Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Chương 70: Chương 70




Ads Hồng Ngọc sửng sốt, đang định nói chuyện thì Lệ phi đã mang theo Tiểu Ngũ rời đi.

Tư Mã Cường nuốt vào trong miệng lời muốn nói, tức giận đến sắp nổi điên, nha đầu điên này, lúc ấy thực không nên chọn nàng làm con tin, thật sự không nên nghe lời nói của tử tướng quốc, nói cái gì mà, quốc vương Ô Mông quốc yêu thương nhất là nha đầu này, chỉ cần có nha đầu này ở đây, là có thể kiểm soát được quốc vương Ô Mông quốc, hơn nữa cũng có thể lợi dụng nàng quang minh chính đại tìm hiểu chuyện xảy ra ở Đại Hưng vương triều! Sớm biết như thế, thật đúng là không bằng lúc ấy liền nạp nàng làm phi, dạy dỗ nàng một chút!

“ Phu quân” – Hồng Ngọc khẽ thở dài – “ Chúng ta vẫn là đi giải thích đi”

“ Không đi” – Tư Mã Cường một mực cự tuyệt.

“Phu quân” – Hồng Ngọc nhẹ nhàng nói – “Tuy rằng Lệ phi này là con tin Ô Mông quốc, nhưng nếu nàng xảy ra chuyện, ước định của Ô Mông quốc và chúng ta lúc đó liền không thể thực hiện. Chàng bây giờ còn cần bọn họ hỗ trợ, không có Cư An tướng quốc hỗ trợ, binh quyền ở biên quan sớm muộn gì cũng rơi vào tay Ngô Mông, không có binh quyền ở biên quan, về sau muốn thành đại sự sợ là thực khó khăn!”

“Nàng ta cái gì cũng không biết, nàng ta làm sao có thể nghĩ đến được chính cậu của nàng đã bán nàng, nàng ta chỉ biết là ta đả bại Ô Mông quốc của nàng, vì an nguy của dân chúng Ô Mông quốc cùng cha mẹ của nàng, nàng ta mới không thể không đến Đại Hưng vương triều làm phi tử của Hoàng thượng, liệu nàng ta có thể như thế nào?” .Tư Mã Cường biểu tình cùng thanh âm đều lạnh lùng. “Nghĩ rằng làm Lệ phi nương nương của Hoàng thượng, Tư Mã Cường ta sẽ sợ nàng, nàng có thể sửa trị ta, thật sự là quá coi thường Tư Mã Cường ta rồi, nàng vẫn là trước qua một cửa của mẫu thân ta rồi nói sau! Một cái Lệ phi nho nhỏ liền thật sự nghĩ rằng chính mình biến thành phượng hoàng! Buồn cười!”

“Nhưng mà, nàng dù sao cũng là Lệ phi của Hoàng thượng, hơn nữa chàng đánh cái nha đầu gọi là Tiểu Ngũ kia là Thái hậu ban cho nàng, ngay cả chúng ta có thể không để ý tới nàng, nhưng chọc giận Thái hậu cũng không ổn.” Hồng Ngọc khẽ cau mày , nhẹ vỗ về mu bàn tay bị thương, cảm giác có chút không thoải mái, bất quá chỉ là một cái hoa ngân nho nhỏ, vì cái gì luôn có cảm giác đau. “Chuyện năm đó của chàng và thiếp, trong lòng Thái hậu vẫn có một vướng mắc, chúng ta vẫn là cẩn thận tốt hơn. Huống hồ hôm nay thiếp vừa mới đi cầu mẫu thân đến chỗ Thái hậu cầu hôn, đem muội muội của thiếp – Vân Tuệ quận chúa – chỉ hôn cho chàng, thứ nhất có thể sinh con cho chàng, thứ hai xem thân phận nàng là thân thích bên ngoại của hoàng hậu, cũng có lợi cho chàng ở chỗ địa vị trong lòng hoàng thượng tăng lên. Nếu đúng vào lúc này xảy ra sự tình, sợ là không tốt.”

Tư Mã Cường sửng sốt: “Vì sao phải làm như thế?”

“Chúng ta luôn ở biên quan, tuy rằng nắm giữ binh quyền biên quan, nhưng dù sao binh quyền trong triều vẫn còn nằm trong tay Ngô Mông, tuy rằng hắn là thủ hạ của chàng, đại tướng quân, nhưng vì là cháu của Ngô phi, lại là con rể thứ hai của Tể tướng đương triều, khó nói được có thể hay không có ngày sẽ vượt qua chàng mà tiến lên.” Hồng Ngọc lo lắng nói. “Hơn nữa hiện tại hậu thuẫn của Tư Mã Triết cũng mạnh hơn chàng, không chỉ có việc hắn là trưởng tử của Hoàng Thượng và Hoàng hậu, hơn nữa hắn lại cưới Đại nữ nhi của Tể tướng, cùng Ngô Mông xem như người một nhà, Ngô phi cùng Hoàng hậu quan hệ cũng tốt, đến lúc đó tự nhiên sẽ hướng về Tư Mã Triết nhiều hơn, hơn nữa Mộ Dung gia quyền thế, chúng ta hiện nay cũng chỉ có thể khiêm nhượng một chút. Nếu cưới Vân Tuệ quận chúa, chàng tương đương cũng cùng Hoàng hậu có quan hệ thân thích, tuy rằng thiếp cũng họ Ngụy, nhưng chỉ là họ hàng xa, không thể so với nàng, có nàng, trong triều tương đương có thêm một người hỗ trợ. Huống hồ, Hồng Ngọc gả cho chàng đã nhiều năm, vẫn chưa có con, đây vẫn là một khối tâm bệnh của Hồng Ngọc, Vân Tuệ là một nữ tử thông minh đáng yêu, tỷ muội bọn thiếp quan hệ vẫn rất tốt, nhất định có thể hoà thuận ở chung.”

Tư Mã Cường không hề hé răng, ấn tượng của hắn đối với Vân Tuệ không sâu, nếu đơn thuần chỉ là vì quyền thế như lời nói, cưới ai cũng đều không sao cả, nếu….Mộ Dung Phong còn chưa gả cho Tư Mã Nhuệ, hắn thật muốn cưới nàng, nếu như có được nàng, hắn thật sự là không nghĩ ra có cái gì quan trọng hơn nàng.

Nữ tử băng thanh ngọc khiết như vậy, linh hoạt đáng yêu như vậy, nhớ lại lần đó bọn họ tình cờ gặp mặt, bộ dáng nàng đang trêu đùa con bướm, nhịn không được khoé miệng hiện lên mỉm cười, vẻ mặt rất tưởng niệm.

Hồng Ngọc sửng sốt, chẳng lẽ hắn thích Vân Tuệ như thế sao? Nhưng sao vẫn không thấy hắn cư xử cùng Vân Tuệ có điều gì bất đồng, dường như vẫn là thản nhiên.

“Phu quân, suy nghĩ cái gì? Lại cao hứng như thế?” Hồng Ngọc cố ý thản nhiên hỏi.

Tư Mã Cường sửng sốt: “Úc, không có gì. Nàng đã nói như vậy, chúng ta đây sẽ không đi trêu chọc Lệ phi, nhiều nhất là đi nói tiếng thực xin lỗi, dù sao chỉ còn hai ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây, bất quá tạm thời nhẫn nhịn một chút. Chính là nha đầu này, chỉ sợ sẽ trêu chọc mẫu thân không vui.”

Hồng Ngọc khẽ thở dài, có chút xuất thần.

Trong Lệ uyển, Nhã Lệ đang giáo huấn Tiểu Ngũ, ngữ khí không phải tức giận, mà là có chút bất đắc dĩ, nói: “Tiểu Ngũ, ngươi nha, thật sự còn đâu là mặt mũi của Lệ phi nương nương ta, có cái gì phải sợ, không phải là một cái Nhị thái tử phi sao? Ngươi liền bị doạ thành cái bộ dáng kia, vậy nếu thấy Hoàng thượng đến chỗ này sủng hạnh ta, ngươi không phải là sẽ bị doạ tới mức ngất xỉu đi nha! Thật là đáng giận. Làm nha đầu của Lệ phi nương nương ta, phải học lợi hại một chút, nếu ai dám khi dễ ngươi, ngươi liền khi dễ hắn, có người đánh ngươi, ngươi liền đánh lại, xảy ra chuyện còn có Lệ phi ta giúp ngươi!”

Đột nhiên, Tiểu Ngũ lập tức quỳ trên mặt đất, vừa dập đầu vừa khóc nói: “Lệ phi nương nương, Tiểu Ngũ phạm phải sai lầm lớn, Tiểu Ngũ không muốn liên luỵ Lệ phi nương nương, cũng không muốn liên luỵ Tứ thái tử, người liền cấp nô tỳ một kết quả, để nô tỳ tự kết liễu đi!”

Lệ phi chau mày, khó hiểu nói: “Ngươi nói cái gì vậy, ta nghe một chút cũng không hiểu, đừng động một tý là nói đến cái chết, nơi này không có người ngoài, trừ bỏ ta và ngươi, chỉ có vài tên thái giám không dùng được đang ở bên ngoài, nghe không được, chuyện gì vậy, nói ta nghe một chút, sao, không phải chỉ là làm bị thương mu bàn tay Nhị thái tử phi thôi sao, nàng có thể như thế nào?! Có việc, ta thay ngươi chịu trách nhiệm, đứng lên đi, đầu tóc lộn xộn, dấu vết trên mặt bị Tư Mã Cường đánh còn không có tiêu, mồ hôi đầy trên trán, đã thật là khó coi. Ta còn một chút dược, ngươi cầm thấy thoa lên đi.”

“Lệ phi nương nương…” Tiểu Ngũ khóc, khóc không thành tiếng, ngừng một hồi mới nói: “Tiểu Ngũ thật sự không muốn liên luỵ đến người. Nhị thái tử phi kia, chính là nữ tử mà Tiểu Ngũ gặp được khi Tiểu Ngũ đi mua thuốc bắc cho tiểu thư…”

Lệ phi ngắt lời Tiểu Ngũ, nói: “Chậm rãi nói, ta nghe đã hồ đồ.”

Tiểu Ngũ dừng tiếng khóc, nhẹ nhàng nói: “Là như vậy, ngày ấy, Tứ thái tử nghe nói bệnh tình của tiểu thư chuyển biến xấu, liền tới Nguyệt Kiều các thăm, phát hiện có người ở miệng vết thương của tiểu thư thêm vào một loại dược liệu khác trong đơn thuốc, liền hỏi nô tỳ có phải hay không có người nào xuất hiện lúc nô tỳ đi mua thuốc hay sắc thuốc, nô tỳ nhớ lại lúc nô tỳ đi mua thuốc gặp một vị nữ tử, nàng chủ động bắt chuyện cùng nô tỳ, dùng ô giúp nô tỳ che mưa, còn giúp nô tỳ cầm thuốc, để nô tỳ lau khô nước mưa trên mặt. Nô tỳ nghĩ, nhất định là vào lúc đó đã xảy ra vấn đề. Sau lại nghe nương nương cùng Tứ thái tử nói chuyện , loại dược này chỉ có ở Ô Mông quốc, nô tỳ không biết cái gì Ô Mông quốc, nhưng nghe nương nương nói, trong Đại Hưng vương triều này chỉ có người cùng Nhị thái tử, Nhị thái tử phi có khả năng có loại dược này, hôm nay thấy Nhị thái tử phi, nô tỳ lập tức liền nhận ra, nàng chính là nữ tử ngày đó nô tỳ gặp được.”

Lệ phi chau mày: “Nếu thật sự là nàng, làm nàng bị thương như vậy thật đúng là còn quá tiện nghi, nếu là ta, liền cắt qua mặt của nàng, làm cho nàng không thể gặp người!”

“Nhưng mà,” Tiểu Ngũ cúi đầu, sợ hãi nói, “Chiếc nhẫn nô tỳ làm nàng bị thương có dính độc dược trên miệng vết thương của tiểu thư!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.