phần không đành lòng, dù sao người đang quỳ kia
cũng là em gái cùng một mẹ sinh ra với nàng, nhưng nàng lại không tiện nói
giúp, chỉ biết chịu đựng, nàng cũng biết phụ thân dùng Tam muội thay cho tiểu
muội, quả thực có phần khi quân, phụ thân thương yêu tiểu muội, không tiếc hy
sinh hạnh phúc của Tam muội, lấy Tứ thái tử, Tam muội nhất định chẳng có hy
vọng gì, hơn nữa chỉ sợ tiểu muội cuối cùng không thoát được vẫn phải gả cho Tứ
thái tử, hy sinh Tam muội chỉ là kế hoãn binh nhất thời mà thôi.
Tư Mã Triết cúi đầu
thoáng nhìn Mộ Dung Phong đang quỳ yên lặng dưới mặt đất, trầm ngâm một chút
rồi nhẹ giọng ho: “Tổ mẫu, mẫu hậu”
Thái hậu nhướng mắt
nhìn thoáng qua trưởng tôn, Tư Mã Triết dùng ánh mắt chỉ đến Mộ Dung Phong đang
quỳ, lại liếc qua Mộ Dung Thiên, có ý nhắc nhở Tổ mẫu không cần quá mức, tốt
xấu gì cũng phải để cho Mộ Dung Thiên chút thể diện, đừng làm nàng quá đau
lòng.
“Phong nhi à?” –
Thái hậu cười hiền từ, làm như vừa đột nhiên nhìn thấy Mộ Dung Phong đang quỳ,
sau đó giả ý trách móc tiểu thái giám – “Tiểu Đức Tử, Phong nhi đến sao ngươi
không thông báo?”
Tiểu thái giám vẻ
mặt sợ hãi, biết là Thái hậu cố ý nhưng nhất thời không biết làm thế nào.
Mộ Dung Phong nghe
thế bèn ngẩng đầu lên, thản nhiên cười, không hề tỏ vẻ không vui, nhẹ nhàng
nói: “Tổ mẫu, nhất định là Tiểu Đức Tử công công sợ lớn tiếng ảnh hưởng người
cùng mẫu hậu trò truyện, nên mới nhỏ giọng thông báo, thật là chu đáo quá đi.
Tổ mẫu, người đừng trách cứ hắn, lần sau cho phép hắn gọi to hơn là được mà.”
Thái hậu sửng sốt,
không chỉ có nàng cảm thấy bất ngờ, trong phòng này ba người kia cũng vô cùng
sửng sốt.
Mộ Dung Thiên trợn
to mắt, này, này, này đâu phải cách nói chuyện của Tam muội chất phác trước
đây?
Tư Mã Triết cũng
khẽ khẽ động mi, Mộ Dung Phong bình thường cũng đâu có thản nhiên như thế.
Mà Thái hậu cùng
Hoàng hậu để ý thấy Mộ Dung Phong đang tươi cười, hai người trước kia cũng đã
từng gặp qua Mộ Dung Phong, nhưng nàng trầm mặc không nổi bật, nên thật sự cũng
không chú ý lắm. Nhưng hôm nay vừa gặp, thật sự là sáng ngời trước mắt, đỏ tươi
sắc váy, thứ trang sức duy nhất chính là một cây ngọc trâm trên đầu, lại phiêu
dật xuất trần, chân thật vừa như mới giáng trần, nhất là nụ cười kia, thông
thấu trong vắt, nhẹ nhàng khoan khoái bất phàm.
Thái hậu nhất thời
có chút nghẹn lời: “Ồ, tốt”
“Tổ mẫu có thể cho
phép Phong nhi đứng dậy không, nước trà trên bàn có lẽ đã nguội rồi, uống vậy
không tốt, có thể cho phép Phong nhi đi thay cho người hai chén trà nóng
không?” – Mộ Dung Phong liếc mắt nhìn khay trên tay Yên Ngọc một cái, nghĩ
thầm, e là trà kia sớm đã nguội lạnh rồi.
“Mau đứng lên đi,
ngươi xem, ta chỉ cùng mẫu hậu ngươi nói chuyện phiếm thôi, Phong nhi sẽ không
trách Tổ mẫu chứ.” – Thái hậu đã khôi phục thái độ bình thường, khuôn mặt hiền
từ tươi cười nói.
Mộ Dung Phong cười,
môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, tỏa ra một cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu.
Nàng đứng lên, đầu
gối tất nhiên có phần đau nhức, nhưng nàng bỏ qua.
Yên Ngọc lập tức đi
thay hai chén trà mới, giao cho nàng, nàng duyên dáng cười, nói: “Phong nhi
thỉnh Tổ mẫu cùng Mẫu hậu dùng trà, mong Tổ mẫu và Mẫu hậu ngày ngày vui vẻ,
dung nhan thường trú.”
Thái hậu nhấp miệng
trà, làm như vô tình hỏi: “Phong nhi, bệnh của con đỡ chưa?”
Mộ Dung Thiên vẫn
còn kinh ngạc trước thay đổi của Tam muội, nghe Thái hậu hỏi như thế, bị dọa
đến toát mồ hôi lạnh, nàng cũng biết chuyện mời Tào thái y chẩn trị bệnh cho
Tam muội không thể giấu được Thái hậu và Hoàng hậu, tuy nói Tào thái y là ở phủ
Đại thái tử, nhưng dù sao cũng vẫn là ngự y trong cung, ra ngoài trị bệnh như
thế làm sao qua mắt được Thái hậu?
Chỉ mong họ không
biết Tam muội vì cự tuyệt hôn ước mới bị bệnh.
“Cám ơn Tổ mẫu quan
tâm” – Mộ Dung Phong như cũ sắc mặt không thay đổi, giấu đầu hở đuôi, nàng
không tin chuyện Mộ Dung Phong cự tuyệt hôn ước giấu được người trong cung,
nhất là hai người nắm quyền lực tối cao ở hậu cung này Thái hậu và Hoàng hậu –
“Cũng may đại tỷ mời Tào thái y trong cung đến chẩn trị cho Phong nhi, thật
đúng là diệu thủ hồi xuân, bây giờ đã hồi phục khỏe mạnh như bình thường.”
Thái
hậu trong lòng sửng sốt, chăng lẽ đã nghĩ quá phức tạp rồi sao? Tào thái y kia
sao dám dối gạt bà? Tuy hắn là người trong phủ trưởng tôn, nhưng Hoàng thượng
chỉ cấp cho phủ Đại thái tử mỗi một gã ngự y, to gan đến đâu cũng không dám lừa
gạt bà với Hoàng hậu.