Ads
Trong Hòa Dương cung, Lưu phi quỳ trên mặt đất, trán
sớm đã đổ máu, Hoàng Thượng vẫn đang sắc mặt tức giận, Tư Mã Cường vừa chạy đến
thấy tình huống như vậy, nhất thời không biết đã xảy ra cái gì, trong phủ Hồng
Ngọc đang đau lợi hại, không thể không đi đến chỗ Lệ phi thỉnh Tiểu Ngũ lại đây
bôi thuốc, vừa bôi được một nửa, chợt nghe đến nô tài ở cung của mẫu thân vội
vàng chạy tới báo tin, nói là Hoàng Thượng ở Hòa Dương cung, muốn lập tức phế
đi Lưu phi nương nương.
Đã xảy ra chuyện gì? Dẫn tới phụ hoàng tức giận như
thế?
“Lập tức bãi giá Tuyết uyển,” Hoàng Thượng lúc này
thật sự là ý nghĩ muốn giết Lưu phi đều có, hung hăng nhìn Lưu phi, trong miệng
nói, “Ngươi lập tức đứng lên cho trẫm, đến Tuyết uyển nhận tội với Tuyết nhi,
nếu là nàng chịu tha thứ cho ngươi, trẫm có lẽ có thể tha chết cho ngươi, nếu
không, trẫm nhất định phải đem ngươi lăng trì xử tử! Giải mối hận trong lòng
trẫm!”
“Phụ hoàng….” Tư Mã Cường không biết chuyện gì, vừa hô
một tiếng.
“Cút! Cao công công, truyền ý chỉ của trẫm, tước danh
hiệu Lưu phi, đợi nàng sau khi từ Tuyết uyển trở về, tức khắc đuổi ra khỏi Hòa
Dương cung, phế đi danh hiệu Nhị thái tử, đưa mẹ con bọn họ tới Tư Quá uyển,
không thể bước ra nửa bước.” Hoàng Thượng oán hận nói, xoay người rời đi.
Lưu phi sợ đến muốn ngất xỉu đi, cũng không dám, được
nô tỳ đỡ, mang theo Tư Mã Cường tiến đến Tuyết uyển, dọc theo đường đi, chỉ cảm
thấy bừng tỉnh mộng một hồi, như thế nào lại có khả năng thua tại trên tay Mộ
Dung Tuyết một tiểu nha đầu? Chính mình vì cái gì lại không chịu được như thế?!
“Nương.” Tư Mã Cường vẫn là không biết đã xảy ra
chuyện gì.
“Cường nhi, là nương hại con.” Lưu phi trong lòng muôn
vàn hối hận, lại hóa thành hai hàng lệ, môi cắn đến bật máu, bất giác đau.
Tin Hoàng Thượng tới, sớm đã có người truyền tới, Thái
Hậu ở phía tiền thính, có Mộ Dung Phong và Tư Mã duệ cùng, bên trong Lệ phi
cùng Mộ Dung Thiên đang đem Tuyết uyển rửa sạch, nghe được bên ngoài nói Hoàng
Thượng tới, Lệ phi lập tức lệnh cho Xuân Hỉ đem máu loãng trong chậu mang ra,
nàng trước đó đã lệnh Xuân Hỉ ở trong phòng chuẩn bị mấy chậu nước trong, đem
máu mà Mộ Dung Tuyết chảy ra cho vào trong nước, dưới ánh nến, máu loãng lần
lượt được mang ra quả thật là nhìn thấy ghê người, Lưu phi vừa thấy, chỉ cảm thấy
trước mắt một mảnh đen, thật sự là rốt cuộc chống đỡ không được, xụi lơ ở trong
lòng nô tỳ.
Tư Mã Cường cũng ngây ngẩn cả người, Mộ Dung Tuyết xảy
ra chuyện gì? Cùng mẫu thân có liên quan sao? Như thế nào Hoàng Thượng lại tức
giận như thế? Thế nhưng lại muốn tước danh hiệu của mẫu thân cùng chính mình?
“Tuyết nhi như thế nào ?” Hoàng Thượng nhìn Mộ Dung
Phong hỏi.
Mộ Dung Phong sắc mặt trầm xuống, đầu nhìn về một
phía, cũng không thèm nhìn tới Hoàng Thượng, trong miệng lạnh lùng nói: “Lời
này của phụ hoàng hỏi thú vị, Tiểu Tuyết còn có thể như thế nào? Ngài còn kỳ
vọng nàng có thể như thế nào?”
Hoàng Thượng sắc mặt đỏ lên, không biết nói như thế
nào mới tốt.
“Ngươi như thế nào có thể không hỏi rõ nguyên do liền
làm ra sự tình như thế?” Thái Hậu nhìn con, phản ứng của Mộ Dung Phong xem đến
thật sự là rất bình thường, lời này nói được còn rất khách khí, Mộ Dung Tuyết
là muội muội của nàng, nay thành bộ dáng này, mệnh đều đã đánh mất một nửa,
trong lòng như thế nào có khả năng không tức giận, dù là Hoàng Thượng cũng
không thể làm cho nàng dùng lời nói dịu dàng được, ngồi ở một bên nhịn không
được hát đệm, nói, “Tuyết phi này là ngươi chính mình phải lập, lập cũng liền
lập, Tể tướng đại nhân phản đối, cũng liền bỏ qua, nhưng ngươi lại làm ra sự
tình như thế, đến phải giải thích như thế nào với Tể tướng đại nhân cùng phu
nhân của hắn dưới cửu tuyền!”
“Mẫu hậu, hoàng nhi, ta, ta….” Hoàng Thượng sốt ruột
muốn giải thích, lại không biết giải thích như thế nào, chỉ phải oán hận nhìn
Lưu phi, cắn răng nói, “Đều do nữ nhân ngoan độc này!”
Trong nội thất Mộ Dung Thiên đi ra, thanh âm lạnh lùng
nói: “Phụ hoàng yêu thích Tiểu Tuyết, lập làm phi, coi như đã biết phải cẩn
thận chăm sóc, hoàng cung này thế nào có thể giống như Mộ Dung vương phủ xem
nàng là bảo bối, Tiểu Tuyết là một cái tiểu cô nương không rành thế sự, như thế
nào biết trong hoàng cung này toàn là thị phi, chỉ tiếc đầu thai trong bụng
nàng, nguyên là của phụ hoàng, cho tới bây giờ lại hóa thành máu loãng, ngài
nói Tiểu Tuyết phải đối mặt như thế nào?”
Bên trong Lệ phi cũng giương giọng nói: “Hoàng Thượng,
ngài thật đúng là, cho dù tức giận, cũng không nên xuống tay nặng như thế, thân
thể Tuyết phi đơn bạc như thế, thế nào chịu nổi một cái tát kia của ngài, hiện
tại, dù có thần dược diệu phương, nhưng như thế nào chữa được tâm bệnh trong
lòng nàng. Nàng thầm nghĩ muốn chết, không muốn sống, ngài đến là nên đưa ra
một cái biện pháp.”
Hoàng Thượng trong lòng sốt ruột, bước nhanh vào nội
thất, chỉ thấy trên giường, Mộ Dung Tuyết như người giấy bình thường, hơi thở
bạc nhược, trên đệm, trên quần áo, khắp nơi có thể nhìn thấy được vết máu ghê
người, sợ tới mức Hoàng Thượng nửa ngày không có phản ứng, máu nhiều như vậy,
người còn có thể cứu chữa sao?
Quay ra tiền thính, lớn tiếng nói: “Lưu phi, ngươi làm
chuyện tốt lắm!”
Lưu phi lập tức bị làm tỉnh lại, nhìn Hoàng Thượng, vẻ
mặt sợ hãi.
“Ngươi, ngươi cũng dám, cũng dám lừa trẫm, nói ngươi
có bầu, cũng dám vu hãm Tuyết nhi, nói là nàng đẩy ngã ngươi, làm hại ngươi sảy
thai, trẫm thế nhưng lại tin lời ngươi nói, đánh Tuyết nhi, hại nàng mất đứa
nhỏ trong bụng của trẫm, ngươi phải giải thích như thế nào!”
“Thiếp thân sai lầm rồi! Cầu
Hoàng Thượng khoan thứ!” Lưu phi trừ bỏ dập đầu, thế nhưng không dám lại làm
bất cứ chuyện gì, máu trên trán kia từng giọt chảy xuống, cũng không thấy đau.
Tư Mã Cường ngốc đứng ở một bên, mẫu thân thế nhưng
lại phạm vào lỗi không thể tha thứ như thế, cũng biết mẫu thân giỏi về tâm kế,
cho nên mới có thể đứng vững ở hậu cung, nhưng, như thế nào lại ngốc đến bị
người bắt được. Theo bản năng nhìn về phía Mộ Dung Phong, đã thấy Mộ Dung Phong
mặt mang không đành lòng, nhưng không thể không nhịn tức giận, lại nhìn về phía
mẫu thân, bỗng nhiên cảm thấy mệt chết đi.
“Khoan thứ?! Hừ….trẫm phải như thế nào khoan thứ
ngươi?! Ngươi ngoan độc như thế, đến làm cho trẫm thật sự là mở mắt, trẫm tuy
biết tâm tư của ngươi so với Hoàng hậu cùng Ngô phi kín đáo hơn, lại không nghĩ
rằng, ngươi thế nhưng lại đem tâm tư dùng đến việc này. Trẫm thật sự là hận
không thể tự tay chấm dứt ngươi. Người tới, mang nàng cùng Tư Mã Cường đi Tư
Quá uyển, trông giữ cẩn thận, không được cho bọn họ bước ra nửa bước!” Hoàng
Thượng mặt không chút thay đổi nói.
Tư Mã Cường đột nhiên hướng về phía Mộ Dung Phong bên
cạnh Thái Hậu xông đến, bắt lấy cánh tay Mộ Dung Phong, oán hận nói: “Ngươi vì
cái gì muốn thay Mộ Dung Tuyết kia gả cho Tư Mã Nhuệ, nếu không có ngươi, làm
sao có Tuyết phi!….”
“Phong nhi!” Tư Mã Nhuệ muốn xuất thủ, đã chậm đi nửa
nhịp.
Cánh tay Mộ Dung Phong bị Tư Mã Cường chặt chẽ bắt
lấy, chỉ cảm thấy một trận đau làm cho nàng nhíu mày, lại cảm thấy chỗ cổ rùng
cả mình, nàng đột nhiên nghĩ đến hình ảnh trên ti vi, kẻ bắt cóc con tin, luôn
dùng đao đặt trên cổ con tin, Tư Mã Cường này cũng không nghĩ ra chiêu mới gì,
ước chừng trên người mang theo vũ khí cũng chỉ là một cây đao mà thôi. Nhưng
một chiêu này, giống như thật sự là dùng được, tỷ như hiện tại, chính mình liền
không thể động đậy.
“Tư Mã Nhuệ bất quá một cái bất hảo đồ đệ, hắn làm sao
tốt, thế nhưng ngươi lại gả cho hắn, nếu không có ngươi gả cho hắn, Mộ Dung
Tuyết cũng chính là thân phận hiện tại của ngươi, phụ hoàng cũng sẽ không nạp
cái gọi là Tuyết phi, mẫu thân cũng sẽ không vì không muốn để cho phụ vương sa
vào nữ sắc mà hao tổn tâm cơ!” Tư Mã Cường oán hận nói.
Tư Mã Nhuệ không dám động, sợ Tư Mã Cường xuất thủ bị
thương đến Mộ Dung Phong, võ công chính mình tuy rằng cao hơn Tư Mã Cường,
nhưng Mộ Dung Phong ở trong tay hắn, chính mình cũng không dám hành động thiếu
suy nghĩ.
Thái Hậu thiếu chút nữa tức đến hộc máu, Tư Mã Cường
này, hắn làm ra cái loại chuyện này, đáng lẽ phải sớm biết hắn là người như thế
nào, thế nhưng vẫn là dung túng hắn, nay lại làm hại Mộ Dung Phong ở trong tay
hắn, “Cường nhi, ngươi muốn làm gì?”