Ads
Uống rượu một hồi, Hoàng
thượng cười nói – “Bây giờ dù không thể ngắm trăng, nhưng mọi người tề tựu một
chỗ cũng thật đáng mừng, trầm biết các ngươi đều có tiết mục góp vui, bắt đầu
đi.”
Lưu phi ngồi bên cạnh
nâng chén rượu, nũng nịu ỏn ẻn nói – “Hoàng thượng đã hào hứng như vậy, thiếp
thân cũng muốn làm Hoàng thượng vui, nên sẽ dâng lên Hoàng thượng một khúc
nhạc.”
“Hoàng thượng.” – Mộ Dung
Tuyết đột nhiên đứng dậy, thi lễ một cái này, Hoàng thượng nhìn thấy biểu tình
xấu hổ đỏ mặt của nàng, hai vai lõa lồ, đường cong duyên dáng, tư thế nửa kín
nửa hở, càng khiến người ta mơ màng, giọng nói hơi hơi lộ ra vẻ ngượng ngùng,
tuy tóc buông một nửa, nhưng vẫn mơ hồ thấy được ngũ quan, tinh xảo hoàn mỹ. –
“Tuyết nhi muốn dâng khúc cho Hoàng thượng trước…Lưu phi tỷ tỷ, muội muội sao
có thể để cho tỷ bắt đầu được, muội nên làm trước, để tỷ tỷ xem vui vẻ, mới
tròn bổn phận của muội muội.”
Hoàng thượng cười cười,
dáng vẻ lúc này của Mộ Dung Tuyết so với dáng vẻ khi y mới gặp nàng khác nhau
rất xa, tới mức làm cho cả người y nóng lên, trong lòng có vài phần áy náy, mấy
ngày nay đã lơ là nàng, chắc cũng sẽ bị oán giận. (Juu: ta tự hỏi nếu ẻm Tuyết không hở hang
thì lão này có “áy náy” không nữa)
Nghĩ vậy, không nhìn tới
hận ý trong mắt Lưu phi, dùng giọng nhỏ nhẹ dịu dàng nói – “Tuyết nhi à, trẫm
từ lâu đã nghe nàng thông thạo cầm kỳ thi họa, vậy phiền nàng vất vả một chút,
góp vui cho mẫu hậu cùng các vị đang ngồi đây đi.”
“Hoàng thượng…” – Lưu phi
không chịu, thân mình dựa vào người Hoàng thượng.
“Có cái chuyện cỏn con,
việc gì phải tranh giành trước sau.” – Hoàng thượng hơi phật lòng nói – “Ngươi
xem ngươi, còn ra thể thống gì, Hoàng hậu và Ngô phi còn chưa mở miệng, ngươi
sao còn nhiều chuyện!”
Trong mắt Mộ Dung Tuyết
đong đầy tình cảm, dịu dàng cười với Hoàng thượng, bên tai nghe Lệ phi ngồi
cùng bàn nhẹ giọng cười trêu chọc – “Tuyết phi, mấy hôm không gặp, tiến bộ
không ít, thật không hổ là tiểu thư của Mộ Dung vương phủ, thật khiến Lệ phi ta
mở rộng tầm mắt. Chẳng qua, thế này mới thú vị!”
Mộ Dung Tuyết hơi nghiêng
đầu, liếc nhìn Lệ phi – “Thú vị sao, ta còn không biết đấy, ta cảm thấy không
thể không làm vậy.”
Giọng nói ấn chứa sự chua
xót, đúng vậy, Hoàng thượng vốn đương sủng hạnh nàng, thế mà giờ phải hao tâm
tổn sức để lấy lòng Hoàng thượng, thậm chí còn phải hy sinh sắc đẹp, đường
đường tiểu thư của Mộ Dung vương phủ, thế mà cũng phải phong tình như vậy, nghĩ
đến đây, khóe mắt ửng hồng, cố nín nhịn lại.
Lệ phi không nói gì thêm,
Mộ Dung Tuyết là người kiêu ngạo thế nào, ở Mộ Dung vương phủ vốn được người ta
hâm mộ thế nào, để rồi, giờ đi đến cái nước phải dùng chính dung mạo của mình
để dụ dỗ Hoàng thượng, chắc chắn là chuyện rất đau xót.
Mộ Dung Tuyết ngồ trước
đàn, bàn tay mềm nhẹ phẩy, tiếng đàn vang lên, du dương êm tai.
Mộ Dung Phong gật đầu, Mộ
Dung Tuyết này đúng là tinh thông cầm kỳ thi họa, Mộ Dung Thanh Lương nhất định
đã tốn nhiều thời gian và công sức dạy dỗ nàng, nghĩ tới đây một cái, chợt bật
cười, khi ở thời đại của Bạch Mẫn nàng thực ra chẳng hiều cầm kỳ, đến nơi này
ăn không của Mộ Dung Phong, tự dưng lại có thể đánh đàn làm thơ, haha, thật là
hay ho. (Juu: ai chả thích thế
=.=”)
Chỉ là tại cái triều đại
này, ở lâu, cũng cảm thấy có chút bị đồng hóa, từ ăn nói đến cử chỉ, không tự
chủ được mà thu lại nhiều lắm.
Có đôi khi không tránh
khỏi cảm thấy buồn.
Trong tiếng đàn du dương
êm tai, ánh mắt Hoàng thượng càng dịu dàng, một nữ tử xinh đẹp, một lòng si
tình, đối với hắn, tất nhiên là một sức hấp dẫn không thể chống đỡ được, hơn
nữa mấy ngày nay chưa từng sủng hạnh, trong lòng cũng có ý áy náy, vô thức đứng
dậy khỏi chỗ của mình, đi tới bên cạnh Mộ Dung Tuyết, xem nàng đánh đàn.
Từ trên nhìn xuống, mơ hồ
thấy được da thịt mềm mại trước ngực nàng như ẩn như hiện, đường cong duyên
dáng cũng phập phồng theo nhịp thở, sự hấp dẫn ấy vô tình khiến cho Hoàng
thượng nhẹ nuốt một ngụm nước miếng, chỉ hận giờ phut này không thể kiếm chỗ
không người, thỏa sức vui vẻ. (Juu: bản chất dê già hám gái mà
>”
Lưu phi ngồi ở trên,
trong lòng căm tức, hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng thượng và Tuyết phi, sắc mặt
Hoàng hậu và Ngô phi đều bình tĩnh, trải qua bao nhiêu cái rằm tháng tám, gặp
bao nhiêu trường hợp như thế, các nàng đã sớm lười tranh giành, so đo.
Thực ra trong lòng Ngô
phi cũng hiểu rõ, những kỹ xảo đó, thời trẻ mình cũng đã dùng qua, cũng từng
dùng dung mạo để lấy lòng Hoàng thượng, ỷ vào tuổi trẻ, ỷ vào xinh đẹp, tự cho
rằng thiên hạ chỉ có mỗi mình mình, Hoàng thượng cũng sẽ chỉ sủng hạnh mỗi mình
mình, thậm chí còn muốn thay thế vị trí Hoàng hậu, mà đến nay, tất cả đều phai
nhạt, Hoàng thượng làm sao chỉ có thể sủng hạnh một người?
Một khúc kết thúc, Hoàng
thượng nâng Mộ Dung Tuyết dậy, dùng lời dịu dàng nhẹ nhàng nói – “Trẫm đã không
để ý đến nàng, không trách trẫm chứ?”
“Tuyết nhi nào dám trách
cứ Hoàng thượng, chỉ là Tuyết nhi nhớ Hoàng thượng, sợ Hoàng thượng không thích
Tuyết nhi và đau lòng, có phải Tuyết nhi không tốt không, nên Hoàng thượng
không thích Tuyết nhi nữa?” – Mộ Dung Tuyết nước mắt trào ra, dáng vẻ mềm mại,
thân mình cố ý vô tình nghiêng dựa vào người Hoàng thượng. (Juu: đi theo ông già
này, ẻm Tuyết có khi kỹ thuật còn cao hơn Nguyệt Kiều ấy =.=”)
Hoàng thượng yêu thương
ôm lấy nàng, mỉm cười nói – “Đâu có, chỉ là mấy ngày qua trẫm có hơi nhiều công
chuyện, cho nên không ghé Tuyết Uyển thường xuyên được, trẫm mà có thời gian
nhất định sẽ tới thăm. Lại đây, ngồi bên cạnh trẫm, bồi trẫm chén rượu.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” –
Mộ Dung Tuyết nghe lời mỉm cười, cười đến nỗi Hoàng thượng trong lòng ngứa
ngáy.
Thái hậu cũng không để ý,
chỉ trò chuyện cùng Tư Mã Minh Lãng.
Mộ Dung Phong cảm thấy
thú vị, thực ra ở thời đại của Bạch Mẫn, cũng từng xem những tình cảnh này trên
phim ảnh, nhưng giờ diễn rành rành trước mặt, cũng có chỗ buồn cười đáng tiếc.
Mộ Dung Tuyết cũng không
có vẻ đã hiểu kỹ được cái đạo lý “Dĩ sắc dụ quân” này, dù sao cũng chỉ là tiểu
cô nương vừa mới ra khỏi khuê phòng không lâu, làm sao hiểu được đạo lý này?
Huống chi là khiến cho một tiểu cô nương vừa mới hiểu chuyện mây mưa bày ra bộ
dáng phong tình vạn chủng để quyến rũ chính phu quân của mình, chỉ có thể có
một lý do, có người bày mưu tính kế cho nàng, nếu đoán không nhầm, người đó ắt
hẳn là Mộ Dung Thiên.
Nhưng Mộ Dung Tuyết nghe
theo, chứng tỏ nàng đủ kiên cường, đủ thông minh, cứ như vậy, e là sau này
trong cung sẽ dấy lên một trận bão tố.
Có chút lo lắng.
Mộ Dung Tuyết cũng đủ
xinh đẹp, cũng đủ thông minh, tại thực tế hoàng cung này, nàng phải buộc
chính mình thành thục như thế này, khó nói có hay không một ngày, nàng sẽ hoàn
toàn thay đổi.
Tiếp theo, đám tần phi
cũng chẳng muốn cố gắng gì thêm, đối mặt với Tuyết phi xinh đẹp động lòng người
như thế, mọi người cũng chỉ biết rằng, hoàng cung này chính là phũ phàng như
vậy, mọi người đành yên lặng ăn uống, khung cảnh có lúc trở nên thật lạnh lùng.
Mộ Dung Phong chợt thở
dài, thản nhiên nói – “Tư Mã Nhuệ, nghĩ tới nghĩ lui, ta thấy không yêu ngươi
vẫn tốt hơn. Nếu yêu, nhất định sẽ không còn là mình, chỉ sợ là đến lúc đó ta
cũng sẽ như Mộ Dung Tuyết dùng hết tâm kế để lấy lòng ngươi, thậm chí cũng
không ngại biến mình thành cái bộ dáng chính mình cũng không chịu nổi, đến lúc
đó chỉ có thể hối tiếc lúc này.”
Tư Mã Nhuệ sửng sốt –
“Đời người đâu có dài đến mức phải nghĩ nhiều như vậy, có thể gặp nhau đã không
dễ dàng, có thể ở bên nhau, lại càng khó khăn hơn nữa, phụ hoàng là vua một
nước, bình thường mọi người đều nhún nhường trước ngài, sau một thời gian dài,
ngài liền tự nuông chiều bản thân, nếu lấy hành vi của ngài mà xem ta, nàng
thực quá xem thường ta rồi. Ta thích nàng, trong lòng chỉ có một mình nàng, lấy
đâu ra ai khác, nàng tranh giành cùng ai chứ? Cũng chỉ có một mình nàng mà
thôi!” (Juu: ta yêu cái câu này
của Nhuệ ca chết đi được ấy ạ :”>)